_ Chân đau thế mà vẫn còn chanh chua được ah hay thế !! Hắn vừa nói vừa mỉm cười với tôi . …… Thôi tới bãi giữ xe rồi đó , xuống đi để tui đi lấy xe , đứng đây chờ tui nha…

_ Đi đi ! biết rồi, khổ lắm ,nói mãi

Đứng chờ khoảng vài phút thì cũng thấy hắn lò dò dắt chiếc Cup ra chở tui về nhà .

_ Leo lên đi !! Chỉ nhà đi tui chở về dùm cho há , ủa mà còn nhớ nhà ở đâu không hay là té một cái quên sạch rồi đó . Hắn vừa nói vừa cười cười khoe chiếc khăng khểnh nhìn thật dễ ghét .

_ Cứ chạy đi tui chỉ cho , sao nói nhiều thế nhỉ ??

Chỉ hắn chạy một hồi cũng tới nhà tôi , tôi leo xuống xe không thèm nói tiếng nào đi vào nhà đóng cửa cái rầm , mặc kệ hắn bang đứng đó . Tôi quay vào nhà cũng là lúc tôi nghe tiếng máy xe của hắn lao vut đi một cách nhanh chóng . Tự nhiên tôi lại cảm thấy hối hận vì đã không nói tiếng nào với hắn , lại để người ta đi như vậy . Ít nhất cũng nói một câu cám ơn hay tạm biệt chứ – đôi khi tôi cũng vo duyên thật – nóng giận thất thường mà

_ Cái chân sao thế kia ! Đánh nhau àh ??…….. Tôi giật mình sao mẹ lại về giờ này nhỉ ? Giờ này mẹ phải đang ở trong bệnh viện chứ .

_ Dạ không sao con chỉ bị té thôi , bị bong gân nhẹ thôi .

_ Uh thế thì tốt đó . Mắc công bị nặng phải nằm viện thì làm sao đi học được lại lhong6 có ai chăm sóc . Thôi ra ngoài mua cơm ăn đi nha . Lát nhớ kêu em dậy đi học đó … Mẹ đi làm đây tối nay chắc mẹ không về đâu , tối nay mẹ trực rồi .

Tôi đã quá quen với một căn nhà trống vắng và cô đơn , còn mẹ tôi suốt ngày chỉ quan tâm đến công việc và dĩ nhiên là tiền . Tôi hiểu tiền rất quan trọng , không có nó thì tôi không thể sống trong một căn nhà như thế này và cũng sẽ không có các tiện nghi khác .

Nhưng đối với tôi tiền chỉ là công cụ để đưa người ta đến với hanh phúc chứ bản thân nó không thể nào thay thế được hạnh phúc và tình yêu . Chân tôi đi cà nhắc như thế mà mẹ không hề hỏi thăm một tiếng mẹ chỉ lo tôi không đi học ảnh hưởng đến tương lai của tôi và sẽ là mẹ mất mặt . Mẹ chưa bao giờ hỏi tôi cần gì , muốn gì tất cả những gì mẹ làm hình như đâu phải cho tôi

Cái chân của tôi hình như đang nhức nhối khó chiu thật . Tôi ra ngoài kêu một dĩa cơm ăn , kêu hai đứa em dậy đi học thêm dặn dò tụi nó môt số chuyện rồi tôi lo chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai đi học với cái chân đau .

Sáng hôm nay tôi không thể lết bộ được nên mẹ nhờ một bác xe ôm chở tôi đi học . Đến trường là chuyện nhỏ nhưng làm sao mà tôi leo lên lầu 3 nổi đây trời ., chết mất thôi . Chiều bác cũng không đón tôi được mới ghê chứ hic hic . Sao tui về nổi đây . Tôi lê bước chân nặng trịch vào trường thì bỗng :

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play