Hải vào lớp...thấy Xuyến còn đang dỗ dành Hà , Hải nói -" Hà nín đi ! lát nữa cuối giờ ở lại gặp Hải một tí nghen !!!"
Hà dụi mắt , gật đầu...Xuyền vỗ vai nó vài cái rồi trở về chỗ ngồi. Lâm cũng lê chân về cuối bàn , đi ngang qua bàn Ngọc , Ngọc cũng còn đang
nức nở níu tay Tuấn Anh -" Ngọc không ngờ Hà lại làm vậy......Ngọc đâu
làm gì quá đáng....mà Hà lại...."
Lâm tức mình đấm tay thật mạnh xuống bàn , quát -" Im đi ! chưa chắc là Hà làm đâu mà cứ nói thế ! Cái đồ..."
Tuấn Anh gõ nhẹ vào tay Lâm -" Thôi mày ! đi chỗ khác dùm tao đi !"
Lâm gãi đầu bước đi nhưng lòng vẫn còn hậm hực...
.................................................. .............
Cuối giờ , Dê trưởng Hải ngó Lâm ra hiệu , Lâm gãi đầu xếp sách vở vào cặp.
Ngọc cũng có ý muốn ở lại để xem Hà sẽ nói gì với Hải , Ngọc kéo nhẹ tay Hải -" Ngọc cũng ở lại !!"
Dê trưởng Hải khó xử , Lâm định xoa tay đuổi thẳng thì Xuyến lù lù xuất hiện vờ vỗ vai Ngọc , gượng cươì -" Ngọc , đi uống nước với Xuyến nhé
!!!"
Ngọc định từ chối nhưng Xuyến cứ nài nỉ mãi khiến Ngọc
cũng phải gật đầu...Hải thở phào , Xuyến nháy mắt với Lâm , Lâm giơ ngón cái ,ra hiệu "làm tốt lắm !"
....
Hải nói nhẹ -" Hà ! kể cho Hải nghe đi ! chuyện là thế nào !!"
Lâm lặng thinh , chú ý nghe. Hà kể...
" Lúc ra chơi , Hà ko tập thể dục , Hà xuống phòng y tế để xin dùm Ngọc mấy viên thuốc nhức đầu vì Ngọc nhở Hà , Hà là người quay lại lớp đầu
tiên. Lúc vào , Hà thấy trên bàn mình để sẵn cây kéo , không biết là của ai , Hà chỉ tiện tay cầm lên thôi , đúng lúc cả lớp vừa vào , phát hiện ra sách vở của Ngọc bị cắt nham nhở...ai nấy đều nhìn vào cây kéo trên
tay Hà rồi nghi cho Hà..nhưng Hà thật là ko làm chuyện đó mà..."
Nói đến đây Hà lại nức nở , vai nó run run...-" Hải tin Hà ko? Lâm có nghĩ là Hà làm ko?"
Hải cười -" Hà hỏi gì kì vậy? Sao Hải lại nghi cho Hà ! Hà cứ về đi ,
đừng suy nghĩ nhiều , Hải hứa sẽ giải quyết cho ra vụ này ! ok?"
Hà lau nước mắt , xách cặp -" uhm !!!"
...
Chờ Hà đi khuất , Hải trầm ngâm nhìn Lâm -" Mày nghĩ sao? "
Lâm gãi đầu -" Nghĩ gì nữa , rõ ràng là kon Ngọc cố tình đưa Hà vào tình thế khó xử như vậy , nghĩ chi cho nhức óc !"
Hải nghiêm mặt -" Không có chứng cứ , nói ai tin mày !"
Lâm nhìn Hải -" Nếu bây giờ mà có " tên đó " ở đây thì chuyện này đc giải quyết dễ dàng rồi !"
- Mày đang nói...."tên đó"....- Hải nhíu mày
-Uhm...- Lâm gật đầu
Hải quay lưng đi , nói vọng lại -" mày nên nhớ "tên đó" bây giờ còn
đang nằm trong phòng hồi sức của bệnh viện..không có chuyện xuất hiện ở
đây đâu !!!"
Lâm nhìn Hải xách cặp đi....nó chỉ biết gãi đầu, thở dài ...cứ mỗi lần
nhắc đến "tên đó" thì Hải lại trở nên khó tánh như thế...mà Lâm ngẫm lại , dùng từ "tên đó" cũng không đúng...vì ít ai dùng từ này để nói
đến..một đứa con gái...
......
Xuyến đạp xe thật
nhanh....rẽ vào một ngõ vắng...vốn là đường tắt đến bệnh viện , con
đường này nó đã thuộc nằm lòng...nó cố ngó ngang..hi vọng ko gặp người
quen.
Nắng , mồ hôi tay nó rịn ra ướt cả tay lái...
Xuyến vội rẽ vào cổng sau của bệnh viện...gửi xe rồi chạy lên lầu...
Nó lướt qua mấy bóng áo trắng y tá...ngó thấy y tá quen , nó níu tay
lại -" Chị ơi ! bệnh nhân phòng hồi sức số 18 có trong phòng không chị? "
Chị y tá cười với nó -" Đang trong phòng đấy em , người nhà
mới bắt lại vì định trốn viện đi nữa đấy , em có vào thì khuyên giùm chị vài câu chứ cứ thế này thì...bao giờ mới khỏi..."
Xuyến vội chào chị rồi chạy đi....
Khoa hồi sức...phòng số 18...
Xuyến đầy cửa thật mạnh...
"tên đó" đang ngồi trên giường , mặc bộ đồ bệnh nhân trắng toát , lưng
tựa vào gối...mắt cứ hướng ra cửa sổ...nhìn nắng...đôi mắt thất
thần...tay buông lõng xuống....bất cần....
Thân thể băng bó
nhiều chỗ...quấn băng trắng toát...cổ cũng quấn băng , tay chân cũng
không chừa...mặt lại có nhiều vết trầy xướt...nhưng lần băng vẫn không
dấu nỗi gương mặt thanh tú..đôi mắt đen láy mơ màng...và mái tóc huyền
màu nâu hạt dẻ...
Xuyến lau mồ hôi trên mặt -" chào cậu !"
Cô gái quay qua nhìn Xuyến rồi nhích người chừa chỗ trống. Xuyến ngồi xuống -" Lại định trốn viện nữa à , cứ thế này thì..."
Giọng cô gái trong , nhưng nghe lại cảm thấy gắt - " Nằm đây hoài , tôi chịu không nổi "
Xuyến nhăn mặt -" bỏ kiểu xưng hô ấy đi nhé ! tớ đến đây để mượn một tí thông minh của cậu đấy...có chuyện rồi !"
Cô gái gương mặt vẫn thẫn thờ nhìn về phía xa xăm -" Kể !"
Xuyến bắt đầu kể..kể tất cả...kể từ lúc Ngọc chuyển về cho đến khi...
.....
"Hết !!!" - Xuyến nhấn âm -" Chuyện là vậy ! giải quyết sao giờ ! không khéo Hà khóc hết nước mắt lẫn nước mũi !"
Cô gái trầm ngâm -" Chuyện này để "ai kia" giải quyết là đc...cần gì đến tôi..."
Xuyến nhíu mày -" "ai kia"? Hải à? Hải và Lâm cũng đang tìm cách nhưng
tớ nghĩ chuyện này ...tớ nghĩ hỏi cậu thì sẽ nhanh hơn..."
- Sao lại nghĩ là hỏi tôi sẽ nhanh hơn?...
- Nói chuyện kiểu này thì tớ nghĩ là cậu đã biết ai làm ra chuyện này rồi..
Xuyến nói tiếp -" Lâm cũng nhắc đến cậu , cậu ta nói -" nếu có "tên đó" ở đây thì..."
Khoé miệng cô gái khẽ nhếch lên -" Dám gọi tôi là "tên đó"..Lâm đúng là càng ngày càng...mà thôi , nể tình cậu chạy đến đây...tôi sẽ
giúp...nhích lại đây....tôi chỉ nói một lần thôi...không nghe thì
chịu...."
Đạp xe đến trường mà đầu óc Xuyến cứ suy nghĩ vẩn vơ , có thật là làm theo cách mà “tên đó” đưa ra sẽ có hiệu qủa ko ?....
Lâm và Hải cũng phải chi một số tiền cho cuộc điện thoại suốt đêm để tìm cách …
3 người ,… à ko ..4 người đều chờ kết quả …
……….
Lâm và Hải lại tụm vào một góc to , nhỏ bàn chuyện …Xuyến thì đăm chiêu với mớ “...” mà nó cất trong cặp ….
Tuấn Anh đứng trước cửa lớp , vuốt lại mái tóc bóng keo , chỉnh sửa áo
quần rồi bước vào cửa lớp , lên giọng –“ “dê bí thư” Tuấn Anh giá đáo
!!!!”
Giọng eo éo của nó thu hút mọi người về phía cửa bằng ánh mắt tò mò , nhưng khôngg phải tò mò nhìn nó mà là nhìn người sau lưng
nó – Hà .
Hà ôm cặp vào lớp mà ko dám ngước mặt lên , nó sợ bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của mọi người …
Xuyến nắm tay nó thật chặt theo kiểu an ủi , nhưng thật ra Xuyến cũng
lo lắng lắm …nhớ lại cuộc đối thoại hôm qua trong bệnh viện …
…
Sau khi nghe “tên đó” nói xong , Xuyến giật mình –“Cậu nghi là Ngọc ư ?”
“tên đó” vẫn lạnh giọng –“ Thử nghĩ mà xem , lớp ta từ tr’c đến giờ học chung mấy năm , đã bao giờ xảy ra chuyện tương tự vây đâu , từ khi cô ả vào mới bắt đầu, không nghi cô ả thì nghi cho ai ? Hà ư ? Hà ko phải là đứa dám làm vậy đâu ! “
Vẫn giọng tự tin –“ Hơn nữa dựa vào
thái độ của Lâm ! Lâm dù hơi cộc tính nhưng cũng ko quát mắng con gái
theo một kiểu khó ưa như vậy , nhất là với Ngọc - người mang bộ mặt hiền hậu theo như cậu nói , cho nên tôi nghĩ Lâm đã biết Ngọc có bộ mặt khác …không nghi cô ả thì nghi cho ai ! Tin tôi đi , cách này nhất định làm
cô ả lòi mặt chuột ra …”
…
“tên đó” nằm trên giường
bệnh , mắt vẫn nhìn đăm đăm ra cửa sổ …nhìn bầu trời xanh vô tận …*ngồi
dậy* …cởi chiếc áo trắng bệnh nhân ra , khoác vội chiếc áo khoác 2 màu
đen trắng …lại toan trốn khỏi bệnh viện …
…………………………………………� �…..
Cuối giờ , mọi người chuẩn bị ra về ….Ngọc đưa tay lục cặp …tỏ vẻ mất
một món đồ quan trọng ..nó tìm lại vài lần rồi đổ luôn sách vở ra mò
…vẫn không thấy .
Ngọc bắt đầu ré lên , tất cả mọi người bu lại xung quanh nó ,
–“ Chuyện gì vậy Ngọc?”
*nức nở* …-“ Sợi dây chuyền vàng Ngọc cất trong cặp bị mất rồi !”
Mọi người nhốn nháo , sợi dây chuyền bằng vàng mà lị .
Lâm gãi đầu rồi lại gục mặt xuống bàn , “dê trưởng” Hải cũng gãi đầu không biết nói gì …”dê phó” Phương thì cuống cả lên .
Ngọc tuôn nước mắt –“ Chắc chắn ..chắc chắn là có ai đó đã lấy của Ngọc mà …”
Phương vỗ vai –“ Không …chắc ko phải đâu Ngọc , Ngọc cứ tìm kĩ thử xem !”
-Ngọc đã tìm rồi , chắc chắn là người trong lớp này lấy mà ! Ngọc không biết đâu ! nó đắc tiền lắm đó !!!
“dê trưởng” Hải thở dài –“ Vậy Ngọc xét cặp mọi người đi !!!”
Tất cả đều đồng tình vì cho là lớp DÊ này từ tr’c đến nay chả ai ăn cắp của ai cái gì cả …
*Xét cặp* …cặp của Phương ko có ..cũng chả phải cặp của Tuấn Anh ..ko có trong cặp của Lâm ..rồi đến cặp của Hải ..cứ thế …
Đc một hồi …Ngọc moi ra đc sợi dây chuyền ..mọi người trố mắt nhìn nhau rồi …nhước mắt về phía chủ nhân của chiếc cặp – Hà !
Hà xua tay nức nở -“ Không phải Hà mà !!!!”
Mọi người dường như chả để ý câu phân bua của Hà , sợi dây từ cặp nó mà , hơn nữa ..công thêm vụ lần tr’c …
Hà ôm mặt gục xuống , học chung bao nhiều năm …Hà ko nghĩ là mọi người
lại nghi ngờ nó …nó ko làm ! nhưng biết giải thích thế nào …
Ngọc chỉ tay –“ Không ngờ lại là Hà …Ngọc thật ko ngờ Hà lại ….”
Hà run run , nó sợ …chưa bao giờ nó sợ như thế này …vì bạn bè ..chả ai
tin nó cả …tất cả bạn bè đều nghi ngờ nó !Đau đến nghẹn lòng ...chỉ biết khóc ...khóc ...
Mọi người xì xào bàn tán .
Lâm đẩy tay Ngọc –“ Im đi ! Chưa rõ chuyện thì đừng xỉ nhục người khác !Con quỉ !”
Phương kéo tay Lâm –“ Lâm ! bình tĩnh ! sao lại mắng Ngọc như vậy !”
Lâm quay lại quát cả lớp –“ Bọn mày là một lũ ngốc ! học chung với Hà mấy năm trời mà dễ dàng nghi ngờ nó vậy sao ????”
Hải xua tay ra hiệu mọi người im lặng , mang danh lớp trưởng nhưng chưa bao giờ nó phải khó xử thế này , biết bênh vực ai đây …
Tuấn Anh quát lớn –“ Mày ! mọi chuyện rõ tr’c mắt như vậy ! mày bảo bọn tao phải nghĩ thế nào ????”
“Thôi !!!!”
Xuyến nạt lớn.
Xuyến đưa tay ra hiệu im lặng –“ Xuyến biết ai làm chuyện này !”
Mọi người ồ lên , Lâm và Hải nhìn nhau…” Xuyến …!”
Xuyến ra vẻ điềm tĩnh nhưng mồ hôi rỏ dài , tim đập như thể sắp rớt
ra…-“ Đầu tiên là vụ xé tập lần tr’c ….người xé tập của Ngọc là …”
Xuyến nói lấp lửng..nhưng thật ra là nó run wá ko thốt nên lời thôi -" Người...xé tập của Ngọc..là....."
Hà thì run run , lắng nghe.
Phương giục -" Ai hở Xuyến?''
Lâm và Hải nhìn nhau bối rối...thì thầm"chả lẽ Xuyến cũng biết là Ngọc làm.."
Tay Xuyến lướt qua gương mặt hồi hộp của mọi người rồi dừng lại tr'c mặt Ngọc -" Tất cả đều là do Ngọc làm đấy !"
Cả lớp cười ồ lên...Ngọc cũng cười nhưng là để che giấu sự lo lắng của nó..
"Dê phó" Phương vỗ vai Xuyến -" Trời ơi là trời ! Xuyến ơi là Xuyến ! Bây giờ có phải lúc đùa đâu !"
Hà thì thở dài , ra chiều thất vọng một tẹo...
Lâm quát -" Mẹ kíp !! Bọn mày im cái mồm lại coi ! kon Xuyến đâu nói
đùa ! Là do kon quỉ Ngọc bày trò chứ ai !mắt tụi mày ko có tròng đen à
!"
"Dê trưởng" Hải níu vai Lâm -" Mày ! bình tĩnh!"
Xuyến nắm chặt bàn tay rịn mồ hôi , hít sâu..bình tĩnh -" Tớ ko nói suông đâu ! bằng chứng tớ có !"
*Im phăng phắc *
''...thật hở?..."
Mọi người bắt đầu chăm chú...Xuyến đưa tay mở cặp...kéo ngăn kéo nhỏ..Ngọc bắt đầu lo...
Xuyến lấy ra vài tấm hình..dùng tay che lại , nói với mọi người -" Thật ra..hôm mà Ngọc xé tập..hôm đó..khi mọi người xuống tập thể dục..Xuyến
đã trốn trong lớp..thấy có người đi vào..Xuyến vội núp..ngờ đâu người đó là Ngọc....Xuyến thấy rõ là Ngọc tự cắt tập mình..Xuyến thấy rất kì lạ
nên đã lấy điện thoại ra chụp lại cảnh đó..."
Mọi người vội giựt mấy tấm hình trên tay Ngọc , tụm lại xem , Ngọc bắt đầu cảm thấy tim nó đập mạnh..
Trong hình là cảnh Ngọc đang tự huỷ hoại mấy quyển tập của mình...tuy
hình mờ do chụp bằng di động nhưng cũng thấy rõ mặt là Ngọc...
Mọi người nhìn Ngọc....Hà lay Ngọc -" Ngọc ! là Ngọc đổ tội cho Hà thật sao????"
Ngọc không trả lời...
Phương hỏi -" Thật là mọi chuyện do Ngọc bài ra à?"
Lâm cười nắc nẻ -" Hehee ! chứ kòn zì nữa ! lộ mặt rồi nhá !"
Ngọc nhìn Xuyến , giọng hăm he -" Không ngờ hôm ấy....cậu lại trốn trong lớp ! tôi quá bất cẩn khi không để ý xung quanh !!"
Cả đám rú lên , câu nói ban nãy của Ngọc đồng nghĩa với việc..Ngọc thừa nhận những việc Xuyến nói là đúng.
Mọi người ồ lên...
Tuấn Anh túm chặt vai Ngọc -" Là Ngọc bày ra thật à?"
Ngọc cười , đẩy tay Tuấn Anh ra -" Đừng chạm vào tôi ! Cậu cũng ngu ngốc như bọn họ thôi !!"
Lâm định lao lại đánh Ngọc nhưng đã bị Hải gì chặt.
"Dê phó " Phương lấy lại bình tĩnh -" Vậy vụ dây chuyền vàng lần này cũng là do Ngọc lừa bọn này?"
Ngọc cười nham nhở -" Vậy thì sao chứ? bọn các người ngu ngốc nên mới bị tôi lừa !"
Mọi người tức giận , Xuyến cười , cười thật lớn -" Ôi giời ơi ! không ngờ cách này lại hiệu quả đến vậy !!!"
"?" - Lâm ngạc nhiên
" Thật ra mấy tấm hình này là ảnh ghép đó ! người trong ảnh là Xuyến nhưng ghép mặt của Ngọc vào đấy !"
"Gì chứ?"
"Đây là cách mà "tên đó" bày cho Xuyến , "tên đó" bảo nếu Ngọc thấy mấy tấm hình ắt sẽ tự lộ mặt thôi ! Xuyến không nghĩ là dễ đến vậy !"
"tên đó"??? - Lâm nhíu mày -" Ôi trời ! thì ra là vậy !!! mình nghĩ căng cả óc cũng ko bằng một góc của "tên đó" !"
Nghe đến "tên đó" Hải lại nghiêm mặt...Phương cũng lo lắng.
Ngọc run run -" Cái gì...vậy là..tôi bị lừa à....trời ơi !"
Ngọc lao ra khỏi lớp , chạy thật nhanh...có cảm giác nó tức lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT