Tôi nhún chân nhảy vào trong và đụng trúng cô bạn tên Cúc đó. Khuôn mặt
cô ta phừng lên tức giận, đang định quát tôi thì phải nhưng chưa có
chuyện gì xảy ra thì đã bỏ chạy mất dép rồi. Ha ha ha. Đúng là nực cười. Cuối cùng cô ta là cái con người gì vậy chứ? Nhát gan. Hai từ để miêu
tả tính cách. Ok. Coi như hôm nay cô ta may mắn đi. Nhưng lần sau thì
đừng hòng thoát mà lành lặn. Oh my God! Bàn tôi đầy ặp giấy là giấy, với cả hoa, quà,... bao nhiêu thứ, để làm gì thì không biết nữa. Hỏi một
người bạn trong lớp gần đó.
-Này bạn, cho mình hỏi, đây là gì vậy hả?
-À, giờ nghỉ trưa lúc nãy các anh lớp trên gửi cho bạn đấy. – Nhìn có vẻ e dè tôi thì phải
Hừ. Thư hâm mộ ư? Tôi không cần mấy thứ này. Ôm một đống, tôi vứt hết
vào thùng rác trước mấy chục con mặt của tất cả các bạn trong lớp. Một
cô gái nhìn rất quen tiến về phía tôi. A, đúng rồi. Cô ta là người đã
cùng Cúc đánh Tử Nhi đây ma. Hừ. Được. Cơ hội đã đến thì tôi phải tiếp
đón cho tử tế mới được. Khoanh tay trước mặt tôi, cô ta tỏ vẻ làm người
tốt, nói y như ngoáy tai cho tôi.
-Bạn Jen này, sao bạn lại nỡ làm thế với thành ý của các anh lớp trên vậy? Đáng lẽ bạn nên tôn trọng mới phải.
-Jen, tên của tôi cho cô gọi chắc. – Nhăn mặt, khó chịu.
-Ấy chà, chẳng phải bạn nói mọi người trong lớp có thể gọi là Jen sao? – Hỏi xoáy
-Và cô không nằm trong số đó. – Đáp xoay.
Thầy ánh mặt rực lửa của cô ta, tôi bụp miệng, suýt nữa thì cười lớn.
Trời ơi! Cái bản mặt y như quá cả chua kia. Nén cười làm nội thương rồi. Để cô ta biết hậu quả, tôi còn phán thêm một câu.
-Nếu không có gì thì cô biến đi được rồi. Trông chẳng khác gì con chó nghe lời chủ cả.
-Cô… cô…
-Cô gì mà cô. Tôi biết tôi đẹp rồi, cô không cần phải ngỡ ngàng đến mức nói lắp vậy đâu. Tôi sẽ xấu hổ lắm đấy.
Không cãi lại được, cô ta quay gót bỏ đi, chân dậm làm rung chuyển cả khu nhà lớn. Thật khủng khiếp.
-Đi nhẹ thôi. Sập nhà đấy, bạn à.
Phụt. Tôi che miệng cười, đau bụng quá đi mất. Trêu cô ta đúng là thú
vị. Tôi biết chắc chắn cô sẽ tìm cách trả thù nên tôi đang chờ đây. Hãy
nghĩ ra một kế hoạch trước khi tôi ra tay. Đến lúc đó, tôi sẽ không
nương tay, dù là ai đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản được. Reng.
Chuông reo. Lớp học đã có đầy đủ học sinh. Giáo sư Alex thì phải, dạy
kinh tế vĩ mô 1. Tôi rất thích học nó, bởi vì phần này tôi đã được học
rất nhiều bên Mĩ rồi nên không cần lo cho lắm. Mà giáo sư giải thích bài cũng khá dễ hiểu nên tôi không gặp khó khăn gì vì trường này đã bắt đầu học từ 2 tháng trước. Tuy nhiên vẫn còn một số vấn đề như sinh viên ngủ gục trên bàn mà giáo sư quát mãi chẳng được. Tôi cũng không nghĩ là họ
lại chểnh mảng thế này đâu. Chẳng lẽ phải nhờ đến thầy hiệu trưởng chắc, thật là chịu trói chứ không chắc. Chậc, chậc, tôi tặc lưỡi lắc đầu khi
mấy cô sinh viên tiểu thư đang ngồi bôi son chát phấn dày đến mấy tấc.
Tự nhiên muốn đạp cho mỗi người một cái. Điều quan trọng là phải tôn
trọng giáo sư chứ. Cứ như vầy thì đuổi hết đi cho xong. Chướng cả mắt.
Một hồi chuông lại reo vang. Giáo sư kết thúc bài giảng của mình rồi
chào mọi người, bóng dáng khuất sau cánh cửa phòng. Tôi cất sách vở vào
trong cặp sách, chờ mọi người đi hết, bước ra khỏi, từng bước chân nhẹ
nhàng không phát ra tiếng động. Trên đường đón Tử Nhi, tôi nhìn thấy cô
bé đang lạc lè lết từng bước đi khó nhọc. Không biết nghe lời gì cả. Tôi đã nói là chờ cơ mà. Như biết tôi phát hiện ra, Tử Nhi mếu máo.
-Jen, mình không cố ý đâu tại mình sợ sẽ làm phiền bạn nên đừng giận mình nha.
Tôi vờ làm mặt giận, chu môi nói.
-Bạn quá đáng! Mình không chơi với bạn nữa.
Quay lưng bỏ đi. 1, 2, 3… Trúng kế rồi. Mới bước được hai bước thì Tử Nhi đã nắm chặt tay tôi nũng nịu. -Đừng mà. Mình sai rồi. Từ nay, mình sẽ không dám làm vậy nữa đâu.
-Thật không đấy? – Tôi vẫn nghi ngờ, giả vờ ý mà.
-Thật. Hãy tin mình một lần nha, nha, nha.
Cái dáng vẻ đáng yêu của Tử Nhi làm nó mềm lòng nên tha tội luôn chứ
không giống như ý định lúc đầu. Tại sao tôi lại mềm lòng thế nhỉ? Hức
hức. Chán bản thân quá đi.
-Thôi được rồi. Để mình đưa bạn về. Địa chỉ nhà bạn.
-À, ở số nhà XX đường XYX phường XXX, nhưng bạn có thấy phiền không?
-Không sao.
Lời nói kèm theo hành động, tôi từ từ dìu Tử Nhi đi. Tranh thủ thời
gian tôi còn nói rất nhiều chuyện với Tử Nhi về gia đình và cuộc sống.
Chiếc xe đến đón tôi đã ở trước cửa từ khi nào. Bác Jack xuống xe, hỏi
thăm.
-What’s going on
Tôi lại làm người thân bận tâm nữa rồi. Cười khì khì, tôi trả lời.
-Nothing at all. Let me introduce. This is Tử Nhi – my new friend anh
this is Mr.Jack – one of the best close people in my family.
-Hello. My name is Nhi. Nice to meet you, Mr.Jack – Tử Nhi lễ phép.
-Hi. My name is Jack. Nice to meet you, too
Chắc là bác Jack có cảm tình với Tử Nhi rồi. Tất cả mọi người trong nhà đều biết bác ấy là người khó gần nhưng hôm nay lại vui đến thế thì tôi
khẳng định Tử Nhi đã được bác ấy công nhận. Tại vì con mắt nhìn người
của bác rất tinh tường. Brừm… Brừm… Tiếng xe máy nổ nghe đau cả tai.
Kít. Nó dừng lại trước mặt tôi. Người trên xe cởi mũ bảo hiểm ra. Ối
giời ơi! Cái gì thế này? Đố mọi người biết người đang đứng trước mặt tôi là ai. Kin đấy. Bất ngờ tột độ. Một cơn đau giằng xé cõi lòng. Tôi
không nghĩ đến một ngày nào đó sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh này. Thật
trớ trêu. Dường như mọi sự thù hận, đau khổ từ trong ánh mắt của anh
đang xoáy sâu vào tim tôi. Có lẽ sự trở về của tôi là một sai lầm thật
sự. Tôi muốn gọi tên anh, chạy đến ôm anh thật lâu như một người em gái
nhưng cái suy nghĩ đó chỉ là viển vông. Bởi tôi biết, nó sẽ chẳng bao
giờ có thể trở thành hiện thực. Sự thật luôn luôn chỉ có một. Và anh sẽ
mãi ghét tôi như mấy năm trước vì chính tôi đã làm anh tổn thương. Anh
hận tôi cũng đúng thôi. Một người xấu xa như tôi đâu xứng đáng được anh
yêu quý chứ. Jenny, mày không được mơ tưởng nữa. Hãy tỉnh lại đi. Mày là đồ độc ác. Sao lại có mong muốn như thế hả? Mày không xứng đâu. Nước
mặt trực trào nhưng tôi đã cố ngăn lại. Dù có như thế nào, tôi cũng
không thể tỏ ra quen biết được. Nếu không, cả cuộc đời Kin cũng chẳng
bao giờ tha thứ cho tôi. Mày phải mạnh mẽ lên. Tôi vẫn tỏ ra vui vẻ và
đỡ Tử Nhi vào xe nhưng… một bàn tay ấm áp quen thuộc chạm vào. Thịch.
Một lần nữa, tim tôi lại nhói lên từng hồi. Cảm xúc dồn nén bấy lâu như
muốn thoát ra. Không được. Tôi không thể lại làm tổn thương Kin được. Cứ coi như không quen biết đi, đó là điều tốt cho cả hai. Đang định chui
vào trong xe thì bàn tay đó đã kéo tôi ngược trở lại. Bắt gặp đôi mắt
của Kin, cả người tôi mềm nhũn, không còn một tí sức lực nào. Sợ cái cảm giác này, tôi rất muốn trốn tránh. Nhưng tại sao lại khao khát được gặp Kin đến thế? Lý do là anh ấy đã chiếm một phần quan trọng trong tim
tôi, không phải là bạn trai mà là anh trai – người tôi có thể dựa dẫm.
Tiếc là giấc mơ đó đã bị chính tôi phá tan, là tôi mà chẳng phải là ai
khác. Tôi cần tránh xa Kin để không làm hại anh ấy. Bằng mọi giá, tôi sẽ chuộc lại lỗi lầm của mình. Xin lỗi anh. Suốt kiếp này, em không đáp
lại tình cảm của anh được rồi. Mong rằng kiếp sau, em có thể. Gỡ tay Kin ra, tôi bỏ vào xe. Một cảm giác mãi mãi sẽ đeo đuổi đến cùng. Tôi biết
một cánh tay đang ở giửa khoảng không chờ tôi nắm lấy.
-Mr.Jack, let’s go.
Bánh xe từ từ lăn. Hai hàng lệ tuôn rơi, mắt cứ hướng về cái bóng cô
đơn kia. Anh quên em đi, có được không? Em chúc anh sẽ gặp được người
tốt hơn em. Sống tốt nha. Tôi quay mặt về phía trước anh biến mất. Khuôn mặt vẫn còn đầy nước mắt. Tử Nhi lo lắng, hỏi tôi có sao không, và tôi
chỉ biết lắc đầu trong vô thức. Hình như tôi mất cảm giác rồi. Đây là sự trừng phạt của ông trời chăng? Vậy thì tôi sẽ gánh chịu hậu quả mà mình gây ra. Đưa Tử Nhi về, tôi nhờ bác Jack đưa đến một nơi mà tôi đã tình cờ phát hiện trong ngày trở về Việt Nam. Đó là một cánh đồng đầy hoa hồng trắng – loài hoa tôi yêu thích. Một mùi hương thoang thoảng xộc lên hai cánh
mũi. Tôi hít hà, ngắm qua một lượt. Tôi giống như một vị công chúa đầy
quyền lực đang đứng giữa vương quốc của mình. Gió thổi, từng cánh hoa
bay lên trên không trung tạo nên một cảnh sắc tuyệt đẹp, nó đúng là một
tác phẩm nghệ thuật hiểm có. Như thôi thúc, tôi chạy theo cánh hoa, muốn bắt lấy nó nhưng không thành công. Sựng người, lại một lần nữa, tim tôi đập nhanh, đau đớn vô cùng. Người mà tôi yêu hơn chính bản thân mình
đang ở ngay đây, trước mắt tôi. Cái cảm giác khủng khiếp này lại được
lúc trỗi dậy. Nó đang cắt tim tôi ra từng mảnh nhỏ, vỡ vụn. Xin đừng.
Tôi quay đi, một giọt lệ nóng hổi trào mi. Jenny, mày lại trở nên yếu
đuối từ lúc nào vậy hả? Chạy, chạy đi. Và bước chân nhanh dần, tôi chạy
về phía xe. Nhưng mất lí trí, không biết phương hướng, tôi chẳng biết
mình đang làm gì nữa. Đau quá. Tôi sắp kiệt sức. Kia rồi! Bác Jack, cháu ở đây này? Rầm. Tôi ngã xuống một bàn tay to lớn nào đó, rất quen, một
màu đen bao phủ đôi mắt. Cảm giác như vụt mất. Trước khi ngất đi, tôi
còn loáng thoáng nghe thấy ai nói.
-Em ghét tôi nhiều lắm sao? Nếu tôi cầu xin thì em có thể yêu tôi lại một lần nữa không?
A, nhức đầu quá. Gắng mãi, tôi mới ngồi dậy được. Khó chịu. Mắt từ từ
mở ra, tròn xoe nhìn. Đây là đâu? Đáng ghét. Sao lại thế được nhỉ? Hình
như lúc nãy tôi còn nghe được ai đó nói cơ mà. Chẳng lẽ là ma? Nhanh rời khỏi đây thôi. Nếu không bác Jack sẽ lo lắng đi tìm cho mà coi. Hất
chiếc chăn ra, tôi xuống giường, lén lút mở cửa. Đang định chạy đi thì
ai đó đằng sau, giọng nói sao dịu dàng và êm đến thế.
-Em làm gì thế?
Thịch… Thịch… Lại đập nữa rồi. Dừng lại mau. Mày đừng hành hạ thân xác
tao nữa. Với khuôn mắt vô cảm, tôi nhìn thẳng vào người, đôi mắt xanh đó như làm tan chảy tôi, không được, lạnh lùng.
-Đây là chỗ nào? Anh có ý định gì hả? Thả tôi ra mau.
Đừng làm cái bộ mặt đau thương đó, tôi không dễ bị lừa đâu. Anh mãi mãi là kẻ giả dối. Tuy tôi yêu anh đến sâu đậm nhưng lại không bao giờ tha
thứ cho anh đâu. Hãy xem như cả hai chưa từng quen biết là tốt nhất.
Thiên Ân vẫn kiên nhẫn, nói.
-Em còn yếu lắm! Vào nghỉ đi. Tôi đã thông báo với dì và chú em rồi.
Khoảng cách càng gần hơn. Bàn tay đó giơ lên, tôi đã né tránh nó. Hắn
có chút ngỡ ngàng thì phải, đó không phải là điều tôi quan tâm. Tại sao
lòng lại quằn quại như thế?
-Tránh ra. Đừng lại gần. Sao anh lại hành hạ tôi hả? Đi đi. Tôi không muốn gặp anh.
-Tôi… tôi… xin lỗi. Nếu em không thích thì tôi sẽ để người khác chăm sóc em.
Cái cảm xúc mà tôi cố vứt bỏ lại thức dậy. Hồi trống liên hồi. Từ lúc
nào lại dịu dàng với tôi. Hay đó cũng là cách hắn làm với mấy người con
gái khác. Nhất định mày không được động lòng thêm một lần nào cả. Đừng
suy nghĩ vẩn vơ nữa. Rời khỏi đây đi. Tôi sắp gục ngã rồi. Thế là sao
hả? Hất tay Thiên Ân, tôi nhẫn tâm, thốt lên lời nói mà chưa từng có
trong suy nghĩ.
-Không cần. Nếu không muốn tôi tổn thương thì anh
đừng gặp tôi nữa. Có gặp nhau cứ coi như là người dưng nước lạ đi. Còn
một chuyện nữa. Tôi chúc phúc cho anh và Maria. Đừng làm ai đau lòng vì
anh nữa. Giờ thì tôi muốn về.
Đoàng. Giống như một viên đạn xuyên
qua tim làm trái tim tan nát và đóng băng. Xin lỗi. Em chỉ muốn điều tốt nhất cho cả hai mà thôi. Anh hãy hạnh phúc thay em. Tạm biệt. Chúng ta
có duyên nhưng không có phận. Vậy nên anh chấp nhận đi. Đi qua người anh ta, tôi tự cười cho chính bản thân mình. Một lần là quá đủ rồi. Nhưng
tôi không biết rằng sự vô tâm của mình là vết dao giết chết hai con tim. Khi tôi lên xe cũng là lúc thế giới trong tôi sụp đổ hoàn toàn, vết
thương nứt toang. Tất cả đều là duyên phận, phải không? Tôi là người gây ra nó và để tôi là người hứng chịu, không thể khiến ai bị khổ tâm vì
tôi cả. Bầu trời âm u, bao trùm cảnh vật khiến tôi không nhìn rõ. Rào…
rào… Từng hạt mưa rời lằng nhoằng trên kính, đó có lẽ là một điềm báo
không lành dành cho tôi chăng? Chiếc xe dừng trước số nhà 369. Chẳng lẽ nhà chú và dì chính là đây
hay sao? Trời ơi! Hóa ra anh Quân và bé Heo là con của dì Ly. Thật là
bât ngờ nha. Nhưng mà tôi thấy vui quá đi, hai người đó cũng là người
thân của tôi. Hi hi. Tôi nhảy ra bên ngoài, nhìn lại căn nhà mới một
lần. Trước cửa, bé Heo đang đứng vẫy vẫy tay, cười toe toét, tiếng nói
thánh thót vang lên thật lớn.
-Em biết chuyện rồi hả? Giờ thì em trở thành em gái họ của chị rồi. Hi hi.
-Mẹ kể chuyện xong thì em thấy vui lắm ý. Không ngờ lại là chị nha.
-Ừ. Thôi vào nhà nào.
Thả bé Heo xuống, hai chúng tôi tung tăng chạy nhảy rất là thú vị. Ôi,
đến bây giờ tôi mới chịu nhìn kĩ lại căn nhà này. Nó to vượt sức tưởng
tượng luôn, hai bên đường đi được bày rất nhiều cây cảnh đẹp. Trông thật là bắt mắt nha. À, mà khu vườn cũng rộng nữa, bao nhiêu là hoa và cây
xanh. Vừa đặt chân vào bên trong, tôi đã sửng sốt không nói thành lời,
vì nó quá đẹp và mê người. Tôi chưa bao giờ được thấy kiến trúc như thế
này cả, giống như các kiến trúc được kết hợp tạo nên nó. Hiện tại, dì
đang ngồi ở phòng khách. Thấy tôi thì mừng rỡ, dì ân cần bảo.
-Tiểu Hương, cháu ngồi xuống đi chứ. Sao lại cứ đứng ra thế?
-Hì hì hì. Tại đẹp quá, dì ạ. Mà từ nay dì cứ gọi cháu là Jen đi chứ. Cháu muốn thay đổi một chút.
-Ừ. Giờ cháu thấy đói chưa? Hay để dì bảo người chuẩn bị nha.
-Dạ, không ạ. Cháu sẽ đợi mọi người đầy đủ mà.
-Vậy bé Heo à, con đưa chị lên phòng nha.
Từ đâu bé Heo cười cười, kéo tuột tôi lên phòng còn nói lại.
-Con biết rồi ạ.
Sặc. Tôi kiệt sức mất thôi. Cái cầu thang cứ lòng vòng, quay tròn trong đôi mắt. Khủng khiếp hơn cả nhà Kin. Mà tại sao tôi lại nhắc đến chuyện đó lại làm gì không biết? Chính tôi là rời bỏ anh ấy cơ mà. Làm gì còn
tư cách để nhắc đến cái tên cao quý đó chứ? Không được. Tôi phải quên đi mới được. Đầu tôi rối như tơ vòng. Kin, Kin, Kin… tôi muốn gọi cái tên
đó thật nhiều, thật nhiều để cho vơi đi cái nỗi nhớ một người thân mình
yêu quý. Và người đó đã chuẩn bị rời xa tôi. Cuối cùng thì tôi vẫn chỉ
là một người độc ác như những người con gái khác mà thôi. Đáng lẽ tôi
không nên sống trên thế gian này. Một người như tôi thật chẳng xứng
đáng. Mãi mãi là thế. Tôi sẽ lột xác thành một con người mới. Kể từ giờ
phút này, Đinh Ngọc Tiểu Hương đã chết mà thay vào đó là Jenny William.
Goodbye. Cánh cửa mở. Một căn phòng tuyệt đẹp hiện ra. Toàn bộ đều được
trang trí bằng màu trắng. Trông thật bắt mắt. Chưa bao giờ tôi nghĩ ước
mơ có một căn phòng như thế này lại trở thành hiện thực nha. Vui ơi là
vui luôn! Tôi cứ mải nhìn, nhìn, nhìn mà chẳng biết bé Heo đang gọi tôi
khàn cả cổ.
-Chị Jen, chị Jen, CHỊ JEN…
Khi bé hét lên, tôi
mới tỉnh lại, trở về hiện tại. Nhưng mà cả tâm trí cứ bay tận đẩu tận
đâu đến tôi còn chẳng biết. Hình như đồ dùng đã được sắp xếp rất ngăn
nắp. Một cảm giác ấm áp bao trùm tất cả. Rồi tôi ngả người xuống dường,
mắt thì lim da lim dim. Oáp. Buồn ngủ thế nhỉ? Lại còn mệt giã người.
Thôi kệ. Cứ đi ngủ đã. Lôi bé Heo cùng nằm, tôi ôm cô bé như một chú gấu bông mềm mại. Vài phút sau, tôi chìm vào mộng đẹp. Sao ai cứ gọi tôi
vậy hả? Đừng có làm phiền tôi nữa. Để im cho tôi ngủ đi mà. Ra ngoài đi. Không thể chịu đựng được nữa rồi. Khẽ nhíu mày, tôi ngái ngủ.
-Cho con ngủ thêm 5 phút nữa thôi…
-Jenny, dậy đi, xuống ăn cơm đi nào. Nghe đến chữ “cơm” tôi bật dậy y như con lật đật, phi thẳng vào trong
phòng tắm, hất nước vào mặt cho tỉnh hẳn, xúc miệng. Có mặt tại bàn ăn
dù mình là người muộn nhất. Người đầu tiên thắc mắc chính là chú. Đáng
lẽ tôi đã định nói là mệt quá nên ngủ thiếp đi nhưng anh Quân là rất quá đáng nha. Tự dưng lại bảo tôi là heo nên ngủ nhiều là phải. Hức hức
hức. Tôi khóc không ra nước mắt mà không giải thích được khi cứ chưa nói xong là anh Quân lại thêm bớt vào. Mọi người cười rộ lên khiến tôi đỏ
mặt, chỉ biết cúi đầu. Đột nhiên, dì thay đổi chủ đề.
-Jenny này, có phải lúc đi học về cháu gặp Thiên Ân đúng không?
-Dạ?
Ớ? Tại vì sao mà dì lại hỏi vậy? Lại còn biết nữa chứ? Hay bác Jack
nói? Không, bác ấy đâu có biết đâu. Thiên Ân? Dì quen hắn thì phải? Ôi,
tôi chẳng hiểu gì hết cả. A, tôi nhớ ra rồi. Hình như hắn có nói với tôi là đã thông báo cho dì rồi mà.
-Vâng ạ. Nhưng sao vậy dì?
-Vậy cháu có quen nó hả?
-Một chút ạ.
-Ừ. Tí nữa lên phòng dì nói chuyện nha. Thôi, mọi người bắt đầu ăn đi nào.
Khó hiểu thật đấy. Mà thôi cứ ăn đi đã. Có gì thì tính sau. Có thực mới vực đạo được chứ? Tuyệt hảo. Ai nấu thế nhỉ? Mà mùi vị này quen lắm. Có vẻ như tôi đã thưởng thức qua rồi. Tò mò quá đi nha. Chết. Miệng tôi
lại bắt đầu ton hót, ngứa ngáy rồi đây này.
-Dì ơi, bữa trưa ai làm vậy ạ?
-Là bác Minh – người làm trong nhà.
-Thế ạ? Cháu cứ tưởng là người quen nga~. Tại mấy món này cháu đã nếm qua hay sao ý? Mùi vị rất là quen thuộc luôn à.
-Hay cháu ăn nhiều món quá nên lẫn lộn.
-Cũng có thể ạ.
Tôi tiếp tục ăn, tất cả mọi thắc mắc như một con vi-rút bám lấy tôi
không chịu buông. Aishiiiiiiiiiii… Biến đi xem nào. Không biết là bổn
tiểu thư đang cần bổ sung năng lượng hả? Xùy… xùy… Mọi hành động của tôi lọt vào mắt Quân. Anh bụp miệng cười nhỏ, cười gian cực luôn.
-Hương, em đang làm gì đấy?
-À, có gì đâu. Mà anh cứ gọi em là Jen đi nha.
-Ừ. Thế mà anh tưởng em đang đuổi ruồi chứ?
Á. Sao trí tưởng tượng của anh Quân phong phú vậy nhỉ? Chắc là đang cố
tình chọc tôi đây mà. Quá đáng. Chờ đó. Tôi sẽ trả thù lại cho coi. Bốp. Tôi nhổm dậy, đập một cái thật mạnh vào người anh Quân, rồi cười tươi
hơn mặt trời, giọng nói đểu ơi là đểu.
-Con ruồi dám đậu lên người anh. May mà em “đập” hộ nha. Anh phải hậu tạ em đấy.
-Em… em…
-Ơ? Em làm sao ạ? – Tôi cố tình trưng ra cái mặt hồn nhiên nhất.
Thế là anh Quân phải im lặng vì không nói được gì. Ha ha ha. Quả báo,
quả bảo. Đã mấy người đụng vào tôi mà có sống yên ổn đâu. Cho dù có là
anh Quân đi chăng nữa. Sò rì anh nha. Đắc tội, đắc tội. Nói đi phải nói
lại. Tôi không ngờ mình gánh hậu quả nặng nề hơn. Đó là ăn cơm sặc những mấy lần. Hu hu hu. Sao ông trời lại bất công vậy? Hiền lành, ngoan
ngoãn như tôi mà không thương xót gì cả. Mất mặt trước mặt mọi người
quá. Ấy vậy mà, anh Quân cùng bé Heo còn cười lăn cười lóc nữa chứ, tay
cứ trỏ trỏ về phía tôi. Tức đến nghẹn cổ. Tôi thề, thề rằng sẽ giết anh
Quân ngay lập tức. Lao đến chỗ anh Quân, tôi chọc lét để anh cười đã đời luôn. Được một trận cười sằng sặc, anh Quân xin hàng. Tôi mãn nguyện
mới tha cho. Thấy chưa? Kết cục lấy tôi làm trò cười đấy. Bữa ăn tràn
ngập tiếng cười và niềm hạnh phúc. Nhưng nó có giúp trái tim tôi lành
lại được không? Từ lúc gặp hắn, tôi đã không còn biết mình nên làm gì
nữa. Cứ cố cười thật nhiều và tất cả mọi người sẽ thấy tôi đang hạnh
phúc kể cả Thiên Ân. Đó là điều tôi mong hay sao? Lòng tôi đang từ từ bị xé thành từng mảnh vụn nhỏ. Tại sao yêu lại đau đến thế? Là tôi sai hay do hắn sai? Từng đoạn kí ức như một đoạn băng cũ trở về, ngặm nhấm trái tim. Tôi xin phép lên trước. Mỗi bước đi nặng trịch, hai con ngươi ầng
ậc nước. Khẽ nhắm mắt, lệ chảy lã chã trên má. Nghẹt thở. Có một bàn tay đang bóp chặt tim tôi. Tôi muốn được yêu mà sao lại khó đến thế? Chẳng
lẽ đúng như người ta nói mối tình đầu không bào giờ bền lâu hay sao? Tôi lặng lẽ ngã xuống giường, vục mặt vào gối mà khóc thỏa thích. Đến khi
nào nỗi buồn nguôi đi, tôi sẽ dừng lại. Khi nào mới được?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT