Bình Khang
phủ tọa lạc tại hướng bắc nam, bạch tường hồng ngõa (tường trắng ngói đỏ), hai
thuần thanh (chỉ mỗi màu xanh) ngọc điêu sư (sư tử điêu khắc bằng ngọc) đứng vững
trước đại môn (cổng lớn = cửa chính) sơn màu hồng, phi thường trang nghiêm xa
hoa.
Xe ngựa chậm
rãi dừng ở trước cửa, Hàn Xuân hướng bên trong màn xe bẩm báo:“Tiểu thư, đã đến
phủ.”
“Nga.” Mục
Thanh Lê lười nhác lên tiếng, hai mắt mở lại trong trẻo, được Noãn Thu nâng xuống
xe ngựa. Liếc mắt một cái liền nhìn đến này vọng môn tường cao, hoàn toàn thanh
ngọc điêu sư, bài biển (bảng hiệu) kia đều là dùng kim sa tinh khiết viết (cát
vàng, đây là vàng vụn nhỏ như cát, thường dùng làm đồ trang sức, nhà này lại
dùng để viết trên bảng hiệu TT^TT quá giàu, ko sợ ta tới ta cạy về sao, hic, lại
còn là vàng tinh khiết nữa).
Mục Thanh
Lê hí mắt xảo tiếu (cười xạo, giả tạo), này có tiền thật đúng là không phải
bình thường có tiền, chính là dùng vàng ngọc thế này làm thế nào cũng đều có cảm
giác nhà giàu mới nổi, làm như vậy tựa hồ chỉ có hai khả năng. Thứ nhất là Bình
Khang Hầu là cực kỳ người thông minh, cố ý che mắt người ngoài, làm cho người
ta cảm thấy hắn chính là một kẻ có danh, có tiền không có quyền mà thôi. Thứ
hai là Bình Khang Hầu thật sự chính là một người như vậy, kẻ yêu chuộng bề
ngoài.
Có thể kiếm
nhiều tiền như vậy không biết sẽ là người thế nào? Không có khả năng! Nói cách
khác Bình Khang Hầu này nhất định là cái người thông minh.
Kẻ có cha
thông minh, gia đình lại có tiền, không phải vừa vặn hợp ý của nàng sao, làm
cho nàng tiêu sái hoàn khố một hồi?
“Đại tiểu thư.”
Các gia đinh gác cửa thấy nàng, cùng hành lễ.
Hàn Xuân,
Noãn Thu hai người một tả một hữu hộ ở hai bên của nàng, dẫn nàng hướng đại môn
đi.
Vừa mới vừa
vào đại môn, một vị béo phụ nhân (người đã có chồng) mặc váy điểm hoa lam đã sớm
chờ. Đón Mục Thanh Lê trước mặt, thật nhiều nếp nhăn dài nơi khoé mắt không che
đậy ánh mắt trừng lớn nhìn thương trên người nàng, từ trên xuống dưới lại sợ sờ
đau nàng, đau lòng không ngừng nhắc tới: “ Đại tiểu thư của ta, người lại bị
gì. Này lại là người nào không mắt khi dễ! Nên làm thế nào cho phải, chảy nhiều
máu như vậy, phi phi! Cùng nhị tiểu thư đi ra ngoài vốn không có chuyện tốt, đại
tiểu thư người như thế nào lại không nghe Đường ma ma nói, bảo người không cần
cùng nhị tiểu thư đi chơi, nhị tiểu thư không hảo tâm a!”(mama đây là vú em)
Phụ nhân
này tên là Đường Hoa Tố, là nhũ mẫu Mục Thanh Lê Nhi, từ nhỏ chiếu cố nàng, xem
nàng như thân sinh nữ nhi mà đối đãi. Theo lời của Noãn Thu ở Bình Khang phủ
thì đây là người thật tình thực lòng với Mục Thanh Lê nhất. Nàng đối Mục Thanh
Lê càng nói yêu thương không hết, chỉ mỗi tính tình thô thiển lại hay lải nhải,
bị Mục Thanh Lê trước đây không vui, không ít lần nghe theo lời Mục Tử Vi mà
giáo huấn nàng.
“Mama, ta
biết, ngươi xem ta hiện tại cái dạng này, vẫn cho ta trở về xoa dược trước đi.”
Mục Thanh Lê mở miệng thốt ra một câu, tỏ vẻ đáng thương, lại giữ chặt tay làm
nàng ta ngừng lải nhải.
Đường mama
vừa thấy, nghĩ rằng lần này nàng thật là đau. Đau lòng nắm bàn tay nhỏ bé của
nàng liền đi phía trước, cứng rắn nghiêm mặt, nộ khí đằng đằng nhắc tới: “Nhị
tiểu thư vừa làm ầm ĩ một hồi, bây giờ còn ở trước đại sảnh tìm Hầu gia nói đại
tiểu thư không cho nàng lên xe ngựa, châm ngòi đại tiểu thư nói bậy. Trắc phu
nhân (vợ lẽ) cũng theo nàng tác loạn, nói là nếu gặp đại tiểu thư liền mang đi
tiền thính (hay tiền sảnh, chỗ ngồi xử án của quan), e là lại diễn trò cho ai
xem. Đại tiểu thư, chúng ta không đi, cái này trở về bôi thuốc. Không cần nhường
nhịn các nàng, chúng ta không để ý tới các nàng!”
Mục Thanh
Lê một chữ không nghe lọt lỗ tai, cước bộ chợt dừng, liền kéo tay Đường mama dừng
lại, vẫn cười nói: “Đi, làm sao có thể không đi đây.” Nếu nàng đã tiếp nhận
thân thể Mục Thanh Lê, như vậy lúc trước nàng ta có cừu khổ (cừu hận + thống khổ)
đều giúp nàng ta báo, xem như cấp nàng ta một cái công đạo an ủi, cũng là cấp tự
tại cho chính mình sau này.
Đường mama
sợ run một chút, bất mãn khuyên nhủ: “Đại tiểu thư, không cần cái gì cũng đều
nghe theo các nàng nói. Người tâm thuần, không rõ mặt trái trong đó, đến lúc đó
chịu tội cũng là ngươi a.”
Mục Thanh
Lê chụp tay, vỗ nhẹ lưng nàng trấn an, trong nháy mắt cười nói: “Nếu không đi,
không phải càng theo các nàng nói. Đến lúc đó, còn tưởng rằng ta là không đánh
đã khai, cam chịu đấy mà.”
Đường mama
bất đắc dĩ: “Nhắm mắt làm ngơ, như vậy cũng dễ chịu hơn các nàng.”
Mục Thanh
Lê trong mắt hiện lên một chút hết sức khinh cuồng (khinh rẻ + ngông cuồng) thần
thái, buông tay Đường mama ra, lớn tiếng cuồng vọng: “Chúng ta đều dám kháng mệnh
không đi tiền thính, thì sợ gì? Người ngựa đã đến đây, còn muốn trốn tránh? Nhường
nhịn? Noãn Thu, đi! Mang ta đi tiền thính!”
Noãn Thu biết
rõ tính tình hiện tại Mục Thanh Lê, mất trí nhớ là một việc, đã không còn yếu
đuối ngày xưa, ngược lại bá đạo vùng lên. Tưởng đại tiểu thư là ai? Là nữ ngoại
tôn duy nhất của tướng quân, cuồng vọng này cũng là cuồng vọng tư bản, tổng so
với yếu đuối lúc trước tốt hơn nhiều lắm.
“Hảo, mời
tiểu thư đi theo nô tỳ.” Noãn Thu vì nàng dẫn đường. Dĩ vãng tiểu thư rất yếu
đuối, rất tin tưởng mẫu tử (mẹ con) trắc phu nhân, cho nên chỉ có thể tự nuốt
giận. Lần này không sợ các nàng nháo, còn sợ nàng không nháo, nháo lớn, xem ai
chống lưng các nàng.
Thẳng một
đường, Mục Thanh Lê nghênh ngang đến tiền thính.
Đường mama
cả người ngạc nhiên nhìn, thẳng đến ba người bóng dáng đều không có mới hoàn hồn
lại, cả người khuẩn trương, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hô: “Đại tiểu
thư, người như thế nào không nghe mama nói! Này…… Ai!” Vội vàng chạy theo sau.
Trên đường
đá xanh lớn, giữa hai hàng cây cối mở ra một rừng hoa đủ màu sắc, thị nữ gia
đinh đi đi lại lại, thấy đoàn người Mục Thanh Lê đang đi tới.
“Đại tiểu
thư đến.” gia đinh gác tại tiền thính không nhanh không chậm thông báo.
“Tiểu thư,
cẩn thận vết thương người.” Noãn Thu âm thanh không lớn không nhỏ, vừa đủ cho
những người trong phòng nghe được, giúp đỡ Mục Thanh Lê tiến vào.
Mục Thanh
Lê làm sao đoán không ra nàng cố ý nói ra lời này là để những người bên trong
nghe, theo nàng nâng tay tiến vào tiền thính, giương mắt chỉ thấy một thân ảnh
bạch lục xinh đẹp cùng với một mùi thơm truyền đến.
Nữ tử khoảng
ba mươi tuổi, một thân áo trắng thêu đóa mẫu đơn xanh biếc, mái tóc được cài
cây trâm trân châu ngọc bích, mi như liễu, mặt phù dung, đoan trang tao nhã. Bước
nhanh đi tới bên người nàng, cầm tay Mục Thanh Lê, liền ra vẻ đau lòng thương
tiếc: “Lê Nhi của ta, đây là làm sao vậy? Sao thương thành cái dạng này, mau tới
đây, làm cho nương hảo hảo nhìn xem.” Lôi kéo tay nàng mang đến một bên ghế ngồi
xuống.
“Ba!” Một
tiếng, Mục Thanh Lê không lưu tình chút nào đem tay nữ tử gạt ra, mắt thấy thần
sắc nữ tử kinh ngạc. Miệng một câu, không chút khách khí kêu lên: “Ngươi làm
đau ta!”
Lam Tú Ngọc
cảm thấy cánh tay hỏa lạt lạt (nóng + cay chắc là bỏng rát), đều sưng đỏ lên.
Tiểu tiện nhân đánh lần này chỉ sợ đều dùng hết sức. Trong ánh mắt hiện lên một
chút không tốt, nàng rõ ràng không dùng lực nắm, tiểu tiện nhân này làm sao có
thể đau? Trên mặt ngược lại là vẻ mặt xin lỗi, càng thêm mềm nhẹ lại nắm lấy
tay Mục Thanh Lê, áy náy nói: “Là nương không đúng, nương không biết Lê Nhi bị
đau– a!”
Mục Thanh
Lê đáy mắt hiện lên một chút ý cười, trên mặt tất cả đều là vặn vẹo giận dữ, kịch
liệt giãy khỏi tay nàng, một cước liền đá vào bụng của nàng, thống khổ ngã ngồi
trên mặt đất phẫn nộ lên án Lam Tú Ngọc: “Đau quá, đau quá! Ngươi cố ý, ngươi cố
ý miết đau ta, ngươi khi dễ ta! Ngươi là nữ nhân xấu xa!”
Lam Tú Ngọc
hoàn toàn kinh ngạc, xướng (nói như hát ấy) này vừa ra, nàng dùng sức làm sao?
Đừng nói là
nàng, ở đây những người khác đều sợ run, chỉ có Noãn Thu hoàn hồn trước nhất,
nhìn ánh mắt Mục Thanh Lê chớp động ý cười, công phu trợn mắt nói nói dối của
tiểu thư quả là vô sư tự thông a (không thầy tự hiểu = tự học thành tài)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT