Tôi hất bay Tiểu Ngọc vào trong nhà nhỏ rồi bỏ về nhà luôn, chả thèm nói chuyện. Cho chết! Cất xe vào nhà, tôi phi thẳng vào nhà, hình như mẹ
tôi đang cơm thì phải. Oa! Không ngờ tôi lại đoán đúng như thế, khéo đi
làm thầy bói cũng được ấy chứ. Tôi ôm chầm lấy mẹ, cười nói.
- Sao mẹ lại ăn cơm muộn thế?
- À, mẹ cũng vừa mới về thôi. Nếu con đói thì ngồi xuống ăn với mẹ.
Tôi chu mỏ, tay xoa xoa cái bụng căng tròn.
- Thôi ạ. Con mà ăn thì chắc con thành lợn mất. Hì hì, mẹ ăn tiếp đi, con đi tắm đã.
- Ừ.
Cởi bỏ hết quần áo, tôi lao vào phòng tắm, thả mình vào dòng nước ấm
áp. Nước cứ từ từ chày dòng dòng, rơi xuống đất, tạo nên một giai điệu.
Tôi lau người, vơ quần áo mặc vào rồi ngả mình xuống chiếc giường xinh
xinh. Có vẻ như tâm trạng tôi vẫn chả lên chút nào. Bỗng nhiên, hình ảnh lạnh lùng, đáng ghét của tên điên Thiên Ân hiện lên: tức giận, dịu
dàng. Tôi đã cố gắng loại hết ra khỏi đầu nhưng lại không thể làm được.
Tại sao vậy nhỉ? Câu hỏi đó cứ hiện lên trong đầu. Tôi rất ghét hắn cơ
mà nhưng sao tôi lại cứ nhớ đến ngày hôm đó. Những lời hắn nói với tôi
là thật hay chỉ là trêu đùa? Tôi không thể hiểu nổi bản thân. Hắn nói
thật hay nói đùa thì sao chứ. Tại sao tôi phải để ý đến chuyện đó?
Ashiiiii....... Không nghĩ nữa, nếu không đầu tôi sẽ nổ tung mất. Đã có
quá nhiều chuyện tôi cần để tâm hơn là chuyện này. Ngồi vò đầu, bứt tai
mãi, tôi mới ngủ được một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, những
tia nắng ban mai len qua khe cửa, khẽ vuốt ve khuôn mặt, tôi mở mắt tỉnh dậy, vươn vai vài cái rồi thay quần áo, đánh răng rửa mặt. Mẹ tôi đang
nấu bữa sáng, tôi vào cùng phụ với mẹ. Hoàn thành, tôi cùng mẹ thưởng
thức bữa sáng với biết bao niềm vui xen lẫn là sự hạnh phúc. Dường như
mọi suy nghĩ ngày hôm qua cũng đã bay đi hết. Tôi vơ vội cặp sách, tạm
biệt mẹ, bon bon đến trường. Mới sáng sớm nên mặt trời vẫn chưa thức
giấc. Mọi vật đều bị nhấn chìm trong màn sương mỏng tạo nên một khung
cảnh thơ mộng. Gió thổi. Chiếc áo mỏng không thể giúp tôi đỡ lạnh được.
Cả cơ thể run lên. Ông mặt trời cũng chịu chui dậy, từ từ ló dạng sau
những tòa nhà cao tầng. Sương tan, chỉ còn lại những giọt sương đọng
trên lá. Con đường dần dần trở nên đông đúc. Vậy là một ngày mới lại bắt đầu!
Trong trường mới chỉ có vài học sinh đến. Tôi thong thả
dựng xe vào lán, sau đó mới tiến về phía lớp mình. Và tôi bắt đầu công
việc trực nhật lớp. Lấy dụng cụ trong tủ, tôi quét trong lớp và ngoài
hành lang.
- Hôm nay đến phiên em trực nhật hả?
Đang chăm chỉ
quét, tôi bỗng nghe thấy giọng nói trầm, ấm... là Triết Vũ, sao mà ngày
nào tôi cũng gặp đàn anh vậy nhỉ? Tôi ngừng lại, ngẩng đầu lên, cười
bảo.
- Vâng. Mà sao đàn anh lại đến lại đến sớm vậy ạ?
Triết Vũ khẽ mỉm cười, lấy dụng cụ trong tay tôi cất vào trong tủ, nói.
- Em trực nhật xong rồi đúng không?
- Vâng ạ. Đàn anh cần gì ạ?
- Vậy em có thể cùng tôi ra phía sau vườn trường nói chuyện một lúc được không?
- Dạ.
Nói xong, tôi cũng Triết Vũ sánh bước đến phía sau trường, nới có khu vườn tuyệt đẹp.
Ngồi trên thảm cỏ xanh, tôi ngắm nhìn bầu trời trong xanh, không một
gợn sóng. Từ lúc ra đây, Triết Vũ chưa nói câu nào, đôi mắt cứ hướng về
nơi xa xăm vô định nào đó trong khoảng không. Bỗng Triết Vũ quay sang
nhìn tôi, ánh mắt ấm áp, ôn nhu. Tim tôi như lỡ một nhịp. Không biết có
phải là tôi nhầm hay không nữa? Giọng nói ngọt ngào vang bên tai.
- Sao mặt em đỏ vậy? Chẳng lẽ em bị cúm?
Ặc... Trời ơi, sao tự dưng mặt lại ửng hồng làm gì không biết? Mất hết
cả hình tượng. Tôi ấp úng trả lời rồi lảng tránh sang vấn đề khác.
- À... ùm... Em không sao cả đâu, đàn anh. Mà anh định nói chuyện gì vậy ạ?
Hình như Triết Vũ có vẻ không vui, khuôn mặt không bừng sáng như mọi khi. Anh ấy ngập ngừng hỏi tôi.
- Tôi đã yêu một cô gái nhưng đồng thời lại có hai người con trai khác
yêu cô ấy, Vì vậy, tôi đã cố gắng thể hiện tình cảm của mình. Chỉ tiếc,
cô ấy lại không hề cảm nhận được. Có phải cô gái đó rất ngốc không?
- Đúng, đúng. Cô gái ấy đúng là không có mắt. Một người tốt như đàn anh mà không để ý đến.
Tôi cứ trả lời một cách vô tư, nghĩ gì nói nấy. Và Triết Vũ bật cười
lớn, dù đã cố kìm nén nhưng không được. Tôi ngượng ngùng, mặt đỏ chót,
không dám nhìn Triết Vũ. Một bàn tay ấm áp xoa đầu tôi, tiếng của Triết
Vũ khẽ vang.
- Em đúng là vừa đáng yêu, vừa ngốc nghếch.
Tôi chu mỏ, cãi lại.
- Không có mà.
Nhưng không có hiệu quả. Mái tóc của tôi đã hơi rối. Giờ tôi mới phát
hiện khi cười, Triết Vũ trông rất rất đẹp trai (trời ạ, sao giờ mới
biết). Chẳng biết từ khi nào tôi cứ nhìn Triết Vũ mãi không rời mắt. Đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo. Giờ học cũng đã bắt đầu. Chào tạm biệt Triết Vũ, tôi chạy về lớp với
tốc độ kinh hoàng. May quá! Cô giáo vẫn chưa đến lớp. Tôi chạy vào chỗ
ngồi, Tiểu Ngọc vẫy vẫy. Chẳng nói gì thêm, tôi lấy sách vở cho tiết thứ nhất ra. Vừa lúc đó, cô giáo bước vào. Tiết học bắt đầu một cách suôn
sẻ. Nằm dài trên bàn, những lời giảng của cô giáo chẳng thể lọt vào tai
tôi. Haizzzz... Buồn ngủ quá! Hôm qua, tôi ngủ chẳng ngon giấc gì cả.
Biết thế này, tôi đã cúp tiết ra để ngủ cho rồi. Rồi một ánh mắt dò xét
cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi khẽ quay đầu sang. Tiếu Ngọc cười khì khì,
sau đó chăm chú chép bài. Ôi trời! Chẳng hiểu con bạn này đang làm cái
gi nữa? Nhìn và cười là có ý gid đây? Chắc chắc là có vẫn đề rồi. Mà
thôi kệ nó đi. Đến đâu thì đến vậy.
Yeah! Đến giờ nghỉ trưa
rồi. Bụng tôi kêu từ nãy tới giờ. Hơ... hơ... hơ... Cuối cùng cũng được
ăn chứ không tôi sẽ chết vì đói mất. Tôi chạy ù xuống căng tin mà quên
mất Tiểu Ngọc. Chen mãi mới mua được 1 cái bánh sandwich và 1 cốc lúa
mạch, tôi ngồi vào chỗ vừa chén vừa ngắm cảnh bên ngoài. Bầu trời trong
xanh, không một gợn sóng. Đám mây trắng muốt với những hình hài ngộ
nghĩnh: một con rồng, một cái bánh, cái đầu heo... Hầu như toàn là tưởng tượng của tôi mà thôi. Mà công nhận vui ghê nha! Tôi cầm cốc lúa mạch
nhâm nhi từng chút từng chút. Vị ngọt, mùi thơm ngấm dần trong miệng.
Rầm... Chiếc bàn tôi đang ngồi lung lay, giật mình, tôi quay lại nhìn
người đối diện. Maria? Cô ta lại định giở trò gì nữa đây? Maria hất mặt, cao ngạo nói.
- Xem ra cô vẫn còn sống tốt nhỉ?
Hừ. Ý cô ta là gì hả? Để xem. Tôi sẽ cho cô một bài học. Cất cao giọng, tôi khinh bỉ trả lời.
- Nhờ phúc của cô, tôi vẫn bình thường. Chứ đâu như một số người ngu ngốc, tầm thường tới mức lòng tự trọng cũng chẳng còn.
Hơ... hơ... Maria tức tới nỗi mặt mày đỏ bừng, tay nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt.
- Mày, mày,... Sao mày dám nói tao là ngu ngốc, tầm thường hả?
- Tôi nói cô bao giờ? Công chúa chắc tai cô có vấn đề rồi đó. Cần tôi giới thiệu chỗ khám cho không?
- Được lắm. Tao đã định tha rồi nhưng mày lại dám nói như vậy. Nếu mày muốn chết thì tao sẽ chiều theo ý mày.
- Nhưng tôi sẽ không dễ dàng để cô làm gì thì lám đâu. Muốn thử thì cứ việc. Tôi sẽ chờ xem cô định làm gì với tôi.
Toàn bộ học sinh trong căng tin tròn mắt nhìn tôi, rồi bàn tán rầm rộ. Maria che miệng cười như con ma nữ, trừng mặt.
- Được. Kịch hay còn ở đằng sau.
Rồi cô ta quay lưng, ngúng nguẩy bỏ đi. Maria, cô nghĩ tôi vẫn là con
bé yêu đuối chắc. Hừ. Tôi sẽ dành một bất ngờ cho cô đó. Hơ...hơ... Tôi
khẽ cười, đứng dậy đi về phía lớp để lại mấy trăm con mắt ngạc nhiên
hướng về mình...
Và tiết học tiếp theo bắt đầu. Thế là một tin
đồn về tôi lại được lan truyền khắp trường. Các bạn trong lớp nhìn tôi
bằng ánh mắt ngạc nhiên, ngưỡng mộ và ghen ghét cũng có. Chợt Tiểu Ngọc
khẽ thì thầm.
- Hương à, sao hôm nay bà lại bỏ tôi ở lớp mà đi ăn trưa một mình chứ?
- Tôi xin lỗi. Tại tôi quên mất. Hì hì.
Tôi gãi gãi đầu, vẻ ăn năn vô cùng. Cứ tưởng nhỏ dỗi luôn, ai ngờ, mắt
Tiểu Ngọc sáng lên như đèn pha ô tô, chớp chớp làm tôi nổi hết cả da gà. Tôi ấp úng, nói.
- Bà sao vậy? Có chuyện gì à?
- Đừng có giấu nha. Tôi thấy mấy đứa trong lớp kháo nhau về bà nhiều lắm. Chúng nó nói bà bị Maria gây sự, kiếm chuyện nhưng mà chính cô ta lại gặp quả báo.
Miệng lưỡi của bà ngày càng ghê đó.
- Xời, cứ tưởng chuyện gì. Cô công chúa cao quý Maria ấy toàn lý sự cùn thôi. Nếu phải bà thì cũng chẳng nói lại được ấy chứ.
Nhỏ bật cười man rợ. Tôi nặn mãi mới được một nụ cười méo mó. Tất cả
học sinh liếc mắt nhìn chúng tôi như nói:"Im lặng đi" Tất nhiên,
tôi nhanh chóng bịt miệng nhỏ lại, mặc cho nhỏ kêu la đi chăng nữa.
Tan học. Tiểu Ngọc chạy đến nhà Hải Đăng chẳng thèm nói câu nào với tôi hả. Thiệt là, sao nhỏ lại có thể bỏ bạn vì trai thế nhỉ? Tôi vừa lầm
bầm vừa thu dọn sách vở vào cặp. Giờ trong trường chẳng thấy bóng dáng
một học sinh nào cả. Bỗng đằng sau gáy tôi lành lạnh, chẳng hiểu vì sao. Tôi định quay lại. Bốp... Ai đó đánh vào gáy. Cơ thể tôi từ từ đổ
xuống, mắt nhắm dần lại không nhìn rõ người đánh mình. Trước mắt là một
màu đen bao phủ.
Khi tỉnh dậy, tôi ngơ ngác nhìn xung quanh. Lạ thật! Đây là nhà kho đựng dụng cụ thể dục mà. Sao tôi lại ở đây? Chết
tiệt, tay tôi bị trói chặt còn miệng được bịt bởi băng dính. Là ai đã
bắt tôi vào đây? Cố gắng vùng vẫy, tìm cách trốn thoát. A? Có một mạnh
thủy tinh vừa cứa phải tay tôi. Nắm chặt lấy mảnh thủy tinh, ra sức cứa
đứt dây thừng. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, khoảng 5, 6 người đi
vào. Tôi có chút giật mình, nhưng lấy lại được bình tĩnh, tôi lại tiếp
tục cắt dây thừng. Bỗng tiếng nói của một cô gái vang lên.
- Dám qua mặt tao hả?
Và cô ta vứt mảnh thủy tinh trong tay tôi ra xa, cười man rợ.
- Mày tưởng có thể thoát dễ dàng như vậy hay sao?
Giọng nói này? Maria? Hừ. Không ngờ là cô ta lại dùng thủ đoạn này. Cô ta kéo băng dính trên miệng tôi ra, khẽ cười.
- Bất ngờ không? Món quà này tao cố dành tặng mày đó.
- Công chúa Maria, tôi cứ tưởng cô như thế nào. Hóa ra cũng là một kẻ hèn hạ.
Bốp... Hình như cô ta kích động quá thì phải. Giáng cho tôi một cái tát đau điếng nhưng tôi không khóc, vẫn giữ trên môi nụ cười nửa miệng. Cô
ta quắc mắt, đe dọa.
- Mày hãy xin lỗi tao và tránh xa hoàng tử
Thiên Ân thì tao có thể tha thứ cho. Còn không thì... mày cũng biết hậu
quả của nó đó.
- Hừ. Nếu tôi không đồng ý thì cô sẽ giết tôi chắc?
- Không. Tao sẽ hành hạ mày theo cách khác.
- Vậy thì để tôi xem cô định làm cái gì.
- Ý mày là mày không đồng ý với điều kiện tao đưa ra.
Tôi cười lạnh, nhìn thẳng vào mặt Maria.
- Phụt. Cô nghĩ mình là ai mà ra lệnh cho tôi. Nếu muốn tôi đồng ý thì đợi mấy thiên niên kỉ nữa đi.
Bốp... Bốp... Hai cái tát được đặt trên mặt tôi đau đớn. Cô ta đã đi
quá xa rồi. Một vật lóe sáng trên tay Maria. Dao? Chẳng lẽ cô ta
định...?
- Ha ha ha... Đúng như mày nghĩ. Tao sẽ rạch trên khuôn mặt này những đường hoàn hảo. Mày nghĩ sao?
- Tốt nhất là mày hãy xin chị hai tha thứ đi. - Đám con gái hùa theo
- Đừng tưởng tôi sẽ sợ. Thử xem. Tôi sẽ trả gấp mười lần, công chúa à nhầm phải gọi là rắn độc chứ.
- Thôi được, Tao sẽ khiến mày đau đớn.
Con dao từ từ tiến thẳng về phía tôi. Không, tôi không muốn như thế.
Nhưng tôi đành phải chịu đựng. Không thể cô ta đắc ý được. Tôi vẫn thản
nhiên, lạnh lùng nhìn cô ta, Ngược lại, trong lòng đang lo sợ khi mẹ
biết chuyện này. Dù không có nhan sắc cũng chẳng sao nhưng tôi không
muốn mẹ phải bận tâm vì tôi. Chỉ còn 1 cm nữa. Và lưỡi dao cắm vào mặt
khiến tôi đau buốt, nó cứ thế. Rầm... Cánh cửa đổ xuống mặt đất. Maria
hoảng hốt buông con dao xuống, run sợ. Thiên Ân? Sao hắn lại ở đây? Máu
trên má cứ chảy dòng dòng. Nhìn hắn kìa, khuôn mặt thật đáng sợ, đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng, đôi môi khẽ nhếch lên. Bốp... Maria ngã xuống, từ
miệng chảy ra một chất lỏng màu đỏ. Năm người còn lại ngồi thụp xuống,
van xin. Bụp... Tất cả đều bất tỉnh. Ánh mắt đau khổ của Thiên Ân xoáy
sâu vào tim tôi. Tại sao lại như thế? Nước mắt cứ lần lượt tuôn ra trên
hai gò má. Bao nhiêu uất ức, sự sợ hãi bùng nổ không thể kìm nén thêm.
Thiên Ân ôm tôi thật chặt, giọng nói gần như lạc đi.
- Xin lỗi em, xin lỗi. Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra nữa đâu.
- Sao anh lại đối xử với em như thế? Anh chỉ trêu đùa cô ta thôi đúng không?
Maria ngỡ ngàng, hét lớn. Đôi mắt của Thiên Ân lóe sáng, nhưng chỉ
trong chốc lát, sự lạnh lùng bao phủ. Hắn trừng mắt, gằn từng tiếng.
- Tôi cấm cô động vào cô ấy. Nếu không thì đừng mong sống sót.
Mơ hồ. Tôi gần như lịm đi trong vòng tay của Thiên Ân. Hắn bế tôi ra
khỏi cái nơi đáng sợ đó, bỏ lại sau lưng là sự tức giận của Maria, và
tôi loáng thoáng nghe được câu cuối cô ta nói.
- Thiên Ân, anh là của tôi. Tuyệt đối tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu, Đinh Ngọc Thiên Hương.
Cùng với ánh mắt chất chứa hận thù và tiếng cười man rợ. Giờ, tôi đang yên vị trên giường bệnh. Tên điên Thiên Ân bị tôi sai đi mua đồ ăn rồi. Má bên trái của tôi đã được bác sĩ giỏi nhất băng bó.
Đáng lẽ, tôi từ chối nhưng hắn ép quá nên đành đồng ý cho qua chuyện. Mà công nhận, chẳng có một chút đau đớn gì khi băng cả. Nhưng mà oa oa
oa... mặt tôi bây giờ nhìn cứ làm sao ý, trông sờ sợ. Giống đầu gấu cực
luôn. Còn một vấn đề đáng lo ngại. Vết thương này còn lâu nữa mới lành,
thế thì tôi làm sao dám về nhà cơ chứ? Mẹ mà biết, chắc sẽ lo lắng,
không khéo lại ảnh hưởng đến công việc thì chết, Tôi ngồi trầm ngâm suy
nghĩ chẳng để ý có người bước vào. Thơm quá! Mùi cháo gà. Ở đâu? Ở đâu?
Quay mặt lại, tôi nhìn tháy cái bản mặt siêu siêu đáng ghét của tên điên Thiên Ân. Cũng tại hắn mà tôi mới trở thành thế này. Tôi muốn đạp cho
hắn bẹp dí, now - ngay bây giờ. Nhưng nể tỉnh hắn mua cháo gà nên tôi
tạm tha chứ không giờ này hắn không còn ở đây rồi. Hơ... hơ... Ôi! Thức
ăn yêu quí! Chị đến đây! Tôi nhảy xuống giường, giật phắt bát cháo trên
hắn ăn lấy ăn để. Ngon quá! Kỉ lục. Vâng, chưa đầy 2 phút sau, bát cháo
bóng loáng không còn gì bên trong. Tôi lấy giấy, lau miệng, tay còn lại
xoa cái bụng no căng. Rầm... Suýt nữa, tôi đâm đầu xuống đất. Tên điên
kia cứ ngồi nhìn tôi chằm chằm rồi tự dưng cười. Chẳng lẽ tại tôi không
cho để phần đồ ăn nên hắn tức quá hóa điên à? (Ặc. Bà này ngây thơ quá)
Cái điệu nhìn quái dị, tôi buộc phải cất tiếng vàng oanh.
- Này, anh sao vậy?
Im lặng. Tôi huơ huơ tay nhưng hắn vẫn ngồi im như tượng. Đúng là đồ dở hơi. Và thế là tôi đập cái bốp vào người hắn, hét.
- NÀYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYY!
Hơ... hơ... Tự dưng hắn bật dậy, hốt hoảng, nói.
- Có chuyện gì vậy? Em thấy đau hả? Để tôi đi gọi bác sĩ.
Oh my god. Hắn nghĩ cái quái gì vậy? Định trù tôi chết chắc?
Haizzzzzzz.... Chẳng biết nên làm gì với hắn nữa? Tôi thở hắt ra, lấy
hết sức, phóng loa.
- STOP!
Tên điên Thiên Ân đứng im, quay lại như rô bốt. Nhìn hắn buồn cười quá đi mất, tôi hắng giọng.
- Tôi không bị sao hết. Chẳng qua tại anh cứ nhìn tôi nên đành phải làm cách đó thôi!
- Vậy hả?
- Ừ. Mà anh đã ăn gì chưa?
- Em quan tâm hả?
- Tôi chỉ muốn cảm ơn thôi. Đừng hiểu lầm.
- Ừ. Lúc nãy khi đi mua cháo cho em tôi đã ăn rồi.
Bỗng dưng, không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Chẳng còn một tiếng động.
Đột nhiên, giọng hắn trầm xuống, sự đau khổ xuất hiện trên khuôn mặt
hoàn hảo.
- Về chuyện hôm nay, tôi xin lỗi. Xin lỗi vì đã để em tổn thương. Tôi nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra thêm một lần nào
nữa.
Tôi nghe lầm chăng? Tim như lỡ một nhịp. Tôi xúc động vô cùng nhưng không bộc lộ ra ngoài, mỉm cười tinh nghịch.
- Lần này anh đã cứu tôi nên tôi tha cho đó. Chứ không thì đừng hòng nha. Và tất nhiên là không có lần sau rồi.
Hắn cũng bật cười, khẽ xoa đầu tôi như con cún. Oa oa oa. Lợi dụng vừa thôi nha. Mặt tôi nghiêm lại.
- Nhưng mà...
- Nhưng mà sao?
- Với một điều kiện.
- Được. Nếu em muốn thì 100 điều kiện cũng được.
- Anh phải cho tôi ở nhờ, OK?
Hắn tròn mắt nhìn tôi, mặt đần như phỗng, rồi hét lên.
- HẢAAAAAAAAAAAAAAAAA? Em... nói... gì... vậy?
- Cho. tôi. ở. nhờ. nha,
- Sặc. Sao tự dưng em lại đưa ra cái điều kiện quái dị vậy hả?
Tôi gãi gãi đầu, cười xòa.
- Cũng không có gì. Tại tôi sợ mẹ biết sẽ lo lắng. Lúc đầu, tôi định
đến nhà Tiểu Ngọc cơ nhưng lại sợ nhỏ mách lẻo với mẹ. Nên sự lựa chọn
cuối cùng là đến nhà anh thôi. Hơn một tuần. Thế nào? Anh có đồng ý
không để tôi còn biết lối tìm người khác?
- Thôi được.
- Yeah!
Tôi nhảy cẫng lên mặc cho hắn nhắc là nguy hiểm. Thế là chẳng phải lo
lắng nữa rồi. Nhưng mà... Haizzz. Tôi thấy sờ sợ. Số phận nó vậy rồi.
Chấp nhận đi, Thiên Hương!
Theo như kế hoạch, tôi đã gọi điện
nói dối mẹ là phải học ở nhà bạn mấy ngày nên không về được. Mẹ tôi đã
tin và chấp nhận. Thiên Ân thì sai người đến lấy đồ đạc mang đến nhà
hắn. Hoàn thành! Mọi thứ không nằm ngoài dự tính. Mẹ tôi không có một sự nghi ngờ nào! Mai tôi sẽ được xuất viện. Vui quá! Không bị giam cầm bởi nơi này nữa rồi. Tranh thủ thời gian, tôi đi dạo lòng vòng khu vườn sau bệnh viện. Một đám trẻ khoảng 6, 7 tuổi tung tăng chạy nhảy. Và tôi
cũng gia nhập vào cũng chơi với bọn trẻ. Chúng đáng yêu lắm! Cuối cùng,
mệt, mấy chị em ngồi xuống thở dốc. Dường như thời ấu thơ của tôi sống
lại trong một khoảnh khắc. Bỗng chú nhóc tên Jun kéo tay tôi, cười, hỏi.
- Hì. Em quyết định rồi đó. Chị không thay đổi được đâu nha. Với lại
khuôn mặt chị sắp lành đúng không? Em nhất định sẽ đến thăm chị. Mà nhà
chị ở XXXYYY đúng không? Vậy nha. Em đi đây.
Đó là địa chỉ nhà hắn
mà sao nhóc Jun lại biết cơ chứ? Tôi đang định nói thì chẳng thấy bóng
dáng nhóc Jun đâu. Chỉ còn lại 4 đứa trẻ bên cạnh. Tôi chẳng thể hiểu
nổi.
Ngày hôm sau.
Yeah! Tôi sắp xuất viện, không phải ở
nơi ngột ngạt này nữa. Oa oa oa. Giớ mới nhớ, tôi không thể về ngôi nhà
thân yêu được mà phải ở nhờ nhà tên đáng ghét Thiên Ân. Mà nhắc đến hắn
tôi lại bực mình. Mới sáng sớm, hắn đã đến khua múa không cho ai ngủ,
hớn ha hớn hở như trẻ con mới được cho kẹo đã thế lại còn cười - một nụ
cười cực cực ki quái đản làm tôi rợn tóc gáy, da gà thay nhau nổi lên.
Lúc đó, tôi đã nghĩ về nhà hắn ở nhờ có phải là quyết định đúng hay
không? Tôi sợ có ngày sẽ phát điên khi ở ngôi nhà đó. Nhưng đâu còn cách nào khác, vì thế tôi đành hy sinh mà thôi. Vì đồ đạc không nhiều nên
đúng mười lăm phút sau, tôi chào tạm biệt lũ trẻ rồi lên xe. Bánh xe từ
từ lăn, phóng đi. Tôi mở cửa kính, hít thở không khí trong lành của
thiên nhiên, của đất trời. Bầu trời cao rộng. trong xanh, không một gợn
sóng. Gió thổi, vờn tóc tôi một cách thích thú. Dù gì cũng đã cuối thu
chuẩn bị sang đông, những chiếc lá vàng úa trên cây lần lượt rơi, vương
trên người tôi. Tia nắng ban mai tinh nghịch nhảy nhót trên khuôn mặt
hồng hồng. Phải chăng thiên nhiên đang mừng tôi an toàn trở về? Tôi mỉm
cười, quay đầu lại phía sau. Tên đáng ghét kia đang cười, có một vầng
hào quang tỏa sáng. Dường như hắn là một vị thiên sứ giáng xuống trần
gian mang lại niềm vui, hạnh phúc cho mọi người. Tôi ngẩn người, mắt
không dời cứ nhìn hắn như thế. Tim như lỡ một nhịp, mặt dần dần đỏ, tôi
hắng giọng.
- Này, im lặng được không? Nụ cười quái đản quá!
Mặt tên đáng ghét sầm lại, sát khí bao phủ khắp chiếc xe. Tự dựng tôi thấy sờ sợ. Hắn lên tiếng, giọng có pha chút bất bình.
- Em cứ phải trêu chọc tôi thì mới chịu được hả?
Sặc. Trúng tim đen. Tôi im lặng, chẳng nói được gì thêm. Bầu không khí
im lặng đáng sợ. Trong tim tôi xen lẫn giữa sự phân vân và khó chịu. Tại sao? Tính cách của hắn lúc thì lạnh, lúc thì ấm. Làm sao mà hắn lại
thay đổi nhanh đến thế? Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra trong quá khứ và tuổi thơ của hắn? Có lẽ hắn cũng gặp hoàn cảnh giống tôi? Đây có phải
là định mệnh hay không?
Chiếc xe dừng trước ngôi nhà to, lỗng
lấy, nguy nga như một tòa lâu đài của tên đáng ghét Thiên Ân. Tôi bước
xuống xe, liếc mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Đằng sau, hắn đang
xách đồ, khuôn mặt có chút bực tức. Hơ... hơ... Đáng lẽ bác tài xế phải
làm việc đó nhưng mà tôi lôi chuyện bị thương ra nên hắn bắt buộc phải
làm thay. Công nhận làm người bệnh cũng vui ghê! Nhân dịp này, tôi phải
tìm nhiều cách hành hạ tên đáng ghét đó mới được. Cánh cửa bật mở. Hàng
loạt người hầu xếp thành hai hàng, cúi đầu, đồng thanh.
- CHÀO MỪNG CÔ CHỦ THIÊN HƯƠNG!
What? Chuyện gì xảy ra vậy nè? Sao người hầu của hắn lại biết tên tôi
trong khi tôi chưa từng nói? Mà tôi lại được gọi là cô chủ? Tôi đâu có
phải là em gái của tên đó đâu? Chẳng lẽ hắn bảo với họ tôi là vợ của hắn chắc? Oa Oa oa, không chịu đâu, tôi không muốn bị coi là người đã có
chồng.Tôi quay sang, trừng mắt nhìn hắn, thì thầm.
- Chuyện này là thế nào hả?
Mặt hắn lạnh như tiền, phẩy phẩy tay, khẽ nói chỉ đủ cho tôi nghe thấy.
- Cô hiểu lầm rồi. Không như những gì cô nghĩ đâu. Tôi đã nói với họ cô là em họ hàng xa từ Hàn Quốc sang. Do khuôn mặt bị thương nên mẹ cô đã
đưa cô về đây và nhờ tôi tìm người chữa trị cho đến khi không còn một
vết sẹo trên mặt.
Vậy hóa ra là do mình tưởng tượng hết hả? Tôi cúi gầm mặt, gật gù.
- À, à. Hiểu rồi. Thế mà tôi cứ tưởng...
Cốc... Một trái ổi mọc trên đầu. Chưa kịp nói thì hắn đã cốc vào đầu tôi một cái, nghiêm mặt.
- Tưởng tượng bậy bạ! Mà sau này nhớ gọi tôi là anh, hiểu chưa?
- Never. Tôi không đồng ý. Tại sao tôi lại phải làm thế?
- Nếu không thì tôi phải nói chuyện em bị thương với mẹ em mới được?
Hắn thản nhiên, nháy mắt. Tôi giận run người, kìm nén sự tức giận.
- Anh... anh... Được. Tôi... đồng ý
- Vậy có phải tốt không?
Tốt cái đầu anh ý. Cái đồ chết tiệt. Tôi sẽ không để anh làm mưa làm
gió nữa đâu. Nhất định, nhất định tôi sẽ trả thù cho coi. Tôi hậm hực,
ngồi vào ghế, không thèm nói câu nào. Một lúc sau, tôi được một cô gái
tầm tuổi mình dẫn về phòng. Tất cả đồ đạc đã được sắp xếp ngăn nắp. Sàn
nhà bóng loáng, không một vết bụi. Tôi nhảy lung tung trên chiếc nệm lo
xo, cười thoải mái. Cuối cùng, mệt quá, tôi lăn ra ngủ lúc nào không
biết. Trưa. Tôi uể oải thức dậy, ngáp dài ngáp ngắn. Chui vào phòng tắm, tôi ngâm mình trong bồn nước nóng đã được pha sẵn từ trước. Thoái mái thật! Hai ngày chưa được tắm tôi thấy khó chịu vô cùng. Vận trên người một
chiếc áo đen và một chiếc quần đen nốt rộng thùng thình, tôi bước ra
ngoài, tay vẫn còn lau mái tóc ướt. Tôi giật mình, suýt nữa bật ngửa về
phía sau. Thiên Ân? Sặc. Hắn ở phòng tôi làm cái quái gì cơ chứ? Cái đồ
đáng ghét. Tự tiện vào mà chưa được sự cho phép của tôi, lại còn thản
nhiên như thằng điên nữa chứ. Tôi tức giận, hét lớn.
- Sao anh lại ở phòng tôi hả?
Hắn mở mắt, liếc mắt nhìn tôi, nhếch mép cười.
- Chơi. Mà xưng hô sai rồi.
- Kệ. Không thích gò bó. Dù sao cũng chỉ có hai người, xưng hô như vậy làm gì. Nghe phát ớn.
- Tôi đếm tới ba mà cô không xưng là em thì... như cô biết đấy.
Tôi đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Nửa muốn đập cho hắn một phát, còn lại thì cam chịu. Làm thế nào đây?
- 1.
Hắn bắt đầu đếm, cười gian ơi là gian. Hu hu hu. Thôi vậy! Đành vì
nghiệp lớn mà chịu đựng thôi! Nếu không thì công sức sẽ tan như bọt
biển.
- 2.
Tôi hít một hơi, nói bé ơi là bé
- A..n..h, e..m x..in l..ỗi
- Không nghe rõ.
Cái tên đáng ghét, lại muốn lấy cớ bắt bẻ tôi đây mà! Lần này coi như
phần thắng thuộc về người nhưng nhất định ta sẽ trả lại ngươi gấp đôi
cho coi. Và... tôi hét bằng tần số cao nhất.
- EM XIN LỖI ANH!
Oa oa oa. Thật là nhục! Tên đáng ghét cười đắc thắng như muốn chọc tức
tôi. Tất cả là tại con dở hơi Maria kia. Nếu không phải cô ta làm tôi bị thương thì tôi đâu phải chịu đựng như thế này cả. Khi nào khỏi hẳn, tôi sẽ cho cô ta biết tay và tôi không con là một kẻ yếu đuối như trước.
Tôi bỏ ra ngoài vườn kệ cho hắn tự sướng. Cứ cười đi! Hứ. Xem mấy ngày
sau, hắn có cười được nữa không? Tôi cười nửa miệng, tưởng tượng về tình cảnh đáng thương của hắn sau ngày hôm nay. Ngồi ở ngoài vườn từ nãy đến giờ, bụng tôi biểu tình ghê gớm. Rột...
rột... Đói quá! Chẳng lẽ nhà này không ăn trưa chắc. Thôi đành tự túc là hạnh phúc vậy. Tôi lết xác vào phòng bếp, mở tủ lạnh. Khiếp thật! Bao
nhiêu là bia với rượu chả có đồ để nấu ăn. Làm sao đây? Ngay lúc đó, tôi thấy vài quả trứng. Lucky! Tôi lôi mấy quả trứng để trên bàn và tìm
được một ít cơm nguội. Món đầu tiên tôi nghĩ đến là cơm trứng. Trổ tài
nào! Trước tiên, tôi đập trứng vào bát, cho một chút mì chính rồi khuấy
cho đến khi lòng trắng và lòng đỏ quyện vào nhau. Sau đó tôi bật bếp,
đặt chảo lên, cho một chút dầu đến khi nóng lên cho cơm vào. Đổ trứng
đều lên cơm và cho mắm. Nêm nếm gia vị. Hoàn thành! Tôi múc cơm ra bát,
ngồi vào bàn và bắt đầu ăn. Ôi! Chỉ ngửi thấy mùi thơm là bụng tôi lại
sôi lên. Ngon quá! Tôi gần ăn hết bát cơm thì đúng lúc đó, tên đáng ghét Thiên Ân từ cầu thang đi xuống. Chết cha! Không khéo hắn lại **** mình
là tự tiện thì chết, phải dọn ngay thôi. Tạm biệt món ăn thân yêu! Tôi
nuối tiếc nhìn món cơm trứng nhưng ngay sau đó. vội vàng cất vào chạn cô tình không để hắn nhìn thấy. Và tôi giả vờ ngồi chơi. Hắn tỉnh bơ, cố ý trêu chọc tôi.
- Nhóc đang làm gì đấy? Cho anh tham gia được không?
Ặc. Hắn dám gọi tôi là nhóc hả? Chỉ Kin mới được tôi như vậy thôi. Ngay lập tức, tôi phản bác.
- Anh không được e..m là nhóc chỉ có Kin mới được gọi như thế thôi.
Mặt hắn xám lại, hình như tức giận thì phải? Hay là tôi nhìn lầm? Và, Thiên Ân ngẩng đầu, nói một cách nặng nhọc.
- Được. Anh sẽ không gọi như vậy nữa! Nhưng em đang có chuyện gì giấu hả?
- Làm gì có đâu chứ.
Tôi chối phắt, quay đầu đi chỗ khác. Hắn nhướn mày, hỏi lại.
- Thật không?
- Thật mà.
- Sao trong bếp lại có mùi thơm vậy nhỉ?
Oa oa oa. Cuối cùng thì hắn cũng nghi ngờ rồi à? Tôi chạy đến chạn lôi món cơm trứng ra, thú tội.
- Xin lỗi. Tại em đói quá nên làm cái này để ăn.
Tự dưng, mắt hắn sáng rực rỡ, mỉm cười, lại còn xoa đầu tôi.
- Em nấu hả? Để anh ăn cùng được không?
- À... Vâng.
Sặc. Tôi cứ tưởng hắn phải trừng trị tôi chứ. Ai ngờ, lại còn đòi ăn.
Biết vậy, chả việc gì phải giấu giấu giếm giếm cho mệt làm gì? Tất
nhiên, tôi và hắn cũng ăn. Nhưng hắn cười toe toét, còn tôi thi đau lòng con quốc quốc. Đang yên đang lành thì phải ăn chúng với hắn. Chẳng biết là điều tốt hay điều xấu đây?
Tôi đang thưởng thức trà tại
phòng khách. Chán thật! Ngoài việc này ra tôi chẳng biết làm gì nữa. Cứ
tưởng ở đây có nhiều trò vui lắm chứ. Cái tên đáng ghét Thiên Ân bỏ tôi ở nhà một mình rồi đi đâu ý. Dù là kẻ thù thì cũng đừng độc ác quá như
vậy chứ. Chắc tôi chết ở đây quá. Đụng vào việc gì cũng không được. Lúc
nãy, tôi định rửa bát thì hắn quát và sai người hầu làm. Còn nói nếu tôi còn đụng vào việc gì trong nhà thì đừng trách hắn vô tình. Thế là, tôi
phải ngoan ngoãn vâng lời mặc dù chẳng muốn chút nào. Tự dưng, tôi thấy
nhớ mẹ quá đi mất! Không biết mẹ có khỏe không nữa? Linh nhi - cô gái
hầu dần tôi lên phòng hôn qua chạy vào, thông báo.
- Cô chủ, có khách tới ạ!
- Em đừng gọi ta là cô chủ, phải gọi là chị chứ. Chẳng phải ta đã nói rồi hay sao?
- Nhưng cậu chủ...
- Vậy thì em hãy gọi ta là chị khi chỉ có hai chúng ta nhé.
- Vâng.
- Thế em hãy cho người khách đó vào đi.
- Em biết rồi ạ.
Linh nhi là một cô gái dễ thương và cực kì tốt bụng. Tôi đã từng ước có một người em như vậy nhưng nó đã không trở thành hiện thực vì tôi. Lạ
nhỉ! Sao tôi lại nhắc lại quá khứ trong đang cố quên? Dù vậy, thì tôi
cũng đã có một người em đúng không? Cộp... Cộp... Có tiếng bước chân.
Tôi đơ người, người mềm nhũn. Kin? Sao anh ấy lại ở đây? Khuôn mặt đầy
sức sống không còn mà thay vào đó là sự đau khổ và thất vọng. Ánh mắt đó xoáy sâu vào tim tôi. Tôi biết phải làm gì đây? Giải thích. Đúng rồi.
Tôi phải nói với Kin sự thật. Đang định lên tiếng thì Kin nhẹ nhàng nói.
- Chuyện này là sao? Tại sao nhóc lại ở nhà hắn? Nhóc vui vẻ còn
tôi như thằng ngốc điên cuồng tìm nhóc. Cuối cùng thì nhận được cái gì?
Tim tôi buốt giá. Hình như tôi đã khiến Kin tổn thương. Chắn hẳn Kin
không còn muốn nghe tôi giải thích nữa. Làm sao đây? Tôi không thế hiểu
nổi bản thân nữa. Lấy hết can đảm, tôi nhìn thẳng vào mắt Kin, khẳng
định.
- Anh hiểu nhầm rồi. Chuyện gì cũng có nguyên nhân cả. Em có thể giải thích được không? Xin anh.
- Được. Anh sẽ cho nhóc một cơ hội.
Tôi thở hắt ra. Thật là may mắn. Nhưng Kin vẫn còn lạnh lùng với tôi
thì phải. Nhất định tôi sẽ không để mất thêm một người thân nào nữa.
Chắc chắn thế. Tôi ngồi đối diện Kin. Một chút lo lắng, sợ hãi len lỏi
trong tim. Và tôi bắt đầu kể tất cả mọi chuyện cho Kin nghe. Khuôn mắt
Kin biểu lộ nhiều cảm xúc khác nhau tức giận, xót xa, đau khổ, thất
vọng... Cuối cùng, Kin cũng đã hiểu và chấp nhận tha thứ cho tôi. Nhưng
ngược lại tôi phải chịu một hình phạt do Kin đưa ra. Hức. Đúng là số con mọt mà. Đen đến thế là cũng! Hức
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT