Reng… reng… Tiếng chuông báo hiệu một tiết học mới lại bắt đầu.
Tôi chia tay kin rồi nhanh chóng về lớp. Trong lòng tôi đang len lỏi một niềm
vui, một niềm hạnh phúc và một sự ấm á plan tỏa khắp cơ thể. Cũng đã lâu rồi,
tôi mới lại được cảm nhận nó. Dường như ông trời đang muốn bù đắp những gì tôi
đã mất và những gì mà tôi phải chịu đựng. Tôi đã mong muốn được như thế. Và nó
đã trở thành hiện thực. Tất nhiên, tôi sẽ không để bất cứ ai phá hoại cuộc đời
mình thêm một lần nào nữa. Nhất định là như vậy…
Thời gian không chờ đợi một ai, nó cứ vô tình trôi qua. Học hết tiết năm, tôi cất
sách vở vào cặp, toan bước đi thì tiếng Kin vang lên ngoài cửa lớp.
- Nhóc! Về thôi nào!
Tôi mỉm cười thật tươi, chạy đến bên anh, ôm cánh tay anh rồi cùng dải bước đến
lán xe. Kin dắt xe ra rồi đỡ tôi lên xe. Sau đó, anh phóng ra khỏi trường.
Tại một nơi nào đó.
Một chàng trai đang nhìn theo bóng dáng cô gái vừa khuất xa. Tim chàng trai bỗng
nhói lên, đôi mắt chất chứa đau khổ, cười buồn, còn lẩm nhẩm như chỉ để bản
thân nghe được.
- Chuyện này là thế nào? Sao em lại đi với một người con trai khác? Sao em lại
thân thiết với anh ta trong với tôi thì em lại lạnh lùng? Trái tim tôi đang đau
đớn vì em.
Đến nhà, tôi nhận thấy đang có một chiếc BMW màu đen đang ở trước nhà mình. Và
Kin cũng hơi thắc mắc về chiếc xe đó. Anh phanh xe lại, dựng xe gần đó, tôi xuống
xe chạy luôn vào nhà, bên cạnh là Kin. Vừa nhìn thấy người trong nhà (không kể
mẹ của Hương), tôi suýt ngã ngửa về đằng sau. Mẹ tôi đang vui vẻ tiếp chuyện với
hắn – Thiên Ân. Trời! Tai họa lại đến rồi! Kin thì chẳng hiểu gì vẫn đứng bên cạnh
tôi. Phát hiện ra tôi đang đứng ở đó, hắn còn cười tươi như hoa, vẫy vẫy tay nữa
chứ khiến tôi nỗi hết cả da gà. Bỗng hắn gọi làm tôi bừng tỉnh.
- Nhóc con! Vào đi chứ? Sao lại đứng đó làm gì?
- Không cần anh phải nhắc. Anh Kin vào thôi. Cứ mặc kệ hắn ta nha.
Kin khẽ gật đầu, nở một nụ cười có phần gượng gạo. Đột nhiên, hắn hỏi.
- Đây là ai? Anh trai nhóc con à?
- Không.
- Vậy chẳng nhẽ…?
- Chẳng cái gì mà chẳng. Anh đừng có thắc mắc nữa có được không?
- Thì thôi vậy.
Hắn nhún vai coi như không có gì. Tự dưng bầu không khí trở nên âm u, đầy tia lửa
điện. Mẹ tôi lên tiếng cắt ngang “cuộc chiến”.
- Tiểu Hương, sao con lại ăn nói với khách như vậy?
Đúng là mẹ có khác. Tôi chẳng dám cãi lại, tự cốc vào đầu mình một cái rồi nói.
- Con vừa chuộc lỗi rồi ạ.
Mọi người bỗng nhiên im lặng đến đáng sợ. Và rồi hắn cười phá lên, còn Kin bật
cười nhưng không lớn, mẹ tôi thì lắc đầu, nở một nụ cười ấm áp. Tôi nghiêng đầu,
nheo mắt hỏi.
- Sao mọi người lại cười?
- Cô trẻ con quá đấy!
- Nói cái gì hả?
- Nhóc, nhìn em dễ thương lắm.
Câu nói của Kin làm cơn tức giận của tôi giảm đi phần nào, mặt hơi ửng đỏ. Hắn
cứ nhìn chằm chằm tôi như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng sao tôi lại cảm thấy
trong ánh mắt đó có chút đau khổ, bi thương? Tôi lắc đầu lia lịa, chắc là tôi
nhầm. Đột nhiên, hắn đứng dậy, nói.
- Cháu về đây ạ. Chào bác.
- Ừ.
Hắn bỏ đi không quay lưng lại, cũng chẳng nói với tôi một lời nào. Tự dưng tôi
cảm thấy có chút hụt hẫng, đâu đó trong suy nghĩ lại muốn giữ hắn lại nhưng tôi
lại không làm như vậy. Bàn tay Kin đập nhẹ vào vai, tôi nhìn anh, mỉm cười nói.
- Anh cũng đói rồi đúng không? Nhóc đi nấu cho anh ngay đây.
- Hì. Anh cũng không đói lắm đâu nhưng nếu nhóc có lòng thì anh phải chấp nhận
thôi.
Quay sang nhìn mẹ. tôi nói
- Mẹ ơi.
- Trong tủ lạnh, còn những thứ gì ạ?
- Mẹ mới đi mua sắm nên cũng còn nhiều thứ lắm.
- Vâng. – Nói với Kin – Anh muốn ăn gì nào?
- Hmmmmmm……
Kin đăm chiêu suy nghĩ, vẻ mặt kiểu nghiêm trọng lắm ý làm tôi muốn bật cười
nhưng đã kịp nén lại.
- Sườn xào chua ngọt là thứ anh muốn ăn.
- Em tưởng anh phải ăn sơn hào hải vị chứ?
Tôi nháy mắt trêu anh. Kin phản bác lại ngay.
- Anh đâu phải là người kén ăn cơ chứ.
Nhìn cái điệu bộ này, không nén cười được nữa, tôi bật cười.
- Hơ…hơ…hơ… Nhìn anh ngố quá!
Mặt Kin đã đỏ lựng, quát yêu.
- Nhóc, em chết với anh!
- Plè…Plè… Anh không bắt được em đâu. Tiếng cười, nói vang vọng hòa với niềm hạnh
phúc, ấm áp trong căn nhà này. Tôi lè lưỡi trêu Kin, anh cứ đuổi theo. Khi hết
sức, cả hai tựa lưng nhau nghỉ. Sau đó, tôi vào bếp chuẩn bị thức ăn. Trong tủ
lạnh, có đầy đủ nguyên liệu. Đầu tiên là món cải thảo xào thịt nạc – món mẹ yêu
thích. Tôirửa sạch thịt, xắt miếngmỏng, ướp hạt nêm, tiêu, đường, tỏi băm. Cải
thảo tách từng lá, rửa sạch, để ráo, bắp cải tím xắt sợi. Cần tây rửa sạch, bỏ
lá già, thái mỏng. Đặt chảo lên bếp, cho dầu vào, phi thơm tỏi,trút thịt vào đảo
nhanh tay cho thịt chín kỹ. Khi thịt vừa chín, cho cải thảo, bắp cải vào xào,
nêm lại gia vị vừa ăn. Cho rau cần vào trộn đều, tắt bếp. Gắp cải thảo xào ra
đĩa, dùng với cơm, chấm nước tương pha ớt. Xong. Tiếp theo, sườn xào chua ngọt.
Tôi chặt sườnmiếng bằng bao diêm, ướp muối, rán chín vàng. Cà chua băm nhỏ, đun
chín mềm, lọc lấybột. Hạt điều cho vàochảo cùng ít dầu đun khoảng 3 phút cho
thêm nước, lọc lấy nước cho vào bột cà chua. Pha dấm, đường, tỏi, ớt, nước mắm,
nước lọc, bột đao cho vừa ăn. Phi thơm tỏi, cho sườn vào xào săn, cho thêm ít
nước đun nhỏ lửa. Khi nước cạn, cho tiếp nước đã pha trên vào đảo đều. Trước
khi bắc ra cho hành củ tươi (bổ làm đôi) vào đảo lẫn. Xúc ra đĩa, rắc rau mùi
ăn nóng. Các món tiếp theo là thịt hầm khoai tây, cá trừng nước sốt me… Bày ra
bàn xong, tôi gọi mẹ và Kin vào thưởng thức. Và được hai người tấm tắc khen,
tôi thấy có chút xấu hổ khi Kin nói.
- Nhóc, em lấy chồng được rồi đấy.
Anh ấy nói vậy thì ai mà chả ngượng. Tôi im bặt từ lúc đó luôn không nói câu
nào. Mẹ và Kin nói chuyện rôm rả với nhau. Ăn xong, tôi dọn dẹp, gọt hoa quả rồi
bê để phòng khách. Hòa vào cuộc nói chuyện của hai người. Chào tạm biệt chúng
tôi, Kin lên xe trở về nhà. Mẹ tôi quay trở về phòng còn tôi lên phòng học bài,
làm bài tập, xem trước bài mới rồi lên giường nằm. Mọi việc cứ diễn ra nhanh
chóng trong khi tôi còn chưa kịp hiểu gì. Bỗng hình ảnh của hắn xuất hiện trong
đầu tôi. Cái dáng vẻ đau khổ, buồn buồn đó làm tôi không thể không nghĩ đến. Chẳng
lẽ tôi đã làm sai chuyện gì để hắn buồn hay sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tôi
đâu có làm gì động đến hắn đâu chứ. Tại sao hắn lại trông cô đơn đến thế? Và
tôi thấy mình ngớ ngẩn khi đã có ý nghĩ định giữ hắn lại, muốn xin lỗi hắn.
Khuôn mặt của hắn cứ liên tục bám lấy trí óc tôi. Sao mọi chuyện lại rối tung
thế này. Tôi lắc đầu, cố xua hình ảnh của hắn đi nhưng lại càng in đậm hơn. Và
tôi chìm vào giấc ngủ...
Trong giấc mơ.
Một cánh đồng hoa đầy màu sắc hiện ra. Woa! Đẹp quá đi mất! Những chú chim, chị
bươm bướm, chú chuồn chuồn,... bay lượn trên trời. Nơi đây giống như thiên đường.
Tôi tung tăng chạy nhảy, cất tiếng hát trong trẻo, cao vút, khuôn mặt tràn đầy
niềm vui. Cơn gió khẽ vờn mái tóc tôi thích thú. Niềm vui như nhân lên gấp bội.
Ơ? Tôi sững người. Ba kìa! Sao ba tôi lại ở đây thế nhỉ? Chẳng lẽ ông muốn gặp
tôi nên đã sống lại? Ba tôi khẽ mỉm cười, trìu mến nói.
- Tiểu Hương, con lại đây với ba nào?
- Ba.
Chân tôi thoăn thoắt chạy về phía ba, tôi sắp được nằm trong vòng tay của ba rồi.
Hạnh phúc quá!
Tôi cứ chạy, cứ chạy mãi... nhưng sao bóng dáng ba lại dần dần xa cách đến thế?
Đừng mà. Tôi không muốn rời xa ba. Hãy để tôi được ở bên ba. Đừng cướp mất đi hạnh
phúc của tôi. Ba tôi cứ dần dần xa tôi, mờ nhạt dần. Không! Đừng mà. Tôi cố gắng
chạy thật nhanh. Ba muốn dời xa con hay sao? Con không thể làm thế. Bỗng cánh đồng
hoa biến mất thay vào đó là cảnh tưởng khùng khiếp. Ba tôi đang nằm trên một
vũng máu, miệng vẫn còn mấp máy.
- B..a...y..ê..u...c..o..n...
KHÔNG! Tại sao mọi thứ lại trở nên thế này? TẠI SAO? Tôi cứ hét lên trong đau đớn.
Cả người run lẩy bẩy, sợ hãi, mắt nhắm tịt lại. Ba bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên người
tôi. Quay người lại, tôi thấy Triết Vũ, Thiên Ân, Kin đang ở đó mỉm cười với
tôi, cùng dịu dàng nói.
- Đứng sợ! Anh mãi ở bên nhóc.
Tôi ôm chầm lấy cả ba, khóc nức nở, mọi đau khổ cứ thế được trút ra hết... Vẫn
có người ở bên tôi là tốt rồi...
Hôm sau - trở về thực tại.
Tôi tỉnh dậy, trán đẫm mồ hôi, tóc bết lại. Nhanh chóng làm VSCN, tôi đến trường
sớm, sớm ơi là sớm. Được phân công trực nhật lớp nên tôi phải dậy sớm thôi. Đến
lúc tôi đến rồi mà trường vắng tanh, tôi uể oải, ngáp dài ngáp ngắn, quét mà cứ
gật gà gật gù như muốn ngủ luôn tại đây.
- Sao em đến sớm thế?
Đang quét, tôi nghe thấy giọng nói trầm trầm, nụ cười tỏa nắng, là Triết Vũ.
Sao anh ấy đến sớm thế nhỉ? Tôi cúi đầu, lễ phép.
Anh ấy tốt bụng ghê. Tôi hót nốt đống rác rồi vào lớp cất đồ. Bỗng Triết Vũ kéo
tôi lại, làm tôi hơi bất ngờ.
- Sao thế, đàn anh?
- Em có thể xuống khu vườn sau trường với anh được không?
- Vậy anh đợi em cất đồ nha.
Chạy vào trong lớp, tôi để đồ gọn vào trong tủ, sau đó lẽo đẽo theo anh đi. Khu
vườn sau trường.
Đến nơi, tôi ngồi phịch xuống đám cỏ, Triết Vũ ngồi bên cạnh. Cả hai cứ im lặng
như thế. Rồi tôi lên tiếng trước.
- Sao ngày nào anh cũng đến sớm vậy, đàn anh?
- Anh sống trong một căn biệt thự gần trường.
- À, em cũng từng thấy nó. Nhưng em nghe nói nhà anh ở trung tâm thành phố cơ
mà? Chẳng lẽ là sai?
- Không sai đâu. Nhà anh đúng là ở đó. Nhưng anh không muốn về nơi đó.
Triết Vũ đáp, rồi im lặng luôn nên tôi chẳng dám hỏi thêm gì nữa. Anh quay sang
tôi.
- Em có biết tại sao anh lại không về nhà không?
- Không ạ, tại sao - Tôi thắc mắc.
- Có từng nghĩ được sống trong một căn nhà sang trọng là hạnh phúc không? - Triết
Vũ nở nụ cười nhưng lại có chút thoáng buồn.
- Em cũng không biết nữa. - Tôi khẽ lắc đầu.
- Hầu như ai cũng nghĩ anh là một người hạnh phúc nhưng họ đâu ngờ rằng, căn
nhà đó lại lạnh lẽo, trống trải đến thế nào?
Ánh mắt Triết Vũ có chút đau khổ, đau lòng. Im lặng một lúc, anh tiếp.
- Ba mẹ anh đều quan tâm đến sự nghiệp của bản thân nên gần như chẳng mấy lần về
nhà. Sống như vậy, anh cảm thấy thật cô đơn, buồn biết bao nên anh đã chuyển
sang căn biệt thự gần trường. Anh không muốn về căn nhà đó.
Tôi thấy thương anh vô cùng. Cũng đã có lúc, tôi nghĩ anh là một người hạnh
phúc nhất thế gian, chẳng phải lo âu chuyện gì nhưng ai ngờ anh cũng phải chịu
một nỗi đau sâu sắc như tôi... Mọi thứ lại trở về quỹ đạo của mình. Gần vào lớp,
anh chào tạm biệt tôi rồi bỏ đi luôn. Tôi dải bước về lớp, bắt đâu một ngày học
mới... Ngồi trong lớp mà tâm hồn tôi cứ bay tận lên cung trăng. Nghĩ đi nghĩ lại,
tôi chẳng thể hiểu nổi tại sao giấc mơ hôm qua lại xuất hiện Thiên Ân, Kin, Triết
Vũ. Và tại sao hôm nay Triết Vũ lại hỏi Kin có phải bạn trai của tôi không? Tôi
bực tức, vò đầu bứt tai, quên là mình đang ở trong lớp. Thế là tôi bị ăn một cục
phấn vào mặt. Giọng thầy giáo đầy sự tức giận:
- Thiên Hương, em ra ngoài đứng cho tôi.
- Vâng ạ.
Tôi lí nhí, cúi gằm mặt, ra ngoài hiên đứng. Hức…hức…Sao ông trời cứ trêu chọc
tôi thế này? Cả cái ông thần xui chết tiệt nữa, cứ bám theo mãi thôi. Học sinh
trong lớp cứ tròn mắt nhìn tôi như sinh vật lạ. Thế mà tôi còn không biết, cứ lẩm
nhà lẩm nhẩm như con điên mới trốn trại. Lúc sau, mới ngớ người ra, mặt tôi đỏ
bững vì xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên. Chắc tôi phải giải hạn xui mới được.
Tiết học trôi qua nhanh chóng. Chân tôi ê ẩm vì đứng quá lâu, tôi vừa xoa bóp
chân vừa nghe nhạc…
Tôi nhảy cẫng lên sung sướng. Đến giờ nghỉ trưa rồi, bụng tôi đã biểu tình rất
lâu. Tôi nhảy chân sáo xuống căng tin, miệng cười toe toét. Mua cho mình một
cái bánh sandwich và một lon cà phê đắng, tôi ngồi vào chỗ gần cửa sổ, vừa ăn vừa
ngắm cảnh. Nhưng sao tôi lại cứ có cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm
thế nhỉ? Tự dưng, tôi giật nảy mình khi tiếng hét chói tai của bọn con gái lọt
vào tai. Chắc lại nhìn thấy hotboy nên mơi vậy. Bỏ qua suy nghĩ, tôi nhâm nhi
cà phê đăng. Tiếng hét ngày càng to hơn và còn cả tiếng chân rầm rập đang gần lại
phía tôi. Một giọng nói trầm ấm nói đúng hơn là hai vọng vào tai tôi.
- Nhóc, cô/em ăn xong chưa?
Tôi ngẩng mặt lên xem có phải là nói với mình không. Phụt…Cà phê trong miệng
tôi phun ra hết. Cái quái gì thế này? Thiên Ân và Kin đang đứng lù lù trước mặt.
Tôi dụi dụi măt xem mình có nhìn nhằm không. Nhưng hình ảnh đối diện vẫn vậy.
Nhéo vào đùi một cái đến ứa nước mắt, không phải là mơ. Trời! Quả này tôi không
chết với hai người nay thì sẽ chết vì bị bọn con gái hành hung mất. Tôi giả vờ
không quen biết, chỉ tay vào mình, nói:
- Hai người gọi tôi?
- Không cô thì ai. – Thiên Ân lạnh mặt.
- Nhóc sao vậy? – Kin dịu dàng.
Sặc… Nhất định tôi phải chuồn khỏi đây mới được. Ối, hàng nghìn ánh mắt dao găm
đang hướng về tôi. Con không muốn chết đâu, ông trời ơi! Tinh… Bóng đèn 500W
sáng lên. Tôi hét toàng lên.
- Hoảng tử Triết Vũ kìa!
Mọi người quay đầu về đằng sau. Nhân cơ hội đó, tôi nhanh chân chạy biến, và
còn hét toáng lên.
- Tôi không biết hai người đó. Đừng hiểu lầm.
Phù… Thoát rồi. Công nhận mình thông minh ghê (T/g: Tự sướng vừa thôi bà ơi. Tiểu
Hương *trừng mắt*: Nói gì hả? T/g: Dạ không có gì. Chạy biến không dấu vết).
Tôi ngồi dựa vào một gốc cây, thở dốc, trán đẫm mồ hôi. Miệng cười toe toét, lẩm
nhẩm:
- Vui quá sá! Thế là thoát kiếp nạn òi.
Đang cười, tự dưng tôi, giật thót, lưng ớn lạnh. Tôi “nhẹ nhàng” quay về phía
sau, bắt gặp bốn con mặt rực lửa đang nhìn mình như muốn phanh thây. Chết rồi!
Làm sao đây? Ông trời ơi. HELP ME. Tôi co chân, toan chạy đi nhưng bị hai bàn
tay giữ lại. Dù vùng vẫy thế nào, tôi cũng không thé thoát ra khỏi hai bàn tay
rắn chắc đó.
- Nhóc, em lừa anh giỏi thật. Anh vừa nghĩ ra kế làm em “vui” đấy.
Phập… Một con dao cắm vào người tôi. Kin à, anh không cứu nhóc thì thôi lại còn
bắt nạt nhóc là sao?
- Tôi đang thiếu trò tiêu khiển đây. Cô thay thế không?
Phập… Lại một con dao nữa căm thẳng vào lưng tôi.
- Tên điên, ai mà ngu làm trò tiêu khiển cho anh cơ chứ?
Tôi lẩm bẩm, **** thầm hắn, nói chỉ đủ cho mình nghe. Nhưng…
- Cô vừa nói gì hả?
- Sao tai hắn thinh thế không biết?
- Ý cô bảo tôi là chó hả?
Tôi lắc đâu nguầy nguậy, không dám cãi lại. Đột nhiên, Kin bực tức, nói.
- Anh là gì mà dám quát nhóc của tôi?
Ặc… Kin à, anh chọc phải tổ kiến lửa rồi. Quả này thì chết thật rồi. Nhìn mặt hắn
kìa, ánh mắt hình viên kẹo ý nhầm hình viên đạn bắn một phát chết ngay. Hắn gầm
lên như con hổ bị chọc giận:
- Nhóc của tôi? Đầu óc anh bạn có vấn đề hả? Trên mặt con nhóc này, có ghi là của
anh đâu? Đừng có tưởng tượng vậy chứ?
- Không ghi nhưng cũng không đến lượt anh.
- Anh không có quyền phán xét chuyện này.
Blap…blap… Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Tốt nhất là trốn đi. Tôi lén lút bỏ
đi nhưng tiếng quát của hai người làm tôi phải khựng lại:
- Cô/Nhóc đứng lại.
Tôi ngậm ngùi quay đầu lại, giọng ấp úng:
- Còn…chu..yện …g..ì…sa..o?
- Cô/Nhóc là của ai?
- Hai người hỏi lạ thật. Là con của mẹ chứ sao?
- Không phải chuyện đó.
- Vậy là chuyện gì? À, có phải 2 người đang định đánh nhau cho vui không? Vậy
thì cứ tiếp tục đi. Tôi không làm phiền.
Rầm… Thiên Ân và Kin tự dưng ngã ngửa về phía sau, tôi chẳng hiểu gì cả.
- Không sao chứ?
- Cô đúng là ngốc mà.
- Nhóc chẳng hiểu gì hết.
Tự dưng, cả hai đứng dậy, nổi quạu rồi bỏ đi, mỗi người một hưởng. Để lại tôi với
một dấu hỏi to đùng…
Gần đó, một chàng trai đẹp như thiên sứ đang nhìn cô gái với khuôn mặt ngô
nghê, khẽ lắc đầu, mỉm cười:
- Đồ ngốc. Không biết cô nhóc sẽ như thế nào khi mình cũng như hai người đó nhỉ?
Và chàng trai nhảy xuống đất, bỏ đi sau hàng cây xanh tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT