Từ ngôi đền,Cát Luân xác định đúng hướng trở về nơi họ đã bắt
đầu. Sự thông minh của Cát Luân cuối cùng cũng giúp họ trở về an toàn vào sáng
hôm ấy, sau ba ngày cùng nhau sống trong rừng thẳm.Họ thỏa thuận không kể về
chuyện đền Cá Vàng để để cho những người có lòng sẽ tiếp tục tìm kiếm. Khi có
niềm tin, con người sẽ còn cố gắng.
Sự trở về của Thiên Thiên khiến ông Tuấn rất vui mừng.Tin cô
bé mất tích làm ông lo đến não ruột và huy động rất nhiều lực lượng tìm kiếm…
Người lo lắng nhất là Dũ Trọng. Bấy nhiêu ngày cô bé mất tích và mấy nhiêu ngày
Trọng mất ăn mất ngủ… Bởi thế, vừa thấy con tàu chở cô bé cập cảng là lòng Trọng
đã náo nức rạo rực.
-Thiên Thiên!
Anh siết cô bé đến ngạt thở ngay khi cô nhóc vừa đặt bước
chân đầu tiên lên đất liền…
-Buông em ra, anh muốn bóp chết em à?
Trọng vẫn mặc kệ và siết chặc cô nhóc trong vòng tay mình…
-Anh lo lắm.Anh đã cử người ra đảo tìm nhưng chẳng có tin tức
gì. Anh sợ vô cùng. Anh không biết sẽ thế nào nếu mất em đây nữa. Chưa bao giờ
anh phải lo lắng cho ai đó nhiều tới như vậy, em biết không hả?
-Em cũng tưởng mình không về được rồi nếu như chẳng nhờ Cát
Luân…
-Cát Luân?
Trọng buông Thiên ra rồi nghiệm nghị nhìn cô nhóc như xác nhận
những gì mình vừa mới nghe…
-Vâng. Đó là… một người anh kết nghĩa mới của em.
-Hắn đâu rồi?
-Anh ấy ở kia.Thiên Thiên nhìn quanh, rồi ngạc nhiên khi Cát
Luân hoàn toàn biến mất-Ủa đâu mất rồi?
Thiên Thiên tìm kiếm. Cô nhóc chạy lên tàu, rồi hỏi người đã
đi cùng chuyến tàu vào đất liền…, nhưng đáp lại cô chỉ có những cái lắc đầu.
Không ai thấy hắn từ khi tàu vừa cập bến… Quái lạ quá, chả lẽ Luân đi mà không
nói cả một lời tạm biệt?
Trọng vẫn hỏi để chắc chắn những nghi ngờ đang dâng lên
trong đầu mình.
-Nó tên Cát Luân thật chứ?
-Phải. Nhưng tại sao anh lại hỏi về anh ấy kỹ như vậy chứ?
Nét mặt Trọng cho Thiên Thiên một cảm giác bất an.Cô bé bất
ngờ đá vào ống quyển của anh thật mạnh.
-Này,đừng có ghen bậy rồi kéo người đi đánh người ta nghe
chưa. Anh coi chừng em đó!
-Anh đã nói gì đâu.
-Cảnh cáo anh đó.
-Em biết nhà người đó ở đâu không?Để anh đến cảm ơn.
Thiên Thiên lắc đầu. Quả thật đó là điều cô nhóc cũng rất muốn
biết nhưng lại chưa bao giờ hỏi…
-Ơ…không biết.
-Đồ dễ dụ. Không biết rõ người ta là ai mà dám sống cùng với
kẻ đó tới ba đêm trong rừng sâu. Anh nghĩ nếu em mà không phải là cô nhóc giỏi
võ thì đã bị hắn…
Thiên Thiên nhanh tay đấm mạnh vào bụng Dũ Trọng khiến anh
đau điếng
-Coi chừng cái lưỡi của anh đó. Em cắt bây giờ.
-Ok, sếp!
Trọng ôm bụng nói, cười méo mó. Cô bé còn đủ sức rat ay mạnh
như vậy chắc là không có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra rồi. Nếu không,Trọng quyết
sẽ không để yên chuyện này.Dù vậy, anh ta vẫn muốn làm mọi chuyện cho ra lẽ.
Không phải ngẫu nhiên khi mà bấy nhiêu ngày không gặp Thiên Thiên thì cũng là bấy
nhiêu ngày Cát Luân hoàn toàn mất bóng…
Thanh tra Thiết Linh âm thầm quan sát Dũ Trọng.Thật khó nhận
ra một tay anh chị gan góc giờ lại hiền lành như chú mèo nhỏ trước một cô
bé…Thiết Linh thầm gật gù và nhớ tới lời của Đại Bảo từng nói với mình.Chàng
trai này đúng như người yêu nàng nhận định:Trọng là thứ người xấu có thể cải tạo
được.
-Nói!Có phải mày không?Mày tiếp cận Thiên Thiên vì mục đích
gì?
Trọng dồn Cát Luân vào chân tường và đấm vào bụng hắn liên tục.
Cát Luân chỉ biết ôm bụng, gồng mình chịu đòn. Tiếng hắn nói kèm với những cơn đau
nhói khắp người… Môi hắn rướm máu và thân thể chi chút những vết bầm…
-Không-phải-tao.
Trọng níu lấy cổ áo Luân xốc ngược lên, chặng ngang cổ Cát
Luân,nói trong tiếng rít qua kẽ răng…
-Tao sẽ sớm lật mặt mày thôi.Coi chừng cái mạng chó của mày
đó.
Trọng vừa nói xong thì Cát Luân nhếch môi cười,nhìn vào mắt
Dũ Trọng,lạnh lung…
-Tao là chó thì mày là cái gì?
-Giỏi! Còn đủ sức xỏ xiên tao thì chắc mày cũng chán sống lắm
rồi. Mày tưởng mày cắt cơn nghiện được vài hôm thì là xong xuôi rồi đó à? Mày
chê thuốc tao đưa cho mày quá nhẹ hay bản thân mày đã quá lậm vào nó rồi hả?
Gia Cát Luân,tao sẽ chóng mắt lên coi mày chịu được bao lâu, trước khi lại bò tới
đây quỳ lụy van xin tao cho thuốc.
-Đừng nổi nóng quá như vậy chứ! Mày càng điên lên thì càng
chứng tỏ mày đang bất lực trước tao thôi.
Trọng lên gối vào bụng Luân.Hắn vẫn cười ha hả,thách thức
-Đánh đi! Đánh chết tao đi. Nhưng tao chắc chắn là mày không
dám đâu. Vì sẽ chẳng còn ai cho mày trút giận nữa!
Trọng ném Cát Luân vào tường, rồi điên cuồng nhìn hắn tức tối.
Thái độ ngang bướng ngạo mạn của Cát Luân luôn khiến Trọng cảm thấy bực tức!
Anh ta quay sang tên đàn em béo phụn có đôi mắt diều hâu…
-Phát Rô, tao giao nó lại cho mày đó.Đem nó khuất mắt tao
ngay lập tức !
Trọng tức tối quăng hết mọi thứ trong tầm tay và cay đắng đứng
trông theo khi Phát Rô và vài anh em nữa thô bạo lôi Cát Luân xồng xộc ra xe…
“Tại sao mày không hiểu tao hả Luân? Chỉ cần mày chịu khuất
phục tao. Chỉ cần mày gọi tao một tiếng anh Hai, mày muốn gì cũng được. Tao biết
mày biết điều đó mà,Cát Luân. Mày thừa biết tao sẽ không thể giết mày! Tại sao
cứ luôn muốn đối chọi với tao hả? Mày là thằng ngu!”
Theo lệnh của Trọng,Cát Luân bị quăng vào phòng tối cho tới
lúc Trọng hạ cơn giận đang sôi sục.
-Ở yên trong đó đi thằng ranh!
-Tụi bây không nhốt tao suốt đời được đâu! Ha ha, ha ha
ha!!!
Vài ngày sau khi trở về…
Thiên Thiên ngồi vắt vẻo trên lan can,tay xé nhỏ từng cánh
hoa li ti,miệng kiên nhẫn lẩm nhẩm…
-Trọng nè, Luân nè, Trọng nè, Luân nè…
-Con gái đang làm gì đó?
Một giọng người đàn ông vang lên sau lưng. Cô bé chậm rãi
quay lại nhìn ông với một chút cáu kỉnh:
-Ông đến chậm vậy? Tui đợi đã hơn hai tiếng rồi đó.
-Cha bận nói chuyện với Mộc Lan. Nó đang có kế hoạch đi tu
nghiệp ở nước ngoài.Có một trường đại học danh tiếng nào đó mời nó qua ấy tu
nghiệp chừng năm năm. Thời gian ấy chắc sẽ khá lâu. Vì vậy mà nó muốn nghe ý kiến
của cha.
-Được, vì lí do chính đáng cho nên tui tha cho ông đó. Mà chị
ấy định đi tu nghiệp sao? Ở Ocean không tốt hay sao?
-Cha cũng bảo nó ở lại,nên nó nói cần suy nghĩ thêm. Nói
xong,ông quay qua quan sát cô nhóc. – A, con đang bói hoa hả?
Thiên Thiên bẽn lẽn giấu cuốn hoa đang ngắt dang dở ra sau
lưng, má đỏ ửng, bối rối…
-Chỉ là trò chơi thôi mà.
-Không đâu, linh nghiệm lắm đó. Mà con bói gì vậy?
Ông Tuấn có vẻ khá quan tâm và thích thú tới cái trò mà dì
Linh thường mắng là hết sức cực đoan, nhảm nhí này…
-Nhân duyên đó. Thiên Thiên nói, và đôi má đang ửng hồng
càng thêm đỏ ửng
-Nhân duyên?Con thích anh chàng nào sao? Cha thấy có một
chàng trai hay quấn quit bên cạnh con. Tên cậu ta hình như là Trọng thì phải.
Chẳng lẽ thằng Trọng chưa đủ sao, cô bé rắc rối của cha?
Thiên lắc đầu, phụng phịu…
-Tui cũng không biết.Chắc là vậy. Tui thật là một kẻ xấu, một
người đa tình, một kẻ đáng ghét vô cùng!
Ông Tuấn cười rồi xoa đầu con gái yêu. Ông nhìn vào mắt cô
nhóc, nói với cô bằng một thái độ chia sẻ chân thành giữa người cha và đứa con
gái mới lớn chập chững bước vào yêu…
-Tình cảm của con ở cái tuổi 17 này là hết sức bình thường.
Cùng một lúc con cảm thấy sự quan tâm với hơn một chàng trai cũng là một chuyện
chẳng có gì đáng trách. Điều quan trọng là con cần biết con đang nghĩ gì, nghĩ
tới ai nhiều hơn?
Thiên lắc đầu rồi thở dài…
-Tui cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa. Tui rất thích Trọng
nhưng tui chưa yêu Trọng.Tui quan tâm đến anh ấy thế nhưng lại luôn nghĩ đến một
người khác.
-Ai vậy nhỉ?
-Ông không biết đâu.Đó là một người quen trong trường thôi.
-Cùng lớp à?
Ông Tuấn cố gắng vặn hỏi. Cô bé đang bắt đầu cởi mở hơn và
chịu thổ lộ tình cảm sâu kín của mình, điều đó có nghĩa là vị trí của người cha
của ông trong tim cô bé hết sức tin cậy và quan trọng…
-Anh ta lớn hơn tôi nhiều.Một người hiểu biết,thông minh và
có nhiều tài lẻ.
-Con đang nói về cha đấy à? Ông cười lém lỉnh.
Cô bé nhìn qua ông. Ôi, người cha mà thường xuất hiện trên
ti vi với bộ mặt nghiêm nghị và luôn luôn là để tài bàn luận khi nói về những
con người thành công trong giới kinh doanh,lúc này đây cũng biết cợt đùa để làm
hài lòng cô con gái nhỏ của mình.
-Nói cha nghe, cậu ấy tên gì?
-Gia Cát Luân.Ông biết về người này không?
-Cát Luân? Ồ, không biết.
-Vậy ông thử cho tui lời khuyên đi. Lúc này tui cảm thấy hết
sức phân vân.
Ông xoa đầu cô nhóc, trách yêu:
-Lời khuyên là con hãy lo học đi. Năm nay là cuối cấp rồi
đó, bé con à.
Ngẫm nghĩ một lúc, Thiên Thiên quay qua cha mình và nói một
cách tự tin:
-Tui…sẽ là luật sư! Ông thấy được không?
-Tốt thôi.
-Nhưng… “người ta” cứ nói tui ngốc.
-Ai dám nói con gái yêu của cha như thế chứ hả?
-Tụi nó.Hai thằng luôn.
-Trọng và Luân à?
Thiên Thiên gật đầu.
-Tui chợt nhận ra điều này.Nhìn kỹ thì hình như hai người bọn
họ có nhiều điểm rất giống nhau.Từ giọng điệu nói chuyện với tui cho đến ngoại
hình. Tui luôn có cảm giác hai người ấy có mối lien hệ nào đó. Nhưng tui lại
không dám hỏi. Nhất là Cát Luân. Anh ấy cứ luôn khiến cho tôi đặt ra không biết
bao nhiêu câu hỏi mà câu trả lời là Zero. Tôi càng cố tìm hiểu về anh ấy thì lại
càng thêm khó hiểu! Tui… thiệt là nhức đầu quá đi!
Cô bé hét lên cho căng thẳng giải tỏa.
-Ôi, sao dạo gần đây tôi thấy rằng con gái lớn rồi mới rắc rối
làm sao. Phải không?
Ông Tuấn thở dài, Thiên Thiên cũng thở dài. Khuôn mặt đáng
yêu kia trải dài ra, như một cái bánh bao chiều… Một lúc sau, cô bé nhảy xuống
khỏi lan can và uể oải vươn vai, lấy lại sinh khí…
-Hây da! Thôi, đi ăn kem đi. Bữa nay tui đãi ông một bữa, chịu
không ?
-Đi chứ!
Bảo là đãi,nhưng cô nhóc chỉ mua hai que kem mùi trái cây từ
một xe đẩy ven đường để đưa cho cha, với lời biện hộ là dạo này vật giá leo
thang, mọi thứ cần nên tiết kiệm. Người đi đường nhìn thấy người đàn ông ăn mặc
giản dị như một ông bố công nhân bình thường ngồi vệ đường mút kem với cô gái
nhỏ lúc đầu thoáng ngạc nhiên vì trông ông khá giống nhân vật tiếng tăm hay xuất
hiện trên TV. Thế nhưng chỉ vài giây sau họ vội lờ ông đi ngay vì nghĩ chắc
mình nhằm: người đó chẳng thề nào là tỉ phú Khưu Tuấn được! Thiên Thiên bí mật
nháy mắt với ông. Cách mà cô bé nghĩ ra cũng khá là công hiệu. Thế này thì họ sẽ
không phải lén lút hẹn nhau làm gì nữa rồi.
Thiên Thiên khá là háu ăn háu uống. Trước khi ra khỏi nhà cô
nhóc đã ăn hết hai dĩa cơm dì Linh nấu cho mình, thế mà mới chạy lăng xăng có
vài vòng bụng lại kêu ộp oạt báo đói… Hai cha con họ ngẫu nhiên bước vào một
quán ăn nhỏ trên đường.
Họ vừa ngồi xuống thì một đôi khác vừa vào. Cát Luân giật
mình khi chạm mặt Thiên Thiên.
-Cát Luân! Em ở đây nè.
Luân vờ không nghe. Cát Lan níu tay và đưa mắt nhìn anh.
-Ai kêu anh kìa.
Cát Luân nói khẽ:
-Chết rồi. Sao lại là lúc này chứ?
-Ai vậy?
Hắn nháy mắt với Cát Lan rồi bảo:
-Nhớ nói em là bạn gái của anh nha.
-Ừ. Cát Lan gật đầu mà không hiểu anh trai mình đang định
bày trò gì nữa.
Bộ mặt Luân thay đổi ngay tức khắc.Hắn khoát tay Cát Lan
tình tứ đi đến chỗ hai cha con Thiên Thiên.Vẻ mặt Thiên Thiên đang rạng rỡ đột
ngột xụ xuống…
-Cháu chào bác, chào Thiên Thiên. Cả hai vào đây ăn tối à?
Thật trùng hợp quá nhỉ?
Thiên Thiên chẳng rời mắt khỏi Cát Lan. Phải mất một lúc
sau, khi ông Tuấn nhẹ níu áo Thiên Thiên cô nhóc mới sực tỉnh, thôi nhìn chằm
chằm Cát Lan.
-Anh Cát Luân, cô này là…
-Cô ấy là bạn gái anh. Luân khẳng định bằng cách nhìn Cát
Lan thật tha thiết, dịu dàng…
-Vậy ư?Sao em chưa từng nghe anh nhắc.
-Đâu có liên quan đến em.
Quay sang Cát Lan, Luân giới thiệu.
-Đây là Thiên Thiên -em kết nghĩa của anh. Sau đó hắn quay
qua Thiên Thiên.- Thiên Thiên, đây là Tiểu Lan-vợ sắp cưới của anh.
Cát Lan vừa nghe tới cái tên Thiên Thiên đã không mấy thiện
cảm. Trong một lúc cô chưa thể nhớ ra mình từng nghe tới cái tên ấy ở đâu. Giờ,khi
cô gái kia chăm chăm nhìn mình,khi anh trai lên tiếng giới thiệu về cô ta thì
Cát Lan sực nhớ ra. Cô đã từng nghe Trọng nhắc tới cái tên ấy mỗi khi cùng đàn
em vào nhà hàng nơi cô làm giải khuây. Anh cứ nhắc tới cái tên ấy với tất cả niềm
say sưa, thích thú và đam mê. Anh khiến cô vô tình nảy sinh lòng ghen tuông với
một cái tên: Thiên Thiên.
-Đây là Thiên Thiên sao?
Hai cô gái nhìn nhau chóe lửa. Ông trời ban cho phụ nữ vẻ
yêu kiều nữ tính, ông cũng trao cho họ cả sự ghen tuông chết người… Hai cô gái ấy,
tình cờ chạm nhau nhưng lại kết thành một mối hiềm khích chẳng rõ nguyên do, chẳng
thể lí giải thành lời…
Trong đầu Thiên Thiên nghĩ : “Muốn làm “chị dâu” của mình hả,
không dễ đâu” Một ý nghĩ hết sức trẻ con và vô lí.
Còn Cát Lan: “Đây là người mà Dũ Trọng yêu đây ư? Một con
nhóc tì chẳng giống những gì mình nghĩ! Cô ta lấy tư cách gì giành mất anh Dũ
Trọng của mình chứ?”
Cát Luân linh cảm một điều xấu xảy ra.Hắn biết mình vừa gián
tiếp gây nên một cuộc chiến. Hắn lảng sang chuyện khác:
-Mọi người không gọi gì ăn sao?
-No rồi! Hai cô bé cùng lên tiếng.
Nói là no nhưng khi thức ăn dọn ra hai cô nhỏ thi nhau cháp
lia lịa.
Sau khi ăn xong,Thiên Thiên cố tình chen vào giữa Cát Luân
và Tiểu Lan như thể một con kỳ đà thiệt bự và khó bảo.
-À, cha nè, ông đưa chị dâu tương lai tui về trước đi.Tui
trò chuyện với ông anh này một lát.
-Nhưng…
Ông Tuấn ngần ngại,Thiên Thiên nói nhỏ vào tai ông:
-Ông có muốn tui giận ông không đó?
-Được thôi. Cha sẽ đưa cô bé ấy về.
Ông Tuấn lắc đầu. Cô con gái rắc rối của ông lại muốn bày
trò gì nữa đây chứ?
-Cháu xin phiền bác.
Cát Lan lễ phép nói.Tuy không mấy hợp với Thiên Thiên nhưng
trước nay Cát Lan luôn rất lễ phép và cư xử có chừng mực.Hai người họ ra xe.Lúc
này ông Tuấn mới tươi cười nói.
-Cháu nói thật đi, cháu không phải bạn gái của Cát Luân.
-Ơ… sao bác biết?
Cát Lan ngạc nhiên nhìn ông trong lúc ông bắt đầu cho xe rời
bãi, hướng ra đường lớn.
-Hai người không giống đang yêu nhau chút nào cả. Bác là người
từng trải, bác nhận vậy những chi tiết vô lí đã được che đậy khéo léo mà phải
là những người từng trải mới hiểu hết tại sao.
Cát Lan thở dài nhìn qua ông Tuấn:
-Anh cháu cứ ép.Cháu chẳng thiết tha gì với vở kịch này cả.
Ông Tuấn đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Lan để hỏi hướng đi, sau
đó vừa chậm rãi lái xe, vừa nói:
-Bác không hiểu ý đồ của cậu trai trẻ kia cho lắm. Rõ rang cậu
ta nhận thấy thiện cảm mà Thiên Thiên dành cho cậu ta, cớ gì cậu ta lại vờ như
không thấy? Cậu ấy không thích con gái bác hay sao mà lại làm như vậy?
-Không đâu. Cháu đoán là anh ấy cũng thích Thiên
Thiên,nhưng… Mà thôi, cháu cũng không hiểu được. Trước giờ mọi việc anh ấy làm
đều rất là khó hiểu…
-Chuyện tụi nhỏ bác cũng không quan tâm nữa.Cái gì chứ tình
cảm thì khó lắm.Chỉ hy vọng không có cái ngày bác phải nhúng tay vào. Khi con cọp
nhỏ bị thương, cha mẹ nó sẽ làm mọi thứ để bảo vệ nó. Lúc ấy thì mọi thứ thật
khó mà lường.
-Vâng, cháu hiểu.
Từ quán ăn,Thiên Thiên nhìn theo đến lúc xe của cha đi mất
thì mới quay sang chiếu cố Cát Luân- hắn chậm rãi ăn xong phần của mình như thể
mọi chuyện vẫn bình yên.
Thiên Thiên bước tới ngồi trước mặt Cát Luân…
-Chị ấy đẹp lắm. Nhưng chuyện ấy không liên quan đến em. Em
chỉ muốn hỏi tại sao anh lại nghỉ việc ở căn tin rồi?
-Anh tìm được công việc mới,lương khá hơn một chút.
-Thật ?
-Lúc nào rảnh anh sẽ liên lạc với em.
-Anh coi nè. Em đã nhờ người ta làm viên Ngọc Trai đỏ này
thành một mặt dây chuyền.Nó sẽ là bùa hộ mệnh của em.
Thiên Thiên hí hửng khoe. Cát Luân tỏ ra không mấy bận tâm tới.
-Ừ.Đẹp lắm.
-Sắp… sắp tới sinh nhật em. Lúc đó em mong anh tới dự.
-Anh không hứa.
-Anh sẽ tới. Em tin là như vậy. Nếu không tới… “gặp đâu đánh
đó”. Bộ não của anh sẽ như trái dừa hôm nọ.Cảnh cáo lần thứ nhất.
Thiên Thiên đặt tay lên bàn, các ngón tay gõ theo nhịp như một
lời cảnh báo: “Đồng ý hay là chết ?”
Luân ngó lên nhìn cô bé trong ba giây rồi sau đó cúi lại xuống
cặm cụi ăn tiếp.
Thiên Thiêncảm thấy mình đã có chút quá đáng. Cô bé làm bộ bật
cười.
-Em giỡn thôi. Nếu anh bận thì không sao đâu.Tới được thì
hay.Không tới được thì chờ lần sau. Không ấy thì sẽ là lần sau,lần sau nữa.
Sinh nhật Thiên Thiên tổ chức đơn giản.Trọng tặng cho cô bé
một con gấu to như căn phòng,không đem vào được.Ông Tuấn tặng một cái bao cát
cho con bé tập võ.Dì Linh nấu một bữa ăn thật là thịnh soạn rồi đi ngay vì có
công tác mới.Cùng với họ còn hai ba người bạn cùng lớp thân thiết.
Khuya Trọng không chịu về.Gã ngủ lại trên ghế salon.Ai bảo uống
cho hăng vô, để rồi say bí tủy không chịu về mà nằm lì ở lại,Thiên Thiên kéo ra
sân rồi lại lò dò chui ngã sau vô.Nửa khuya, ai đó chọi vào cái cửa kiếng phòng
cô với mẫu tin nhắn “Hẹn ở nhà gỗ”.
-Cát Luân ư?
Thiên Thiên âm thầm đi tới chỗ hẹn.Đến nơi, người thì không
thấy đâu,chỉ thấy một lọ kẹo trái cây to đùng đúng món cô nhóc rất ư là hảo.
Có tiếng bước chân,Thiên Thiên quay lại.
-Cát Luân ! Rồi sự hâm hở ban đầu tan biến vì cô nhóc biết
mình đã lầm người. – Ơ…anh Trọng…
-Thì ra đây là chỗ hẹn của hai người?
-Không phải anh xỉn rồi sao? Sao lại đi theo em ra đây?
Trọng cười buồn,một nụ cười gượng ép vô cùng.
-Nhưng anh lo cho em.Không biết nửa đêm em đi đâu, ra ngoài
làm gì. Dù em có bao nhiêu ài cán thì suy cho cùng cũng chỉ là một cô nhóc mà
thôi.
-Em…
-Lạnh lắm, mau về nhà thôi.
Dũ Trọng khoát áo cho Thiên Thiên và nhẹ nhàng đặt tay lên
vai cô nhóc, hộ tống cô về nhà. Ngoài mặt anh tỏ ra bình thường, thế nhưng
trong lòng lại dâng lên một nỗi ghen tuông nghi ngút.
Sáng hôm sau…
Vừa sáng sớm Trọng đã tới tìm Cát Luân. Cửa vừa mở, Trọng định
cảnh cáo Cát Luân thì vội dừng tay khi thấy những vết thương còn khá mới trên
người hắn.
-Mày…bị ai đập vậy?
-Cảnh sát.
-Bị tóm khi đang phê thuốc chứ gì?
-Chắc mày hả hê lắm. Phải thì đã sao ? Mới sáng sớm đã đến
xem tao thê thảm thế nào.Tin tức của mày nhanh đấy.
-Hôm qua mày tặng lọ kẹo cho Thiên Thiên phải không?
-Tao bị nhốt cả đêm. Thiên Thiên nào,tao đâu biết con người
nào tên là Thiên Thiên chứ.
-Vậy ai đã…
Cát Luân cười rồi cướp lời:
-Điều đó chứng tỏ không phải là tao.Cút khỏi mắt tao đi.Lo
mà giữ cho thật chặt người yêu bé bỏng của mày.Đừng có hở một chút là tìm tao
như vậy.
-Nếu không phải mày thì tốt ,nhưng nhớ cẩn thận đừng để tao
nắm được cái đuôi của mày đó. Thiên Thiên không phải là người mà mày xứng đáng
chạm vào. Muốn yên thân mà sống thì phải biết liệu hồn, ranh con à.
-Tao sẽ chờ. À,đi thong thả,tao không tiễn nha.
Luân cười, một nụ cười đầy giễu cợt và lạnh lùng đóng sầm cửa
trước mặt Dũ Trọng. Sau đó, hắn mới nhớ tới vết thương và cảm thấy đau đau… Hắn
đoán được Trọng sẽ tìm tới. Vì thế hắn đã không ngần ngại gây sự với cảnh sát
sau khi để lại món quà xong, và như thế hắn có một cái cớ tuyệt vời mà không sợ
Trọng sẽ truy ra thực hư.
“Phải cảm ơn tụi cảnh sát đó chứ-một loại nhân chứng hoàn hảo.Tuy
nhiên bọn chúng cũng đánh khá là đau đấy. Dũ Trọng, muốn đấu với Cát Luân này,
mày chưa đủ khả năng đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT