Câu nói của Du khiến tay ông chùng lại giây lát …Hải cảm thấy đau thắt cả lòng khi hai người mà nó yêu quí lại xung đột thế này mà nó chả nói được lời nào …

Du tiếp lời –“ Ông sống đến từng tuổi này mà vẫn không ngộ ra cái chân lí là không thể phán xét con người theo hình thái bên ngoài à ?”

Ông quát –“ Im đi ! Không cần dạy đời ông già này !”

Du thản nhiên nói tiếp –“ Mặc đồ sang trọng thì là người tốt chắc ? không đeo nhiều khoen tai thì không biết bắt nạt người khác à ? Tóc đen tự nhiên không vướng màu nhuộm thì được coi là người dân lương thiện sao ??”

Câu nói và thái độ thản nhiên của nó khiến ông không nói nên lời .

Du phẩy tay –“ Nói như ông thì cứ bảo cảnh sát ra ngoài đường mà vớ mấy tay ăn mặc lôi thôi , tai đeo đầy khoen , tóc đủ màu mà bỏ tù phức cho rồi !! Cần chi điều tra vụ án này kia nọ !!! Sống đến tuổi này mà còn nói mấy câu nhảm nhí như thế …Ông dạy con cháu mình thế à ? chả lẽ ông lại nói với nó rằng ở ngoài đường nhưng người trông dáng điệu hiền lành là người tốt còn trông mặt hung dữ là người xấu ?”

Ông chỉ tay vào mặt nó , tay run run –“ Im !”

Du bước tới , ông lùi lại …Khí thế của nó lấn lướt –“ Ông vẫn ích kỉ như thế ! Chả bao giờ chịu ngó cái thế giới xung quanh …”

Ông đưa tay tát một cái thật mạnh , lần này thì Du không tránh kịp , nó ngơ mặt ra khi cảm giác tê tái in hằn trên gương mặt ,nó khuỵu chân ..đây là cái tát đầu tiên trong cuộc đời của nó …Hải vội chạy lại đỡ -“ Du ! Có ..có sao không ?”

Ông cũng bàng hoàng vì lỡ tay …-“Ta …”

Du đầy Hải ra , một tay ôm lấy má …nhìn thẳng vào mặt ông mà quát –“ Ông cho rằng tôi nói sai ư ?? Người không biết nghĩa lí như ông , chỉ biết đến bản thân , hèn chi người thân của ông bỏ đi cả !!Nếu là tôi thà chết rục xương ngoài đường cũng không làm con cho’ quỳ dưới chân ông !!”

Du quay mặt chạy vội ra cửa , Hải vội với theo –“ Du ! Du !!”

Ông ngồi xuống ghế , đưa tay bóp trán …Hải rất muốn chạy theo Du nhưng nó không thể bỏ mặc ông nó thế này –“ Ông …”



Mấy cô giúp việc núp ở gian sau nãy giờ nghe hết cả , họ cảm phục vì cô là người đầu tiên “dám” làm phật ý chủ gia đình ….

Hải quay vào gian nhà trong , nó nhá vào số của Du , từng tiếng “tít” kéo dài như thể muốn cứa tim nó ..Du không bắt máy …Hải lắc đầu ..nó rót cho ông li nước ..

Ông đưa tay bóp trán mà nóng lòng , nặng trĩu suy nghĩ …Ông thở mệt nhọc …nhưng lời ban nãy của Du cứ vờn vờn trong đầu ông , đây là lần đầu ông ngẫm lại cách suy nghĩ của mình ..ông chợt nhớ lại ..ngày xưa ông chỉ là một đứa nghèo khổ , ăn mặc thì lôi thôi chả có lấy một bộ đồ ra hồn , tóc tai thì có bao giờ chải cho thẳng thớm đâu …nhờ tựa cô vợ mà lên đựơc như ngày hôm nay …

Ông nhìn lại mình …ngày xưa …thở dài …Chả lẽ cách suy nghĩ của ông là sai ?

Tiếng tích tắc của đồng hồ vang lên …là 11h đêm ….

Ông với tay tới chiếc điện thoại để bàn ..bấm bấm vài số …-“ Tôi đây !! Bây giờ cậu đi tìm cho tôi một người …”

Hải lo lắng , nó không thể chạy ra khỏi nhà tìm Du , nhưng cũng không thể để cô ở ngoài một mình như thế …Nghĩ một hồi ..nó toan chạy đi tìm Du lần nữa …nhưng vừa chạy đến cửa thì …

-Thả tôi ra !! – Du quát , không ngừng giãy giụa , hai người đàn ông lực lưỡng cố gắng níu kéo nó vào gian nhà mà không là tổn thương nó .

Ông xua tay –“ Được rồi !”

Hai người đàn ông kia nới lỏng tay , thả Du ra , cúi chào ông rồi quay lưng đi .

Bấy giờ Hải mới biết ông nó vừa cho người “xách” Du về đây . Nó vội chạy lại –“ Du !”

Du không để ý đến Hải –“ Ông bảo người bắt tôi về đây để đánh tiếp à ? Đánh đi ! Dù sao thì tôi cũng …”

Câu nói lấp lửng …Ông bước lại gần nó , nhìn nó thật kĩ ….đôi mắt đen láy …đôi môi xinh xinh …mái tóc hoe hoe …ông cũng không ngờ nó như vậy mà lại có thể hiểu được những triết lí về cuộc sống khá sâu sắc …GIống một người ..là người mà ông yêu thương nhất ấy ..người mà ngày xưa không chê ông nghèo khổ vẫn theo ông đến mọi nơi …

Ông nói , giọng trầm ấm …-“ Đứa con gái này …ăn mặc thật là không ra gì ..nói năng thì hỗn láo chả nể nan ai …nhưng ….là một đứa con gái tốt …suy nghĩ rấ chính chắn ..được ..được lắm …”

Ông đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nó , mỉm cười dịu dàng…đôi mắt nó tròn xoe nhìn ông …đen láy ….nó ngơ ngác như một đứa trẻ ..nó cứ tưởng ông sẽ quát mắng nó như ban nãy ..không ngờ …

Du đột nhiên trở nên lúng túng , từ xưa đến nay nó làm rất nhìu chuyện nhưng chưa ai xoa đầu nó mà khen nó như thế ..-“ Cháu ..cháu ..” - nó đổi cách xưng hô tự lúc nào nó cũng chả nhận ra …

Ông gọi vài người giúp việc ra bảo –“ Dọn dẹp phòng cuối dãy lầu 3 cho cháu gái này đi !!”

Hải như mở cờ trong bụng , Du lung túng …ông chỉ cười …

Tối ,

Ông vẫn ngồi trầm ngâm …mắt ngó ra không gian đen tối bên kia cửa sổ , ông nhớ lạ ngày xưa , người mà ông yêu quý nhất cũng từng quát ông giống như Du , từng trách ông giống như Du …ông tự ngẫm …có lẽ ông nhận ra lối sống của ông đã sai lầm tự lúc nào …ngày xưa ông đâu thế …

Tiếng chuông cửa réo lên , người giúp việc hối hả chạy ra mở cửa …

Ông vẫn trầm ngâm …một người đẩy cửa bước vào …ông ngước lên nhìn ….thì ra là …

Ông đang ngồi trầm ngâm thì một người đẩy cửa bước vào – Phương .

Phương thấy ông ngồi đó nhìn mình thì lúng túng –“ Cháu ..chào ông ..cháu ..biết chào ko đc phép vào gian nhà chính …cháu ….biết tối thế này mà còn đến làm phiền ông là ko đúng nhưng cháu …cháu ..lo cho Du nên …cháu không an tâm mà ngủ được …cháu ..chỉ định đến xem Du thế nào ..cháu sẽ về ngay .. ..”

Ông nhìn Phương ..nó đúng là có những nét rất giống …



Trong căn phòng ,

Du đứng tựa vào tường , ngó cảnh vật ngoài cửa . Nó vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ .

Hải nhìn Du nãy giờ , nó chưa muốn về phòng .

Du quay lại –“ Cảm phiền cậu chủ nhà họ Hoàng đi ra khỏi đây ! tôi muốn ở một mình !!”

Hải đứng dậy tiến về phía Du –“ Sao vẫn cứ tránh xa tớ như thế ?”

Du im lặng .

Hải càng tiến tới , nó cúi xuống nói vào tai Du , nói nhỏ , thật nhỏ , giọng rất trầm –“ Chuyện hôm ấy …vốn dĩ cậu hiểu lầm rồi ! Tớ chưa bao giờ lừa dối cậu ! Chưa bao giờ phản bội cậu !!”

Du đẩy Hải thật mạnh và quát lên –“ Cậu im đi !!”

Hải cũng la lớn át cả tiếng của Du –“ Là hiểu lầm !! Hiểu lầm ! tớ chưa bao giờ lừa dối cậu ! Chưa bao giờ ! Chưa bao giờ !!!”

Du cười khẩy –“ Hiểu lầm ? Hiểu lầm là thế nào khi cô bạn thân nhất của tôi và người tôi thik lại ôm lấy nhau thân mật thế ? Hiểu lầm là thế à ??”

Hải cố giải thích –“ Là bạn thân nhưng có những chuyện Phương không thể nói với cậu !”

Du quát –“ Chuyện đó không thể nói với tôi mà có thể nói với cậu à ? “

Hải thở dài , nó đập mạnh tay vào bức tường khiến Du giật mình –“ Cậu …thật ra tớ không định nói với cậu nhưng mà ..đã đến nước này thì ..đành phải …"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play