Chưởng này đánh một đòn cực nặng vào lưng Trương Hiểu Kí. Lực đạo từ thân mình Trương Hiểu Kí truyền sang Trần Du Tử, từ miệng Trần Du Tử liền thổ ra một búng máu. Trương Hiểu Kí chỉ thấy phủ tạng đau xé mà vẫn chưa biết ai đã đánh lén mình, chỉ biết nội lực đó rất giống với tâm pháp Chung Nam Tiệp Kính. Trương Hiểu Kí nghiến răng, cố dùng sức mạnh ý niệm tiêu hóa luồng lực đạo ngay trong nội phủ.
Nhưng chưởng này quá nặng, Trương Hiểu Kí há miệng phun ra một búng máu - chỉ có điều trước lúc phun ra ngụm máu, hắn đã làm được một việc, chính là quay đầu lại, phun trọn búng máu lên mặt Toàn Bảng Đức. Toàn Bảng Đức kinh hãi, Trương Hiểu Kí vừa trông thấy lão, trong lòng không khỏi trồi lên một nỗi hận vô danh, một chỉ điểm tới, ấn thẳng vào Khí Hải huyệt của lão. Toàn Bảng Đức chỉ thấy chân khí toàn thân từng đợt từng đợt tán ra, ngã oặt xuống đất. Trương Hiểu Kí lúc này cũng không còn sức để mà ngã lăn ra nữa. Lúc này toàn sân không còn ai có thể cử động. Trương Hiểu Kí cười nói với Lô Bán Nhi: "Bán Nhi, không xong rồi, may mà bọn họ nhất thời còn chưa cử động được, nàng hãy đỡ ta dậy, chúng ta mau đi thôi."
Lô Bán Nhi bước tới, đưa tay nâng Trương Hiểu Kí lên. Khi tay nàng chạm vào vai Trương Hiểu Kí, hắn cảm giác hận không thể khiến thời gian ngừng lại ngay giây khắc hạnh phúc này. Hạnh phúc là gì vậy? Trương Hiểu Kí trước nay chưa từng nghĩ tới, rất nhiều người cả đời cũng không hiểu, nhưng giờ đây hắn đã nghĩ ra: cái gọi là hạnh phúc, thực chất chính là hy vọng đạt đến như thế này mà thôi, đến tâm cảnh yên ổn tốt lành một đời! Được nàng đỡ lên, Trương Hiểu Kí liền cảm thấy, chỉ cần có Bán Nhi ở bên, hắn có chịu thương thế nặng hơn, mang tội lớn hơn hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Lô Bán Nhi nâng đỡ Trương Hiểu Kí lên, thân hình nàng lại run rẩy. Trương Hiểu Kí kinh hãi hỏi: "Bán Nhi, nàng sao vậy?"
Lô Bán Nhi khẽ thở dài, lắc lắc đầu, cố sức bước lên trước hai bước, sau đó đột nhiên nói: "Tiểu Khấu, thiếp xin lỗi."
Một giọt lệ lăn dài từ khóe mắt nàng. Nàng hiểu Trương Hiểu Kí đã dùng hết toàn lực để chiến thắng môt cơ hội thoát hiểm nhỏ nhoi. Khoảng cách giữa họ và hạnh phúc không còn xa nữa. Một khi ra khỏi cánh cửa này thì như cá về biển rộng, chim lượn trời cao, nhưng - thân thể nàng lại run lẩy bẩy, cuối cùng không còn sức lực. Trương Hiểu Kí vốn dựa vào nàng, cả hai đồng thời ngã xuống. Lô Bán Nhi cười khổ: "Hiểu Kí, thiếp cũng không đi nổi nữa."
Nàng bất lực nhìn Trương Hiểu Kí: "Khi thiếp chạy khỏi Tước Bình sơn trang đã bị Thất trưởng lão phái người theo truy sát, thiếp cũng đã thụ thương."
Từ khi nàng đến, biến động liên tục xẩy ra, Trương Hiểu Kí cũng không chú ý tới tay Bán Nhi lúc nào cũng lạnh. Lúc này hắn run run đưa tay kéo tuột cổ áo nàng xuống vai, liền trông thấy giữa bờ vai trắng như tuyết của nàng một dấu ấn hoa mai đen như mực.
Trương Hiểu Kí giọng run run: "Mai Lạc!"
Lô Bán Nhi nhẹ gật đầu.
Hai người nhìn nhau, Mai Lạc là nội lực tuyệt độc của Ma giáo, ngay cả thụ thương cực nhẹ muốn trị khỏi hẳn cũng phải mất một năm. Xung quanh toàn là địch nhân đang dần hồi phục, bản thân đã tận lực, lẽ nào, lẽ nào chỉ đạt được kết quả như vậy sao? Trương Hiểu Kí nhìn Bán Nhi dưới ánh trăng, chỉ hận không được dùng môi bao phủ khuôn mặt yêu thương kia suốt một đời, hắn không biết nên cười hay nên khóc. Lô Bán Nhi chợt khẽ nói: "Thiếp muốn đến bên bờ giếng."
Trương Hiểu Kí gật đầu, hai người gắng sức lết tới cạnh bờ giếng, bò lên ngồi tựa vào thành giếng. Lô Bán Nhi cười khẽ: "Đây chính là giếng nước Thanh Ti nổi danh của Ma giáo."
Nơi này vốn là nhà cũ của công chúa Ma giáo.
Sau đó nàng khẽ hát lên: "Giếng Thanh Ti, sâu bảy trượng, trăm năm kết tóc đợi phu quân - thiếp từ nhỏ đã biết hát khúc này, nữ nhân Ma giáo bọn thiếp trước đây đều hát khúc ca này ở bờ giếng này chờ đón tình nhân trong mộng."
Trương Hiểu Kí cười khổ: "Chỉ đáng tiếc ta làm chẳng được, khiến giấc mộng của nàng tiêu tan rồi."
Lô Bán Nhi nghiêng mặt, khẽ hôn lên má hắn, đáp: "Không, với thiếp, chàng chính là người tuyệt vời nhất."
Sau đó nàng khẽ gỡ bím tóc của mình ra, rồi vươn tay lên đầu Trương Hiểu Kí, gỡ luôn búi tóc của hắn, nàng khe khẽ nói: "Giấc mộng của chúng ta đâu bị phá, chỉ mới bắt đầu thôi."
Nàng gỡ một lọn tóc của hai người, nắm trong lòng bàn tay, tay trái là tóc của Trương Hiểu Kí, tay phải là tóc của chính mình, sau đó thắt cả hai lại với nhau thành một mối. Trương Hiểu Kí thấy trong lòng ấm lên. Chỉ nghe Lô Bán Nhi nói: "Họ không cho chúng ta làm lễ cưới, chúng ta tự mình làm vậy."
"Chúng ta cũng không cần phải phô trương, chỉ một nghi thức nho nhỏ thôi, là thiếp đang làm đây..."
Nói đến đây, Lô Bán Nhi khẽ mỉm cười, thì ra nữ nhân đẹp nhất chính là người sau muôn vàn gian khó vẫn mỉm cười với tình quân, chỉ thấy nàng khẽ nói: "Trăm năm kết tóc, lòng này khắc ghi."
Ánh trăng trong sáng chiếu lên đôi tình nhân đang dựa vào bờ giếng Thanh Ti, một giọng nữ nhân dịu dàng: "Trăm năm kết tóc, đôi lòng khắc ghi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT