>__ Trên con đường
mòn, bảo mã điêu xa (ngựa quý báu, xe trạm trỗ), có sáu tráng sĩ mặc võ phục
màu xám trên người mang kiếm thủ vệ một bên, ba thiếu nữ chừng mười ba bốn tuổi
mặc phấn y đứng cạnh xe ngựa.
Ba thiếu nữ
mặc phấn y thấy Mục Thanh Lê thì hai người tiến đến, trong đó một người khuôn mặt
trẻ con, thanh tú lại đáng yêu cung kính nói: “Đại tiểu thư, nhị tiểu thư.” Còn
hai thiếu nữ kia, một người thật bình thường, nhưng lại có một đôi mắt xếch giống
như trời đông giá rét, và rất bắt mắt, làm cho người khác khó quên. Một người
dung mạo tú lệ (thanh tú + mỹ lệ), mắt to môi hồng, linh hoạt như nước mùa thu.
Hai người cũng nhìn chẳng qua không nhìn tới Mục Tử Vi, chỉ đem ánh mắt hướng về
Mục Thanh Lê.
Đem bộ dáng
thê thảm của Mục Thanh Lê thu vào trong mắt, sắc mặt các nàng đều hơi hơi thay
đổi, Noãn Thu vài bước tiến lên đỡ lấy thân thể của nàng, thân thiết nói: “Tiểu
thư, người lại là làm sao vậy?”
Âm thanh
như chim sơn ca đang hót, thanh uyển u chuyển (thanh tịnh + u nhã mà lại uyển
chuyển -__-!!! Là sao trời), thật sự dễ nghe.
Mục Thanh
Lê nghe xong nhịn không được nhìn kỹ nàng vài lần, chỉ cần thanh âm này, khiến
cho người nhịn không được sinh ra cảm giác thân thiết, lại nhìn mặt của nàng,
dù là ai cũng đều khó mà chán ghét người như vậy.
Hàn Xuân hộ
bên kia nàng, mắt mang theo hàn sương liếc qua Mục Tử Vi, lạnh lùng lớn tiếng:
“Lại là ngươi hại tiểu thư bị thương?”
Mục Tử Vi
kìm nén tức giận, đàn tỳ nữ này đối nàng sao không có một chút bộ dáng hạ nhân,
chỉ sợ căn bản là không có đem nàng để vào mắt. Thật sự là học không ngoan, mỗi
lần như vậy chỉ biết tiểu tiện nhân Mục Thanh Lê kia đều theo ý mình xử phạt
các nàng, lại còn đối với nàng ta trung thành như vậy.
“Ta không
có!” Mục Tử Vi trừng mắt với Hàn Xuân, tư thái chủ tử, cười khẩy nói: “Hàn
Xuân, ngươi đừng quên, ngươi bất quá chỉ là hạ nhân, mà cũng dám chất vấn ta?”
Đảo mắt nhìn về phía Mục Thanh Lê, ủy khuất nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi xem xem, Hàn
Xuân lại khi dễ ta. Lần này cũng không thể tùy tiện bỏ qua cho nàng!”
Hàn Xuân
không cam lòng, đáy mắt hiện lên tia bi ai. Thể xác và tinh thần của nàng trung
thành vì chủ, nhưng mỗi lần đều là chủ tử tin kẻ gian cũng không tin chính
mình, lần này lại không nhớ được giáo huấn, phạt nàng nàng chịu, chính là nàng
không cam lòng vì Mục Tử Vi bị phạt. “Bùm” quỳ gối trước mặt Mục Thanh Lê, rũ mắt
xuống thỉnh tội nói: “Là nô tỳ sai lầm rồi, tiểu thư thứ tội.”
Noãn Thu
trong lòng âm thầm thở dài, Hàn Xuân mặt ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng so với
ai khác đều quật cường cháy rực, càng không thể nhìn xem tiểu thư bị khi dễ,
đáng tiếc tiểu thư chính là bị Mục Tử Vi lừa hết lần này đến lần khác, không
phân rõ thị phi. Nàng báo cho Hàn Xuân bao nhiêu lần, sau này không cần quá xúc
động, đáng tiếc Hàn Xuân cố tình không nhớ được.
“Tiểu thư.”
biết rõ sẽ bị liên lụy chịu tội, Noãn Thu vẫn là cầu tình: “Hàn Xuân cũng không
có ý tứ bất kính đối với nhị tiểu thư, chỉ là quá mức khẩn trương thương thế của
tiểu thư.”
Mục Tử Vi
không sợ Mục Thanh Lê không nghe mình, cao giọng nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi đều
nghe được, nàng rõ ràng nói là muội muội hại đại tỷ tỷ bị thương, rõ ràng chính
là vu hại muội muội, muội muội làm sao làm đại tỷ tỷ bị thương.”
Nếu là dĩ
vãng Mục Thanh Lê nhất định sẽ vì muội muội mình yêu nhất trừng phạt bọn họ,
chính đáng tiếc, Mục Thanh Lê trước kia hồn đã sớm bị dọa cho qui thiên (về trời
= chít òy), đương nhiên sẽ không làm như vậy.
Mục Thanh
Lê yên lặng xem các nàng đối thoại, đã đoán ra thân phận các nàng cùng một ít
chi tiết. Hàn Xuân cùng nữ tử bên cạnh đều là tỳ nữ của nàng, thần thái trong
đó đều có thể thấy được lòng trung thành, về phần muội muội này? Chính mình ra
tay với tỳ nữ bên người tỷ tỷ mình sẽ là hảo muội muội? Biết nói đùa.
“Hàn Xuân,
ta không có ý trách ngươi, đứng lên đi.” Mục Thanh Lê mỉm cười nói.
Hàn Xuân ngẩn
ra, nghĩ chính mình đã nghe lầm.
Mục Tử Vi sắc
mặt cũng cứng ngắt, tiểu tiện nhân này lại còn nói không có ý trách tội? Nhưng
thật ra Noãn Thu phản ứng mau một ít, trong mắt hiện lên một chút ý mừng cùng
ngạc nhiên, hướng Hàn Xuân ôn nhu “Hàn Xuân, tiểu thư bảo ngươi đứng lên, còn
quỳ làm gì.”
Hàn Xuân
nghe vậy đứng dậy, há mồm muốn nói rồi lại thôi. Nàng muốn hỏi tiểu thư vì sao
không phạt nàng, nhưng là như vậy chẳng phải là rất kỳ quái, nàng đã tưởng mình
bị phạt.
Mục Thanh
Lê xoay người một bước liền trên xe ngựa, thuận miệng nói: “Hàn Xuân các ngươi
hai người cùng lên, Tử Vi ngươi cưỡi ngựa đi.” Có hai tỳ nữ dẫn đường, nàng
cũng sẽ không cần muội muội này.
“Cái gì?” Mục
Tử Vi kinh sợ kêu lên liền chuẩn bị lên xe. Tiện nhân này cư nhiên dám kêu nàng
cưỡi ngựa, tỳ nữ ngược lại lên xe ngựa?
Hàn Xuân
quay người liền che của trước mặt nàng ta, trên mặt lạnh băng có một ít ý cười,
chính là đối mặt với Mục Tử Vi châm chọc đắc ý “Tiểu thư đã nói, thỉnh nhị tiểu
thư cưỡi ngựa.”
“Ngươi!” Mục
Tử Vi tức giận đến thân thể mềm mại run run, ánh mắt thật vất vả từ trên mặt
Hàn Xuân chuyển sang xe ngựa, thương tâm nhợt nhạt: “Đại tỷ tỷ, muội muội cưỡi
ngựa không tốt lắm, ngươi thật sự muốn muội muội cưỡi ngựa sao?”
Lúc này, Mục
Thanh Lê chính là dựa trên tấm đệm mềm mại bên trong xe ngựa sang trọng, lắng nghe
đoạn đối thoại vừa rồi, càng xác định thân thể của nàng phân phận địa vị so với
muội muội này chỉ sợ cao hơn nhiều lắm, đều là tiểu thư, nhưng là một câu của
nàng hạ xuống, ngay cả tỳ nữ đều có thể ra tiếng ngăn trở, thị vệ chung quanh
cũng không có lên tiếng. Lúc này vừa nghe trong lời nói Mục Tử Vi, đôi mắt nhíu
lại nhìn Noãn Thu có chút dáng vẻ khẩn trương, liền cười thiện lương am hiểu
nói: “Nếu là như thế…… Tử Vi đi bộ trở về đi.”
Còn không
chờ mọi người kịp phục hồi tinh thần lại bởi những lời lúc nãy, Mục Thanh Lê
thanh âm từ trong màn xe truyền ra như vũ lạc trì xuyên (mưa rơi xuống hồ, sông
– chắc ý tác giả là giọng nói réo rắt, tí tách ?!… -__- ta chịu): “Hàn Xuân,
còn chưa lên, nên đi thôi.”
“Vâng.” Hàn
Xuân nhẹ nhàng đáp lại, thân thủ nhàn nhã cầm dây cương liền lên xe ngựa, ngồi ở
xa phu vị trí, vung mã tiên (roi ngựa) “Giá” một tiếng, lái xe mà đi.
Sáu kiếm
khách thị vệ rất nhanh đi theo sau.
“Nhị tiểu
thư……” phì (mập) tỳ nữ trẻ con Hương Trà bất an hướng Mục Tử Vi kêu.
“Ba!” Mục Tử
Vi đem toàn bộ tức giận phát tiết trên người nàng ta, trừng mắt tức giận mắng:
“Kêu, kêu cái gì? Còn không đi tìm xe ngựa cho ta?”
“Dạ, nô tỳ
đi ngay.” Hương Trà rưng rưng không dám chọc cơn giận của Mục Tử V, bước nhanh
chạy đi ra ngoài.
Trong xe ngựa.
Noãn Thu
nhìn tiểu thư là người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, càng xem nghi hoặc càng không
che giấu được. Tiểu thư hôm nay thật sự rất kỳ quái, chẳng những không nghe lời
nhị tiểu thư nói, hơn nữa cũng không có một chút yếu đuối vô năng mhư bình thường
lại còn bộ dáng điêu ngoa, càng đừng nói hiện tại một thân đầy thương, ngay cả
khóc cũng không khóc một tiếng, kêu cũng không kêu một chút, kia khóe miệng……
Hình như là đang cười nha?
“Xem đủ?” Mục
Thanh Lê nghiêng mắt hướng Noãn Thu, miệng cười thành tiếng.
Noãn Thu cả
kinh, nhìn chằm chằm miệng nàng đang cười càng nói không ra lời, tiểu thư rốt
cuộc là làm sao vậy?
Mục Thanh
Lê biết nàng kỳ quái cái gì, thời gian ngắn ngủn nàng đã muốn đoán ra hiện tại
thân thể không phải chính mình, tại vụ nổ kia mạnh thế làm sao có thể còn sống
sót, cho dù sống sót thì thân thể cũng không toàn vẹn, người chung quanh cũng đều
mặc cổ trang mạc danh kỳ diệu (điều kỳ diệu không tên = không thể giải thích),
toàn bộ đều nhận thức được mình, như vậy duy nhất cũng chỉ có một khả năng,
nàng Tá Thi Hoàn Hồn (mượn xác hoàn hồn), vẫn là hoàn hồn đến trên người một cô
gái cùng tên.
Mục Thanh
Lê lo nghĩ, nhập gia tùy tục, hiện tại quan trọng nhất vẫn là đem thân phận
chính mình biết cho rõ ràng, đó là vì sao nàng muốn bỏ rơi Mục Tử Vi, cố tình
lưu lại Hàn Xuân, Noãn Thu, so với Mục Tử Vi, các nàng hai người hiển nhiên là
người một nhà, có thể tin tưởng hơn.
Noãn Thu tự
nhiên là không biết suy nghĩ của Mục Thanh Lê lúc này, ánh mắt nhìn nàng dao động,
lưu quang liễm diễm, thế nhưng xinh đẹp kinh người động phách, làm cho nàng nhịn
không được mê muội nhìn. Nàng vẫn là lần đầu tiên thấy ánh mắt tiểu thư như vậy,
dĩ vãng như thế nào cũng không có phát hiện thần thái ánh mắt tiểu thư quá xinh
đẹp.
Ngay sau
đó, nàng chỉ thấy ánh mắt xinh đẹp dị thường này nhẹ nhàng nheo lại, hình thành
hình trăng cong lưỡi liềm, vô cùng sạch sẽ bộ dáng ủy khuất, làm cho người ta
nhịn không được mà thương tiếc. Cùng đến chính là âm thanh mềm mại của Mục
Thanh Lê:
“Ta có chút
vấn đề cũng muốn hỏi ngươi, ngươi đều thật sự trả lời ta được không?”
Noãn Thu bị
mê hoặc, gật gật đầu, còn thật sự nói :“Tiểu thư muốn hỏi cái gì, nô tỳ nhất định
thật sự trả lời.”
Mục Thanh
Lê trong mắt chợt lóe giảo hoạt, giương môi cười nói: “Ngươi tên gì? Còn có ta
kêu Mục Thanh Lê, thân phận lại là thế nào?”
“A?” Noãn
Thu nghe vậy ngốc lăng ngẩng đầu.
Vẫn cẩn thận
chú ý đến hai người đang nói chuyện trong xe ngựa, Hàn Xuân nghe đến đấy, mã
tiên trong tay cũng dừng một chút, vẻ mặt ngạc nhiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT