Sự vui sướng trong trời đất, thật không biết thế nào
là cùng. Tấm lòng của phụ nữ thì lại càng lạ lùng, khiến cho dù có là
bậc anh hùng hảo hán, khí phách hiên ngang, cũng dễ thành đống xương khô tan tác như trò chơi, huống chi lại là loại vua chúa hoang dâm, thì làm sao mà giữ cho trọn vẹn được.
° ° °
Lại nói Dượng Đế cùng Tiêu Hậu, sáng ngày hôm sau,
mãi tới giờ ngọ mới ngủ dậy, liền truyền cho Ngự lâm quân, đem đến một
nghìn con ngựa, sắp sẵn yên cương, năm trăm con đến chờ trước cửa cung,
năm trăm con trực sẵn ở cửa Tây Uyển. Lại sắc cho Quang lộc tự, trong
Tây Uyển, các lầu, các viện đều phải sắp sẵn đầy đủ mọi thứ, để bất kỳ
chỗ nào cũng có thể mở tiệc rượu thết đãi các phi tần cung nữ. Chẳng mấy lúc, mặt trời đã lặn về tây, vành trăng tròn dần dần nhô cao khỏi đường chân trời. Dượng Đế cùng Tiêu Hậu, sau khi ngự tiệc rượu chiều, thay
thanh long bào, tay dắt tay ra khỏi cửa cung, nhìn trăng sáng như lọc,
sông Ngân lấp lánh, cả hai đều hớn hở trăm phần, cùng trèo lên ngoạn
nguyệt hương xa, trong xe có đến hai hàng ghế ngồi, các màn che bốn bên
xe đều được cuốn cao. Hai bên thành xe còn có thể đủ chỗ cho mấy phi tần cung nữ, hầu hạ rượu trà. Cung nữ được lệnh cưỡi ngựa, chia làm hai
đội, một đội đi trước dẫn đường, một đội đi sau hộ vệ, vừa đi vừa ca
hát, đàn địch. Lại được trăng sáng như ban ngày soi rõ đường ngự đạo
rộng thênh thang. Cung nhân đều ăn mặc lộng lẫy, ngồi trên ngựa, bọc
toàn lụa là gấm vóc, tiếng ti tiếng trúc rộn ràng, từ Đại nội kéo thẳng
sang Tây Uyển.
Dượng Đế ngồi trên hương xa, nhìn ra cảnh hoa lệ bên ngoài, mặt mày hớn hở, nói với Tiêu Hậu:
- Từng nghe thuở xưa Chu Mục Vương cưỡi ngựa bát tuấn, cùng
với Tây Vương Mẫu đi ăn yến ở Dao Trì, nữ nhạc hòa theo, nghìn năm coi
đó là chuyện đẹp đẽ hiếm có. Nhưng cứ như trẫm nghĩ, cũng đến như cảnh
này là cùng.
Tiêu Hậu cười thưa:
- Chuyện Dao Trì, Lãng Uyên đều là những chuyện hư ảo không
đáng tin. Cuộc du ngoạn đêm nay mới là cảnh thực ở Dao Trì của bệ hạ
vậy!
Dượng Đế cười đáp:
- Nếu cuộc vui đêm nay, mà là cuộc yến tiệc ở Dao Trì, thì
trẫm chính là Mục Thiên tử, còn hoàng hậu chính là Tây Vương Mẫu vậy.
Tiêu Hậu lại cười:
- Nếu thiếp là Tây Vương Mẫu, thì lại làm bệ hạ phải khổ sở, vì nhớ Đổng Song Thành cùng Hứa Phi Quỳnh mà thôi.
Cả hai nhìn nhau cả cười.
Chẳng bao lâu, hương xa đã vào đến cửa Tây Uyển, các viện đều có các phu nhân dẫn cung nữ ra nghênh giá, viện nào cũng ca hát, đàn địch, hết đội này đến đội khác, lũ lượt kéo mãi không hết, toàn là các đội
cung nữ. Kéo đến Trụ tất đình, nghênh Tiên Kiều, rồi tụ lại ở Xướng Tình hiên. Hiên này có tám cạnh, vừa cao vừa rộng, nền đài đều xây bằng đá
trắng, có thể chứa một lúc hàng nghìn người. Bên trong trang hoàng gấm
vóc phủ kín, đèn nến thắp sáng trưng. Dượng Đế xuống xe hương xa, các
cung nữ xuống ngựa, vào hiên, Dượng Đế đưa mắt nhìn, chỉ thấy có mười
bốn vị phu nhân, mà chẳng thấy Hoa Bạn Hồng ở viện Thúy Hoa, cùng Hạ
Quỳnh ở Quỳnh viện Y Âm đâu cả, bèn hỏi Tần Phu Nhân ở viện Thanh Tu:
- Vì sao không thấy Hoa phu nhân cùng Hạ phu nhân đâu cả?
Tần phu nhân thưa:
- Cả hai phu nhân sắp đến.
Dượng Đế đang định hỏi thêm, bỗng nghe tiếng nhạc rất lạ tai, mỗi ngày một gần. Các cung nữ ùa ra thấy một chiếc kiệu đi lại:
- Đẹp chưa kìa!Đẹp chưa kìa!
Dượng Đế cùng Tiêu Hậu bước lên nguyệt đài nhìn ra cho rõ. Thì
thấy hàng chục lá cờ ngũ sắc tiến lại, trên ngù cờ lại có một chiếc đèn
lồng màu đỏ, do cung nữ ngồi trên ngựa cầm. Đội cờ quạt đi qua, lại thấy có đến bảy tám người, đội mũ lông chim, trông chẳng khác gì Trần Diệu
Thường, tay cầm sênh hoặc cầm địch, cầm tiêu ngọc, vừa đàn địch vừa hát
khúc "Thanh dạ du". Theo sau lại có người bưng lư trầm, một người bưng
khánh ngọc. Trên cầu chiếc kiệu như một tòa núi, bọc bằng lụa trắng óng
ánh, chẳng cây mà cũng chẳng lá gì cả, từ từ tiến lại. Trong hang núi,
ngồi một Phật Bà Quan âm, mặt trắng như ngọc, tóc búi cao, giắt đầy thoa vàng, trâm ngọc chói ngời, trước ngực là hai dải lụa xanh quấn quýt bay tung ra hai phía, toàn thân phủ một tấm áo hồng, cánh áo bay phất phơ
trước gió, một tay thì cầm tĩnh bình, một tay phất cành dương chi, phía
dưới nhìn rõ đôi chân vừa trắng vừa mập mạp. Đứng hầu ngay cạnh là Hồng
Hài Nhi, tóc tết dài bỏ ra hai phía, lộ rõ cả hai cánh tay ngà ngọc
trắng muốt, cầm một chùm chuông bát bảo, mặc một áo lụa trắng thêu nổi
lấp lánh như vẩy sừng, một cái quần màu hồng, có đính những hoa nhũ càng nổi bật dưới ánh đèn ánh trăng, hai chân cũng vừa trắng vừa tròn trĩnh, mặt mày hớn hở, ngẩng lên chào Dượng Đế cùng Tiêu Hậu, rồi lại chăm chú đứng hầu Quan âm. Trước mặt Quan âm là một án thư nhỏ, trên cắm hai
ngọn nến, ở giữa có bày một lư trầm, hương bay nghi ngút, khoảng bảy tám người khiêng.
Dượng Đế tay đặt trên vai Tiêu Hậu, đang nhìn theo chiếc kiệu
vừa đi khỏi, thì một toán người ngựa khác như một đám mây ập tới, tiếng
nghe càng rộn ràng, cả bọn đều hướng về phía nguyệt đài nghe rõ lệnh
truyền:
- Chúa thượng, hoàng hậu hiện đang ở đây, các người hãy đi vòng về phía hiên tả rồi lên viện bằng cửa sau.
Chào lễ xong xuôi, Tiêu Hậu mới nói:
- Thì ra là Hoa phu nhân!
Hoa phu nhân thưa:
- Xin mời bệ hạ cùng hoàng hậu vào trong viện để mọi người được triều kiến.
Dượng Đế đỡ Tiêu Hậu, hỏi Hoa phu nhân:
- Ai đóng Phật Bà Quan âm, ai đóng Hồng Hài Nhi, là cung nữ của viện nào mà mặt mày xinh đẹp, ăn mặc cũng rực rỡ thế?
Tiêu Hậu vội đáp:
- Người đóng Phật bà, trông có vẻ giống Chu Quý Nhi. Còn Hồng Hài Nhi thì có lẽ là Viên Bảo Nhi.
Dượng Đế cười:
- Hoàng hậu nói thế chưa hẳn đã đúng, bởi Quý Nhi cùng Bảo Nhi đều có đôi chân chẳng khác gót sen vàng của Phan Phi, đằng này cả Quan
âm cùng Hồng Hài Nhi đều có đôi chân rất tròn rất trắng!
Hoa phu nhân cười thưa:
- Dạo trước nghe bệ hạ nói, bệ hạ rất thích những cung nữ có
đôi chân vừa trắng vừa đầy đặn, cho nên họ cố giả làm thế để vừa lòng bệ hạ đó thôi!
Đang trò chuyện thì đã thấy đám giả trang Quan âm đi vào lạy chào, phía sau là hai cung nữ đóng giả Quan âm và Hồng Hài Nhi.
Dượng Đế kéo dậy, nhìn kỹ, quả đúng là Quý Nhi và Bảo Nhi, bèn cả cười:
- Đôi mắt hoàng hậu quả không bao giờ nhầm, rõ ràng là hai con bé này, thế còn đôi chân, thì làm thế nào cho to ra được?
Quý Nhi giơ hẳn chân lên, Dượng Đế cúi nhìn, thì ra là dùng lụa
trắng mà quấn thêm nhiều vòng, ngay cả ngón chân cũng vậy dưới ánh
trăng, trông chẳng khác gì trời sinh ra như vậy thôi. Dượng Đế cười:
- Đúng là bọn này nghĩ ra lắm trò tinh nghịch!
Tiêu Hậu ngày thường rất thích Bảo Nhi, nay thấy Bảo Nhi giả
trang Hồng Hài Nhi rất khéo, lòng càng yêu mến, liền kéo Bảo Nhi lại
gần, ve vuốt đôi tay trắng như tuyết của Bảo Nhi, thấy lạnh như băng
liền khuyên:
- Trong vườn sương gió rất lợi hại, các ngươi hãy mặc ngay áo ấm vào?
Dượng Đế cũng truyền bảo Quý Nhi:
- Cả khanh nữa, áo khanh mặc cũng mỏng lắm!
Nói rồi vuốt lên ống tay áo mỏng của Quý Nhi, có ngờ đâu là chỗ
vết thương của Quý Nhi ở tay vẫn chưa khỏi, thấy Dượng Đế đụng đến, vội
vàng rụt tay lại nhưng Dượng Đế đã sờ được phía trên cổ tay đeo vòng,
thấy có buộc lụa trắng, liền hỏi Quý Nhi:
- Tay khanh làm sao mà phải buộc?
Quý Nhi đưa mắt nhìn Tiêu Hậu, cười không nói gì cả. Dượng Đế
vốn cũng là người tế nhị, thấy thế liền bỏ tay ra, không hỏi thêm nữa.
Tả hữu ồn ào:
- Lại một đoàn rất đẹp đang đi đến kìa?
Dượng Đế cùng Tiêu Hậu vội bước ra hiên, nhìn lên phía cầu, dẫn
đầu đoàn người có đến mười cô gái người Hồ, mặc áo chèn, vừa ngắn vừa
chật, mỗi người đều đánh đàn tranh, hoặc đàn nguyệt, có người lại thổi
kèn, tiếng nghe thật não nuột, ai oán, thỉnh thoảng nghe cả tiếng phách
gõ nhịp nhàng. Phía sau là hai hàng cung nữ. Bốn cung nữ cưỡi ngựa, đánh đàn tỳ bà, vây lấy Chiêu Quân vào giữa.
Chiêu Quân đầu đội mũ Phiên, có hai lông chim dài, giải vàng
ngọc phủ trước trán, đuôi điêu quấn quanh, mặc một áo bào ngũ sắc, hai
tay cũng ôm tỳ bà. Đang xem chăm chú, thấy Hạ phu nhân đi tới, Dượng Đế
bèn hỏi:
- Người đóng Chiêu Quân có phải là Tiết Dã Nhi không phu nhân?
Hạ phu nhân đáp:
- Dạ đúng?
Rồi chỉ tay vào bốn người chung quanh Chiêu Quân.
Hạ phu nhân nói tiếp:
- Kia là Tuấn Nga, sau là Liễu Nương. Kia nữa là Thỏa Nương,
sau là Nhã Nương. Bệ hạ định gọi họ lên hiên để đàn hát, hay muốn họ ở
dưới đường phi ngựa?
Dượng Đế cười hỏi:
- Bọn này chỉ biết đi bộ từng bước. Nay làm sao mà lại cưỡi được cả ngựa nữa?
Lương phu nhân thưa:
- Họ đều là học trò của Chu Quý Nhi cả. Lúc nào rỗi, họ lại lấy ngựa ở trong tầu của Ngự uyển để tập, ngày nào chẳng thế!
Phàn phu nhân lại chỉ tay thưa:
- Toán phía sau lại bọn Viên Bảo Nhi đang cưỡi ngựa tới kìa!
Thì ra Bảo Nhi, Quý Nhi đã ăn mặc đồ cung nữ. Tiêu Hậu cười, nói với Bảo Nhi:
- Ngươi cũng biết cưỡi ngựa sao? Ta không thấy tập bao giờ cả?
Dượng Đế vỗ tay:
- Hay lắm! Hay lắm! Trước đây trẫm có sai Bùi Cử đổi cho người Hồ ở Tây Vực một con ngựa hay lạ lùng, ngươi mà cưỡi thì hợp lắm, không biết có đem tới đây không.
Tả hữu thưa:
- Đã đem đến chờ sẵn ở đây!
Dượng Đế truyền:
- Tốt lắm, mau dẫn ra đây!
Tả hữu vội kéo một con ngựa ra trước hiên. Bảo Nhi cười cười thưa :
- Tiện thiếp cưỡi không đẹp. Xin bệ hạ, hoàng hậu cùng các phu nhân đừng cười?
Hai chân xỏ ngay vào đôi giày mũi cong, thắt thêm một dây lụa
màu xanh biếc vào lưng, chạy đến bên ngựa, một tay trắng như tuyết giơ
lên, đặt vào yến cương ngựa vàng. Cũng chẳng cần nhảy lên bàn đạp nhẹ
nhàng nhún một cái đã ngồi ngay ngắn trên yên rồi. Dượng Đế thấy thế
thích chí khen:
- Cách lên ngựa như thế thì thật là tuyệt diệu.
Hạ phu nhân liền truyền lệnh hãy cưỡi dạo một vòng, sau đó sẽ
lên hiên đàn hát. Dượng Đế liền khiêng long ỷ ra ngay bên hiên, cùng
Tiêu Hậu ngồi xem, xung quanh là các phu nhân cung nữ.
Bảo Nhi cưỡi ngựa ô truy phi như bay, theo sau là một đoàn
cung nữ ra roi đuổi theo. Lại thêm một toán cung nữ khác, ngựa bước
thong thả theo đường trong ngự uyển đầy bóng cây che, vừa đàn vừa hát.
Dượng Đế thấy thế hớn hở phán:
- Thế này mới thực là huyền diệu. Các khúc đang hát kia, không phải là khúc "Thanh dạ du" của trẫm thì phải. Mà là khúc nào khác vậy,
nghe cũng rất du dương.
Sa phu nhân thưa:
- Đấy là do Hạ phu nhân, bày cho họ đóng Chiêu Quân xuất tái,
nên phải tự đặt ra "Tái ngoại khúc", dạy Cho họ hát thật thuần thục,
nghe cũng rất nhịp nhàng.
Dượng Đế không kịp hỏi lại, chỉ giơ tay vẽ vẽ hình gì đó trên
không. Bỗng thấy khoảng hai chục cung nữ cưỡi ngựa, chẳng chia dội ngũ
gì cả, như một đám mây ập tới, hồng có, xanh có, cả vàng, cả trắng nhốn
nháo rất vui mắt. Rồi cả bọn lần lượt vào góc hiên tây nam, vây Chiêu
Quân vào giữa, giao tất cả nhạc cụ lại cho cung nữ, lại quay ngựa ra
khỏi hiên, phi về phía tây bắc cùng nhau đứng thành hàng. Chỉ còn lại
trước thềm Chiêu Quân với Bảo Nhi. Cả hai đều nai nịt gọn gàng, người
phi về phía phải, người phi về phía trái. Hai tay giơ cao, những dải lụa màu bay phấp phới lúc bên phải lúc bên trái.
Bỗng thấy Chiêu Quân, bay như một ánh chớp, đến nỗi Dượng Đế
Tiêu Hậu cùng chúng phu nhân, đều nhổm cả dậy rướn nhìn theo, nhìn chẳng rõ là người hay ngựa, chỉ thấy như một đám mây trắng, hạ xuống một vùng tuyết cũng trắng. Lại thấy Bảo Nhi như bay, lao thẳng sang, ngồi vững
vàng trên con ngựa từ phía phải chạy lại, tiếng thanh la, tiếng trống
rộn ràng. Hai ngựa, hai người lại như con thoi vút phải, vút trái, gặp
nhau ở giữa hiên, có đến ba bốn vòng như thế, Bảo Nhi cùng Dã Nhi mới
theo nhịp nhạc tấu rộn ràng, rời khỏi yên ngựa, một chân đạp vào bàn
đạp, còn chân kia giơ ra khoảng không, nửa người dựa vào thân ngựa, một
tay níu vào yên ngựa, một tay ra roi, ngựa lại thay nhau chạy lúc phải
lúc trái, khác nào như chim yến xuyên trong đám hoa. Cuối cùng, cả hai
dừng lại giữa hiên. Dượng Đế vừa kinh ngạc, vừa sung sướng vỗ tay cả
cười:
- Thật đúng là kỳ quan! Kỳ quan!
Tiêu Hậu cùng mọi người đều tỏ lời khen ngợi. Cả bọn lúc này
mới xuống ngựa, bước lên hiên, Dượng Đế cùng Tiêu Hậu đều đứng dậy đón.
Tần phu nhân thưa:
- Xin bệ hạ hãy chờ một lát, chúng mỹ nhân sẽ đàn hát "Tái ngoại khúc". Chỉ sợ bệ hạ đến mắt hoa, đầu váng mất thôi!
Dượng Đế đang định trả lời, thì đã thấy Dã Nhi dẫn cả bọn cung nữ vừa phi ngựa đến trước lạy chào. Dượng Đế vội xua tay, rồi kéo Dã
Nhi đứng dậy, thấy rõ ràng nhan sắc chẳng kém gì Chiêu
Quân thuở trước. Dượng Đế vuốt ve âu yếm Dã Nhi rồi khẽ nói:
- Dã Nhi thật tài, thật đẹp! Trẫm làm sao mà hiểu được khanh
lại có nhiều điều xuất chúng đến vậy. Nếu không có hoàng hậu nghĩ ra
cuộc chơi này, thì đến hàng nghìn năm trẫm cũng chẳng làm sao mà biết
được.
Bèn rút từ trong ống tay áo ra một cái quạt "Hỗn kim cung
phiến", ở thu quạt có đeo một hạt ngọc để giữ cho quạt khỏi rơi, ban cho Dã Nhi. Dã Nhi tạ ơn nhận quạt. Tiêu Hậu liền hỏi:
- Sao không thấy Viên Bảo Nhi đâu?
Dương phu nhân chỉ tay thưa:
- Bảo Nhi đang trốn sau lưng hoàng hậu kia!
Tiêu Hậu quay lại cười:
- Ngươi học bao giờ mà cưỡi ngựa giỏi đến thế? Cũng phải thưởng công khó nhọc của ngươi mới được!
Dượng Đế nghe thấy liền cười:
- Không phải trẫm bên trọng bên khinh, nhưng trẫm lấy gì nữa
để thưởng cho Bảo Nhi bây giờ? Được rồi, để trẫm vay của hoàng hậu vật
gì vậy?
Tiêu Hậu vội vàng giơ tay rút một cành trâm vàng trên đầu mình đưa cho Dượng Đế. Dượng Đế cầm ban cho Bảo Nhi. Bảo Nhi lại không tạ ơn Dượng Đế, mà quay ra tạ ơn Tiêu Hậu, Tiêu Hậu vội ngăn lại, Dượng Đế
cười mắng:
- Cái con bé này gớm thật! Cả gan thế kia à?
Dã Nhi cùng chúng phu nhân đang giở tỳ bà ra để đàn hát, thì Dượng Đế phán:
- Hãy khoan đã! Bảo bọn nội thị, hãy đem nhung, gấm rải khắp
trong hiên, rồi kê đôn hoa cùng án thấp bày tiệc rượu ngồi ngay trên nền điện vậy!
Tả hữu lĩnh ý chỉ, vào bày biện xong xuôi, ra mời Dượng Đế
cùng Tiêu Hậu vào. Vua cùng hoàng hậu, ngồi ngay hướng chính nam, trên
hai chiếc đôn hoa thấp. Đông tây hai bên, mỗi bên là bốn bàn tiệc, đều
dùng đôn hoa thấp, là chỗ ngồi của các phu nhân mười sáu viện, cùng với
Viên Quý Nhi. Dượng Đế lại sai bọn nội thị, bày tiệc rượu thứ hai, cũng
ngay bên cạnh trong hiên, ban cho Dã Nhi ngồi đối diện, còn các mỹ nhân
thì cứ thế ngồi xếp bằng ngay trên nền nhung. Dượng Đế phán:
- Đêm nay so với các cuộc vui trước thật xứng ý hơn nhiều, hoàng hậu cùng các phu nhân, không thể không uống cho thật say.
Lại nói với các mỹ nhân:
- Các khanh cũng phải uống vài chén, sau đó hãy đàn hát, cho giọng thêm ngọt ngào, say sưa.
- Bài từ "Thanh dạ du" của trẫm, lúc mới đến, đã nghe đàn hát
mấy lần rồi, giờ chỉ cần nghe "Tái ngoại khúc" của Hạ phu nhân nữa là
được.
Hạ phu nhân thưa:
- Sao lại có thể như thế được thưa chúa thượng! Lẽ đương nhiên là phải trình bài của chúa thượng trước đã.
Dượng Đế nhân nhượng:
- Bài của trẫm hãy cứ để sau đã.
Thế là các mỹ nhân bắt đầu đàn hát. Đầu tiên Chiêu Quân ôm đàn tỳ bà, hát một khúc, lời ca như cuộn lấy mái hiên, sau đó bốn cung nữ
đóng người Hồ cũng đàn tỳ bà họa theo. Khúc đầu tiên là bài từ "Phấn
điệp nhi":
Trăm lạy quân vương,
Thiếp tôi xin nghìn lạy quân vương
Ấy từ ai đó vẽ đường tanh hôi
Chẳng ai giúp nước cứu đời
Cống Hồ nhi nữ uổng đời quần thoa
Đất Thiền vu tít mù xa
Mối sầu đứt ruột tỳ bà lệ tuôn.
Bài tiếp theo, theo điệu từ "Khấp Nhan Hồi" 1
Rúc một tiếng còi
Thương cha nhớ mẹ vua đòi phải đi
Một bước núi Hỗ
Một bước nút Dĩ
Rời phòng khuê rầu rĩ phong sương
Thơ hồng nhan, mình tự thương
Phong quang thiên tử, Chiêu Dương huy hoàng.
Các mỹ nhân hát nghe lên bổng xuống trầm, du dương êm ái. Dã Nhi hát lại càng nghe nỉ non, như than như khóc, cứ dạo một khúc tỳ bà, lại hát một lượt, Dượng Đế rất bằng lòng, vừa khen vừa uống hết chén rượu
này đến chén rượu khác. Tiêu Hậu nói với Hạ phu nhân:
- Khúc này là từ ngoài ải xa, Chiêu Quân thương cha nhớ mẹ,
nghĩ đến thân phận của mình, phu nhân cứ hết lòng nghĩ ngợi, nên nghe
hay lắm. Đến khúc thứ ba là khúc gì nữa?
Hạ phu nhân thưa:
- Khúc "Thạch lưu hoa", tâu hoàng hậu?
Lãnh cung cô quạnh tiếng oan ương
Hoa mộng, trăng khuya vẫn vắng trông
Đừng bảo móc mưa ơn thánh đế
Gieo mình vạn dặm bãi hoang lương
Khoe nhà Hán đường đường thiên tử
Cũng đua đòi diệu kế Chu Lang
Công lao tướng sĩ ải quan
Khoanh tay để mặc hổ lang điên cuồng
Kèn Hồ một khúc véo von
Qua sông xa để muôn dòng lệ sa.
Bài thứ tư là "Hoàng long cổn".
Buồn một nỗi Hiền Vương trên ải
Ôm lòng thương thân gái lênh đênh
Hán triều hoàng đế ươn hèn
Chia tay sùi sụt, từng phen ngập ngừng
Người hoa vàng, dặm nghìn đằng đẳng
Mây trắng đùn, đuổi vướng áo hồng
Bụi mù mịt, chẳng buồn trông
Mày cong cong chếch, lệ ròng ròng sa.
Dượng Đế nghe đến mê mẩn tâm thần, chẳng còn biết trời đất gì
nữa. Tai nghiêng nghiêng như lắng nghe, như thức, như ngủ, như tỉnh, như mê, nhưng vẫn thấy Tiêu Hậu cùng mọi người vừa nghe, vừa xem vừa sụt
sùi giọt đầy giọt vơi. Dượng Đế khẽ hỏi trống không:
- Tại sao các khanh lại khóc than thế? Nay chỉ mới xem cảnh
giả còn như vậy, nếu chẳng may gặp phải bước này, thì tấm thân sẽ còn ra sao nữa?
Tiêu Hậu đáp:
- Ngày trước chỉ mới Hầu Phi tử mất, mà đến nỗi bệ hạ còn xử
chết cả đình thần. Đừng nói là kẻ quốc sắc thiên hương, mà ngay cả đến
cung nữ bình thường, cũng không thể để rơi vào tay kẻ khác cho được
Dượng Đế xua tay:
- Thôi đừng nói nữa? Hãy nghe họ hát đã!
Giờ là khúc "Tiểu đào hồng"
Nhớ quê trong mộng mà thôi
Cửu trùng cũng chẳng đoái hoài nữa đâu!
Ngày mai ngựa tới trước lều
Thế thôi, hết thấy đất trời quê hương
Lòng tơ rối cung thương lỡ nhịp.
Ba sinh này duyên kiếp còn đâu
Cầu mong bình trị một câu
Bốn phương phẳng lặng dài lâu thái bình.
Cả trăm đàn tỳ bà đều nhất loạt nức nở ai oán; nghe chẳng khác
nào gió thổi qua bờm ngựa, cát vãi vào thanh la, để cuối cùng dồn dập
vút lên cao rồi tắt hẳn! Dượng Đế đứng lên, nói với Sa phu nhân:
- Quả là tài tình, quả là tài tình? Lấy văn từ của khúc này để kết thúc thì quả là vượt xa khúc "Thanh dạ du" của trẫm. Lại càng thấy
phu nhân thật mẫn tiệp, tài tình.
Sa phu nhân thưa:
- Toàn những lời quê mùa dân dã, có gì đâu mà chúa thượng khen!
Tiêu Hậu nói:
- Khúc này từ ý đều thật trọn vẹn, không thay được một chữ. Đó là công khó nhọc của Sa phu nhân suốt cả ngày nay, đêm qua. Người nghe
khúc này, càng thấy nghĩa nặng tình sâu của bệ hạ, tưởng bệ hạ cũng nên
thưởng công khó nhọc của Sa phu nhân mới phải!
Dượng Đế đáp:
- Thì trong lòng trẫm cũng nghĩ nhất định phải thưởng rồi!
Bảo Nhi liếc nhìn Dượng Đế thưa:
- Thì từ lâu bệ hạ đã thưởng còn gì?
Dượng Đế cười mắng:
- Cái con bé này không được hỗn. Hãy chờ đó rồi ta sẽ phân xử đến ngươi!
Mọi người cùng cười, rồi thay hóa trang, lại ngồi xuống chỗ cũ.
- Người xưa nói: Phải biết dừng lại đúng chỗ. Dẫu có vui khác
nữa, trẫm cũng không dám thưởng thêm. Các khanh hãy đem chén lớn ra đây, trẫm uống vài chén nữa nào?
Tiêu Hậu nhắc:
- Trăng đã sắp lặn, ai nấy nên sửa soạn về cung thì vừa.
Dượng Đế truyền cho nội thị:
- Hãy bày thêm yến tiệc ở Vạn Hoa lâu. Các cung nữ đều cưỡi
ngựa, mỗi người cầm một cái đèn lồng. Chia làm hai đội, một dội theo
hoàng hậu đi đường trước núi, một đội theo trẫm, đi phía sau núi, đều
kéo về dự yến tiệc ở Vạn Hoa lâu đã, rồi hãy ai về cung ấy!
Chẳng mấy chốc, bên ngoài hàng vạn ngọn đèn lồng được thắp
lên, chẳng khác gì sao sa, sáng rực trước hiên, ánh hắt lên cây cối, lầu các đầy vẻ lung linh huyền ảo.
Dượng Đế, Tiêu Hậu ra khỏi hiên, cùng lên xe loan, xe rồng một
lúc. Các phu nhân, quý nhân, mỹ nhân đều thong thả lên ngựa. Đi khoảng
được một dặm, Tiêu Hậu từ trên xe nhìn ra, đều thấy các phu nhân mỹ nhân ở trước mặt, Tiêu Hậu vội dừng xe truyền lệnh cho các mỹ nhân:
- Chúng phu nhân đi với ta là đủ rồi. Các người phải đi theo
xe của chúa thượng, cớ sao lại dồn cả vào đây, chúa thượng mà thấy không có người theo hầu, chẳng trách gì các ngươi, mà lại cho lỗi ở ta. Hãy
đợi kẻo chúa thượng nổi giận bây giờ.
Các phu nhân đều tán đồng:
- Hoàng hậu thật chu đáo!
Vì vậy các phu nhân thì vây theo xe của Tiêu Hậu, còn các mỹ
nhân thì dừng ngựa chờ xe của Dượng Đế. Dượng Đế lúc này đi đường sau
núi, thấy các phu nhân, mỹ nhân đi theo xe Tiêu Hậu cả, nên cũng lấy làm phiền lòng, nhưng sợ lâu quá, Tiêu Hậu chờ không thấy, sẽ nghi ngại gì
chăng, nên cũng phải lên xe đi tiếp, thành một đoàn. Nhưng trong lòng
vẫn không thư thái, liền xuống xe, nhảy lên ngựa, vòng quanh núi mà đi.
Thấy phía chân núi một người một ngựa, một đèn lồng đi tới. Dượng Đế
nhận ra Thỏa Nương, Thỏa Nương vội vàng xuống ngựa. Dượng Đế vội ngăn
lại rồi cầm tay hỏi:
- Cái con bé dẻo miệng này, định ở chân núi này để làm nữ cường đạo hay sao?
Thỏa Nương thưa:
- Cường đạo thì không làm được. Nhưng thiếp vì sương gió lạnh, trên người thì lại toàn áo mỏng, chả như kẻ khác có người thương, nên
phải quay về viện, mặc thêm áo ấm rồi mới quay lại.
Dượng Đế vừa cười vừa mắng:
- Thật đúng là dẻo miệng, Trẫm đâu có không thương các khanh, mà lại nói như vậy cho được?
Thỏa Nương cười thưa:
- Vừa rồi thiếp nghe Bảo Nhi kể chuyện bệ hạ vuốt cánh tay Quý Nhi, vô cùng thương cảm, cho nên thiếp đùa bệ hạ vậy thôi, may mà bệ hạ không bắt tội. Không biết hoàng hậu cùng các phu nhân đâu cả rồi bệ hạ?
Dượng Đế đáp:
- Khanh chẳng cần tìm họ, đi với trẫm cũng được rồi. Trẫm đang có chuyện muốn hỏi khanh ngay bây giờ đây!
Thế là hai ngựa cùng đi song song, Dượng Đế hỏi:
- Trẫm hỏi khanh, cánh tay Quý Nhi vì sao phải buộc lụa thế?
Thỏa Nương đáp:
- Cánh tay Quý Nhi chỉ vì bệ hạ, sao bệ hạ không hiểu mà còn phải đi hỏi thiếp?
Dượng Đế nghe thế liền ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Trẫm làm sao mà hiểu được. Tại sao lại vì trẫm, khanh nói ngay đi!
Thỏa Nương đáp:
- Thiếp không nói. Bệ hạ cứ đi hỏi Quý Nhi thì rõ ngay thôi mà!
Dượng Đế dọa:
- Khanh mà không nói ngay, trẫm sẽ không để khanh yên tâm đâu nhé!
Thỏa Nương không biết làm thế nào, đành phải đem mọi chuyện kể lại: Dượng Đế đau ốm mê man ra sao, Quý Nhi cắt thịt, lén bỏ vào siêu
thuốc thế nào, kể hết lại cho Dượng Đế nghe.
Chuyện kể vừa xong, thì thấy phía sau, bảy tám ngựa phi tới,
Dượng Đế quay đầu lại nhìn thì ra là bọn mỹ nhân Tuấn Nga, bèn lớn tiếng hỏi:
- Các khanh sao giờ mới đến đây?
Dã Nhi cười thưa:
- Hoàng hậu sợ bệ hạ giận, nên sai chúng thiếp quay lại hộ giá!
Quý Nhi tấm tức thưa tiếp:
- Thiếp đã nói với mọi người là bệ hạ đi theo đường sau núi
này, mà không đi theo đường lớn đâu, nhưng mấy cái mụ già nhà quê này,
không chịu nghe theo, làm phải đi bao nhiêu là đường vòng.
Bảo Nhi ngồi trên yên cương:
- Mấy chị này, bị em lừa một bữa nhớ đến già nhé!
Dượng Đế phán:
- Thôi được rồi, các khanh đi dẫn đường đi!
Vừa nói vừa níu lấy ngựa của Quý Nhi tiếp:
- Còn khanh thì cứ từ từ, đi sau với trẫm?
Các mỹ nhân nghe thấy thế, bỏ Quý Nhi lại sau ruổi ngựa lên trước.
Dượng Đế thấy các mỹ nhân đã đi cách đến một tầm tên bắn, liền cho ngựa đi sát vào ngựa Quý Nhi, khẽ nói:
- Khanh mau sang ngồi cùng ngựa với trẫm, trẫm muốn nói chuyện với khanh.
Quý Nhi vội nhảy khỏi ngựa, Dượng Đế đỡ cho Quý Nhi cùng ngồi
trên yên ngựa của mình. Quý Nhi vứt dây cương cho cung nhân theo hầu
cầm. Dượng Đế liền vội vàng hỏi Quý Nhi:
- Trẫm làm sao mà biết được tấm lòng yêu mến chủ của khanh đến thế, nếu vừa rồi Thỏa Nương không nói cho trẫm hay, thì thật là phụ cả
lòng sâu nặng của khanh vậy!
Nói rồi, luôn miệng xuýt xoa cảm thán, chỉ còn thiếu rơi nước mắt nữa thôi. Quý Nhi thưa:
- Tiện thiếp chịu ơn lớn của bệ hạ, dẫu có quên cả thân mình
cũng chẳng tiếc, phương chi chỉ là việc nhỏ mọn như vậy. Nhưng thật là
chị Thỏa Nương, thiếp đã ân cần dặn kỹ, thế mà vẫn không nghe, vẫn cứ kể lại cho bệ hạ biết. Nay xin bệ hạ hãy "thủ khẩu như bình", chẳng bao
giờ nói ra, chỉ cần có một người biết, thì hoàng hậu cùng các phu nhân
đều sẽ nói thiếp xảo trá, làm như thế để được bệ hạ sủng ái riêng mà
thôi!
Dượng Đế đáp:
- Cung nữ khắp trong cung, hàng nghìn hàng vạn, nhưng trẫm xem ra, chẳng qua cũng chỉ là để mua vui nhất thời, làm sao mà có kẻ nào
thật lòng yêu mến như khanh cho được. Nay nếu trẫm cất nhắc cho khanh
ngay, chỉ sợ mọi người ghen ghét, rồi khanh cũng khó mà sống cho yên ổn. Nay trong người trẫm may sao lại có thắt chiếc đai ngọc, là vật truyền
từ đời này sang đời khác, đáng giá nghìn vàng, trẫm ban cho khanh mà giữ lấy.
Rồi rút từ lưng ra, đưa cho Quý Nhi, lại nói tiếp:
- Mai sau lúc trẫm đã về chầu trời rồi, khanh lúc ấy vẫn còn
xuân sắc, trẫm sẽ viết di chỉ, khanh tìm lấy một người chồng xứng đáng,
để suốt đời có chỗ mà nương tựa.
Quý Nhi nghe xong, liền rút đai ngọc ra, thưa:
- Bệ hạ nói thế, thiếp không dám nhận, xin bệ hạ hãy cầm lại đai ngọc này vậy!
Dượng Đế vội hỏi:
- Vì sao thế?
Quý Nhi thưa:
- Thiếp nghe: tôi trung không thờ hai chúa, liệt nữ không lấy
hai chồng. Thiếp tuy thân phận ty tiện, nhưng cũng ít nhiều hiểu được
đạo nghĩa. Chẳng cần phải nói lúc bệ hạ đang khang cường, mà dẫu mai kia lúc bệ hạ trăm tuổi, xảy ra những đổi thay không ngờ đi nữa, nếu thiếp
vẫn trộm sống ở đời này, kéo dài mạng già của mình, bỏ cả nhân luân, thì thật không đáng làm người.
Nói xong, nước mắt ứa đầy. Dượng Đế thấy thế, cũng không ngăn được, nghẹn ngào nói trong nước mắt:
- Khanh đã nghĩ đến chuyện thủy chung đến như vậy, trẫm xin nguyện cùng khanh sẽ được làm vợ chồng kiếp sau nhé!
Rồi chỉ lên trời mà thề:
- Đại Tùy thiên tử Dương Quảng cùng với mỹ nhân Quý Nhi họ
Chu, tình sâu nghĩa nặng, xin trăng sao chứng cho, xin thề kiếp sau sẽ
kết làm vợ chồng, để vẹn duyên tình. Nếu trái lời nguyền, không đáng làm người, mà phải vùi lấp nơi ngòi rãnh.
Quý Nhi thấy Dượng Đế thề, vội vàng xuống ngựa, quỳ trên mặt đường. Dượng Đế thề xong cũng ngửa mặt lên trời tiếp:
- Kính lạy hoàng thiên, kiếp sau Chu Quý Nhi này mà không cùng chăn gối với Hoàng đế Đại Tùy, thì xin nguyện thân này giữ phận cô độc, không còn thấy được mặt trời.
Dượng Đế đưa tay kéo Quý Nhi lên ngựa, Quý Nhi vừa ngồi lên yên, thì thấy Dã Nhi phi ngựa đến tâu:
- Hoàng hậu đã về cung từ lâu. Các phu nhân cũng đang chờ bệ hạ ở viện Cảnh Minh.
Dượng Đế đáp:
- Hoàng hậu vì cớ gì mà đã về cung rồi?
Dã Nhi thưa:
- Bệ hạ cứ về sẽ thấy!
Về đến viện Cảnh Minh, các phu nhân thưa:
- Vì sao bệ hạ về chậm thế? Vừa rồi chúng thiếp cùng hoàng hậu mới về đến đây, cùng kéo tới Vạn Hoa lâu chờ bệ hạ để dự yến tiệc không ngờ có một trận cuồng phong thổi bay cả cửa cả rèm, làm tất cả đèn nến
đều tắt, lại vẫn chẳng thấy bệ hạ về, càng lo sợ hơn, vì vậy hoàng hậu
đã về cung trước, bảo chúng thiếp ở đây chờ bệ hạ.
Dượng Đế nghe thế, cũng thấy làm kỳ lạ, trong lòng cũng muốn
về viện Nghênh Huy với Quý Nhi để cùng nhau dài ngắn chuyện trò, nhưng
lại sợ Tiêu Hậu nghĩ ngợi này khác, nên đành phải lên xe về cung, mọi
người cũng ai về viện nấy.
Không biết sự thể sẽ ra sao, xem hồi sau sẽ rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT