Đến cổng của Công viên phần mềm Quang Trung (vì trước khi vào trường phải đi vào cái Công Viên này)

-Này, anh ngừng xe ở đây đi, tôi tự đi từ từ vào trường được rồi. – Bình Bình nói

-Why?

-Anh không thấy ai cũng đang nhìn àh, tôi sợ như vậy mà đi đến cổng trường thì…. – nó e dè

-Thì làm sao? Ảnh hưởng đến kinh tế nhà cô àh?

-Mắc công mọi người lại nói tôi cố tình chơi nổi hay gì gì đó, còn anh không sợ người ta nghĩ gì sao?

-Tôi cố tình đó thì sao nào kaka – Nó nhìn vào kính hậu thấy mặt hắn cười

đúng gian thật

-Anh….ngừng lại nhanh lên, nó đập đập nhẹ vào lưng hắn

-Uk, ngừng thì ngừng – Nói dứt lời, hắn phóng cái vèoooooo đến ngay trước cổng trường luôn.

-Đây, vừa ý chưa kaka

-Trời, suýt nữa thì tôi nhào xuống đất rồi đó biết không hả? phù….- Lúc này tay nó đang chạm nhẹ vào hai bên hông của hắn

-Sao nào, đừng có giả bộ giật mình mà sàm sỡ tôi chứ hehe

-Ơ…..- Nó vội giật tay lại, nát mặt ngượng ngùng.

-Tôi vào gửi xe, cô đứng đây chờ tý nhé, không được lên trước đó, biết chưa hả? – hắn chu mỏ tỏ vẻ hung dữ, sau đó vọt vào bãi giữ xe ^”^

Nó giơ nắm tay lên, hù sau lưng hắn và chợt nhìn xung quanh, mọi người ai cũng nhìn nhìn vào nó, nói xàm xì to nhỏ.

Thiên Bình lẳng lặng bước vào lớp học mà không chờ Ngô Hoàng vì sợ mọi người sẽ bàn tán xôn xao nếu thấy hai đứa đi cùng nhau. Nó khập khiễng ngồi ngay bàn đầu, vừa định thần chưa được bao lâu thì cánh cửa lớp mở toang.

-Này, đã bảo là chờ mà sao lại lên đây trước, chơi chẳng fair gì hết.Hình ảnh đã đăng – Hắn đập tay lên bàn và nhìn nó với ánh mắt giống như thằng nhóc bị người mẹ bỏ rơi.

-Thì…trước sau gì chẳng phải vào chung một lớp chứ.

-Cô…thiệt là đáng ghét.

-Giờ anh mới phát hiện ra ưu điểm của tôi sao Hình ảnh đã đăng

Hắn tức tối rõ ra mặt rồi nhìn thấy thằng con trai đang ngồi kế bên Bình Bình. Con mắt hắn trừng trừng nhìn tên đó với ám hiệu kêu “đi ra khỏi chỗ đó không thì chuẩn bị cháo ăn cả ngày đi”.Hình ảnh đã đăng Đứa con trai đó hiểu ý, mặt tối sầm lại xách ba lô bước ra khỏi bàn nhường chỗ cho hắn. Hắn bước vào chỗ trống đó trước sự ngỡ ngàng của mọi người, của bao cặp mắt đang hướng về hắn trong đó có cả Thiên Bình.

-Anh làm gì yạ…? – nó tỏ vẻ ngạc nhiên

-Tôi ngồi học…

-Sao lại ngồi đây, mọi khi anh ngồi ở dưới cơ mà

-Hôm nay thích thì ngồi đây, không cho à …

Những tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu vang lên:

-Trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy, mày có hiểu gì không Mai?Hình ảnh đã đăng – giọng con Lan ngân dài như ca cải lương

-Tao cũng không biết cái con khỉ gì cả…- Mai giọng thẩn thờ

-Chóng mặt quá bây ơi, thế giới đang đảo chiều. Lúc nãy nghe nào là “đợi” nào là “chờ” nữa cơ đấy. Lạy chúa tôi!

-Hay là Ngô Hoàng bị con nhỏ đó uy hiếp cái gì? – Mai cố tìm ra lí do

-Mày khùng àh, Ngô Hoàng là ai mà lại bị một con nhỏ nhà quê uy hiếp chứ.

-Nhưng cũng còn đỡ hơn là bị con nhỏ nhà quê lấy đi trái tim.

-Ùa ha,….Mày nhìn kìa, Ngô Hoàng cứ liếc mắt sang nhỏ đó, trời ơi, không thể chịu được, tức quá đi mất huhuhuhu – Lan xoa đầu bức tóc

***

Ở một nơi khác, Thiên Phong đang suy nghĩ vẩn vơ cùng những vần thơ về một nỗi nhớ ngu ngơ dành trao một mối tình nên thơ về một người con gái trong mơ.

Anh nhớ về hình ảnh hai người đó ngồi trên cùng chiếc xe lao nhanh qua sáng nay. Có vẻ như mọi thứ đang thay đổi theo chiều hướng tiêu cực so với mong đợi của anh.

Lòng anh trào dâng bao bất an về mối quan hệ của hai người đó sẽ tiến triển ngày một thân mật hơn.

“Làm sao đây? Làm sao để ngăn chặn cả hai đến với nhau một cách thật sự?” …ôi anh đang rất rối bời với những suy nghĩ về hắn và nó.

Anh đứng dậy khoác chiếc áo vào rồi lái chiếc xe phóng đi …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play