Còn chừng tám ngày nữa là tết rồi. Các bạn cũng chia tay
nhau về quê nhà đoàn tụ với gia đình. Đây là một cảm giác lạ, một cảm
giác làm con người ta xôn xao và phấn chấn. Anh chàng Cao Long quậy phá
cũng đến chia tay cùng Lãm và Linh. Cao Long phải về thành phố Hồ Chí
Minh để phụ giúp gia đình. Lạ một điều là thành phố điều kiện học khá
hơn mà hắn ta không chịu học. Thích bôn ba ở nơi xa. Long cười:
- Nếu học ở đó thì mình học không lại người ta đâu. Bởi vì toàn là cao
thủ tụ về học thì cỡ như mình chỉ có nước ở nhà thì hơn. Vả lại nếu ở
thành phố học thì lam sao quen được anh chàng bảnh trai phóng túng như
Lãm đây, và cả cô nàng xinh đẹp Linh nữa chứ.
Những lời nói của Long như rất thật. Vẻ mặt anh chàng không đùa giỡn tí nào. Lãm gật đầu:
- Rất vui vì quen biết một anh chàng vui tính như Cao Long.
Long nhìn tuyến xe buýt đang đến để đưa Long đến bến xe về thành phố. Long nhìn Lãm và đưa một tấm thiệp:
- Đây là danh thiếp của em, sau này có dịp thì ghé nơi em. Em rất sẵn sàng khi anh đến.
Lãm cầm danh thiếp của người bạn mà không nói gì. Lãm chỉ cười đưa tiễn
một người bạn. Linh nhìn thấy vẻ mặt của Cao Long và thỏ thẻ bên tai
Lãm:
- Anh Lãm, dường như Cao Long muốn về thành phố luôn thì phải. Long có vẻ không bình thường.
Lãm gật đầu. Lãm nhìn chiếc xe buýt xa dần và nói:
- Cao Long đã gặp một tình huống khó xử khi ở vùng duyên hải. Một tình huống mà ngay cả anh đây cũng khó mà chấp nhận được.
Bầu trời bắt đầu ló lên ánh mặt trời đỏ rực. Báo hiệu một ngày mới đang
đến, Lãm và Linh cũng lên xe buýt về nhà mình. Linh nhìn vẻ mặt Lãm mà
không muốn nói gì. khuôn mặt u buồn của Lãm bắt đầu lộ ra. Anh chàng như muốn khóc. Kì lạ là nước mắt của Lãm cứ chảy. Chảy cho một nỗi nhớ về
quá khứ bốn năm về trước. Ngày Lãm không muốn sống trên đời để báo hại
cha và mẹ. Những người vốn yêu quí Lãm và thương Lãm vô cùng.
Về đến quê nhà, cảnh vật vẫn giống như ba tháng trước không có gì thay
đổi. Hàng tre vẫn mọc bên lề đường, những hàng dậu vẫn xanh rờn lá dâm
bục. Tất cả vẫn không có gì xa lạ nhưng Linh thì cảm thấy hạnh phúc khi
về đến nhà. Lần này Lãm đến nhà Linh để hỏi thăm sức khoẻ hai bác trai
và bác gái. Linh rất vui và xem đó như một ngày hạnh phúc. Khi vừa thấy
Linh về cùng Lãm, cha mẹ Linh vui và niềm nở chào đón con gái mình. Họ
hạnh phúc vì có Lãm theo cùng. Điều hạnh phúc hơn cả là được nở mày nở
mặt với hàng xóm vì con gái học đại học. Đối với vùng quê này thì việc
học đến đai học là một chuyện hiếm có. Hầu hết những con trai và con gái cỡ tuổi Lãm và Linh trong xã đều lấy chồng hoặc có vợ và họ bận bịu với công việc đồng áng. Số khác thì lên thành phố làm thuê. Không có ai
được học đến nơi đến chốn. Cha mẹ làm ruộng thì có thể dành dụm lo cho
con ăn học, nhưng con cái thì không thể tiếp thu được những bài toán hay bài văn nào đó. Do đó họ đều nghĩ học chứ không phải cha mẹ ép nghĩ. Đó là một sự hãnh diện của gia đình. Cha mẹ Linh khen Lãm hết lời. Bác
trai nói:
- Bác nghe con Linh nói mà mát dạ gì đâu! Nó khen con học giỏi dữ lắm,
lại có phong độ làm ăn nên bác vui quá sá! Con hãy ở lại nhà hai bác nhe con.
Lãm thưa là có chuyện phải ở nhà. Lãm nói:
- Con đến thăm hai bác rồi còn phải về làm việc nhà nữa. Nhà không có
người lo có lẽ rất nhiều điều cần làm. Nên con phải về, xin hai bác
thông cảm.
Nghe Lãm nói thế cha mẹ Linh không ép. Sau một lúc trò chuyện, Lãm bèn
xin phép về nhà mình. Họ tỏ ra rất quí Lãm vô cùng. Lãm cười rồi từ giã
hai bác về. Mẹ Linh thì thầm:
- Nó lớn rồi nên đẹp trai giống cha nó quá! Đôi mắt thì đẹp giống hệt con mẹ hai của nó.
Lãm sách vali trên tay rồi nhìn những cảnh vật xung quanh. Lãm nhìn về phía bên kia thửa ruộng:
- Đó chính là ngôi mộ của cha và mẹ. Ngôi mộ nhìn xa trong nhỏ như một cục đá ven đường.
Lúc trước phải mất nhiều ngày mới tìm gặp lại xác của cha và mẹ. Lúc đó
Lãm đã khóc suốt hai ngày hai đêm và ngồi bên cha mẹ không rời nửa bước. Khi đó Lãm cảm thấy mình cô đơn chẳng còn gì hết. Lãm để lại phần đất
cho cha mẹ an nghĩ, mảnh đất khá rộng để cha mẹ yên lòng. Khi ấy có
nhiều người đòi mua vì biết hoàn cảnh gia đình Lãm không còn ai nên lợi
dụng. Lãm không nói gì và cũng không chú ý những lời nói của họ. Đó là
những con người nhẫn tâm và không có tình người. Mảnh đấy chôn nhau cắt
rốn của tổ tiên, của cha và mẹ thì tuyệt đối không thể bán. Đó là những
lối suy nghĩ của một học sinh vừa bước vào lớp mười hai. Lãm nhìn những
người lợi dụng:
- Dù có chết đói tôi cũng không bán đất cho ai hết! Tuyệt đối không là không!
Lãm đi về phía căn nhà của mình và chuẩn bị quét dọn đón tết. Một căn
nhà làm bằng gỗ cây vú sữa rắn chắc, mặc dù ít được quét dọn nhưng màu
gỗ vẫn còn đen bóng. Chỉ có cỏ mọc khắp nơi mà thôi. Lãm nhớ sáu tháng
trước có về nhà thăm và cũng có quét dọn. Thậm chí Lãm còn làm được
nhiều việc. Và những việc hòng làm đẹp hơn những thửa ruộng của mình.
Lãm bèn lấy ra một bó nhang từ trong vali của mình. Đúng lúc đó thì Linh cũng dến. Linh đến để thăm viếng cha mẹ Lãm và phụ Lãm quét dọn nhà
cửa. Lãm cầm bó nhang và đi ra sau nhà. Mộ cha mẹ Lãm làm bằng đất, vì
lúc đó Lãm không có tiền xây mộ cho cha và mẹ. Lãm thấp một nén nhang và thì thầm:
- Thưa cha mẹ. Dù giờ này không còn trên cõi đời này nữa để dạy con
nhưng con sẽ cố gắng hết mình để sống cho thật tốt. Con sẽ sống thật tốt cha mẹ ạ!
Lãm nhìn Linh và nói:
- Đây là cô bạn hàng xóm và là người mà cha mẹ đã hứa hẹn. Mẹ thấy Linh xinh đẹp không? Cha thấy cô ấy như thế nào?
Chẳng có tiếng nói nào vọng lại. Lãm nhìn mộ cha mẹ bằng đất mà không
sao nói được lời nào thêm. Chỉ có Linh thì còn có vài lời tâm sự cùng
cha mẹ Lãm:
- Hai bác yên tâm. Anh Lãm đã lớn và học rất giỏi, anh ấy rất được bạn
bè ngưỡng mộ và nể phục. Ngay cả con còn được thơm lây nữa.
Lãm quỳ rối xuống trước mộ cha mình và không nói lời nào. Những lời của
Lãm không còn gì nữa. Những lời Lãm chất chứa từ lâu cũng không thể thốt lên thành lời. Những làn khói nhang cứ lẳng lặng bay lên bầu trời một
cách thầm lặng. Trong không khí ngát lên mùi hương nhang trầm, một mùi
hương dùng để đưa nguyện cầu của Lãm đi xa. Có khi cha mẹ nơi suối vàng
có thể nghe thấy được con trai mình nói. Con trai đã thật sự trưởng
thành.
Chiều ngày hai mươi chín tết, Lãm dẫn Linh đi đến chợ để xem hoa. Lúc
này là thời khắc của những nhành hoa tươi xinh khoe sắc. Người ta buôn
bán hoa dọc theo những con đường rất đẹp. Đa số là những nhành hoa Vạn
Thọ màu vàng có bông rất to, và những bông cúc đủ màu sắc. Hiếm có họ
nhà hoa nào có nhiều màu sắc như họ nhà cúc. Đó là lời nhận xét của một
vị trồng hoa lớn tuổi. Linh thích thú nhìn những nhành hoa và cười mãi.
Lãm nhìn chúng và lắc đầu:
- Hoa đẹp nhưng lại thua Linh nhiều lắm!
Linh nghe Lãm nói thế bèn cho là nin bợ. Lãm cười cười giải thích:
- Dù thế nào thì chúng không đẹp bằng Linh, chúng không ngây thơ bằng
Linh, chúng không biết hát ca và không biết cười như Linh. Do đó chúng
thua Linh là điều tất nhiên.
Lãm với tới hái một nhành hoa và gắng lên đầu Linh. Linh thích lắm vì
người đẹp có hoa lại càng đẹp hơn. Và tất nhiên Lãm phải mua chậu hoa mà mình đụng vào. Bởi một chậu hoa đẹp mà thiếu đi một cái gì đó thì làm
sao đẹp nữa. Lãm và Linh bèn vào lồng chợ để mua đồ tết, đồ tết chắc
chắn lên giá nhưng so với thành thị thì rẻ hơn nhiều. Lãm mua cho Linh
một cái kẹp hoa thật đẹp, nó màu hồng và có chạm hoa rất đẹp. Lãm được
tặng một cái áo trắng và một đôi giày. Một đôi giày dùng để mang và cái
áo dùng để mặc. Đó là những đồ vật luôn mang theo bên người, luôn mang
theo bên người thì khó mà quên được người đã mang nó. Lãm kề tai nói
nhỏ:
- Linh, ngày mai rảnh hông?
Linh gật đầu cười mỉm. Ngày mai Lãm sẽ dẫn Linh đi xem một rừng hoa. Một rừng hoa còn sống hẳn hoi. Rồi sau đó sẽ tạo cho Linh một sự bất ngờ.
Điều này Lãm đã chuẩn bị từ trước rồi. Nghe Lãm nói thế Linh bèn thắc
mắc:
- Chuyện gì thế, có điều gì mà Lãm giấu hả? Nói đi mà Linh không cần sự bất ngờ đâu.
Lãm lắc đầu và không chịu tiết lộ một tí gì. Linh đành để anh chàng này hống hách một phen.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lãm dẫn Linh đi đến một cánh đồng hoa. Lãm bịt
mắt Linh lại và dẫn Linh đi về phía cánh đồng hoa. Lãm cười và để Linh
mở mắt ra. Trước mặt Linh, những màu vàng óng lấp lánh ánh sương trong
thật đẹp mắt. Một phong cảnh chỉ toàn là hoa. Linh ước chừng có đến mười công chứ không ít. Xung quanh là những loài cúc dai hoa nhỏ nhắn bao
phủ, kế đến là nàng cúc e ấp. Linh chỉ thấy loáng thoáng những màu đỏ
chói của hoa hồng búp. Chúng chưa nở hết hoa và chưa khoe sự quyến rũ
của mình. Linh không cầm lòng được nữa, cô bèn chạy lại nhảy nhót trong
thật duyên dáng làm sao. Linh nhìn Lãm:
- Đuổi theo em đi anh Lãm!
Lãm nhướng nhướng lông mày ra rẻ “ biết tay ta” rồi đuổi theo cô nàng
đang ham vui với hoa. Tiếng cười của Linh cất lên khắp cánh đồng. Lãm
cũng cười tươi rạng rỡ vì không ngờ Linh thích hoa đến thế. Sau một hồi
rượt đuổi cả hai cùng ngồi trên một nhánh cây to lớn. Linh thỏ thẻ:
- Chẳng ngờ tết năm nay vui quá. Cái tết này Linh sẽ không quên đâu!
Lãm thì thầm:
- Đúng là vui thật. Cũng sắp đến ngày ra trường rồi. Khi đó chúng ta sẽ đi làm việc và tự do hơn đúng không Linh?
Nàng không nói gì cả chỉ dựa vào vai của Lãm và lặng thinh. Lãm chợt nhớ ra còn một kế hoạch nữa:
- Linh bây giờ trở về nhà há! Lãm còn một sự ngạc nhiên khác cho Linh đây!
Nói rồi Lãm liền dẫn Linh về nhà mình. Linh thắc mắc không hiểu sự ngạc
nhiên đó nằm ở đâu nhà Lãm. Lãm chỉ cười và không nói gì cả. Linh chỉ
ngửi được một mùi hương gì đó quen thuộc. Một mùi hương của sự dịu dàng
và ngây thơ. Lãm lần này cũng bịt mắt Linh lại. Linh hồi hộp không kém
lần trước. Lần này Linh cũng mở mắt ra, nhưng trước khi mở mắt thì Linh
ngửi được một mùi hương đồng quê. Linh hô to:
- Sen phải không anh Lãm?
Lãm không nói gì để Linh tự trả lời. Đúng là sen thật. Mùi hương quen
thuộc của sen thì không sau quên được. Cả hai cùng chèo chiếc xuồng nhỏ
ra ngoài hồ để xem. Linh ngạc nhiên:
- Bộ hồ sen này anh Lãm trồng hả?
Lãm gật đầu. Lãm nói:
- Lãm đã trồng nhưng không chăm sóc gì cả. Mấy tháng trước có về và
trồng sen để cho dì bảy bên cạnh bán. Họ nghèo quá nên Lãm mới trồng
sen. Có thể là họ đã chăm sóc chúng chu đáo vậy đó.
Linh nhìn màu xanh của lá sen, màu hồng đặc trưng của bông sen mà thì thầm:
- Đây không phải là màu của sự ngây thơ sao, màu của nó giống màu của nhưng cô thôn quê ngày xưa quá!
Linh đứng phất dậy cô nhắm mắt lại để ngửi mùi hương thoang thoảng. Lãm
cũng bắt chước theo và đứng lên nhìn Linh không nói gì. Bất ngờ Linh té
xuống hồ sen. Linh cười thích thú và còn đùa nghịch với nước. Lãm nhìn
thấy thế cười thì bị Linh kéo tay Lãm xuống cùng tắm. Lãm hoảng hồn
không kịp hành động đã bị ướt lem cả người. Lãm vuốt tóc mình lên và
ngước nhìn về phía Linh. Trông Linh rất lạ. Cô ấy đang mỉm cười thật
đẹp. Lãm không sao cử động được nửa. Mái tóc ướt của Linh đang phủ xuống trán cô. Lãm vén lên và nhìn kỹ Linh, người bạn xinh đẹp từ thưở nào.
Lãm không còn biết gì xung quanh nữa. Linh xinh đẹp như một bông hoa sen mà cô đang cầm trên tay. Linh chỉ nhìn Lãm cười không nói gì. Cả hai
người cùng nhìn nhau thật kỹ. Lãm buột miệng:
- Linh em đẹp quá! Đẹp như bông sen này, và đẹp cả trong lòng anh Lãm nữa.
Linh cũng không nói gì. Linh tập trung nhìn Lãm để nhớ từng nét mặt Lãm. Những giọt nước đang chảy trên người Lãm và những giọt nước đang chảy
trên người Linh. Chúng như muốn thổ lộ một cái gì đó thầm kính. Chính
bản thân hai người cũng không biết gì. Lãm chỉ cảm nhận Linh và quí Linh nhiều lắm. Không gian như lắng động lại để hai người nhìn nhau không
nói. Lãm chợt phát giác mình đang ở dưới hồ nước. Lãm xua tay:
- Thôi, Lên bờ mau lên! Bệnh bây giờ.
Linh cũng giật mình khi Lãm nói thế. Linh không ngờ mình đã rơi vào một
trạng thái mà không thể kiềm chế tình cảm. Lãm cằm tay Linh và đưa Linh
về nhà. Linh không nói gì cả. Linh cảm thấy sự ngạc nhiên hôm nay quá
nhiều. Khuôn mặt Lãm Linh đã nhìn kỹ và khắc vào tim mình. Hôm nay sẽ là một ngày bắt đầu của Linh. Theo như lời hẹn ước thì ra trường hai người sẽ tìm đến bên nhau. Đây là một chuyện của cha mẹ Linh và Lãm. Chuyện
người lớn hứa hẹn và con cái lại có cảm tình thì cưới nhau là chuyện
bình thường.
Đến mồng năm thì Lãm và Linh bắt đầu trở về trường. Trong những ngày tết hai người đã mừng tuổi những thầy cô củ, những vị thầy chủ nhiệm đáng
kính và đầu tiên là cha mẹ. Bạn bè Lãm và Linh không còn nhiều nên không có dịp gặp mặt. Họ đa số là đi lấy chồng nước ngoài và hợp tác lao
động. Đa số là bán ruộng đất mà đi làm. Do đó Lãm không còn ai thân
thuộc cả. Ông chủ cửa hàng ở chợ cũng đã về quê mình ở Bình Dương nên
Lãm cũng không có dịp gặp mặt. Tất cả đều đã đi rồi. Lãm cho là hạnh
phúc thật sự trong những ngày qua. Đó là những ngày vui vẻ nhất của Lãm
và Linh. Những nhành hoa những mùi hương còn như đọng lại trong lòng hai người. Linh từ giã cha mẹ lên đường, Lãm cũng chào hai bác đi về Cần
Thơ để kết thúc khoá học cuối cùng. Lãm đi ra được tới đầu đường thì có
một chiếc xe hơi bốn chỗ sang trọng chạy ngang. Chiếc xe dừng lại một
hồi lâu. Lãm cũng dừng lại và chờ đợi một người từ trong bước ra. Một
người đàn ông đeo kiếng rất thanh lịch và sang trọng. Ông ta nhìn hai
bạn:
- Khoẻ chứ Linh? Thầy nhớ em quá!
Giọng nói quen thuộc và có phần ngạo mạn hơn. Lãm nhìn Ông ta và sững sờ:
- Thầy Nhân hả? Thầy đã ở đâu vậy thầy?
Thầy Nhân tỏ ra không quan tâm đến Lãm. Thầy Nhân nói tiếp với Linh:
- Em còn thiếu thầy một món nợ ?
Linh không hiểu và thắc mắc. Lãm chen ngang:
- Linh không có nợ gì cả. Chính thầy mới nợ Linh?
Thầy Nhân cười rồi trở vào chiếc xe của mình. Chiếc xe cứ chạy vào con
đường nhà Lãm và Linh. Lãm không màn đến thầy làm gì nữa. Chính thầy đã
xúc phạm Linh ngày trước mà bây giờ nói ngang. Lãm thì thầm:
- Không sao đâu! Chúng ta cứ đi không cần quan tâm thầy ấy làm gì?
Lãm kéo tay Linh đi trong khi Linh vẫn dõi nhìn theo chiếc xe của người
thầy ngày xưa. Linh có một cảm giác bất an, một thứ cảm giác lo lắng.
Lãm cằm tay Linh và vỗ về:
- Đó chỉ là do ám ảnh chuyện xưa thôi.
Linh nghe Lãm nói rất hợp với cách nghĩ của mình bèn an tâm hơn. Linh
nhìn Lãm cười gượng. Mắt cô vẫn liếc về người thầy đã xúc phạm mình. Mặc dù Linh nghĩ không sao nhưng trong lòng vẫn bất an. Có thể đó là một
cảm giác gì đó mà làm Linh bồn chồn lo lắng. Linh chỉ hi vọng những điều tốt đẹp sẽ diễn ra cho Linh. Lãm nhìn cô bạn mình nắm chặt tay mà không nói gì. Lãm đoán biết Linh thật sự hoang mang. Nắm tay của Linh bấu
chặt lấy và như rất hồi hộp. Lãm thì thầm với Linh:
- Mọi chuyện xấu và tốt đến cuối cùng mới nhận ra được. Không nên vì một chuyện mà làm rối thêm cái nhìn của mình. Hãy yên tâm đi Linh!
Lãm đứng trên lầu hai nhìn lên bầu trời. Lãm nhìn thời gian trôi qua mau quá. Mới một tí mà đã không còn gì. Cao Long đã không xuất hiện kể từ
khi Long đưa Lãm một tấm danh thiếp. Một tấm danh thiếp của một anh
chàng ham chọc gái. Lãm nhìn lên bầu trời một lần nữa. Lúc này Lãm mới
nhận ra là không còn bao lâu nữa là phải chia tay với bạn bè xa phương
rồi. Chỉ còn vài tuần nữa thôi. Dù là không quen biết lúc đầu nhưng Lãm
và các bạn cùng lớp đã có cảm tình trong bốn năm trời. Giờ nói chia tay
đúng là buồn thật. Lãm muốn nhìn toàn cảnh của trường một lần thật kỹ để rồi không luyến tiếc điều gì. Có thể đã có nhiều sinh viên giống như
Lãm thế này trước khi ra trường đại học. Có thể họ cũng có cách nghĩ
giống Lãm khi rời xa mái trường lần thứ hai. Có thể nói lần thứ hai vì
lần đầu Lãm cảm thấy luyến tiếc là lúc rời xa trường cấp ba. Không ai
nhớ trường cấp hai cả. Bởi vì lúc đó chưa học sinh nào đủ lớn để tỏ lòng nhớ một mái trường và nhớ thầy cô.
Linh từ phía sau khiều vai Lãm. Linh ra vẻ chọc Lãm:
- Bộ nhớ người yêu hả? Sau đứng thờ người ra vậy?
Lãm cười:
- Ờ! Nhớ người yêu đó, tức hả?
Lãm bị đánh một cái:
- Dám hôn?
Lãm vò đầu mình và tỏ vẻ không dám làm vậy trước cô nương của mình. Linh lại gần lang can và khuỵ tay lên thành. Linh thỏ thẻ:
- Ờ! Sắp ra trường rồi. Có tính gì chưa?
Lãm ra chóng cằm ra vẻ lơ đảng:
- Chết! Anh Lãm bị mất trí nhớ rồi. Hình như là học xong Lãm đến nhà Linh thì phải?
Linh mắc cỡ:
- Thấy ghét! Ai cho đến nhà em chứ! Lo đi làm đi. Chuyện đó tính sau.
Lãm nhìn đăm đăm Linh và tỏ ra nhất quyết:
- Làm thì nhất định sẽ làm. Lúc này không có việc làm thì lúc khác vậy.
Nhưng cô nương nhà ta sáng giá quá nếu không nhanh chân lên thì khốn khổ cho ta à nhe!
Linh đánh vào vai Lãm cho bỏ ghét. Cứ thích chọc người ta hoài. Đó là
lời nói nhõng nhẽo của Linh khi bị Lãm chọc. Lãm ít chọc gái lắm nhưng
khi chọc thì luôn trúng đích và có hiệu quả hơn người. Có thể đó là một
bản năng trời ban cho Lãm cũng không chừng. Linh nhìn vẻ mặt hống hách
của Lãm mà cười thầm:
- Hắn ta cũng làm bộ hống hách hay quá chứ! Đúng là tài ba hơn người nha.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì có một người bạn gái cùng phòng chạy đến gặp Linh với vẻ mặt khẩn trương. Cô ta nói:
- Có thư nè Linh! Nghe người đưa thư nói là có chuyện quan trọng gì đó, phải đưa cho Linh gấp nên mình đến gặp bạn liền!
Linh cười nhìn Lãm và không nói gì cả. Linh bèn mở lá thư ra đọc. Vẻ mặt Linh xuống sắc rõ rệt. Linh thẫn thờ làm rơi lá thư. Linh thở hổn hển
như rất mệt. Linh nói với vẻ mặt không bình tĩnh:
- Cha em lâm bệnh nặng. Sắp chết rồi!
Linh ôm mặt mình khóc và khuỵ gối xuống. Vẻ mặt Linh đau buồn như muốn chết vậy. Lãm vịnh vai Linh và an ủi:
- Em đừng buồn! Để anh Lãm đưa em về nhà nhanh lên há!
Linh lao nước mắt và đứng dậy. Linh nói:
- Anh Lãm ở lại làm chuyện của minh đi! Em về rồi sẽ quay lại sớm thôi.
Lãm khăng khăng không chịu. Lãm lo lắng cho Linh về chuyện của cha mẹ.
Lãm sợ rằng Linh sẽ không chịu nổi cảnh này. Linh quả quyết:
- Anh ở lại học và làm việc nữa mà. Cứ ở lại. Nếu bốn ngày sau em không
trở lại trường thì hãy trở về. Anh hãy đợi em ở bến đò nhé! Vào buổi
hoàng hôn của ngày thứ tư.
Linh nói xong bèn phóng nhanh về phòng mình để lấy hành lý trở về. Linh
chỉ lấy một ít đồ của mình vì Linh nghĩ sẽ còn trở về học tiếp. Lãm cũng yên tâm một phần. Trong lòng Lãm bất đầu nóng lên. Lãm chấp tay lại và
cầu nguyện cho mọi chuyện xấu sẽ không đến. Lãm nhìn người bạn đang từ
từ xa dần. Bóng Linh trải dài trên con đường phía sau. Một hình ảnh quen thuộc.
Lúc này Lãm không còn nghĩ về điều gì nữa. Lãm chỉ hi vọng thấy được
dáng của Linh mà thôi. Đã ba ngày trôi qua rồi mà chẳng có tin gì của
Linh cả. Lãm càng nghĩ ngợi nhiều thì ý nghĩ về chuyện xấu lại xuất
hiện. Lãm sợ cha của Linh đang lâm vào tình trạng nguy hiểm và Linh
không có người bảo vệ và an ủi. Lãm chợt cảm thấy hối hận vì lúc đó
không chịu dứt khoát theo Linh trở về. Nếu không thì không đến nỗi phải
nhớ như thế này. Lãm nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh ánh sao trên trời.
Những vì sao đang soi sáng và lấp lánh nhiều tia hi vọng. Có thể chúng
đang gánh trên vai biết bao hi vọng của con người trần thế. Con người
không thể chịu được những nỗi buồn phiền đành nhờ vả những vì sao trên
trời. Lãm thỏ thẻ một mình:
- Tại sao Linh đi mà đến giờ vẫn chưa về. Linh nói sẽ về vào ngày thứ
tư. Vậy ngày mai Linh sẽ về. Linh còn bảo hãy đợi ở cầu tàu nữa kia mà!
Chắc không sao đâu. Nếu lúc đó không gặp Linh thì mình sẽ lập tức theo
đường đò trở về mà gặp Linh vậy. Hãy đợi nhé!
Lời thì thầm của Lãm như không còn tác dụng gì trong màn đêm thâm thẩm.
Nó như muốn che giấu đi vẻ đẹp bí ẩn mà con người chưa tìm ra được. Màn
đên chứa biết bao điều tốt đẹp nhưng lại ẩn náo trong bóng tối, và biết
đến khi nào mới được ánh sáng soi chiếu. Lãm nhìn về hướng quê mình và
thì thầm:
- Chẳng biết Linh giờ này thế nào nữa.
Cùng lúc đó ở quê nhà. Linh cũng đang ngồi bên bờ ruộng để ngắm những vì sao trên trời. Nước mắt Linh đang chảy chầm chầm. Linh muốn có Lãm bên
mình lúc này để tâm sự. Linh càng nghĩ tới Lãm càng nhớ Lãm. Nhớ nụ cười và nhớ những hành động khờ khạo mà Lãm cố tình chọc Linh cười. Linh nhớ tất cả về Lãm. Linh thì thầm:
- Ngày mai anh Lãm có đợi Linh ở cầu tàu không? Anh Lãm hãy đến nhé! Nếu không em sẽ chịu đựng nỗi buồn này không nổi đâu!
Lời nói của Linh cũng giống như Lãm bên kia sông. Giữa hai con đường mà
sao khó chọn lựa một con đường đúng. Linh chỉ nhìn lên trời và thủ thỉ
một mình. Linh đang muốn gởi lời thỉnh cầu của mình lên những vì sao lấp lánh. Linh đang cầu nguyện. Bóng đêm vẫn chầm chầm trôi qua. Đêm nay
Linh cảm thấy đêm dài. Những tiếng kêu của những con dế vẫn vang lên,
những tiếng ếch nhái vẫn đua nhau mà hát.
Mờ sáng hôm sau đã thấy Lãm ngồi bên cầu tàu chờ đợi. Lãm nhìn về hướng
con đò bên sông đua nhau mà đưa người qua lại. Lãm chỉ nhìn về một phía
cho nỗi lòng cồn cào trong dạ. Mỗi một lúc là mỗi một hi vọng trôi qua.
Sự bất an trong lòng mỗi lúc dâng trào hơn lúc trước. Lãm nhìn xuống
chân mình để cầu nguyện thêm một lần nữa. Lãm nhìn xuống mặt đất và
quyết định một ý đó là trở về ngay. Lãm vội cắm đầu chạy nhanh về phía
con tàu đang từ từ rời bến. Lãm nhìn lên thì thấy Linh đang đứng trước
mặt mình. Lãm không nói lời nào cả. Lãm chỉ hi vọng giấc mơ này là sự
thật. Linh từ từ đi lại:
- Đây không phải là mơ đâu. Đừng dụi mắt làm gì. Nhớ anh Lãm quá đi!
Vừa nói xong thì Linh đã chạy lại ôm Lãm khiến mọi người xung quanh nhòm ngó. Linh khóc lóc và từ từ buông Lãm ra. Linh lao nước mắt rồi nói:
- Chúng ta đi chơi há anh Lãm! Đi chơi cho thật vui vào!
Lãm nghe Linh nói mà không để ý gì. Lãm chỉ ừ rồi dẫn Linh đi và không
hỏi gì thêm. Hai người bèn dẫn nhau đi chơi. Linh muốn đi đến khuôn viên trường đại học để xem những tàn lá của cây bàng, Linh muốn xem những
hàng ghế mà ngày nào hai đứa cũng ngồi học bài. Linh ngồi xuống băng ghế rồi cười một mình. Lãm không cầm được sự tò mò của mình nữa. Lãm vịnh
vai Linh lại rồi khẽ hỏi:
- Linh hãy cho anh Lãm biết chuyện gì đã xảy ra với cha Linh đi! Hãy nói ba ngày trước Linh đã khổ như thế nào đi! Lãm không còn biết hỏi Linh
điều gì nữa.
Linh nhìn sang chỗ khác và không nói gì cả. Linh thỏ thẻ:
- Lúc này chúng ta vui thì cứ vui đi. Vài ngày nữa em sẽ kể cho anh Lãm nghe há!
Lãm nhìn nước mắt cô bạn mình chưa khô. Lãm không biết chuyện gì đã xảy
ra thật sự. Lãm nhìn nước mắt và đoán rằng chính Linh đã đau khổ rất
nhiều. Và đau khổ điều gì mà Linh không nói. Lãm nhìn thấy Linh trở về
học tiếp và an tâm hơn. Lãm dịu giọng lại:
- Sắp tới thi rồi. Chúng ta ráng ôn bài cho tốt nhé!
Linh gật đầu đồng ý với Lãm nhưng Linh vẫn không tỏ ra vui mừng gì. Lãm
nhìn điệu bộ chán chường của Linh mà Lãm không muốn nghe theo Linh nữa,
Lãm khong muốn chiều theo ý Linh vì lần trước nghe theo Linh mà Lãm đã
khổ nhiều. Lãm vịnh vai Linh và nói:
- Hãy cho Lãm biết lí do gì làm Linh buồn đi! Hãy nói đi! Anh Lãm không muốn nghe theo Linh tí nào nữa. Quả thật là không muốn…
Linh nghe lời nói của Lãm mà nước mắt chảy ròng ròng. Linh nhìn sang chỗ khác:
- Không có gì đâu. Bởi vì cha bệnh nặng nên mình buồn quá thôi. Hãy an tâm Linh sẽ ở đây học với Lãm mà!
Linh nói tiếp:
- Chuyện gì đến rồi sẽ đến và Lãm phải chấp nhận mà thôi. Bây giờ đừng
nghĩ gì thêm nữa. Linh muốn trở về ký túc xá ngủ một giấc. Có khi sẽ vơi đi một phần nào.
Linh bèn đứng phất dậy và cùng Lãm đi về ký túc xá. Dọc đường về Linh
không nói gì cả. Linh chỉ lẳng lặng theo gót Lãm như một cô bé cố gắng
níu kéo mục đích sống của mình.
Những ngày sau đó. Linh đã đỡ đi rất nhiều. Vẻ mặt Linh tươi lại nhưng
vẫn không cười vui được. Vào một buổi chiều, khi Lãm làm về. Lãm vừa vào phòng mình thì thấy Linh từ trong ra. Lãm ngạc nhiên hỏi:
- Linh đã đỡ hơn rồi à! Tìm anh có việc hả?
Linh chỉ cười gượng và không nói năng gì cả. Linh nhìn Lãm nở một nụ cười:
- Chúng ta đi chơi đêm há! Đi ngoài đường ban đêm cho thoải mái đầu óc há!
Lãm gật đầu và cùng Linh đi ra ngoài đường cưỡi bộ. Đèn đường sáng chói
soi bước chân Lãm và Linh. Linh nhìn cái bóng của mình và thì thầm:
- Phải chi Linh bắt được cái bóng của mình được thì hay biết mấy! Khi đó sẽ tự do chọn lựa theo quyết định của mình. Nhưng cái bóng vốn không
thể tự do được. Không thể tự do được.
Linh nói những lời khó hiểu làm Lãm không hiểu nổi:
- Linh mới lụm được những câu ở đâu mà khó hiểu quá! Bản thân mình không bắt được cái bóng bởi vì mình có đứng lại đâu!
Nghe Linh nói những lời vu vơ khó hiểu khiến Lãm càng nói ra những lời
khiến bản thân cũng không hiểu nổi. Đó là những tình huống mà ai cũng
vấp phải. Linh nhìn Lãm và khẽ dặn dò:
- Tuần sau thi đừng tìm em nghe! Để em tự học và ôn một mình. Nếu có
anh Lãm thì em khó học lắm! Em sẽ đến nhà dì em gần đây ôn. Hãy yên tâm
mà thi tốt há! Nhớ nhe! Không được bỏ nửa chừng nếu không thì em không
gặp mặt anh nữa đâu!
Lãm gật đầu và nhìn Linh hứa danh dự:
- Anh Lãm hứa với Linh sẽ không bỏ nửa chừng và để Linh thi tốt. Thưa bà xã!
Lời nói đùa của Lãm khiến Linh cười tươi như lúc trước. Thấy Linh cười
hoài. Lãm liền đưa đầu về phía Linh và cứ gọi “ bà xã” cho Linh vui hơn. Quả thật Linh cười thật hạnh phúc, vẻ mặt Linh không u buồn nữa. Chính
vì vậy mà Lãm cảm thấy yên tâm hơn và tập chung vào việc ôn tập cho kì
thi tốt nghiệp cuối cùng. Lãm nhìn lên bầu trời và quyết tâm thật cao để thi thật giỏi. Linh nhìn Lãm đầy quyết tâm mà mừng thầm. Linh thầm cầu
mong cho Lãm sớm đạt được thành công và có tương lai sáng lạng như bao
người khác. Lãm không biết những suy nghĩ của Linh nên tỏ ra đắc ý. Còn
trong lòng Linh thì vô cùng đau khổ. Bầu trời ban đêm vẫn mang một màu
đen lạ kì. Nhưng trong đó lại lấp lánh lên vài ánh sao le lói.
Những ngày thi đến. Linh không còn xuất hiện bên cạnh Lãm nữa. Lãm có
tìm gặp Linh nhưng không thấy đâu cả. Lãm không biết nhà dì của Linh ở
đâu mà tìm. Lời Linh nói vẫn vọng lại trong đầu Lãm. Lãm hứa sẽ không
làm Linh buồn lần nào nữa. Mặc dù con người Lãm không bao giờ biết gian
dối hay làm người khác giận. Lãm lại nhìn lên bầu trời trong xanh và
nhìn xung quanh để xem. Lãm có cảm giác có một người đang nhìn lén mình
từ nơi xa. Một cảm giác thân quen biết chừng nào. Lãm thì thầm:
- Chẳng lẽ Linh đang theo dõi mình sau. Không có đâu! Linh đang thi mà,
Linh đang thi thì không thể đến gặp Lãm được. Mình đã hứa với Linh rồi.
thi xong mới gặp mặt …
Lãm cuối đầu nhìn xuống đất và lũi thũi đi một mình. Trong đầu biết bao
nhiêu câu hỏi dồn dập mà không biết đáp án như thế nào. Tất cả như cố
giấu một câu chuyện buồn vậy.
Ngày hôm sau. Môn cuối cũng đã thi xong. Bài luận tốt nghiệp cũng đã nộp rồi. Lãm mừng rỡ muốn tìm Linh để nói cho Linh nghe câu chuyện của
mình. Lãm muốn nói cho Linh nghe bài luận của Lãm dựa vào ngày thực tập
cùng Linh mà viết. Đó cũng là một phần của Linh nữa. Nhưng Lãm lại không biết Linh lúc này ở đâu. Lãm buồn vô vọng. Bỗng nhiên có một cô bạn gái cạnh phòng với Linh chạy đến:
- Anh Lãm! Linh tối hôm qua có về phòng trọ đó! Và dường như Linh về là để dọn đồ.
Lãm cười:
- Ờ thì thi xong thì phải dọn đi chứ! Chẳng ngờ Linh gấp thật!
Lãm nói xong bèn trở về phòng mình và đoán rằng Linh đang đợi mình cùng
về. Lãm tỏ ra lạc quan hơn, Lãm chỉ thẫn thờ vì cho rằng đã có chuyện
xảy ra rồi. Lãm cười là để giấu di những suy nghĩ không tốt. Lãm cười
với hi vọng không có chuyện gì xảy ra với Linh. Lãm bèn chạy nhanh trở
về phòng mình và quyết tâm dọn đồ thật nhanh để quay về quê. Lãm cảm
thấy không nên che giấu sự nghi ngờ của mình nữa. Lãm chạy lên phòng
Linh nhưng phòng đã đóng kính. Và không có dấu hiệu gì của người nào
trong đó. Lãm bèn chạy xuống phòng mình và lấy vali ra dọn đồ. Lãm bỏ đồ vào vali thì phát hiện có một bức thư “gởi Lãm”. Dòng chữ ngay ngắn của Linh mà Lãm thường thấy cô ấy nghiêng nghiêng viết. Lãm chợt nhớ một
buổi chiều tối Linh vào phòng mình và không nói gì. Vậy ra Linh đã gởi
thư cho mình khi đó. Lãm hồi hộp đọc từng dòng: “ Lãm thương! Hôm nay
lại là một ngày đau khổ trôi qua. Hôm qua đau khổ và ngày mai cũng vậy.
Lãm có biết chuyện gì đã xảy ra với cha Linh không? Cha Linh đã bị lừa
gạt cờ bạc và thế chấp cả ruộng đất và nhà cửa. Cha nói là lâm bệnh nặng để gọi Linh về theo yêu cầu của chủ nợ. Người chủ chính là ông thầy
Nhân mà ngày xưa đã xúc phạm đến em và anh Lãm nữa. Thì ra thầy đã có âm mưu trả thù Lãm nên mới làm thế. Thầy làm một người quản lý của một ông chủ giàu có. Cha không còn gì đòi tự tử để trốn nợ nhưng thầy đã dùng
Linh để doạ. Thầy Nhân bắt em phải lấy một chủ của thầy nếu không thì
cha sẽ phải chết. Mẹ cũng cùng chung số phận. Vậy em phải làm sao đây?
Nếu em chết đi thì cha cũng chết, anh Lãm cũng không yên với thầy. Em
phải làm sao đây! Em còn lựa chọn nào khác nữa không anh Lãm.
Ngày gặp lại Lãm là ngày Linh vui nhất, ngày Linh không quên được. Ngày
đó là ngày Linh mong mỏi nhất. Và đã gặp được Lãm ở cầu tàu. Nếu còn có
dịp gặp lại thì đừng gặp mặt em nha anh Lãm. Nếu không em sẽ không thoát khỏi cái chết vì nhớ lại những kỷ niệm mà gọi là hạnh phúc đối với
Linh!
Có thể Linh đã chết thật rồi Lãm ạ! Linh chết từ khi cha cho hay tin cha bắt em để chuộc lại đất đai nhà và cả nợ nần nữa. Lãm hãy làm việc thật giỏi và có một sự nghiệp ổn định. Hãy chứng tỏ cho người khác thấy năng lực của Lãm nhé. Hãy ráng giữ gìn sức khoẻ nha anh Lãm. Nếu không có
sức khoẻ thì anh sẽ không làm được điều gì cả. Tạm biệt!”
Lãm rưng rưng nước mắt. Lãm không còn biết mình đang tồn tại hay đã chết rồi. Một người bạn có khi là hơn nữa đã chịu sự đau khổ như thế này
sao. Lãm không suy nghĩ gì thêm bèn dọn đồ vào vali của mình để gặp
Linh. Vì lúc này có thể Linh đang rất mong gặp Lãm cũng không chừng. Đó
là một cảm giác bâng khuâng như níu kéo những gì còn sót lại. Lãm nhanh
chân trở về. Phải trở về thôi.
Ngày hôm sau. Lãm chạy mãi chạy mãi để níu kéo Linh lại. Lãm cố gắng
vượt qua con sông ngăn cách hai nơi mà tìm gặp Linh. Lãm không hi vọng
gì khác ngoài gặp Linh. Chỉ cần gặp Linh là cũng đủ cho Lãm hạnh phúc
rồi. Nếu chịu đựng không được thì chỉ có một cách là cướp lấy Linh mà
thôi. Chỉ cần sơ sãy là sẽ mất Linh mãi mãi. Lãm chạy vào ngõ nhà Linh
mà nôn nao trong lòng. Trước mặt Lãm cảnh tượng nhộn nhịp đang uyên náo
làm lòng Lãm đau như dao cắt. Một chiếc xe hoa và không biết bao nhiêu
chiếc xe chở họ hàng của ai đó. Lãm không còn biết điều gì xung quanh
nữa. Mắt Lãm đã bị che khuất thật rồi. Lãm đứng nép bên hàng rao nhìn
vào căn nhà của người bạn mà mình cùng sống chung từ nhỏ. Đã cùng nô đùa và hạnh phúc biết bao. Từ trong nhà. Linh bước ra với trang phục trắng
xoá của một cô dâu mới. Lãm chợt nghe đâu đó có tiếng vọng về:
“Ngày mai bầu trời sẽ xanh tươi
Vì em sẽ là cô dâu mới
Rồi em sẽ mang màu áo trắng
Áo xoã hồn anh cho ngu ngơ
Anh sẽ là người đưa em đi
Ngày mai là ngày em đẹp nhất
Anh muốn trao em lời hạnh phúc
Lời nói ngày nào của đôi ta
Ngày mai theo chồng em mang theo
Áo lụa xuyên tâm hồn trai trẻ
Cuộc tình chôn giấu tận con tim
Đôi mắt đôi ta nhìn sau cuối
Có hờn thì trách anh đi em!
Năm sau sẽ là ngày giỗ anh
Buổi hẹn khi nào ta xa cách
Buổi hẹn sẽ không còn yêu nữa
Sẽ là ngày giỗ tình đôi ta
Ôi thôi! Anh đau lòng khôn tả
Không thể cho người yêu biết được
Vì mai là ngày em vui nhất
Ngày mai là ngày anh mất em.”
Lãm nhìn Linh mà lòng đau như cắt. Linh từ từ bước lên chiếc xe hoa của
một kẻ vô lương tâm. Lãm nhìn chiếc xe lăng bánh mà chẳng thể nói lời
nào. Lãm đuổi theo chiếc xe hoa và hét lên:
- Linh!
Chiếc xe vẫn lăng bánh. Linh không nhìn lại phía sau mặc dù Linh nghe
rất rõ tiếng nói của Lãm. Cha mẹ Linh nhìn Lãm mà nước mắt chảy ròng,
người mẹ đổ lỗi cho người cha ham mê cờ bạc. Lãm đổ lỗi cho bản thân khờ khạo không hiểu được những lời Linh nói. Trước mặt Lãm, khung cảnh như
tối sầm lại. Những hình ảnh ngày xưa cứ hiện về trước mắt. Lãm nhớ đến
nụ cười của Linh khi đi chơi rừng hoa. Khuôn mặt duyên dáng của Linh
trong hồ hoa sen. Cả hai cùng tắm trong hồ hoa sen và cùng nhìn nhau
thật lâu. Bỗng tiếng cười của Linh trong vườn hoa rượt đuổi hạnh phúc.
Lãm chợt thoáng nghe một lời nói của Linh:
- Sau này nếu lỡ xa nhau thì anh sẽ như thế nào?
Lãm nói:
- Không có chuyện đó xảy ra đâu!
Linh khẳng định:
- Nếu lỡ xa nhau thì anh Lãm sẽ làm gì?
Lãm lắc đầu:
- Không làm gì hết!
Linh thắc mắc:
- Sao lại không làm gì hết? Kì lạ vậy?
Lãm cười:
- Ngốc! Anh chết rồi thì làm gì được nữa!
Linh mới chỉ vào đầu Lãm với vẻ mặt trách móc:
- Không được! Nếu chết rồi thì làm sao còn dịp gặp nhau nữa. Đừng chết nhé! Hãy sống vì chúng ta há!
Nói rồi Linh cười híp mắt. Nụ cười đó Lãm không bao giờ quên được. Lãm
không nói gì nữa. Lãm như vô hồn bước đi nặng nhọc về nhà mình. Dấu chân Lãm còn inh đậm trên mặt đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT