- À, thì ra là thế. vậy cậu mau mời anh ấy lên phòng đi!- Ly cười tươi.
-.........Không cần đâu. Để mình mời anh ấy đi ăn đâu đó, tiện thể cùng nhau hàn huyên tí chút, cậu về phòng trước nha!
- Ừ, phải đấy. Vậy mình lên đây. Em chào anh ạ!- Ly quay sang chào lễ phép rồi chạy lên cầu thang.
Sau khi bóng Ly đã khuất, nó quay phắt lại:
- Anh là người của Hải Long sao?
- Vâng. Xin tự giới thiệu, tôi là Liêu Liêu, vệ sĩ của cậu chủ. Cậu chủ có lệnh đưa cô đến nhà ngày lập tức.
Vậy.....xin mời "cô em họ bất đắc dĩ" của tôi lên xe.- Liêu Liêu cười mỉm.
"Hừ, đúng là chủ nào tớ nấy, ngang ngược như nhau"- Nó lầm bầm rồi miễn cưỡng bước lên xe bởi nó nghĩ rằng Hải Long giỏi võ đến thế, chắc hẳn
tay Liêu Liêu này cũng chẳng phải hạng vừa.
..................................
.........Phải cuốc bộ qua một bể nước rộng đến 16 m2, gần gấp đôi căn
phòng trọ tồi tàn của nó cùng sân vườn trải dài 2 km, nó mới chạm chân
đến cửa nhà hắn. Anh Thư liền uể oải bước vào sau khi được một cô giúp
việc mở cửa. Hải Long đang ngồi trên ghế sofa chờ nó bên trong. Chắc cậu ấy đang tức giận lắm bởi chỉ bằng mắt thường thôi cũng có thể thấy
luồng sát khí đang bốc bừng bừng. Thấy nó, hắn đứng phắt dậy, xả ngay ra một tăng:
- Cô muốn chết hả? Hay muốn tôi hành hạ suốt đời? Đã nói tôi đến đón cô, vậy mà dám bỏ trốn về nhà. Bắt thiếu gia đây chờ ngoài
cổng trường, bị bao con mắt ngắm nhìn muốn xuyên thủng người luôn, cô hả dạ chưa? Cho cô đi bộ từ ngoài vào trong còn là hình phạt nhẹ đấy!
Nó chưa kịp mở miệng thanh minh (thanh minh gì ta, đúng quá còn gì ) thì một giọng nói trong trẻo vang lên ngoài cửa:
- Ủa, Hải Long, anh đang quát mắng ai thế?
AI DZAY TA?????? Chắc các bạn cũng đoán được rồi nhỉ?
Hãy đón chờ phần típ theo nha, sẽ có nhìu nhân vật và tình huống bất
ngờ xảy ra đấy! Vậy nên xin mọi người hãy tiếp tục ủng hộ nhé.
Nó giật mình quay ra. Trời đất! Đứng trước cửa là một tiên nữ giáng
trần chứ không phải người thường. Chao ôi! Làn da trắng mịn như bông
bưởi, mái tóc dài óng mượt suôn thẳng. Đôi mắt to tròn, hàng mi cong
vút. Dáng cao, eo nhỏ, chân thẳng. Tất cả thật nổi bật trong bộ váy đáng yêu và đôi giày cao gót. Chiếc cài tóc màu hồng lại càng phù hợp với
người cô ấy. Chỉ nhìn thôi nó cũng biết đó là Tú Quỳnh. Quả là thấy một
lần là không bao giờ quên.
Hải Long thấy Tú Quỳnh đến liền bước tới, ôm eo nó (!!!), nói rằng:
- Anh có quát mắng ai đâu! Chỉ là anh đang cãi nhau với BẠN GÁI vì chút chuyện nhỏ đó thôi. Cô ấy giận hờn vu vơ ấy mà.
- Sao? Đây......đây.........đây là bạn gái anh sao? Làm sao.......có thể.....?- Tú Quỳnh lắp bắp.
Nó vội đính chính:
- Cái gì? Tôi đâu phải là........- Thì hắn cắt ngang:
- Liêu Liêu này, con chuột bạch hôm bữa bị tôi HÀNH HẠ đã chết hay chưa?- Hắn nhấn mạnh từ hành hạ.
- Dạ....nhà ta có nuôi con chuột nào đâu ạ?- Liêu Liêu ngạc nhiên.
- Vậy à? Chắc tôi nhớ nhầm.- Hắn vừa nói vừa ném một cái liếc sắc lẻm sang nó.
"Hừ, dám đe doạ mình à? Lại còn ví mình chỉ bằng một con chuột nữa chứ! Tên này thật đáng ghét. Nhưng phải nghe lời hắn thôi, không sau này tin hắn hành hạ mình sẽ tới tai ông ấy mất!"- Nó đắn đo rồi trả lời:
- Vâng, chào cô. Tôi là Kiều Mĩ Anh Thư - NGƯỜI MÀ Hải Long YÊU SAY ĐẮM.- Nó cố tình đè mạnh những chữ ấy.
"Ơ, cái con nhỏ này. Nói là người yêu được rồi, có nhất thiết phải hạ thấp mình như thế không?- Hắn bực mình.
- Sao có thể như thế? Không, tôi không tin. Người yêu Hải Long là tôi
cơ mà. Lí nào anh ấy lại thích cô chứ?- Tú Quỳnh nghi ngờ.
Hải Long thúc nó một phát đau điếng, 90% ngầm ý bảo nó mau phản bác lại sao cho
Tú Quỳnh bỏ hẳn hi vọng được hắn thích đi (và 10% để trả thù vụ hồi nãy
). Nó liền bảo:
- Ồ, vậy chắc hẳn cô là Tú Quỳnh. Anh Long có kể
nhiều về cô cho tôi nghe. Nào là cô mơ mộng viễn vông, quấy rầy anh ấy,
không cho anh ấy yêu đương tự do, rồi còn đã thấp lại thích trèo
cao............Ơ! Có lẽ tôi không nên nói chuyện này nhỉ? Thật bất lịch
sự với cô đây quá! Nhưng sự thật luôn phũ phàng mà. Cô cũng đừng buồn,
xinh đẹp như cô thì lo gì không có người yêu. Vấn đề bây giờ thực tế là
anh ấy đã có bạn gái là tôi rồi, vì vậy mong cô đừng liên lạc nhiều với
Hải Long nữa, phận con gái như tôi cũng thấy khó chịu lắm.
- Cái
gì? Cô dám nói với tiểu thư đây như thế sao? Cô mới là người mơ mộng
viễn vông. Anh Long của tôi không hề thích cô đâu, phải không anh? Kìa,
anh nói gì đi chứ!
- Uhm.....anh.......xin lỗi nhưng anh chỉ có thể nói rằng: Anh yêu cô ấy, anh thực sự yêu cô ấy.
Biết là đóng kịch nhưng nghe thế nó vẫn nổi da gà. Có nhất thiết phải là yêu không, nói thích thôi cũng được rồi mà.
- Không......các người lừa tôi. Anh Long, anh lừa em đúng không? Anh
hãy nói rằng em đã bị lừa đi! Người đến trước với anh là em cơ mà. Người yêu anh lâu hơn cũng là em cơ mà. Sao anh có thể tàn nhẫn với em như
thế? Con nhỏ này có hơn gì em chứ! Không........đây không phải là sự
thật..........Không thể chịu đựng thêm được
nữa.......Hức............hức.........- Tú Quỳnh chạy ào ra với hàng nước mắt lăn dài trên má
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT