Chưa kịp để mẹ nói gì, tôi đã ở trong phòng, đóng cửa cái “rầm”. Không
được. Mình không muốn đi chút nào cả. Đến đây lại còn gặp mấy đứa tiểu
thư nhìn mà thấy ghét. Bộ hắn không tìm được ai khác ngoài tôi chắc? Hắn đào hoa lắm cơ mà, chỉ cần phẩy tay một cái là con gái xếp thành hàng
dài dằng dẵng. Nhất quyết phải là tôi mới được chắc. Tên Thiên Ân đáng
chết, phải chăng hắn đang tìm cách bôi nhọ tôi? À, chắc không phải. Hắn
đâu là người như vậy. Tuy có lạnh lùng nhưng tôi chưa bao giờ thấy hắn
dùng thủ đoạn bì ổi để hại người khác. Hay là hắn muốn tôi giúp hắn
tránh các bạn gái khác nhỉ? Thế là suốt cả buổi tối tôi chẳng thể tập
trung học bài, nằm suy nghĩ, suy nghĩ và suy nghĩ đến tận 1h sáng mới có thể chợp mắt.
Ngày hôm sau. Tôi uể oải vươn vai thức dậy rồi lieu
xiêu đi vào phòng tắm. Mệt quá đi mất! Oh my God! Nhìn khuôn mặt trong
gương mà tôi giật nảy mình, suýt ngả ngửa ra đằng sau. Gì thế này? Khủng khiếp. Mái tóc rối tung, hai mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, lại còn mắt
nhắm mắt mở nữa chứ. Oa oa oa. Không khác gì quỷ, à phải hơn quỷ ấy chứ. Gỡ lại mái tóc, tôi đánh răng, rửa mặt rồi vận lên người bộ quần áo
đồng phục của trường. Xong. Tôi chạy vèo ra khỏi phòng, đến bếp chuẩn bị bữa sáng. Vẫn là thực đơn cũ. Trứng ốp la – bánh mì – sữa. Nhưng tôi
phải đi sớm trực lớp nên ăn trước còn để lại khi mẹ dậy thì ăn. Nhảy lên chiếc xe yêu quí, tôi rời khỏi nhà với một tâm trạng khá ổn định nhưng
lại chẳng thấy vui. Vừa đến trường là tôi đã dựng xe và phóng lên lớp ngay lập tức. Lấy đồ đạc trong tủ, tôi bắt đầu trực nhật. Haizzzz… Nhiều giấy rác thật đó,
nếu không quét nhanh thì khi vào lớp cũng chưa xong. Mà sao hôm nay tôi
lại phải quét lớp nhỉ? Đáng lẽ phải là mấy ngày nữa chứ. Rõ ràng tôi nhớ là vậy mà, chẳng lẽ mọi người cố tình bắt nạt tôi. Tôi chỉ muốn hòa
đồng với mọi người thôi nhưng sao lại khó đến thế? Nhiều khi tôi muốn
gào lên hỏi tại sao lại đối xử với tôi như thế nhưng cổ họng cứ nghẹn
lại. Khó lắm. Hót rác và giặt giẻ lau bảng xong, tôi nằm gục xuống bàn.
Chắc ai nhìn cũng tưởng là ngủ nhưng thực ra những giọt nước mắt đã lăn
dài trên hai gò má. Mặn và đắng. Được một lúc, tôi ngủ say dù trên mí
mắt vẫn còn vương một giọt nước mắt. Tôi đang ở đâu thế này? Sao lại
đông người như vậy nhỉ? Mà hình như tôi lại là trung tâm, bị mọi người
nhìn chằm chằm như sinh vật ngoài hành tinh. Cúi xuống nhìn, cái gì thế
này, bộ đồ kinh khủng là sao? Còn tên Thiên Ân ôm bùng cười đến nỗi sặc. Làm sao đây? Ai cứu tôi với. HELP ME! Bật dậy, tôi vuốt mặt trấn tĩnh.
Hóa ra là giấc mơ, nhưng tối nay phải đi tiệc không khéo hắn lại bắt tôi mặc đúng cái bộ đồ đấy thì tôi biết phải làm sao? Không biết đâu. Tôi
không muốn đi nữa. Nghĩ đến là thấy sợ rồi. Hức hức. Oa oa oa. Đột nhiên tiếng gọi lớn đến mức kéo tôi về hiện tại.
- TIỂU HƯƠNG.
- Hả? À, có chuyện gì vậy, Tiểu Ngọc? (thắc mắc)
Bỗng người tôi ớn lạnh, nổi da gà, quay lại thì nhỏ Ngọc đang cười đểu nhất trong các loại đểu.
- Gớm chưa kìa. Bà tưởng tôi không biết gì chắc? Nghe nói bà đồng ý đi
tiệc với cái tên Thiên Ân rồi hả. Thế mà có người bảo “Tôi chẳng quan
tâm” (nhái lại). Thật là, sao bà không nói thẳng là tôi rất muốn đi cho
xong còn giả vờ giả vịt.
- Bà tưởng tôi muốn đi lắm hả? Tại tên đó đe dọa ấy thôi chứ không có cho tiền tôi cũng chẳng thèm. (bật lại ngay tức khắc)
- Đe dọa? Ai có thể đe dọa được bà cơ chứ? Nói dối mà chẳng biết đường nói. (bĩu môi)
- À thì… Nếu bà không tin thì thôi vậy. (thở dài)
Đúng lúc đó, chuông reo, tiết học đầu tiên là của cô giáo chủ nhiệm.
Không biết hôm nay có thông báo gì mới không nhỉ? Hay là được nghỉ hai
ba hôm cũng được? Tôi nghĩ thầm rồi tủm tỉm cười và tất nhiên là không
phát ra tiếng. Giọng nói thánh thót như chim sơn ca cất lên.
- Các em có nhớ ngày 12/12 là ngày gì không?
- Dạ, không ạ. (đồng thanh)
Suýt nữa, cô giáo ngã ngửa may mà vịn vào bàn chứ không mông đã chạm đất rồi. Cô hắng giọng cười bảo.
- Là kỉ niệm 5 năm ngày thành lập trường.
- À, à. (gật gù như người già)
- Có nghĩa là thứ 6 tuần sau chúng ta sẽ tổ chức kỉ niệm và mỗi lớp
phải có một hoặc hai tiết mục văn nghệ. Thế thì em nào xung phong tham
dự?
Xì xầm. Hứ. Mấy cái vấn đề này thì tôi không quan tâm đâu đó
nhá. Nói đúng hơn là ghét. Suốt ngày múa với chả hát, chán thấy mồ. Chắc Tiểu Ngọc cũng không tham gia đâu, tuy là nhỏ hát hay thật nhưng lại
ghét đứng trước đám đông nên không thích. Nhưng tự dưng Tiểu Ngọc đứng
dậy, vẻ mặt cực kì gian.
- Em thưa cô, em và Tiểu Hương sẽ tham gia ạ.
Hở? Tiểu Ngọc vừa nói cái gì ấy nhỉ? Tôi không nghe rõ. Ai tham gia?
Tôi và nhỏ đó á? Cái quái gì vậy? Á á á á á á á á á á á á á… Tiểu Ngọc
tôi có làm gì bà đâu mà bà lại hại tôi thế này. Oh my God! Mặt tôi nhăn
nhó không khác gì cái bánh bao gặp nước. Hu hu hu. Tôi ghét bà. Liếc một cái sắc lạnh cho Tiểu Ngọc, nhỏ chỉ gãi gãi đầu, mỉm cười “cực kì thân
thiện” đấy ạ. Cô giáo mặt mừng, nở một nụ cười nhìn Tiểu Ngọc và tôi,
khen.
- Tốt! Vậy các em tự luyện tập với nhau nha. Giờ chúng ta bắt đầu tiết học.
- Vâng ạ. (toàn là nhỏ Ngọc nói thôi) Được lắm. Tôi không tha cho bà đâu. Ngồi xuống, tôi nhìn thì nhỏ quay
mặt đi cho khác làm lơ. Coi như bà giỏi. Hừ. Chờ đó! Cười lạnh, tôi lấy
sách vở, chăm chú nghe cô giáo giảng bài. Hai tiết Văn và Toán cũng đã
trôi qua. Ôi! Đói quá. Tôi đang yên vị tại căng tin. Chưa kịp cho miếng
bánh mì vào miệng thì tiếng hét rống lên của của bọn con gái như long
trời lở đất, suýt nữa thì mất cái ăn. Haizzzzzz… Chắc lại gặp hotboy.
Kia không phải là chồng cái con nhỏ Ngọc hay sao? A, nhắc đến lại thấy
tức. Tình cảm quá nhỉ? Đúng là đáng ghét. Tôi hất mắt, chẳng thèm nhìn
bởi vì tôi sẽ thấy khuôn mặt siêu siêu đáng ghét của nhỏ Ngọc khi nhìn
chồng nhỏ là Hải Đăng. Cặm cụi ăn nốt bánh, tôi tu một hơi hết sạch cốc
trà lúa mạch. No quá! Như vầy mới là cuộc sống thực sự chứ. Tôi đứng
dậy, dải từng bước dài, tiến thẳng về nước ý nhầm về lớp. Úi giời! Ai
thế kia? “Chị” Liên quái vật và “Công chúa” Maria đáng khinh kia mà.
Nghe nói họ rất ghét nhau cơ mà. Sao tự dưng lại thân thiết như bạn thân vậy cơ chứ? Mà thôi phải đến “chào hỏi” hai người đó cho phải “phép”
chứ nhỉ. Tôi đến chỗ họ, mỉm cười rạng rỡ không thấy mặt trời.
- Ai dô, ai thế này? “Chị” Liên và “Công chúa” Maria. Chào hai người.
Vẫn cái ánh mắt khinh bỉ đó, Maria khinh khỉnh, cười chẳng khác gì ma nữ.
- Là cô – Đinh Ngọc Thiên Hương. Từ khi nào mà cô lại tốt đến nỗi chào tôi cơ chứ?
- Cô đổi tính từ khi nào vậy? Hôm trước lừa tôi một vố đau như thế mà mặt cô vẫn dày đến gặp tôi cơ à? (Liên cay cú)
- Hai người này, tôi vốn có tính tốt bụng nhưng lại không mặt dày như
ai đó đâu nha. (tự sướng) “Chị” Liên sao “chị” lại có vẻ ghét em vậy.
Chẳng lẽ em làm gì sai hả? (mắt cún chớp chớp liên tục)
- Cô giả nai vừa vừa thôi. Ai là chị của cô hả? (bực tức)
- Sao “chị” lại nói thế? Em “ngưỡng mộ” “chị” đã lâu nên nhân tiện quen biết muốn làm em của “chị” thế mà chị nỡ lòng nào nói thế. (cố tình
nhấn mạnh từ ngưỡng mộ, chấm chấm nước mắt)
- Cô…
- Hôm trước, rõ ràng là Hoàng tử Thiên Ân muốn gặp chị mà. Chẳng qua là anh ấy xấu hổ mà thôi.
Tôi cố tình châm ngòi để Maria gây sự với Liên. Và quả đúng như vậy.
Nghe tôi nói xong một cái, mặt Maria tối sầm, trừng mắt, quát thẳng vào
mặt Liên.
- Này, sao cô dám để ý đến Thiên Ân của tôi hả? Anh ấy
thèm vào mà yêu cái loại như cô, đáng lẽ người anh ấy gặp phải là tôi.
Có phải cô cố tình quyến rũ anh ấy không hả?
Bị khích, Liên gào rống lên, hét.
- Cô nói gì hả? Cái loại như tôi gấp 100 lần cái thứ như cô. Tưởng mình ngon lắm hả? Anh Thiên Ân để ý tôi vì tôi tốt hơn cô. Cô cậy mình là
“Công chúa” thì muốn làm gì thì làm hả? Cô bảo hợp tác với tôi mà lại
quay ra **** tôi thì đừng trách con này.
- Hừ. Tôi cần quái gì phải hợp tác với cô. Chẳng qua thây cô xứng làm quân cờ cho tôi tiêu khiển đây thôi. (cười khinh bỉ)
- Cô muốn chết hả? Ai là quân cờ? Có vẻ cô xứng hơn tôi đấy? (sừng sộ)
Thế là kết quả hai người lao vào đánh nhau. Tôi tung tăng rời khỏi chỗ
đó, đi về lớp trên môi còn nở nụ cười đắc thắng. Cứ đánh tiếp đi, thật
nhiều vào. Hơ… hơ… Công nhận chiêu này của mình độc thật. Phải thường
xuyên sử dụng mới được. Tôi tung tăng chạy nhảy như con sóc. Suốt cả buổi học cứ ngồi cười tủm tỉm như một con điên mới trốn trại ý. Ngay cả đứa bạn thân là Tiểu Ngọc cũng bảo: "Mày có cần tao đưa đến bệnh viện không?" Thế mới đau
chứ. Nhưng tại nghĩ đến hai bà kia nên mới vậy chứ thực ra, tôi hơi bị
hiền nha, còn lễ phép đến chào hỏi đàn "chị" cơ mà. Thế mà còn có
người hiểu nhầm đấy. Cứ thử chơi với tôi mà xem, đảm bảo ai cũng khen
tôi tốt bụng cho coi (tự sướng vừa thôi bà ơi, sao lắm bom mà nổ thế).
Wầy, chán thế! Chẳng lọt được vào tai những gì mà thầy giáo giảng nữa.
Ai mượn ông này hôm qua phạt tôi làm tôi mất mặt làm gì, hứ. Đã thế bổn
tiểu thư cũng ghét luôn chứ không cần đâu nha. Và quyết định cuối cùng
là tôi quay ra ngoài ngắm cảnh chứ tuyệt đối không ngắm ông thầy đầu hói kia đâu nhá. Nhưng chẳng ai mà ngờ, hành động kì quái của tôi đã lọt
thẳng vào đôi mắt của ông thầy. Vù… Cốp… Tiếng phấn bay và chạm đúng đầu tôi cái “cốp”. Hu hu hu, tự dưng lại có một quả ổi mọc ngay giữa trán.
Quá đáng! Tôi có làm gì đâu, chỉ là muốn xem trời đất như thế nào thôi
mà. Đã vậy lại còn bị, ông thầy trừng mắt, nhắc nhở, hay nói đúng hơn là bị đe dọa.
- Nếu em không học được thì ra ngoài, hiêu chưa?
Cả lớp quay xuống nhìn tôi như người mới rơi từ sao Hỏa xuống. Xấu hổ quá! Tôi lí nhí trả lời.
- Dạ, em xin lỗi.
Ấy thế mà Tiểu Ngọc còn len lén nhìn tôi bụp miệng cười bé. Được lắm!
Đồ bạn xấu xa! Liếc nhỏ một cái sắc lẻm, tôi quay mặt đi không thèm bắt
lời luôn. Cứ như vậy, tiết học thứ năm trôi qua. Tôi cất hết sách vở vào trong cặp, bỏ đi luôn mặc đứa bạn đang gào gọi đến đau cả họng. Kết quả của việc cười tôi đấy (đó mà là tốt bụng hả). Định đạp xe về nhưng
“bùm” một cái. Hức hức. Đau, quá đau. Cái xe yêu quí của tôi bị thủng
xăm, giờ phải căng hải về nhà rồi. Cái số nó đen đến mức đấy đó! Ông
thần xui, giờ ông để cho tôi yên nếu không tối nay đừng hòng có cơm mà
ăn nhá. Linh thật! Một chiếc xe Limo màu bạc đỗ trước mặt, à không,
trước cổng trường, một người con trai lạ hoắc. Thế là ông ta không chịu
buông tha rồi. Đột nhiên giọng nói sát thương cao vang lên từ anh chàng
đó.
- Chị dâu! Lên xe đi chứ.
Mặt tôi méo xệch đi 360 độ, chắc là không phải tôi đâu nhỉ. Tiếp tục dắt xe, lủi thủi như học sinh bị
cách ly. Rồi bỗng, một bàn tay phải nói làm sao nhỉ, to nhưng lại trắng
trẻo như con gái, kéo lại, thở hổn hển như người hết hơi.
- Em còn chưa nói hết cơ mà! Sao chị dâu lại bỏ đi?
Hả? Chẳng lẽ anh ta bị thần kinh? Ế. Tôi quay lại, mỉm cười cực kì đáng yêu.
- Này, anh nhầm người rồi hả? Tôi không phải là chị dâu của anh đâu nha.
Vẫn không buông tay. Lại còn cười khiến bao đứa con gái nghiêng ngả, bàn tán, tất nhiên tôi là ngoại lệ.
- Đúng là chị mà. Tên là Đinh Ngọc Thiên Hương đúng không?
- Ừ.
- Vậy là đúng. Thôi được rồi, chị đi với em nếu không thủ lĩnh nổi giận thì toi.
- Còn xe của tôi?
- Sẽ có người mang về tận nhà cho chị.
Rồi tôi bị lôi lên xe một cách không thương tiếc. Hu hu hu. Ông trời
ơi! Con có làm gì nên tội đâu mà ông gây cho con bao nhiêu thảm cảnh thế này hả giời? CỨU VỜI – Tiếng kêu trong thâm tâm trỗi dậy. Chiếc xe dừng trước một quán bar có tên “Devil – Ác quỉ”. Cánh cửa bật mở. Nhạc mở
rầm rầm, tất cả mọi ánh mắt như hướng về tôi, nghi hoặc, sau đó lại tiếp tục nhảy điên cuồng với vũ điệu hoang dại. Nhìn mà thấy ghê! Tôi mà
biết thằng nào kêu tôi đến đây thì sẽ băm nó ra thằng nghìn mảnh rồi vứt xuống sông làm mồi cho cá ăn. Và giờ tôi đang đứng trước căn phòng VIP – 1. Chàng trai kia khép nép, gõ cửa, giọng nói lễ phép lắm nhá.
- Thủ lĩnh, chị ấy đến rồi.
- Để cô ấy vào. Cậu quản quán đi.
- Vâng. – Quay sang tôi, nói – Chị tự nhiên đi nha. Thủ lĩnh đang chờ trong đó.
Sau đó, anh chàng biến mất khỏi tầm mắt tôi luôn. Hu hu hu, Tôi còn
nhỏ, tha tôi đi. Được rồi, đâm lao thì phải theo lao thôi. Hít một hơi,
tay tôi run run mở cửa, mắt nhắm tịt lại. Và cuối cùng cũng vượt qua cơn sợ hãi, mắt tôi mở to như ốc nhồi, nhìn cái người đang ngạo nghễ uống
rượu. Giờ thì tôi biết rồi. Thiên Ân – thủ lĩnh bang Akuma. Tưởng là ai
chứ? Sao cứ phải là hắn nhỉ? Cái vẻ mặt trông mà ghét thế không biết.
- Ngồi xuống! Nhìn cái mặt của cô y như trái bí ngô ấy.
- Hả? Này nhá, anh đừng có mà xỉ nhục người khác như vậy nhá. Đã đụng chạm gì đến anh chưa hả?
Đóng cửa cái “Rầm”, ngồi phịch xuống ghế, tôi hất mặt. “Phì” Rõ ràng là hắn đang cười trộm mà. Tự nhiên muốn đập cho hắn mấy cái quá đi mất.
- Đã không đập được lại còn nghĩ.
Éc. Sao hắn biết? Chẳng lẽ hắn đọc được suy nghĩ của người khác? À, chắc là may mắn đoán được thôi.
- Đừng nghĩ nữa thì tôi không đọc được.
- Anh là cái giống gì vậy hả? Sao cứ nói toẹt hết ra những gì tôi nghĩ vậy hả?
- Thích.
Cái người này đang cố tình trêu ngươi tôi đây mà. Không nể tình ngươi là bang chủ bang Akuma thì ngươi chết với ta.
- Không phải là nể tình mà là sợ quá không làm gì được.
- Đã bảo đừng có nói ra cơ mà. Ai sợ hả?
- Thì đừng nghĩ nữa.
Nhịn. Nhịn. Tôi nắm mái tóc, cười méo mó, hỏi.
- Gọi tôi đến đây làm gì?
- Chơi.
- Tôi không phải đồ chơi hiểu chưa? Đừng có ép buộc người khác làm điều họ không thích.
- Đó là quyền của tôi.
Rồi hắn nắm lấy tay tôi kéo ra khỏi quán bar, lôi thẳng vào xe, phóng
thẳng, khiến tôi ú ớ cũng chẳng được. Đúng là tình cảnh trớ trêu. Tên
khùng này nữa! Đợi đó, ta nguyền rủa, nguyền rủa, không ai sẽ trở thành
người yêu ngươi. Ủa? Đây chẳng phải là nhà tên đáng ghét đó hay sao? Tự dưng đưa tôi
đến đây làm gì vậy không biết. Haizzzz… Chẳng hiểu hắn đang nghĩ cái
quái gì nữa. Mà thôi nhân cơ hội này tôi phải tranh thủ đi thăm mọi
người mới được. Bước vào trong, tôi lăng xăng chạy đến nơi mọi người
đang làm việc mà chẳng thèm để ý đến người kia. Chỉnh lại tư thế, tôi
vui mừng hét lớn khiến ai cũng phải giật mình quay lại.
-Mọi người, Tiểu Hương đã trở lại rồi đây.
Tất cả đều ngạc nhiên đến nỗi làm rơi dụng cụ làm việc. Rồi như vỡ òa, họ chạy đến bên tôi, cười, hỏi thăm tình hình của tôi.
-Cô Thiên Hương, cô vẫn khỏe chứ?
-Hình như cô có vẻ gầy đi đấy
Blap… Blap…Bọn họ thật là tốt đối với tôi. Nhưng sao tôi lại chẳng thấy Linh nhi đâu nhỉ? Tôi gọi chị Minh, nhẹ nhàng nói.
-Chị có thấy Linh nhi đâu không?
- Rõ ràng là lúc nãy em ấy vẫn còn ở đây mà.
- Em biết rồi.
Đảo mắt nhìn qua một lượt trong căn biệt thự, một hình bóng nhỏ bé,
quen thuộc đang nấp sau cánh cửa bếp. Cả than hình run run như đang sợ
hãi điều gì đó. Chẳng lẽ Linh nhi không còn nhớ đến tôi hay sao? Tiến
gần đến phía cô bé, tôi ôm chầm lấy Linh nhi, xoa đầu cưng như bảo bối,
nở một nụ cười thêm vào đó là những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn
mặt, bảo.
-Linh nhi, chị rất nhớ em đó, cô em gái bé bỏng.
Bỗng từng tiếng nấc lớn, vang bên tai, buông Linh nhi ra thì tôi thấy
nước mắt đã rơi lã chã từ lúc nào, dù vậy em ấy vẫn cố nén khóc, môi mím chặt lại. Tôi vỗ về mãi Linh nhi mới nín. Hóa ra là vì quá bất ngờ khi
tôi trở về nên em ấy mới không dám đến gặp. Đúng là một đứa em gái dễ
thương. Cuối cùng, hai chúng tôi vào phòng nói chuyện sẽ rất vui vẻ nếu
không bị Thiên Ân cắt ngang. Đột nhiên, hắn lao vào phòng kéo tôi đến
phòng hắn. Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa đây. Tôi cảm thấy có
chút lo lắng. Và hắn giơ ra trước mặt tôi một sợi dây truyền bằng bạc có một nửa trái tim, nhìn tôi đầy dịu dàng, ôn nhu nói.
-Em có thế
giữ lấy sợi dây chuyền này được không? Đây là chứng minh tình cảm của
tôi dành cho em. Hãy giữ nó cho đến khi em thực sự yêu tôi và khi đó hãy đeo sợi dây chuyền lên cổ.
Thế này là sao? Tôi nên làm gì bây giờ? Từ chối hay chấp nhận. Chuyện này thật quá đột ngột khiến cảm xúc hiện
giờ của tôi hỗn loạn. Phải giải quyết chuyện này như thế nào bây giờ.
Tôi cũng không hiểu vì sao tim mình lại đập nhanh khi hắn nói như thế.
Sao anh lại làm tôi bối rối đến thế này cơ chứ? Chẳng lẽ…? Chắc không
phải đâu, làm gì có chuyện đó. Tôi cố gắng thoát ra khỏi cái suy nghĩ vớ vẩn kia. Nghĩ đến chuyện đó làm gì nữa không biết. Lắc đầu thật mạnh,
tôi hít một hơi thật sâu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, trả lời.
-Tuy tôi không biết tại sao anh lại yêu tôi nhưng thật sự thì tôi không ghét anh. Giờ tôi rất phân vân, chưa biết nên quyết định ra sao. Thôi
thì tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị này. Nếu qua một thời gian mà tôi không có tình cảm với anh thì tôi sẽ tự động trả lại sợi dây chuyền.
Hắn cười – một nụ cười thật sự. Nó đẹp lắm. Tôi đã phải ngẩn ra đến 5 phút
mới tỉnh lại. Tôi không nghĩ là cũng có lúc hắn lại vì câu nói của tôi
mà vui đến thế. Cũng chính vì thế tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Kết thúc. Tôi chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn. Hình như vui quá nên dây
thần kinh của hắn bị chạm hay sao ý. Tự dưng lại còn cho Linh nhi ngồi
xuống cùng ăn theo đúng ý tôi, miệng cứ cười tươi như hoa. Ngồi trong
bàn mà tôi cứ nổi da gà và ớn lạnh những mấy lần. Thật khủng khiếp. May
mà tôi không ói ra đây đấy. Đến chiều 2h, tôi sung sướng khi được đưa
đến công viên Clover. Yeah! Mong ước của tôi trở thành hiện thực rồi.
Hay quá! Suýt nữa tôi còn nhảy cẫng lên ôm lấy hắn, haizzzz… vui quá mất khôn. Hì hì. Tôi kéo tuột hắn đến chỗ mua vé đi tàu lượn siêu tốc. Trò
này là tôi khoái nhất đấy.
-AAAAAAAAAAAAAAAA…
Tiếng hét của
tôi cũng với mọi người khéo phải vang đến tận trời xanh. Đi được một
vòng, tôi lại tiếp tục đi vòng nữa, cứ như thế đến vòng thứ ba tôi mới
dừng lại. Chỉ tội cho hắn, lúc đầu thì vui vẻ nhưng được một vòng thì
mặt mũi tái xanh như tàu lá chuối, lại còn nôn ọe nữa chứ đến là khổ. Hì hì nhưng mà lại biết được điểm yếu của tên này rồi. Tôi đến chỗ hắn
đứng, hỏi thăm.
-Anh có sao không vậy?
- À… không sao đâu. Tôi chỉ thấy hơi khó chịu thôi.
- Ùm.
Thế là tôi lại tiếp tục với trò lái ô tô hay cưỡi động vật. Vui lắm!
Bao nhiêu là trò chơi khiến đến tối rồi mà tôi vẫn chưa chơi hết. Đúng
8h, tôi mới mệt mỏi trở về. Cái chân của tôi bị sưng tấy. Sao lại thế
được nhỉ? Haizzzzzz… Không biết đâu, thế nào tối nay cái chân này cũng
hành hạ tôi cho coi. Đuổi hắn về, tôi tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường
nằm. Không biết thế nào mà tôi lại lôi chiếc dây chuyền Thiên Ân đưa ra
mà ngắm nghía. Bỗng tôi thấy chữ A được khác trên nữa trái tim. Cái này
có nghĩa là gì nhỉ? Suốt đêm tôi cứ ngồi nghĩ mãi mà chẳng ra. Thế là
tôi cất nó rồi đánh một giấc ngủ ngon lành
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT