Thiếu niên vừa nghe thấy một tiếng thở dài nhè nhẹ. Có phải là nàng? Bán Nhi rất thích than thở đùa vui. Trong khoảnh khắc ấy tim hắn như vọt khỏi lồng ngực. Bán Nhi, Bán Nhi cũng đến trước một ngày ư? Hắn nhảy dựng lên, vẻ mặt tươi cười ngẩng đầu nhìn theo hướng tiếng thở truyền tới.
Hắn trông thấy một đôi hài thêu hoa đong đưa giữa chạc cây, một tiểu cô nương độ mười bốn, mười lăm tuổi dáng vẻ tinh nhanh cổ quái ngồi trên thân cây không ngừng thở dài khiến người khác chẳng thể không buồn cười. Thiếu niên cảm giác mình bất lịch sự, liền hỏi: "Ngươi ngồi trên đấy làm gì thế?"
Tiểu cô nương chẳng nói năng gì. Thiếu niên thấy nàng ta dài mặt âu sầu, không khỏi đồng cảm, cũng cố ý thở dài nặng nề.
Quả nhiên tiểu cô nương ấy bị hắn dẫn động, liền hỏi: "Vì sao ngươi lại than thở?"
Thiếu niên cười đáp: "Ta than vì chẳng biết từ khi nào Khổng Tử lại dạy con gái cũng có thể leo cây."
Tiểu cô nương không khỏi bật cười, vỗ vỗ vào bên cạnh: "Ngươi có thể lên đây."
Thiếu niên cười cười, nhẹ nhàng tung mình lên ngồi cạnh nàng ta. Thân pháp hắn không tệ, vốn cố ý thi triển trêu cho tiểu cô nương cởi mở tâm tình, không tưởng rằng nàng ta chỉ thờ ơ liếc mắt, thoảng chút kinh ngạc rồi lại chống cằm nhìn hoàng hôn thở dài.
Thiếu niên liền hỏi: "Than gì thế?"
Tiểu cô nương trả lời: "Trong lòng ta đang có tâm sự."
Nàng ta dáng vẻ như châu như ngọc, tuổi lại còn nhỏ, nhìn thế nào cũng không thấy đâu ra tâm sự. Thiếu niên không khỏi hiếu kỳ thắc mắc: "Là tâm sự gì?"
Tiểu cô nương cau mày, cất giọng lão luyện: "Chuyện hôn nhân đại sự của ta."
Thiếu niên không nhịn được "ha ha ha" cười to mấy tiếng, thiếu chút nữa từ trên cây rơi xuống đất, một lúc sau mới nín cười hỏi lại: "Hôn nhân đại sự của ngươi?"
Tiểu cô nương than thở: "Thì đó, ngày mai ta phải kết hôn. Ta không muốn, nhưng ông nội ta ép gả ta đi. Ta tính chạy trốn mà con Thiết Chủy Nhi (con chim mỏ sắt) của ông cứ bám theo. Ta muốn làm nũng với ông, nào ngờ ông mặt không đổi sắc, còn nói rằng vì đạo nghĩa giang hồ, ngay cả núi đao biển lửa, dù ta là cháu ruột, ông vẫn bắt ta nhảy vào."
Vẻ mặt thiếu niên vốn đang buồn cười, nghe tiểu cô nương càng nói càng có vẻ thật, tiếng cười trong cổ họng sắp bật ra lại nuốt vào. Hắn nhìn đôi mày đượm buồn của nàng ta, dần dần ý thức được đấy là một tấn bi kịch có thực - nàng ta không giống như đang đùa vui - nàng chỉ là một đứa trẻ. Lại nghe tiểu cô nương nhẹ giọng nói: "Ngươi có biết mộng tưởng lớn nhất từ nhỏ của ta là gì không? Mặc dù ta chỉ là một bé gái rất rất nhỏ, nhưng vì ba mẹ ta sớm đã mất, cho nên có một số việc ta hiểu biết sớm hơn những đứa trẻ khác. Điều mà ta mong muốn nhất chính là: ái tình."
Trên gương mặt tiểu cô nương lộ ra vẻ mong mỏi tột cùng chỉ có ở lứa tuổi dậy thì: "... như một nữ nhân đã có được tình yêu đẹp nhất. Người phụ nữ ta yêu kính nhất đời là mẹ ta, nhưng người mà ta ngưỡng mộ nhất lại là Lô Bán Nhi. Chị ấy rất tốt, gia thế cũng ổn, dù xuất thân có chút tà ma ngoại đạo nhưng bù lại được tự do hơn. Ta nghe kể rằng khi chị ấy vừa được mười sáu tuổi, trưởng bối đã xây cho chị một tòa Tước Bình sơn trang (sơn trang kén rể). Nghe nói sơn trang có một bức tước bình** trắng trong như ngọc, thiếu niên anh tuấn trong thiên hạ chỉ cần vượt qua Ma giáo tam quan đều có thể dùng ngón tay trích huyết đề danh lên tấm bình phong. Sáu bảy năm ròng, "Tam quan kén chồng" của Ma giáo không dễ vượt qua, vậy mà cũng có hơn hai mươi cái tên trên bình phong để chị ấy tuyển chọn. Đấy chính là ái tình rạng rỡ. Vì sao, vì sao chị ấy được thế, mà ta chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi đã bị ép thành thân với một người chưa từng thấy mặt, đến cả tên người đó ta cũng mới biết chưa đến một ngày?"
Đang nói, tiểu cô nương bỗng khóc nức nở, nhãn lệ từng giọt tuôn rơi, chẳng chút ngại ngùng gục vào bờ vai thiếu niên, nước mắt nước mũi sụt sùi làm ướt cả một mảng lớn y phục hắn. Thiếu niên vốn vụng miệng, chẳng biết an ủi thế nào. Tiểu cô nương kia mắt thật lắm nước, đủ để khóc cả nửa canh giờ, sợ là người bình thường cả đời nước mắt cũng không nhiều như vậy, lát sau mới dần dà yên tĩnh trở lại.
Cả người thiếu niên vốn xoay lại cho tiểu cô nương thoải mái dựa vào khóc lóc, mặc dù từ nhỏ đã luyện đứng tấn, lúc này vẫn có chút cứng đờ ê ẩm. Nghĩ rằng tiểu cô nương kia khóc mệt quá đã ngủ quên, tay hắn đang nhẹ nhàng vỗ về bờ vai nàng ta liền ngừng lại, muốn giúp nàng kiếm một chạc cây to mà ngủ. Trong khi hắn đang tìm chỗ tốt, chợt ngoảnh đầu lại, chỉ thấy tiểu cô nương giương đôi mắt trong sáng nhìn mình chẳng hề tỏ ra mệt mỏi chút nào. Có lẽ nỗi buồn tủi đã theo nước mắt trôi đi, nàng ta ngược lại còn lộ nét vui vẻ, cất tiếng hỏi: "Ngươi tìm gì thế?"
Thiếu niên cười khổ: "Ta đang kiếm chỗ nghỉ cho ngươi."
Tiểu cô nương cười hi hi như đang nghĩ đến điều gì đấy, nói: "Không cần tìm, ta không ngủ đâu. Nếu ngươi thật sự hảo tâm, có thể giúp ta một việc được không?"
Vừa nói, nàng ta vừa đưa đôi mắt to đăm đắm nhìn thiếu niên, sự ngây thơ ấy, nét mỹ lệ ấy, vẻ vô tội ấy khiến chẳng ai nỡ nhẫn tâm chối từ.
Thiếu niên đoán chắc là tiểu cô nương định nhờ mình khuyên can ông nội của nàng, liền gật đầu đáp: "Được rồi, là việc gì?"
Tiểu cô nương kiên trì: "Ngươi nói trước đi, giúp hay không?"
Thiếu niên gật gật đầu, tiểu cô nương đưa một ngón tay ra, thiếu niên biết nàng ta muốn mình hứa chắc, đành phải cùng nàng ngoéo tay. Tiểu cô nương quá đỗi cao hứng, hai chân vòng qua cành cây ngả thân xuống dưới ngửa mặt lên, cả người đung đưa lui tới, đoạn ngồi trở lại hi hi cười nói: "Tốt lắm, không thể nuốt lời rồi - chúng ta trốn đi thôi!"
Thanh âm nàng ta rất lớn làm một con chim bị kinh động kêu "quác quác" bay lên, còn thiếu niên thì giật mình suýt từ trên cây rơi xuống. Chỉ nghe tiểu cô nương hào khí ngất trời bàn tiếp: "Ta nghĩ đây là cách duy nhất để ngăn cản kế hoạch của ông nội ta. Ông luôn lấy chữ nghĩa làm đầu, xem trọng nhất quy củ giang hồ, nên chỉ vin vào đạo lý "Gái ngoan không gả hai chồng" mới khiến ông nội thôi ép buộc ta kết hôn. Dù sao nhìn ngươi không tệ, tính tình lại tốt, khinh công xem ra cũng được, hay là..." Chẳng ngờ cô bé mặt ửng hồng, "Cho nên nếu ngươi đem ta chạy trốn, ông nội ta dù có bắt được cũng không thể không nhận ngươi làm cháu rể."
Lần này thiếu niên đích thực đã rơi từ trên cây xuống đất.
***
Buổi sớm ngày mười ba tháng sáu, từ lúc sương mù còn bảng lảng cả Ô trấn đã thức giấc, sinh khí rộn ràng. Khởi đầu có đứa trẻ ham chơi nào đấy nổi hứng đốt lên một tràng pháo, tiếp đến mọi người phát hiện nhà bếp Bách Duyệt lâu bắt đầu bận rộn hoạt động. Trung tâm náo nhiệt tuy là ở trang viện nhà họ Tưởng, nhưng nơi này lại yên ắng chẳng giống những chỗ kia, dù không ít người đã tụ tập nhìn ngó từ sớm, phân vân bàn tán râm ran sao ở đây chẳng có vẻ gì hoan hỉ cả. Có thể vì mấy tên gia nhân ăn mặc gọn gàng đứng trước lối vào cửa lớn - khuôn mặt những người này mặc dù cũng đeo một nụ cười, nhưng nét cười ấy nhìn vào tựa do luyện tập mà thành, chẳng thể so với niềm vui sướng và sự hiếu kỳ từ trong lòng thường dân Ô trấn biểu lộ ra.
Như đã tò mò nghe ngóng từ trước, hôm nay hỉ sự rốt cuộc đã tới, lại còn phô trương hoành tráng đến vậy, ngay cả năm ngoái con gái tri phủ thành Tầm Dương gả chồng cũng không náo nhiệt được thế. Người hỏi han thì nhiều, người biết chuyện thì ít, một lúc lâu, từ trong đám đông mới có một lão già mặc áo xanh đội nón tre dáng vẻ khô héo còm cõi lên tiếng: "Tri phủ sao có thể so cùng, nhà trai là Toàn đại gia mà!"
Mọi người dò hỏi mãi vẫn khó biết sự tình, gặp cơ hội dại gì không tận dụng điều tra cho rõ ngọn nguồn chứ. Lão già nọ dù cứ nhất quyết chẳng nói thêm, cuối cùng cũng không chịu nổi sự níu kéo, liền mở miệng hỏi: "Các ngươi có biết Lạc Dương thành không?"
Kẻ được hỏi cười đáp: "Ai chả biết, là cố đô Trung Châu chứ gì!"
Lão già không giấu nổi vẻ khinh bỉ nói: "Thế có biết 'Thiên hạ đệ nhất bang' ở Lạc Dương không?"
Người kia không khỏi sửng sốt lắc đầu: "Thiên hạ đệ nhất bang không phải là Cái bang sao?"
Lão già nhìn mọi người đang ngờ vực, cười lạnh nói: "Chữ 'bang' này không phải là trong 'bang phái', mà là trong 'bang mang' - giúp đỡ. Theo vị ấy nói thì đấy là hội trợ giúp đầu tiên trong thiên hạ." Thanh âm lão trở nên ấm ớ: "Chỉ là người được vị ấy giúp đỡ dù ngoài mặt gượng cười, nhưng trong lòng muốn khóc chẳng xong. Các ngươi có biết Kim Lăng vương trước kia không? Vốn có thế lực cực lớn cả trong quan trường lẫn thương trường, chẳng biết thế nào đi đắc tội với 'Thiên hạ đệ nhất trợ giúp', quả thực đã nhận được sự giúp đỡ. Năm đó Kim Lăng vương tuổi đã năm mươi tư, chỉ có một mụn con gái vừa được mười chín, quan hệ với biểu huynh (anh con cô cậu) mà có thai. Kim Lăng vương vì giữ thể diện liền giấu mọi người, lại thương xót con gái, chỉ còn cách nhượng bộ lo liệu hôn lễ cho con, chờ đứa bé sinh ra. Quả nhiên thành hôn được ba tháng thì đứa nhỏ chào đời, ba ngày sau 'Thiên hạ đệ nhất trợ giúp' liền ra tay tận tình giúp đỡ ông ta, phát ra trên trăm Anh Hùng thiếp khắp nơi mời đầy đủ từ giới quan trường, thương trường đến cao thủ võ lâm hắc bạch, nói rằng tổ chức tiệc rượu mừng Kim Lăng vương có cháu ngoại. Người ngoài không hiểu sự tình bí ẩn bên trong nên đều kéo đến. 'Thiên hạ đệ nhất trợ giúp' làm việc rất chu đáo cẩn mật, nên vào sáng hôm ấy, trước Kim Lăng vương phủ khách mang lễ vật chật cửa, thảy đều chúc mừng Kim Lăng vương có cháu ngoại. Kim Lăng vương quá sức xấu hổ, con gái ông ta ở phòng trong treo cổ tự vẫn, dù lúc bấy giờ Kim Lăng vương ứng phó ổn thỏa, nhưng sau đó quá uất ức và nhục nhã đến trúng phong đột quỵ."
Người bên cạnh nghe xong há mồm rụt lưỡi: "Có kiểu giúp đỡ như vậy ư?"
Lão già nói: "Sao lại không, ai mà chẳng gọi vị ấy là Đại Mã Kim Đao Toàn Bảng Đức? Hắc hắc, vẹn toàn bàng đắc - giúp đỡ tận tình! (Chơi chữ đồng âm Toàn Bảng Đức - toàn bàng đắc). Lại nói đến một sự kiện giang hồ, năm ấy vợ chồng Bạch Mã đại hiệp người gốc Giang Tây thanh danh toàn thịnh, các ngươi dù không ở trong giang hồ nhưng hẳn cũng có nghe đến?"
Vài người xung quanh gật đầu. Lão già kia tiếp tục: "Bọn họ phu phụ tương đắc, chỉ là lấy nhau mấy năm vẫn chưa được mụn con. Đại Mã Kim Đao Toàn lão gia có lòng giúp đỡ họ, truyền đi Võ Lâm thiếp nói rằng Bạch Mã đại hiệp vì luyện Bạch Mã thần công ngộ thương chính mình nên không thể sinh con, nhờ anh hùng tuấn kiệt trong thiên hạ giúp đỡ. Bạch Mã đại hiệp đó sao có thể chịu được nhục, liền tìm tới Lạc Dương nói lý lẽ. Vị Toàn lão gia kia cãi lại rằng Bạch Mã đại hiệp lấy oán báo đức. Trận chiến chưa xong, Bạch Mã đại hiệp đã căm phẫn bỏ đi, phu nhân ông ta đến trước cửa nhà Đại Mã Kim Đao hủy dung nhan lập thệ. Sau đó hai vợ chồng ấy ẩn cư nơi nào chẳng biết, việc này một thời từng gây chấn động võ lâm."
Mọi người xung quanh nghe vậy đều tắc lưỡi không thôi, nhìn lại lối vào treo đèn lồng đỏ tưng bừng, tâm lý bất chợt dấy lên một cảm giác khủng bố: Toàn lão gia là ai, hôn lễ hôm nay dành cho người nào đây?
--------------------------------
Chú giải:
Tước bình: bình phong xạ tước - bình phong bắn sẻ, chỉ việc kén vợ, kén chồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT