Giờ ăn cũng đã đến,tôi đi lon ton xuống căn tin để ăn trưa.Bụng tôi nó réo nghe thấy thương lun.Đang lấy khây đựng thức ăn thì cái đám hồi sáng nói xấu tui kéo đến gặp tôi.Tụi nó nhìn sự thay đổi của tôi và nói:
_Trời ơi,tao không ngờ trước mặt tao là Lona Linsa của ngày nào đó tụi bây ơi!
_Không tin thì mặc xác tụi bây,tránh ra cho tao !-Tôi bực bội lấy một dĩa sushi để trên khây.
Tụi nó tức giận vì tôi dám nói vời tụi nó như thế nên tụi nó liền lấy tay hất đổ khây đồ ăn của tôi:
_Dám nói zậy
với tụi tao àh con chó kia.Từ xưa là chó nên bây giờ có thay đổi thế
nào cũng là chó thôi,Lona àh!-Tụi nó hống hách la to
Tôi tức điên
lên nhào lấy tụi nó.Con đầu đàn không đỡ kịp bị tôi đánh văng vào tủ
đựng thức ăn nó đau điếng,nhưng vẫn cố hết sức bay nahnh về tôi.Tôi lấy
lợi thế nên thẳng chân đá vào bụng nó.Nó ôm bụng ngã nhào.Đàn em nó thấy vậy xông vào.Lập tức tôi liền nhớ lại chiêu thức mà chị Lina dạy để
giải toáng đám đông đang đánh hội đồng mình.Tôi cầm hai chiếc dép lên
quơ vòng vòng.Đứa nào ăn phải thì chắc cũng chãy máu mồm vì dép tôi vừa
dày vừa cứng.Hạ gục thêm 2 đứa nữa thì tôi bị một đứa trong nhóm đánh
lén.Nó đánh sau lưng tôi.Đau thật,nhưng tôi nhanh tay quay nhanh đằng
sau tát mạnh vào mặt con nhỏ đánh lén.Tôi ghét nhất là mấy con nhỏ đánh
lén.Tôi định tha cho tụi nó nhưng con nhỏ vừa đánh lén tôi ôm chân tôi
cắn thật mạnh.Tôi nổi cơn điên quay sang đạp mạnh vào đầu con nhỏ đó.Con nhỏ ngất đi để lại trên chân tôi một vét cắn rướm máu.Trận đấu kết
thúc,căn tin trong tình trạng hỗn loạn,ai ai cũng nhìn tôi với ánh mắt
sợ hãi.Ai cũng xì xào bảo rằng tôi không phải là Lona,bảo tôi là 1 con
ác quỹ.Nhưng tôi để ngoài tai tất cả các lời nói đó lặng lẽ bước lên sân thượng.Tôi ngồi co ro với thời tiết lạnh lẽo.Nhớ lại những kí ức năm
nào ở chính nơi đây làm con tim tôi quặng đau.Không biết từ lúc nào
những giọt nước mắt của tôi rơi xuống.Tôi không mún quýnh tất cả,tôi vẫn mún là Lona ngày xưa,1 Lona hiền lành dễ thương.Nhưng có lẽ đã quá
muộn rồi nhỉ,cuộc sống đã khiến Lona này là 1 Lona hung dữ,không biết sợ ai.Nhưng đâu đó trong trái tim tôi vẫn còn 1 phần nào đó của Lona ngày
xưa.Hum nay tôi khóc để ngày mai không thấy hối hận.Khóc cho đã xong tôi định đi xuống lớp nhưng có một giọng nói khiến tôi giật mình:
_Cô thật sự đã rất mạnh mẽ rồi Lona ah`!
_Ai zay?-Tôi quay lại nhìn xung quanh sân thượng
_Cô Không nhớ tôi sao?Vậy cô có nhớ câu nói:"Hãy mạnh mẽ lên vả cho họ thấy cô không phải là con ngốc không?"
Nói xong anh
ta đi ra thì ra là Buddy,một Hotboy lạnh lùng của trường.Lúc đó tôi còn
không ngờ anh ta là người đã nói câu nói ấy với tôi từ 1 năm trước.Lúc
Buddy nói câu ấy thì tôi đang trong hình dạng te tua bèo nhèo như con
mèo ướt.Tôi ngỡ ngàng :
_Chính anh là người nói với tôi câu ấy?
_Đúng-Buddy
lạnh lùng đáp_Mà hình như cô đã trưởng thành hơn rồi nhỉ?Mà cô nên nhớ
đừng đi quá xa để phải hối hận.Đừng trở thành tất cả những người đầu gấu ở đây.MÀ hãy là chính cô,Lona ngốc nghếch.
_Nè tôi hết ngốc rồi đó nha!!-Tôi bực mình đáp.
_Tôi biết,Nhưng hãy nhớ đừng làm gì để phải hối hận nhé!
Bỗng dưng nói xong anh ấy có 1 vẽ bùn rất tội nghiệp.Nhìn sâu trong đôi mắt ấy tôi có thể nhìn thấy được:
_Dù sao tôi cũng cảm ơn anh!Nhờ anh mà tôi đã không còn là con ngốc nữa-Nói xong tôi bỏ đi không thèm quay lại nhìn Buddy.
Nhưng tôi đâu ngờ khi tôi đi rồi thì Buddy mới nói câu này:
_Thật vui khi thấy em trưởng thành,không còn như trước nữa,Em đã trở lại rồi , Lona của tôi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT