Buổi chiều khi Thiên Bình dắt xe ra chuẩn bị đi làm. Thiên Phong vô tình thấy nên vẫy tay lại
-Hi anh Phong. Anh làm gì ở đây vậy?
-À, anh mới thuê được một căn ở gần đây. Còn em, em làm gì ở đây?
-Nhà trọ em ở đây mà hehe. Vậy là nhà trọ anh gần chỗ em ở rồi. Thế giờ chúng ta là hàng xóm. Anh em mình có duyên quá a nhỉ.
-Hì, vậy thì anh mời em đi ăn nhé coi như “rửa nhà” với làm quen hàng xóm mới của anh.
-Đi ăn á, nhưng giờ em phải đi làm part time rồi. Không đi được
-Vậy khi nào em rảnh.?
-Chiều mai nha anh. ^^ . ok?
-Ừ vậy cứ thế nha .
***
[5:00 PM]
-Hellu cô pé, đi ăn thôi í mà sao lại mặc đồ đẹp vậy. – Thiên Phong bất ngờ
-Anh đừng có chọc em mà, đẹp gì mà đẹp, … thôi mình đi đi anh. – nó mắc cỡ vội nắm tay áo Thiên Phong theo.
-Ơ, em biết ăn ở đâu không mà hăng thế?
-Ai biết đâu – vừa dứt lời nó khựng lại một hồi
Thiên Phong cười mỉm rồi nói “Mặt em lúc bị quê trông xin hơn thì phải haha”
Chiếc xe đạp lặng lẽ chạy dưới ánh đèn đường mập mờ, Bình Bình hỏi :
-Hôm nay sao anh đi xe đạp vậy. Có vẻ anh cũng thích đi nó nhỉ?
-Bảo vệ môi trường mà em. Đi chơi thế này đi bằng xe đạp mới thích.Thế em không thích đi xe đạp sao?
-Không, em chỉ hơi tò mò là anh có điều kiện gia đình tốt thế mà lại còn giỏi
giang nữa lại chấp nhận đi xe đạp và dọn ra ở riêng sao.
-À, đó
là chí hướng của cuộc đời anh. Anh không muốn dựa dẫm ai hết, mọi thứ
đều phải tạo ra từ chính mình thì nó mới có giá trị.
-Em ngưỡng mộ anh quá.!!! – Nó cười
Từng vòng quay xe đạp lăn đều lăn đều từng nhịp hối hả. Người cầm lái và
người được chở đều tíu tít với những câu chuyện của cả hai trong quãng
thời gian đạp xe.
Thiên Phong dừng xe tại một khu đất vô cùng
thoáng đãng, trống trải, chỉ lưa thưa vài căn nhà đang được cất lên và
dọc theo đó là các con đường nhựa. Anh nói :
-Tụi mình tới rồi, đây
là q.8, phía trước chẳng qua là một mảnh đất vô cùng rộng đang được quy
hoạch để bán xây nhà thôi. Người ta cũng mới quy hoạch gần đây, nên mới
chỉ làm đường nhựa dọc theo các lô đất, nhà cửa thì lưa thưa nhưng nhìn
chung đạp xe đi dạo trong này thì tuyệt. Vì nó trống trải nên gió thổi
rất thích.
Thiên Phong vừa nói vừa chỉ tay xung quanh. Anh bắt
đầu đạp xe dọc theo các con đường, ngắm các hàng cây lau, các hàng cây
xanh rờn vẫn chưa được dọn dẹp, mọi thứ thật tuyệt. Gió mạnh mẽ quất tới tấp vào cả hai, Bình Bình như sợ bị gió cuốn đi, ngồi sau xe vội níu
lấy áo của Thiên Phong.
-Nơi này yên tĩnh quá anh Phong nhỉ, gió lại mátt nữa, quang cảnh thì thoáng đãng…Giá mà người ta quy hoạch lâu
tí, để mình đi dạo nhiều hơn…
Cuộc sống như nhẹ bâng cả lên,
những ưu phiền trong lòng nó nếu có đều trôi nhẹ theo những cơn gió nơi
đây. Nó trải lòng mình cùng quang cảnh, cùng sự chậm rãi của những chiếc bánh xe đang quay, cùng sự ấm áp và quan tâm của người đang ở bên nó
lúc này,… nó yêu cái khoảnh khắc này, cái nơi này và nó quý anh như một
người anh trai.
Phong dừng chiếc xe tại một con đường rộng và dài vô cùng, xung quanh là các mảnh đất trống trải chỉ toàn cây và cỏ.
Anh bước xuống, rồi đi dần về phía xa xa hướng trước mặt. Khi khoảng cách
của anh và chiếc xe đủ xa rồi. Anh dừng bước và quay về nhìn nó, tóc anh bay giữa một chiều đầy gió lộng,
Anh hét lên … một lần rồi đến lần thứ hai …
Nó nhìn anh, mà mắt ngơ ngác … Anh nói gì thế nhỉ? Anh đang làm gì thế nhỉ…
….
Cái tay của anh đang giơ cao, vẫy tay về phía nó. Nó nghĩ a đang gọi, nên rời chiếc xe đạp chạy đến bên anh.
-Em nghe thấy tiếng gió không. Gió ở đây đủ mạnh để cuốn đi hết mọi thứ.
Nếu em hét lớn nỗi muộn phiền bực bội trong lòng, gió sẽ cuốn nó đi hết. Nếu em hét lời yêu thương một ai đó, gió sẽ thay em chuyển chúng đến
với người em iu quý. Em thử đi, giống a lúc nãy đó…anh sẽ chạy ra xa…để
em giữ những điều đó cho riêng em và gió…
Vừa dứt lời, anh chạy về
phía chiếc xe. Để mình nó bơ vơ giữa khoảng không thời gian cùng những
cơn gió vội vội vàng vàng cứ thay nhau luồn qua nó. Nó hét gì giờ, anh
kêu nó hét gì cũng được mà,… Suy nghĩ một hồi lâu…
-TỚ NHỚ CẬU ……….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT