Mục Thanh
Lê một đường đi tới phía dưới thác nước, dưới ánh mặt trời quần áo ngày hôm qua
nàng cởi để trên tảng đá vẫn còn, mỉm cười cầm quần áo lên, lúc này mới chạy về.
Phủ Bình
Khang Hầu, Mục Thanh Lê mặc lại quần áo như trước mới vào cửa, chỉ thấy Đường mama
mặc váy màu trắng xám vẻ mặt lo lắng đứng ngồi không yên ngay cửa nhìn xung
quanh. Lúc này vừa thấy Mục Thanh Lê, sắc mặt hiện lên kinh hỉ lập tức chào
đón.“Đại tiểu thư, ngươi đã trở lại!” Nhìn Mục Thanh Lê từ trên xuống dưới,
không ngừng vỗ vỗ ngực chính mình, khiếp đảm nói: “Đại tiểu thư, người đây, một
ngày qua người bị làm sao? Người có biết trong nhà ai cũng lo lắng người! Người
có thể bị ủy khuất gì? Làm sao mà tóc cũng không có buộc? Đây là sao……”
“Mama, ta
không sao.” Mục Thanh Lê vỗ vỗ tay trấn an nàng, tùy ý nàng lôi kéo đi về phía
Lê viện.
“Ô ô u, đại
tỷ tỷ đã trở lại a!” Vừa mới đi đến hành lang, thân ảnh Mục Vân Tâm vừa vặn đối
diện đi tới, cước bộ dừng lại cao thấp đánh giá Mục Thanh Lê, nắm ngay cơ hội
này để xả giận châm chọc: “Đại tỷ tỷ, ngươi một ngày qua lại đi nới nào? Nhìn
xem xiêm y này, trước kia sao chưa từng thấy đại tỷ tỷ mặc qua? Tóc tai bù xù
thật khó xem, đại tỷ tỷ chạy một vòng bên ngoài như vậy, không phải làm mất thể
diện Bình Khang Hầu phủ chúng ta sao? Lại còn thâu đêm không về, xem bộ dáng đại
tỷ tỷ, chẳng lẽ là gặp cái gì đó?”
Đường mama
nghe vậy trong lòng sốt ruột, lời này nếu như bị truyền ra ngoài, chắc chừng
thành ra bao nhiêu lời đồn. “Tam tiểu thư, không nên nói lung tung, nói lung
tung sẽ bị nát đầu lưỡi đấy!”
Mục Vân Tâm
lông mày dựng thẳng, mắng:“ Ngươi là thế nào căn hành*, một lão bà (bà già),
cũng dám uy hiếp ta?”
* 根葱 căn hành : 1. thực vật, thân cây mọc ngầm dưới đất/chỉ rễ cây; 2. Căn
nguyên/cơ sở. Theo ý MVT: cọng hành yếu ớt, huống chi đây chỉ là rễ của cọng
hành => thấp của thấp kém nữa.
Đường mama
nghẹn lời, chung quy trong lòng biết nàng chỉ là thân phận nô tài, Mục Vân Tâm
cho dù là thứ nữ, cũng là chủ tử, hiển nhiên không thể tùy tiện đấu khẩu. Nhưng
sự tình này quan hệ đến danh dự đại tiểu thư, nàng làm sao có thể không để ý tới?
“Hừ hừ.” Mục Vân Tâm đắc ý cười rộ lên, vênh váo hống hách: “Như thế nào?
Bị ta nói trúng, còn muốn giảo biện đi.” (狡 辩 giào biện- nguỵ biện, nói xạo nhưng không từ
nào có ý hay như nguyên văn cả – giảo còn là giả dối, hiểm ác, tinh ranh, MVT
tưởng ai cũng giống mình @_@)
Xem bộ dáng
nàng ta lải nhải, Mục Thanh Lê thờ ơ liếc qua, nhíu mày cười: “Lần trước giáo
huấn còn chưa đủ? Nói thêm nữa câu, Tử Vi chính là tấm gương của ngươi.”
Mục Vân Tâm
sắc mặt tái mét, nghẹn họng không dám nói, đầy vẻ kinh sợ. Thẳng đến khi Mục
Thanh Lê đi một hồi, sắc mặt mới đỏ lên, tức giận dậm chân một cái, mắng thầm:
“Kiêu ngạo! Ngươi cứ kiêu ngạo! Hừ!”
Về tới Lê
viện, bốn người Xuân Hạ Thu Đông cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng Mục
Thanh Lê biết các nàng lo lắng, ngồi trên ghế ôn thanh nói: “Ta không phải tiểu
hài tử, có chừng mực, sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may như vậy.”
Noãn Thu
nói: “Là chúng ta việc bé xé ra to.” Mục Thanh Lê trước đây ở nơi nào các nàng
đều biết, cũng chưa từng trải qua một ngày không thấy người, thế này mới làm
cho các nàng nhất thời hiểu rằng Mục Thanh Lê nay đã không như trước.
Mục Thanh
Lê mỉm cười, Noãn Thu lại nói: “Hôm qua Vạn Dược Hiên truyền đến tin tức, nói
là hy vọng gặp lại tiểu thư một lần.”
Mục Thanh
Lê tâm khẽ nhảy một cái, hỏi: “Ngươi trả lời thế nào?”
Noãn Thu
đáp: “Ta nói tiểu thư cần suy nghĩ một phen rồi từ chối.”
Mục Thanh
Lê gật gật đầu, cười nói: “Cứ như vậy, cho bọn họ chờ đi.” Vạn Dược Hiên muốn gặp
nàng, đơn giản vì chuyện dược liệu kia, muốn phương thuốc, chờ nàng ngày nào có
tâm tình nói sau.
Thời gian
trôi qua thật nhanh, đã tới cuối hạ, trong một hồi tiếng chiêng trống hạ thử của
học viện Tống Thụy chính thức bắt đầu. Ngựa xe như nước, toàn bộ Tống Thụy học
viện người người tấp nập, dân chúng bình dân chỉ có thể ở ngoài để xem, nhốn
nha nhốn nháo chen về phía trước.
Quân (quân
vương) Đông Tống quốc Quân Vô Cung ngồi ở thượng cấp, hoàng hậu Yến Hàm Yên ở
bên cạnh hắn, phía dưới là các vị võ đại thần. Thừa tướng Yến Cần hướng La Kình
Thiên bên cạnh kính một ly, cười nói: “Tướng quân, hạ thử lần này ngươi thấy thế
nào?”
La Kình
Thiên không chút khách khí hừm một tiếng, châm chọc nhìn thoáng qua lão hồ li
này, khinh thường nói: “Tất nhiên là Tiểu Lê Nhi của ta thắng.”
Yến Cần
không thấy tức giận, ha ha cười: “Võ sinh của Tống Thụy học viện tư chất cũng
không phàm, An Vương lại là tam phẩm kiếm vương, nghe nói mấy ngày nay hắn còn
không ngừng tu luyện tại gia, mời Vương Hằng vương đại nhân tới dạy kiếm thuật,
tu luyện đối chiến. Lấy Tiểu Lê Nhi ngũ phẩm đại kiếm sư muốn thắng, Khó! Khó!
Khó!” Cùng lúc thốt ra ba từ “Khó”, từng chữ từng chữ xem thường, trong giọng
nói hiển nhiên có thể thấy được sự khinh thị.
La Kình
Thiên trừng mắt nhìn hắn, quay mắt đi khinh thường cùng hắn nói chuyện. Yến Cần
thấy, trong lòng cười lạnh, đáy mắt đều là châm chọc. Nhưng hắn không thấy được,
La Kình Thiên gác hắn qua một bên, đồng dạng cũng là trêu tức cùng châm chọc.
Khó? Ngày đó hắn cũng nhìn không ra Tiểu Lê Nhi rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh,
chỉ bằng Lâm tiểu tử muốn đánh bại nàng? Kia mới là thật Khó! Khó! Khó!
Bốn võ đài
bạch ngọc, toàn bộ học viện Tống Thụy chia làm bốn tổ đồng thời tiến hành, rút
thăm quyết định đối thủ.
Trong đám
người, Mục Thanh Lê nhìn mảnh giấy trong tay, bốn — sáu. Cũng ngay tại bốn võ
đài tỷ thí, đối thủ là bốn — năm. Trận thứ ba bắt đầu.
Ngồi yên
trên vị trí, nhìn bốn phía chung quanh, liền nhìn đến cách đó không xa một thân
màu trắng cũng là võ phục Tống Thụy Quân Vinh Lâm nhìn sang. Hắn ánh mắt lợi hại,
mím bạc môi, tóc đen cột ở sau đầu, phong thần tuấn lãng. Mấy ngày nay hắn thật
sự tôi luyện không ít, nhìn qua như vậy, nhưng thật ra có vài phần khí thế kiếm
vương.
Quân Vinh
Lâm hai má da thịt run lên, đáy mắt hiện lên khuất nhục, mím môi càng chặt, bỏ
qua trăm mối ngổn ngang không hề xem nàng.
“Đông –” tiếng la (cồng/chiên) vang lên, hạ thử chính thức bắt đầu.
Trên bốn võ
đài đều đi lên hai người, ở giá binh khí rút ra kiếm giống nhau, bắt đầu đối
chiến.
“Keng Chát Bốp –” thanh âm binh khí chạm vào vang lên, nhóm võ sinh Tống
Thụy học viện người người cũng ồn ào, toàn bộ dân chúng bên ngoài kinh hô kêu,
phi thường náo nhiệt.
Hạ thử
chính là phương thức tỷ thí loại bỏ, Mục Thanh Lê híp mắt nhìn một lần, rất nhiều
võ sinh năng lực cũng không tệ, chính là kiếm chiêu rất giới hạn, không biết
cách biến hóa. Chân chính chém giết, một sơ hở liền quyết định thắng bại.
Trên trời nắng
gay gắt, Mục Thanh Lê buồn ngủ, nghĩ thầm tham gia trận thi đấu thứ ba cũng
không tồi, nhanh chút bắt đầu nhanh nhanh chấm dứt, cũng không muốn phơi nắng ở
trong này.
“Võ đài thứ tư, thỉnh số năm Kiều Vũ Hân, số sáu Mục Thanh Lê ra sân.” âm
thanh nặng nề truyền đến.
Mục Thanh
Lê mở mắt ra, liền nhìn đến một cô gái mười lăm sáu tuổi thi trên trên đài, ánh
mắt kiêu căng vừa vặn hướng nàng xem đến. Mục Thanh Lê mỉm cười, chân nhún một
chút, liền đứng đối diện nàng ta.
“Hừ!” Kiều Vũ Hân kinh thường từ trên giá binh khí rút ra một thanh kiếm
dài nhỏ, ngửa đầu đối Mục Thanh Lê châm chọc nói: “Mục Thanh Lê, mặc kệ ngươi
cuồng vọng tự đại bao nhiêu, hôm nay gặp ta, đừng tiếp tục mơ tưởng nữa.”
Mục Thanh
Lê khóe miệng châm biếm, đối với loại nữ hài tự cho là đúng này, nàng không có
bao nhiêu tâm tình để ý tới. Cước bộ thoáng một cái liền đến trước mặt Kiều Vũ
Hân, năm ngón tay hóa thành long trảo chế trụ cổ tay nàng. Kiều Vũ Hân trên tay
tê rần, kiếm rơi trên mặt đất phát ra “Lang khang” một tiếng vang trong suốt.
Ngay sau đó nàng đã bị Mục Thanh Lê quăng ra khỏi võ đài, cho đến lúc té lăn mấy
vòng bên ngoài võ đài, trên mặt vẫn là thần sắc kinh ngạc, không có phản ứng lại.
Một chiêu
này công phu trong nháy mắt, Mục Thanh Lê ngay cả kiếm đều không có lấy, đã
quăng Kiều Vũ Hân ra ngoài võ trường.
Tất cả mọi
người dưới đài chú ý võ đài thứ tư này không khỏi sửng sốt, liền nhìn nữ tử thuần
mỹ bạch y võ phục kia thản nhiên tiêu sái xuống võ đài, tà áo khẽ bay, miệng cười
hờ hững.
“Không tính! Không tính! Ngươi ăn gian!” Kiều Vũ Hân hoàn hồn xoay người
đứng lên, vẻ mặt không cam lòng chỉ vào Mục Thanh Lê.
Mục Thanh
Lê trên mặt mang theo ý cười, liếc nàng một cái, lười nhác mang theo vài phần
khinh thường không kiên nhẫn. “Có bản lĩnh tìm Hoàng Thượng nói đi?”
Kiều Vũ Hân
cứng đờ.
Mục Thanh
Lê đi đến chỗ râm mát ngồi xuống, Noãn Thu đưa tới băng trà. “Tiểu thư, giải
khát.”
Mục Thanh
Lê thân thủ tiếp nhận đến, ngửa đầu uống một ngụm mỉm cười: “Thoải mái.” Tựa
vào vị trí, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Thẳng đến
giữa trưa, Mục Thanh Lê đánh trận thứ hai, vẫn là như trước một chiêu đem đối
thủ ném xuống võ đài, sau đó trực tiếp dẹp đường hồi phủ. Hạ thử này ít nhất phải
ba ngày mới chấm dứt, hôm nay nàng đối chiến đã đánh xong, trở về cũng không ngại.
Nhưng mà một màn này trong mắt những người khác chính là một tầng ý tứ
khác.Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn An Vương thắng thua hay là kiếm thuật,
không khỏi quá cuồng vọng, chẳng lẽ nàng nhận định chính mình có thể thắng được?
Không ít người nhìn Quân Vinh Lâm mặt biến thành màu đen dưới ánh mặt trời có
chút hả hê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT