Mục Tử Vi
phẫn nộ nhịn không được đem chén trà trên bàn hung hăng hất xuống đất, đè nén tức
giận lại ủy khuất mắng: “Tiện nhân! Tiện nhân! Tại sao, tại sao cha cứ như vậy
thương nàng! Nàng dựa vào cái gì a? Bởi vì nàng là trưởng nữ? Nàng thì tính là
gì, đồ bạch si* ngu xuẩn vô tri, ngược lại hiện tại thì giỏi rồi! Cư nhiên dám
đánh ta, nói không phải không đả thương được không? Như thế nào còn có khí lực
chạy đến đem Mục Vân Tâm vùi xuống đất? Ta muốn thả người, đám cẩu nô tài kia lại
còn không thả, còn lấy tiện nhân kia ra dọa ta!”
*白癡 Bạch si : tâm thần, người tri thức mơ hồ, cử động trì độn. Cũng phiếm
chỉ trí năng kém cỏi. (chắc là giống bệnh down ( O o O) ô ô)
“Tử Vi.” Lam Tú Ngọc thong thả đi tới, váy xanh lam tú nhã ôm sát thân thể
của nàng phô bày thân hình có lồi có lõm. Sắc mặt ám trầm quát lớn: “Nương giáo
(dạy) ngươi bao nhiêu lần rồi? Phải giữ được bình thản, vừa mới bị thế này mới
một chút liền nháo thành cái dạng này, sau hơn thì còn tức đến thế nào nữa?”
“Nhưng mà nương……” Mục Tử Vi ủy khuất ngẩng đầu lên, phẫn hận nói:“Ta thật
sự tức quá, tiện nhân kia cư nhiên kiêu ngạo như vậy, quả thực vô pháp vô
thiên!”
Lam Tú Ngọc
ngồi ở trên ghế điêu, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi cũng có ngoại công là trấn quốc
tướng quân, ngươi cũng có thể như vậy.”
Mục Tử Vi
nghẹn lời, sắc mặt ủy khuất với ghen tị càng nhiều, biểu tình trên mặt cũng có
chút vặn vẹo. Dựa vào cái gì tiện nhân kia có thể có hết thảy.
Lam Tú Ngọc
thấy phiền lòng, tát nàng một cái, ánh mắt lạnh lùng: “Nhìn xem ngươi hiện tại
là bộ dáng gì, nương dạy ngươi đều quên? Nếu để cho người ta thấy, còn ai thích
ngươi? Vũ khí lớn nhất của nữ nhân chính là dung mạo chính mình và thái độ ôn
hòa thân thiện. Làm cho nam nhân nhịn không được thương tiếc ngươi, mà không phải
giống như cái dạng này hiện tại của ngươi, khiến cho người ta chán ghét.”
Mục Tử Vi bị
đánh cho đau, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn là gật đầu nhẫn nhịn, nghe
lời gật đầu: “Nương, ta đã biết.”
Lam Tú Ngọc
vừa lòng, nói: “Hiện tại ngươi cũng không cần khổ sở, tiểu tiện nhân kia cũng
không được bao lâu, chỉ có thể dựa vào ngoại công kia của nàng che chở. Nhưng
là lão gia hỏa** kia lâu nay đều trấn thủ biên cương, nước xa không cứu được lửa
gần. Chờ tiểu tiện nhân này xuất giá, tự nhiên là có người có thể thu thập
nàng.” Khóe miệng nhếch lên, châm chọc nói: “Nàng ta lại vô pháp vô thiên, bộ
dáng điêu ngoa bốc đồng, có người thích mới là lạ. Đúng rồi, bên kia An Vương,
ngươi làm như thế nào.”
**老家伙 Lão gia hỏa : cách gọi khinh miệt người khác
Nhắc tới điểm
này, trên mặt Mục Tử Vi vui vẻ, đắc ý nói:“An Vương nay đã muốn hoàn toàn chán
ghét tiểu tiện nhân, đối với ta một khối tình si.”
Lam Tú Ngọc
lãnh phúng liếc nhìn nàng một cái, “Ba!” Vỗ bàn trên bàn một cái, nghiêm khắc
nói: “Ngươi đừng đắc ý, nương nói qua bao nhiêu lần không thể tin tình yêu của
nam tử, nhất là nam tử hoàng gia càng không thể tin. Có lẽ lúc này hắn đối với
ngươi là thương tiếc, nhưng chỉ là thương tiếc mà thôi, cho đến thời điểm mấu
chốt, ngươi không là cái gì cả.”
“Dạ.” Mục Tử Vi hoảng sợ, yếu ớt đáp lại.
“Nghe cho kỹ, ngươi cùng An Vương chỉ có thể như gần như xa, bất khả xâm
nhập. An Vương đã muốn phong vương, tu vi mặc dù đã là kiếm vương, những cũng
vô duyên (không có duyên phận) với ngôi vị hoàng đế, tự nhiên là không có cách
nào so sánh cùng trấn quốc tướng quân. Ngươi phải làm cao hơn từng bước, nay
chính là lợi dụng An Vương tính kế tiểu tiện nhân Mục Thanh Lê này, một khi Mục
Thanh Lê gả đi, An Vương tự nhiên là có biện pháp đối phó nàng.”
“Tử Vi hiểu được.” Mục Tử Vi mím môi, đáp ứng lại, ánh mắt buông xuống lại
chớp động vài phần không cam lòng. An Vương đối với nàng làm sao lại là thương
tiếc, tất nhiên là có tình. Nếu nàng thật sự muốn làm hoàng hậu, dám nói An
Vương không vì nàng tranh ngôi vị hoàng đế được sao?
Lam Tú Ngọc
là ai, Mục Tử Vi này là một tay nàng dạy nên, nàng ta có vài phần tâm tư há có
thể thoát được ánh mắt của nàng. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lại đánh một
cái ở đầu của nàng ta, cả giận nói: “Ngươi đừng nghĩ là nương không biết ngươi
đang nghĩ cái gì? Nương còn có thể lừa ngươi sao? An Vương thì tính cái gì? Hiện
tại Đông Tống quốc ai chẳng biết Thái Tử cùng Tần vương hai phái? An Vương có
cái gì? Nếu không có tiểu tiện nhân này thích, sẽ còn đại thần đứng ở bên hắn?
Nương trực tiếp nói cho ngươi, lão gia hỏa trấn quốc tướng quân kia không phải
kẻ ngu dốt, Hầu gia càng thêm hiểu được lí lẽ. Có Thái Tử cùng Tần vương hai
phái ở trên chèn ép, An Vương tuyệt đối không có khả năng. Ngươi nếu có bản
lĩnh thì đi làm cho Thái Tử hoặc là Tần vương thích ngươi, ít ra thì Tấn vương
cũng mạnh hơn so với An Vương.”
Mục Tử Vi
không dám nhiều lời, vội vàng lôi kéo cánh tay Lam Tú Ngọc, làm nũng phe phẩy,
ngoan ngoãn đáp ứng nói: “Dạ, nương, ta hiểu được, ta như thế nào cũng sẽ không
cho ngươi thất vọng. Tiểu tiện nhân kia, ta cũng không định cho nàng quá phận.”
“Ân.” Lam Tú Ngọc hài lòng gật đầu, trong mắt hiện lên một chút ngoan ý,
nói: “Ngươi yên tâm, nương tự nhiên sẽ không để ngươi chịu ủy khuất. Biểu tỷ
ngươi nay là sủng cơ của Tần vương, ngươi về sau nhiều cùng nàng thân cận hơn một
chút, nương tự cũng sẽ đi nói tốt cho ngươi. Ngươi cứ ở bên tai An Vương phiến
phiến phong (đốt lửa, kích động, hành động đốt đền chăng -__-!!!), ở nhà không
có cách nào làm khó tiểu tiện nhân, ngươi sợ bên ngoài còn không có cách trả lại?”
Nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Tử Vi một chút, Lam Tú Ngọc tao
nhã mỉm cười nói: “Nương đối với ngươi có tin tưởng, ngươi phó tiểu mô dạng (bộ
dáng mô phỏng lại) này, người thấy người liền thích, không thể đổ cho ngươi. Tiểu
tiện nhân kia tính tình điêu ngoa, cũng chỉ dám hung hăng ở trong nhà. Trong học
viện hoàng thân quốc thích nhiều như vậy, người quyền quý, nhiều người có thể
đùa bỡn trừng phạt nàng, ngươi còn sợ không xảy ra?”
Mục Tử Vi
ánh mắt sáng lên, thế này mới chân chính vui vẻ cười rộ lên, đối với Lam Tú Ngọc
làm nũng vui nói: “Vẫn là nương thông minh, một câu đánh thức người trong mộng,
Tử Vi hiểu được.”
“Hiểu được là tốt rồi, về sau phải nhẫn nhiều hơn, không thể xúc động,
này ở bên ngoài, đều có người nhìn, ngươi càng đáng thương, người khác sẽ cảm
thấy Mục Thanh Lê càng đáng giận.” Lam Tú Ngọc mỉm cười dạy nói.
Mục Tử Vi gật
đầu, cười đến hai cái lúm đồng tiền hết sức đáng yêu, trong mắt lý đều là đắc ý
tính kế. Mục Thanh Lê, ngươi chờ đi, ngươi đắc ý không được bao lâu, ta sẽ cho
ngươi biết hậu quả dám đối nghịch của ta! Chờ xem.
Thẳng đến mặt
trời xuống núi, chân trời một mảnh sáng mờ mây hồng, hết sức diễm lệ.
Mục Thanh
Lê trở về ‘Lê viện’, chỉ thấy thị vệ mặc võ phục màu xanh đang đứng ở cửa, thấy
nàng cúi đầu bẩm báo nói: “Đại tiểu thư, Hầu gia phân phó thuộc hạ hướng đại tiểu
thư bẩm báo, tam tiểu thư có sai, chịu trừng phạt cũng đủ rồi, té xỉu đã được
thả ra.”
Mục Thanh
Lê gật đầu: “Đã biết.”
Như vậy đã
sớm có kết quả như dự kiến trong lòng nàng, trong Hầu gia phủ này, có thể làm
ngược mệnh lệnh của nàng chỉ có Mục Thắng. Mục Thắng sẽ không làm cho nàng mất
hứng, còn giúp đỡ nàng chống lưng. Hôm nay Mục Vân Tâm này bị nàng phạt, có thể!
Nhưng là người này cũng không thể gặp chuyện không may, nếu như gặp chuyện
không may nàng thật phạm sai lầm lớn rồi. Cho nên khi người này hôn mê, hắn liền
phân phó thả ra, cấp đủ trừng phạt, cũng tiêu chuyện này.
Thị vệ hoàn
thành sứ mệnh liền lui xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT