“Khanh nhi… Ngươi nhìn xem, bức tranh này như thế nào…”

Một nam tử đứng ở trước bàn , tay áo trắng như tuyết lại có một vầng sáng tự nhiên bao phủ trên thân ảnh thanh tú khiến hắn trở nên trong suốt như ngọc, mông lung giống như một đóa nguyệt hoa giữa sương mù mờ ảo. Xinh đẹp mỹ lệ nhưng lại mang một loại thoát tục xa cách rung động lòng người.

“Phong khí anh hoa lạc, dư phong thượng sính thích, không trung vô thủy vãng, thiên hữu loạn hoa phi. ..”

(* tạm thời không tìm được dịch thơ. Bạn nào biết giúp mình, chỉ hiểu khái quát ko giải thích rõ dc )

Một nữ nhân dựa vào bên người hắn. Ngón tay tú lệ nhẹ nhàng xoa nắn hai má, “ Bức tranh này dù sao vẫn không tốt nhìn bằng chàng, ..ấm áp mà ôn nhuận như ngọc, ta muốn gọi chàng là Ôn Ngọc…Ôn Ngọc của ta…” Nàng ngẩn đầu nhìn lên nam nhân , phong thần ( *diện mạo,khí chất) như ngọc. Ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve khóe mắt của hắn…thật lâu…lúm đồng tiền như mộng cũng khuynh thành.

Chỉ có điều…

Gương mặt động lòng người kia …rõ ràng chính là ta….

A

A a a a

Ta đầu tóc bù xù giật mình tỉnh dậy , ngơ ngác ngồi ở trên Hàn Ngọc giường ….

“Chủ tử , hôm nay mặt trời rất ấm áp. Ngài có muốn Di Nhi đem thụy tháp giúp ngài chuyển ra ngoài nằm phơi nắng một chút hay không?”

(* thụy tháp = ghế dài để ngủ….chắc giống ghế bố bây giờ)

“…”

“Chủ tử?”

“… Thiếu chủ tử…”

“A? Ân…”

*****************************************************************************

Nhàm chán,

Nhàm chán a ..quả thực rất nhàm chán~~~~~~~~

Hôm nay ánh nắng tươi sáng. Nhưng mà ta lại chỉ có thể nằm ườn ra ở trên thụy tháp, ở trong đình mà phơi nắng…trong lòng không biết có bao nhiêu buồn bực….Ai~~~, vốn định ra ngoài đi dạo, nhưng bọn hắn lại nói thân thể ta còn rất yếu…phải tu dưỡng thêm vài ngày…Mấy tên kia mắt nhìn làm sao mà dám bảo thân thể ta yếu đuối. Không phải lúc rời giường không cẩn thận vướng chân vào đệm vấp té một cái thôi sao… (-__-|||) Aii~~~ không nhắc đến nữa, mất mặt gần chết.

Nhìn đến Tiểu Bạch ngồi trong góc đang bóc vỏ hạt dưa một cách vô cùng hăng hái, đôi tay vốn trắng noãn lại vì bóc vỏ hạt mà trở nên đen thùi….giống như biến thành móng vuốt của ô kê(*gà đen, hay gà ác )….Trước mặt ta là nhân hạt dưa trắng bóng…

Bóc vỏ hạt dưa có cần hăng hái như vậy không?

“Tiểu Bạch…”

“Ân… Chủ tử có gì phân phó”hắn vẫn như cũ vùi đầu mà bóc vỏ ,

Bỏ nhân hạt dưa vào miệng ta lầu bầu “ Tiểu Bạch, hạt dưa này phải tự mình bóc mới thấy thú vị…. Ngươi toàn lột sẵn cho ta như vậy, không phải là đem nhân sinh lạc thú* của ta cướp đoạt mất sao…” Lắc lắc đầu, hai mắt long lanh ứa lệ mông lung nhìn Tiểu Bạch, tên ngốc kia bị hành động lời nói của ta làm cho hoảng sợ, nhất thời cứng đờ không biết nên làm thế nào cho phải.

(* nhân sinh lạc thú =hiểu nôm na là niềm vui , lạc thú của đời người)

“… Chủ tử.”

“Đến, há mồm …Ngoan.” Bỏ một chút hạt dưa vào trong miệng hắn. “Đừng lúc nào cũng chỉ lo bóc vỏ, nếm thử một chút, chủ tử ta sẽ không phạt ngươi,”

Từ phía xa, một thân ảnh đỏ rực như lửa lay động hướng ta đi tới. ta chưa kịp phát giác thì toàn thân đã bị một khối nặng trịch mềm mại đè chặt ở trên thụy tháp….

Hồ ly, tên này từ khi nào thì học được dịch chuyển trong nháy mắt…

Muốn cái gì? Muốn hạt dưa sao… trên bàn kia không phải có một mâm tràn đầy sao….chính mình có tay không biết lấy a.

“… Yên nhi” hắn chỉ vào Tiểu Bạch đang ngây ngốc đứng ở một bên “ Ngươi đều đút cho hắn ăn, vì sao lại không đút cho ta a….Tình cũng muốn…”

Vô nghĩa , đó là do người ta bóc, ta ăn đều là sản phẩm lao động cả buổi chiều của người ta đâu…Ngươi cái gì cũng không làm,vì sao muốn ta hầu hạ ngươi a… ngươi mơ tưởng .

“Yên nhi người ta bị bệnh thật sự nghiêm trọng, toàn thân đều không thoải mái, đầu lưỡi thì mềm nhũng mà răng thì cứng ngắc…Yên nhi thật quá ngoan tâm a…”Hắn quay đầu đáng thương nhìn ta, chỉ thiếu không lôi cái đuôi hồ ly ra mà vẫy vẫy…

Như thế nào, sinh bệnh sao ,không phải là phát sốt chứ. Ta một tay sờ trán chính mình, tay kia thử nhiệt độ cơ thể hắn, bình thường a…đợi chút…không thoải mái…đầu lưỡi thì mềm nhũn mà răng nanh cứng ngắc? Hắn không thoải mái chổ nào chứ… “ Tình nhi, nếu như ngươi ngày nào đó mà đầu lưỡi cứng ngắc mà ranh thì mềm nhũn, lúc đó hãy tới tìm ta đi…” Tức giận trừng mắt nhìn hắn, đáp lại là một đôi mắt trong suốt ngập nước “ Yên nhi….ngươi thương ta mà…phải không.”

Ai đau lòng ngươi đồ thối hồ ly, lại còn hại ta lo lắng khẩn trương một phen.

“Tình… Ngươi thực thật sự muốn ăn sao?”Ta cắn một nhân hạt dưa cố ý dùng đầu lưỡi liếm liếm, ở trước mặt hắn vờn qua một cái ,quả nhiên ánh mắt hắn sáng lên như tiểu tặc…

“… Vậy…” Ta che miệng cười đến âm hiểm giả dối “ …bắt chướt vài động tác của khỉ xem xem.”

Quả nhiên, sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Hắc hắc , đem cái tên xem trọng phong thái bề ngoài,so với mạng còn muốn trọng yếu hơn tao hồ ly, bắt hắn giả làm khỉ thì thà lấy đao chém chết hắn còn nhân từ hơn một chút.

Chỉ chớp mắt sau, hắn trốn đi còn nhanh hơn gió….

Một phần ba thời gian nén nhang

Hắn phong tư yểu điệu quay lại, bất quá là cách ta rất xa, xem chừng là sợ ta.

Chỉ thấy hắn thật cẩn thận từ tay thị nhân(người hầu) tiếp nhận một cái hộp , từ trong hộp lấy ra một thứ trong sáng như trân châu, ở trước mặt ta giơ ra, cái gì vậy a…Hí mắt vừa thấy…rất muốn ăn nha~~~

Trong bảo hạp là thứ quả trám kì lạ mà ta thích nhất. Ô thứ quả này nghe nói là trân bảo của Phượng Quốc, nhưng mà so với Mã đề một loại trái cây ta đã từng ăn trước khi xuyên qua không khác biệt lắm…Ô người ta thật thích ăn Mã Đề kia cho nên cũng thực thích ăn loại quả kì lạ này…

Len lén giật nhẹ tay áo của Tiểu Bạch, “A Bạch, loại trái cây đêm qua có còn không…ta muốn ăn.”

Tiểu Bạch thì thầm nói “Chủ tử, đó là do Cung Chủ đặc biệt sai người mang đến, sứ giả Phượng Quốc cống tặng cho Cung Chủ chỉ có nhiêu đó, toàn bộ đều được mang đến cho người …”

Không phải chứ….Người ta thực sự rất muốn ăn…

Ta chỉ chỉ vào cái hộp mà thối hồ ly đang giữ nói “Xú tiểu tử kia làm sao còn có, không phải nói toàn bộ trong cung đều đưa đến cho ta ăn hết rồi sao.”

“… Chủ tử.” Tiểu Bạch liếc mắt, dùng ánh mắt như muốn hỏi người không biết thật hay giả vờ nhìn ta một cái sau đó thở dài nói : “Di Nhi là nói toàn bộ trái cây của Phượng quốc hiến tặng cho cung chủ đều đưa đến cho ngài ăn…”

Có gì khác nhau sao?

“… Còn đây là do sứ giả Phượng quốc bản thân tự đem dến tặng riêng cho Hoằng Tình công tử.”

Dựa vào cái gì? !

“… Bởi vì Hoằng Tình chủ tử là thần quan của Phượng quốc.”

Nga, thì ra là như vậy… Cái gì! ! ! ! Hắn? Hắn hắn hắn hắn hắn ,tên tao hồ ly kia là là… Thần… Quan… ? !

Không giống nha, trong ấn tượng thần quan hẳn là phải giữ mình trong sạch,tối thiểu cũng phải giống như Tế Tuyết thanh khiết không nhiễm một hạt bụi…hắn làm sao giống…Ta chịu sự đả kích nghiêm trọng. Thì ra thần quan cũng có thể làm nam sủng a…Này…Phượng quốc tư tưởng cũng thật thoáng…Hậu Linh cũng thật là có bản lĩnh nha…

(Thần quan: là người được giao phụ trách trông coi về tế tự, lễ nghi, cúng tế, thờ phụng của một tôn giáo hoặc giáo phái. Tư tế cũng là một chức quan trong triều đình cổ đại )

Liếc mắt nhìn về phía hắn, tên hồ ly kia đang cầm hộp đầy trái cây nhẹ nhàng mà ngửi ngửi.

Ôi… Thật muốn ăn.

“Yên nhi…”

Hồ ly đứng cách nàng một quãng xa, cười đến khuynh quốc khuynh thành “Yên nhi… Muốn ăn sao…”

Muốn, nhưng mà…

Xem ra, cái tên lòng dạ hẹp hòi kia nhất định sẽ không bỏ qua ta.

Quả nhiên,hắn cười càng thêm sáng lạn, “ Yên Nhi lại đây a…Tình nhi đút cho ngươi ăn…”

Di? Chỉ đơn giản như vậy?

Vì thế, ta liền vẫy vẫy cái đuôi nhỏ chạy đến, lập tức bị tên hồ ly kia gắt gao ôm chặt vào lòng, làm gì vậy a…sợ ta chạy sao?

Môi hắn đưa đến gần , hơi thở ấm áp từ miệng thổi vào bên tai làm ta ngứa ngáy “ Ta dùng miệng uy ngươi a…”

Miệng,

Dùng miệng uy …

Giãy dụa ING (* đến bây h sis vẫn ko biết ING là gì T__T có cao nhân nào chỉ điểm koooo.)

Hoằng tình ôm ta cười đến vô cùng đắc ý, cực kỳ giống như chồn bắt được gà…

Phi phi phi, ta đang so sánh cái gì a…

Đang cùng hắn chém giết, liếc mắt nhìn thấy một thân ảnh đang ôm đàn, cao ngạo đứng ở cuối ngã rẽ hành lang…Giống như là tuyết lãnh trên núi cao, u lan trong cốc, như vậy cao ngạo, như vậy thê lãnh….Tế Tuyết…là Tế Tuyết…

Hắn đứng ở đó đã bao lâu, yên lặng nhìn xem chúng ta như vậy….

“Yên nhi…” Hồ ly ôm luôn tay kia của ta, đột nhiên im lặng mà đưa tay qua hông, nhẹ nhàng ôm ta cọ một chút, ta cơ hồ hoảng sợ, giương mắt kinh ngạc nhìn hắn. Hắn ngặm trái cây giữ ở miệng, đem mặt không nhanh không chậm đưa đến gần. Đôi mắt xinh đẹp mang theo sự u oán cùng chờ mong…. Ánh nắng chiều tà vàng rực, diệp ảnh(bóng lá cây) loang lổ rơi trên người chúng ta…

Ta lười nhác ngồi ở trên đùi hồ ly, ôm hắn cùng phơi nắng ấm áp dưới thái dương, nhẹ nhàng liếm toàn bộ trái cây mà hồ ly đang ngậm …. cùng vành tai tóc mai của hắn…chạm vào nhau.

Ánh mắt của hồ ly như nước hồ mùa xuân, mang theo đám sương mù cùng lấp lánh quang hoa… Mà nam tử tao nhã như hiểu nguyệt thanh phong kia vẫn đứng im lặng tại một góc, có vẻ ủ dột…lạnh lẽo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play