Trong niềm hân hoan chào đón năm mới, năm nay là năm không có gì đặc biệt, nhưng lại mang một ý nghĩa đặc thù.

Lần đầu tiên nhà nhà đều sáng đèn, trong tiếng pháo nổ, cô nhận được điện thoại của anh, trong giọng nói tràn ngập ý cười: “Giai Nam, em chuyển lời chào hỏi của anh đến bác trai và bác gái nhé”.

Bên đây, tai của bà Tống vô cùng thính, trong buổi tiệc tối liên hoan mừng xuân có người hát vang, trong phòng bếp, bánh chẻo đang cuồn cuộn bốc hơi nóng, cô lại có thể nghe rõ rành rành: “Tống Giai Nam, là ai thế?”

Ở chân trời có một đóm pháo hoa đang nổ tung, ánh sáng lập lòe phát ra từ nơi đó đang chiếu vào trên mặt của cô, cô mỉm cười, “Một người bạn”.

“Anh chỉ là một người bạn?” Người ở đầu dây bên kia hơi có chút bất mãn.

Cô đành phải đóng cửa phòng, nhỏ giọng nói thầm: “Anh có biết là mẹ em rất hay càm ràm ríu rít hay không, chỉ với sự việc lần trước thôi, về nhà mẹ đã bức cung em suốt một ngày”.

“Vậy em có nói gì không?”

“Em làm động tác chọc cười rồi nói sơ qua, mẹ cũng không nói gì nữa”.

Trầm mặc một lúc, Tô Lập khẽ gọi cô: “Giai Nam?”

“Sao anh?”

“Không có gì, chỉ là anh muốn nói, lúc nào thì đến ra mắt bố mẹ em?”

Tống Giai Nam có chút kinh ngạc, không chờ cô trả lời, bên kia đã cười khẽ rồi nói: “Đừng căng thẳng, từ từ sẽ đến thôi”.

Trò chuyện với nhau rất lâu, sau khi cúp máy, cô thở phào nhẹ nhõm, giống như có một đám sương mù bí ẩn đang bao phủ trái tim mình, cô vẫn chưa xác định rõ thái độ của gia đình Tô Lập đối với mình, nhưng cô luôn mơ hồ cảm thấy khó khăn và nặng nề.

Nhưng không có biện pháp nào khác, chỉ còn cách phải từ từ chờ đợi.

Nhớ đến ngày hôm đó, rõ ràng là một ngày bầu trời vô cùng sáng sủa, ở tòa soạn mọi người đang nhàn nhã ngồi tán dóc, Tống Giai Nam thì đang mải miết nhìn điện thoại, Tô Lập nói là đi công tác Thành Đô, đến chiều máy bay hạ cánh, cô đang nhẩm tính thời gian hẳn là xấp xỉ rồi.

Nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy thân thể hơi lắc lư, ly nước trên bàn lại nhẹ nhàng gợn sóng, có lẽ là rất nhiều người cũng cảm nhận được có điều bất thường, trong phòng làm việc bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ là cơn chấn động này chỉ trong nháy mắt đã trôi qua.

Không biết có ai đó thét lên một tiếng: “Là động đất!” Tất cả mọi người trong phòng làm việc đều đứng lên, chủ biên vừa đi uống nước về cười ha ha, “Cái gì mà động đất, có phải là do công trình đang thi công ở dưới hay không?”

Lời vẫn chưa nói hết, bỗng nhiên có một cơn chấn động khác còn mạnh hơn lúc nãy ập tới, làm lung lay tòa cao ốc năm mươi tầng này, rất nhiều người thét lớn, sau đó chạy ồ ra bên ngoài, “Động đất, tất nhiên phải chấn động!”

Cái cảm giác xung quanh gập ghềnh lắc lư này càng ngày càng dữ dội, những xấp tài liệu chồng chất trên bàn, ào một tiếng tất cả đều rơi vung vãi xuống nền đất, Tống Giai Nam vẫn chưa phản ứng kịp đã bị một đồng nghiệp nắm lấy, “Ngẩn người gì nữa, chạy mau đi!”

Rất nhiều người xông ra từ lối thoát hiểm, tay trái của cô đang siết thật chặt chiếc điện thoại di động, tay phải thì bị đồng nghiệp kéo, trong đầu cô trống rỗng, chờ đến khi chạy đến mức đôi chân mềm nhũn, cô nhìn lại cao ốc tòa soạn đã cách xa năm mét.

Nhưng khi đứng trên mặt đất bằng phẳng, lại không có bất kỳ cảm giác gì.

Có vài người đi đường dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ, càng lúc càng có nhiều người từ các tòa cao ốc khác tuôn ra, đám đông không ngừng ầm ĩ thét “Động đất, động đất”, trên đường nhanh chóng tụ tập rất nhiều người, có người gọi điện thoại cho 110, có người gọi điện thoại cho người quen, qua một lúc lâu sau, bảo vệ của tòa cao ốc đến la to: “Được rồi, được rồi, động đất đã qua”. Sau đó đám người lại trở về tầng lầu của mình, dồn dập chen chúc.

Tống Giai Nam lập tức gọi điện thoại vào số của Tô Lập, nhưng đầu dây bên kia lại đang trong tình trạng tắt máy, trong lòng cô có chút bất an, nhưng cũng chỉ có thể tự trấn an bản thân mình, có lẽ anh ấy đã lên máy bay.

Trận động đất này giống như một tia chớp, bắt đầu cực nhanh, kết thúc cũng cực nhanh, thành phố ven biển này, trong cơn phẫn nộ của địa chấn lại không tổn hại gì cả.

Ở tòa soạn đang trong tình trạng hỗn loạn, ly nước rơi vung vãi trên nền đất, màu nâu của nước trà chạy dọc trên trang giấy trắng như tuyết của bản thảo, rồi lại rơi xuống nền nhà trắng toát, những đồ vật linh tinh đổ ra khắp nơi trên mặt đất, có đồng nghiệp la lên: “Lúc tôi chạy quên không mang theo ví tiền, dù sao cũng phải vác laptop trên đầu trước”.

“Trời ơi, lúc tôi chạy trên tay vẫn còn cầm tách trà, có lầm không vậy”.

Tống Giai Nam lặng lẽ dọn đồ đạc, vừa định ngồi xuống xem tin tức trên mạng thì điện thoại trong phòng làm việc của chủ biên vang lên, “Ở Tứ Xuyên vừa xảy ra trận động đất rất mạnh, chỉ cần cấp trên thông báo xuống thì các phóng viên chuẩn bị lên đường bất kỳ lúc nào nha”.

Tứ Xuyên ----- Trong đầu cô ong lên một tiếng, Tống Giai Nam cầm điện thoại lên, lập tức gọi cho Phương Ngôn Án: “Cậu đang ở đâu?”

“Trước cửa nhà sách Tân Hoa, đang chạy xe, à, đã chạy đến ngã tư đường rồi”.

“Vừa có động đất, cậu có cảm nhận được không?”

“Hả? Động đất, em không có cảm giác, hóa ra là động đất, khó trách vừa rồi có nhiều người chạy từ trên lầu xuống như vậy”.

Cô hơi buông lỏng hô hấp, sau đó lại càng căng thẳng hơn, “Phương Ngôn Án, vừa rồi tôi vừa nhận được tin tức tâm của địa chất là ở Tứ Xuyên, Tô Lập đang ở Thành Đô, vừa rồi tôi vừa gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng anh ấy đã tắt máy”. Cô dừng lại một chút: “Tôi không biết chuyến bay của anh ấy là lúc mấy giờ, cậu có thể điều tra giúp tôi không”.

Phương Ngôn Án “Hả” một tiếng, rồi cấp tốc phanh xe lại, cậu ấy nhỏ giọng nói: “Biết rồi, em sẽ gọi cho chị Tô Cẩn, có tin tức gì em sẽ báo cho chị ngay”.

Thời điểm xảy ra động đất là hai giờ hai mươi tám phút chiều, năm phút sau đó, trên internet đã xuất hiện những đoạn video tự quay, hình ảnh những học sinh hoảng hốt núp dưới gầm bàn ở trường đại học, những quyển sách trên đỉnh đầu không ngừng rơi xuống nền đất, tiếng thét vang lên liên tục.

Năm phút sau, điện thoại ở tòa soạn vang lên, sau khi chủ biên nghe điện thoại xong thì xoa huyệt thái dương rồi trịnh trọng nói: “Nhóm phóng viên đầu tiên, được gửi đến nơi xảy ra động đất ở Tứ Xuyên lấy tin, vào phòng họp đi”.

Không có tên của Tống Giai Nam. Nhưng cú điện thoại của Phương Ngôn Án cũng làm cô thở phào nhẹ nhõm, “Trong danh sách hành khách trên chuyến bay một giờ rưỡi chiều nay có tên anh ấy, vừa rồi lúc chị Tô Cẩn hỏi thì ước chừng máy bay đã bay đến bầu trời Chiết Giang rồi, một giờ sau sẽ hạ cánh xuống sân bay Hồng Kiều ở Thượng Hải”.

Những hình ảnh đang dần dần được upload lên Internet, trong diễn đàn, phải cố gắng lắm mới có thể chen chúc vào được, ban đầu khi nhìn thấy một vài bài báo vẫn chưa cảm thấy gì, sau đó nhìn thấy những hình ảnh cô mới hoảng hốt, càng xem, càng thấy tình hình thật sự nghiêm trọng.

Những hình ảnh đầy bụi đất và máu kia, còn có rất nhiều người đang khóc, gào thét, có rất nhiều người đang yên lặng nằm bên dưới tấm vải khổng lồ trên mặt đất, bên cạnh còn có rất nhiều cặp sách đủ mọi màu sắc.

Bầu trời đã được bao phủ bởi màu xanh rực sáng, ánh sáng lấp lánh dịu dàng vắt qua những tầng mây, xuyên qua cửa sổ thủy tinh đập vào mắt, thời tiết vào tháng năm có chút ẩm ướt, máy điều hòa trong phòng làm việc đang hoạt động nhẹ nhàng, những người còn lại đang chờ đợi trước máy vi tính, nhóm phóng viên đầu tiên rời đi, vẫn còn có người ra ra vào vào trong phòng họp, không khí mờ ảo của khói thuốc bao phủ.

Có người đứng lên, đẩy cửa sổ ra, một cơn gió thổi vào mắt cô.

Còn có điện thoại di động trên bàn đang không ngừng rung, bỗng nhiên nước mắt kiềm chế đã lâu rơi xuống, cô cầm điện thoại lên, chạy đến phòng uống nước, không kiềm chế được sự nghẹn ngào nữa: “Em…”

Người đó đang ở sân bay Hồng Kiều Thượng Hải, anh bay từ Thành Đô về để tham gia cuộc họp hàng năm giữa các doanh nghiệp, máy bay vừa hạ cánh, ngồi ở khoang hạng nhất anh đã nghe được tiếng nói đứt quãng của nữ tiếp viên hàng không là xảy ra động đất gì đó, ở Thành Đô gì đó đang không ngừng phát thanh ở sân bay, anh suy nghĩ cẩn thận một lát mới cảm nhận được là mình vừa tránh được một tai kiếp.

Anh không suy nghĩ một giây nào mà mở điện thoại di động ra, vừa ấn số điện thọai của Tống Giai Nam thì tiếng khóc đè nén của cô truyền đến, anh vô cùng hoảng sợ, trong giây phút đó anh cũng thấy màn hình tivi trong đại sảnh sân bay, tất cả các tiết mục đều trở thành các kênh tin tức, chỉ trong một giờ ngắn ngủi, tất cả các phương tiện truyền thông và phóng viên của CCTV đã đến hiện trường.

Dường như có ai đó cố ý lựa chọn hình ảnh, đống hoang tàn trong ảnh chính là nơi anh vừa rời khỏi, giọng nói của Tống Giai Nam chậm rãi truyền đến, lời nói đứt quãng không đầy đủ, nhưng anh vẫn hiểu được ý của cô, âm thanh không hề thoải mái.

Bên kia có người gọi tên cô, anh nghe được tiếng khăn giấy ma sát với nhau, sau đó là giọng nói ồm ồm của cô: “Tòa soạn của bọn em điều ký giả đi đến khu vực xảy ra động đất, có thể em cũng phải đi, anh không có gì là tốt rồi”.

Không chờ anh trả lời, điện thoại đã tắt, chỉ còn lại duy nhất âm thanh tút tút dài.

Anh gọi lại lần nữa cũng không ai bắt máy, có lẽ cô thật sự bận rộn, Tô Lập chỉ còn cách cười khổ, anh trở về phòng làm việc, vừa lên mạng xem tin tức và hình ảnh anh đã giật mình.

Chẳng qua lúc này chỉ cách lúc xảy ra địa chấn khoảng nửa giờ, bên phía chính phủ đưa tin vẫn chưa kịp đến.

Anh lập tức gọi điện thoại cho Tô Cẩn, cho Phương Ngôn Án, cho bố mẹ, sau đó lại gọi cho Tống Giai Nam, nhưng đường dây vẫn bận.

Lúc đó, Tống Giai Nam cũng gọi cho anh một lần, số máy anh vẫn bận, có vài phóng viên trẻ tuổi đi cùng cô gọi điện thoại cho người nhà, bạn bè, có một số người chỉ nói qua loa, trước cửa tòa soạn là những thùng nước khoáng và thực phẩm được vận chuyển theo xe, trên mặt mỗi người để lộ ra vẻ lo lắng cho tình hình trước mắt.

Cô chỉ cảm thấy trong lòng đang rối rắm, lòng bàn tay đang nắm chặt điện thoại túa đầy mồ hôi, cô vừa dập điện thoại, định gọi lại lần nữa thì anh đã gọi đến, giọng nói của anh không điềm tĩnh và lạnh nhạt như thường ngày nữa, thậm chí còn có phần nôn nóng: “Tống Giai Nam, em thật sự muốn đi?”

Anh có quyền ngăn cản cô đi, anh vừa trở về từ con đường tử, may mắn thoát được cái chết, còn cô lại quyết tâm đưa bản thân mình đến nơi nguy hiểm, trong trận thảm họa không biết được tương lai thế nào.

“Em muốn đi”. Cô ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bầu trời, rõ ràng chỉ mới hơn ba giờ cô đã cảm thấy một ngày sắp kết thúc, mỗi phút mỗi giây đều dài đến mức làm người ta sợ sệt, “Em đi”.

Giọng nói ríu rít của Tô Lập dừng lại, cuối cùng anh nói với tài xế: “Đến sân bay quân sự Nam Bình”.

Đồng hành với cô còn có năm sáu phóng viên của đài phát thanh thành phố, một số khác là những bác sĩ đến từ bệnh viện Nhân Dân, họ mang theo rất nhiều thuốc, mặc áo blouse trắng, lưng đeo hộp cứu thương, dẫn đầu là một bác sĩ trẻ tuổi trên tay đang cầm một lá cờ lớn, phía trên là con dấu chữ thập đỏ của bệnh viện, nhìn qua rất nổi bật, các phóng viên nắm lấy tay bọn họ, dùng điện thoại chụp ảnh, cuối cùng bật thốt ra một câu làm bầu không khí trở nên sinh động hơn: “Tại sao tòa soạn của chúng ta không có lá cờ như bọn họ!”

Bởi vì là máy bay quân sự nên không gian rất chật hẹp, những vật dụng cần thiết đều được cố gắng đưa lên trên, sau đó mới chừa một không gian dành cho mọi người ngồi, bởi vì chuyên chở các vật liệu nên phải tốn một thời gian rất lâu để sắp xếp, bầu trời dần dần tối đi, PHS ở tòa soạn truyền đến tin tức, “Nhóm phóng viên đầu tiên đã đến tòa soạn báo ở Thành Đô”.

Chưa nói được bao nhiêu, thì trong lòng mỗi người đã xuất hiện một tảng đá lớn nặng nề, Tống Giai Nam ngồi trong cabin máy bay nhìn ra ngoài, cô rõ ràng nhìn thấy một chiếc xe Audi màu đen, mang biển số quân đội, chiếc xe vẽ thành một độ cong trên mặt đường, sau đó có một bóng dáng rất quen thuộc bước xuống.

Có lẽ anh không thấy được cô, có một sĩ quan bước đến nói chuyện với anh, anh khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía chiếc máy có sự hiện diện của cô.

Nhưng cô lại nhìn thấy rất rõ, trong lòng chỉ cảm thấy xót xa, cũng giống như sinh ly tử biệt.

Sau đó máy bay bắt đầu hoạt động, vì là máy bay quân sự nên tư thế ngồi rất không thoải mái, dường như mỗi một bộ phận trên cơ thể đều bị chấn động, cô bị choáng váng đến mức hít thở không thông, bỗng nhiên cô nhớ đến vẫn chưa tắt điện thoại di động, cô mở ra xem, vừa nhìn đã thấy trên màn hình hiện lên một tin nhắn vô cùng rõ ràng, “Tống Giai Nam, em nhất định phải bình an trở về”.

Cô yên lặng tắt điện thoại di động, sau đó nhắm mắt lại, không nghĩ bất kỳ điều gì cả.

Hai giờ sau máy bay quân dụng đáp xuống phi trường, may mắn là tín hiệu vẫn khá tốt, cô gọi cho bố mẹ và Tô Lập thông báo là mình vẫn bình an, sau đó lãnh đạo chỉ thị tất cả mọi người ---- đi theo đoàn người của bệnh viện Nhân Dân đến nơi cần thiết để chữa bệnh và đưa tin, chú ý an toàn.

Tình hình ở Thành Đô khá hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, không có sự ẩm đạm đổ nát như cô đã dự tính, dù sao cũng là một thành phố lớn, sau khi xảy ra động đất thì trật tự cũng khôi phục rất nhanh, những mảnh đất trống cũng đã dựng đầy lều trại, cảnh sát giao thông và cảnh sát vũ trang đều đang điều động trật tự giao thông.

Trời đã tối hẳn, đội chữa bệnh bên kia có một chiếc xe, chuẩn bị mạo hiểm đến khu bị động đất nặng nhất, Tống Giai Nam cắn răng một cái rồi quyết tâm theo một vài phóng viên lên xe, vì trời đã khuya không tìm được xe, nên số người còn lại phải đến tòa soạn ở Thành Đô để chờ lệnh.

Trong đoàn chữa bệnh có một bác sĩ rất tuấn tú, anh ta nhiệt tình hỗ trợ nhóm phóng viên, không ngừng hối thúc bọn họ ăn uống, Tống Giai Nam lại hơi say máy bay nên chỉ có thể uống vài hớp nước, ăn hai thanh chocolate.

Xe đi được hai giờ, cô mới thực sự được mở mang kiến thức về những khó khăn trên đường đi, do trời mưa, trời lại tối, đi vào khu vực đồi núi nên đường đi rất gập ghềnh khó đi, trên đường đi nhóm người của bọn cô không ngừng gặp những đoàn xe cứu tế thiên tai, hoặc những xe vận chuyển người bị thương, càng đi về trước đường càng nguy hiểm, trên núi những hòn đá nhỏ không ngừng rơi xuống, đập vào trên mui xe phát ra những tiếng lộp bộp, tạo thành những cơn dư chấn nhỏ, khiến mọi người kinh hồn bạt vía.

Tất cả mọi người trong xe đều cau mày, có một vài bác sĩ nhắm mắt lại, im lặng chờ đến nơi, trên đường đi ai cũng mơ mơ màng màng rồi bị lắc lư, rất nhiều người cũng bị ánh sáng mờ nhạt làm ngủ thiếp đi rồi lại tỉnh giấc. Đến lúc rạng sáng mới đến bệnh viện Huệ Dân ở Bành Châu, vừa xuống xe mọi người lập tức vào lều ngả đầu ngủ.

Tống Giai Nam vẫn chưa thể ngủ sâu được, trong giấc mộng không sâu của mình cô cảm thấy giống như cô được bao phủ bởi một màn sương, thấy không rõ, sờ không được, bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ bằng thép có người thét lên chói tai, bên cạnh có một phóng viên nghiêng người nhảy dựng lên, “Dư chấn! Mau chạy ra ngoài đi!”

Trên vùng đất trống trải đang có rất nhiều thành viên trong đội chữa bệnh và phóng viên đứng, nhiều người trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn bầu trời bao la mịt mù, có người lại mệt mỏi trở về lều ngủ, lúc này Tống Giai Nam mới nhớ đến phải liên lạc với Tô Lập, cô cầm điện thoại lên mới thấy trong máy có mười mấy cuộc gọi nhỡ, là Tô Lập gọi đến, trong lòng cô rất đau xót, khó khăn lắm mới nhắn tin cho anh được: “Em không sao, chỉ hơi mệt, em sẽ chú ý an toàn, anh yên tâm”.

Cô thử rất lâu mới gửi được tin nhắn đi, khi đó trời đã sáng hẳn, trong bệnh viện đã lục tục đưa tới rất nhiều người bệnh, có người bị thương, có người hôn mê co giật, có người xương sườn bị vỡ nát, từng mảng máu lớn và bụi bặm dính trên phần da ở thân thể họ, mùi tanh sộc vào mũi.

Còn có rất nhiều trẻ em nhỏ, cô chỉ biết bất lực nhìn bọn họ, ánh mắt cô cay xè, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt, nhóm phóng viên phân thành những đội nhỏ đi cùng với nhóm cứu hộ đến hiện trường. Cô tận mắt chứng kiến thấy hai người được cứu sống, sau đó cô tự rút ra kinh nghiệm cho bản thân rằng cái chết chính là đau khổ.

Tám giờ tối, cô ăn hai gói bánh bích quy, gửi đi bản thảo đầu tiên gần ba nghìn chữ.

Dường như những cú điện thoại của Tô Lập đều rất nhịp nhàng, mỗi một giờ vang lên một lần, cô không nhận, anh cũng không gọi đến nữa, mỗi lần điện thoại vang lên cô rất sợ, bởi vì cô sợ nghe giọng nói của anh rồi bản thân sẽ khóc, sợ hãi, đau lòng, buồn bã, không thể giúp được cô lúc này, những hình ảnh bi thảm kia giống như một cuốn phim nhựa tồn tại trong trí nhớ của cô, vào lúc đêm khuya vắng lặng cuốn phim đó lại tự động phát trong đầu cô.

Cô không biết bản thân mình trải qua những ngày này như thế nào, ngoại trừ việc đi cùng với đội chữa bệnh đến khu vực xảy ra thảm họa, thì cũng là đi theo bọn họ cứu người, buổi tối cô viết bản thảo, rồi trốn vào một góc cùng với nhóm ký giả khóc, ngay cả một y tá thường được chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt vẫn cùng khóc với bọn cô.

Tống Giai Nam cảm thấy cô trải qua năm ngày này vô cùng tồi tệ, không có thức ăn nóng, không có nước nóng, mãi cho đến chín giờ tối cấp trên ở tòa soạn mới đưa ra chỉ thị yêu cầu bọn họ trở về tòa soạn ở Thành Đô, để cho nhóm phóng viên tiếp theo đến tiếp nhận nhiệm vụ.

Không có ai nói không muốn, thân thể mỗi người sớm đã vượt quá áp lực trách nhiệm công việc từ trước đến nay, có lẽ đã sớm biết được tin tức kia, Tô Lập gửi tin nhắn cho cô: “Ngày mai anh đến Thành Đô”. Còn cô chỉ trả lời: “Có thể ở nhà chờ em được không?”

Khi gõ chữ “Nhà” ra, cô không thể khống chế được nước mắt, trong đêm tối, tất cả các thành viên của đội chữa bệnh đều đã ngủ, thung lũng tối mù mịt, những cơn gió mạnh thổi ập đến khiến chiếc lều rung động, tiếng leng keng phát ra, cô không ngủ được, nằm trên mặt đất cứng lạnh như băng, mỗi một tế bào đều cảm nhận chân thực được những cơn rung từ sâu trong lòng đất.

Cách đó không xa trên một tảng đá, có một người đang ngồi, trên tay đang cầm một chiếc điện thoại, màn hình vẫn đang phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, đó là thứ duy nhất an ủi trong đêm tối.

Là vị bác sĩ hay giúp đỡ bọn họ, có lẽ nghe được tiếng bước chân của cô, anh ta khẽ quay đầu lại, cười nói: “Không ngủ được à, dư chấn còn nhiều, may mà ngày mai mọi người đi rồi”.

Cô thấy anh ta đang không ngừng ấn một dãy số, cô liền hỏi: “Là bạn à?”

“Là bạn gái trước, sống chết chưa biết”.

Tống Giai Nam kinh ngạc nhìn anh ta, vị bác sĩ này có một đôi mắt hoa đào, khi cười có nửa phần đùa giỡn nửa phần lạnh nhạt. Cô bình tĩnh hỏi: “Cô ấy ở đâu, có bạn bè khác để liên hệ không?”

“Không biết, sau khi chia tay cũng không liên lạc nữa. Bạn trai cô thì sao?”

“Anh ấy thoát nguy rồi. Một giờ chiều ngày mười hai đã lên máy bay rời khỏi Thành Đô, anh ấy đi, kết quả tôi lại đến”.

“Trở về chuẩn bị kết hôn à?”

“Hả?” Cô có chút kinh ngạc, “Chúng tôi mới quen nhau không lâu…”

“Trải qua nhiều ngày chứng kiến nhiều người, nhiều chuyện như vậy, không có ý nghĩ muốn buộc chặt đối phương sao? Có lẽ kết hôn mới có cảm giác hai người chỉ thuộc về đối phương, ngay cả sinh ly tử biệt cũng không để tâm đến, cô không có cảm giác như vậy sao?”

Phong cảnh xinh đẹp ban ngày ở chân trời lúc này chỉ còn là một đường con màu đen, trên bầu trời có rất nhiều tầng mây, nhuộm hình bóng đồi núi trở thành mơ mơ hồ hồ, trong thung lũng có những trận gió lớn lạnh lẽo đến lạ thường.

“Có một khắc tôi có ý nghĩ hối hận, nếu có thể bù lại một sinh mệnh, lúc đầu tôi sẽ chọn kết hôn với cô ấy, bởi vì cô biết đó , con người căn bản không biết gì về tai họa ở phía trước cả”.

“Tôi không biết tôi có từng yêu cô ấy không, nhưng cho đến bây giờ, tôi chưa từng nhớ nhung ai đến như vậy vào lúc này”.

Anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong điện thoại không ngừng phát ra âm thanh “Số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy”. Cô không khỏi ôm lấy đầu gối, nhìn thấy màn hình điện thoại di động của mình nhấp nháy, mở ra thì thấy là tin nhắn của Tô Lập, anh nói: “Tống Giai Nam, sau khi em về, chúng ta có thể kết hôn được không”.

Trong nháy mắt, nước mắt cô rơi xuống.

Cô cẩn thận che miệng lại, cố gắng kiềm chế nỗi đau đớn từ đáy lòng đang dần dần xâm nhập vào hốc mắt, kiềm chế sự nức nở ở nơi sâu nhất trong đáy lòng, nhưng cô vẫn không kiềm chế được, nước mắt dần dần thấm ướt lòng bàn tay .

“Không có gì, khóc sẽ khá hơn đấy”. Vị bác sĩ miễn cường cười cười, “Cô khóc như thế, khiến tôi cũng muốn khóc”.

Anh ta lấy ra một gói khăn giấy, trêu chọc cô nói: “Đến lúc khá hơn thì nhớ ăn chút gì nha, nếu không thì cái này sẽ bị gặm thảm đấy”.

Cô nhận lấy, nhỏ giọng nói thầm một câu “Cám ơn”, sau đó lau nước mắt, “Chỉ là tôi…”

“Không có gì, tôi có thể hiểu được”. Anh ta cười cười, “Là người trong gia đình, hay là bạn trai”.

“Bạn trai”.

“Ha ha, chính xác, nếu lúc này bạn gái tôi gửi tin nhắn cho tôi, chắc tôi cũng cảm động đến chảy nước mắt như vậy”. Một cơn gió mạnh thổi đến, trong thung lũng vang vọng một thanh âm vù vù, giống như những âm hồn đang khóc than, vị bác sĩ kia ngẩng đầu lên dường như rất thoải mái nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi”.

Tống Giai Nam đứng lên phủi phủi bụi, “Các anh còn phải ở đây bao lâu nữa?”

“Không biết, không thể dự định chính xác được, nhìn tình trạng thế này thì vẫn không thể đi được”.

“Bảo trọng nhé, nếu anh nhận được tin tức của bạn gái mình, nhớ báo cho tôi biết”.

Vị bác sĩ mỉm cười, vẻ mặt giương lên, “Sao? Gọi điện thoại đến tòa soạn của cô hay thế nào?”

“Được, đến lúc đó tôi sẽ viết một trang báo lớn đặc biệt cho anh, thế nào, được không anh bạn tâm giao”.

“Được, hứa rồi đó nhé”.

Ở nơi xa, những dãy núi trùng trùng điệp điệp đang nối dài không dứt, trong dòng thác chảy chậm rãi trong đêm tối, bao phủ mặt đất là bầu trời bao la tăm tối, mùi tanh nồng nhàn nhạt phiêu tán khắp nơi, cả vùng đất giống như một đứa trẻ không an phận, bất cứ lúc nào cũng có thể rung động trong vòng ôm ấp của người mẹ, có rất nhiều người bỗng chốc đã được yên giấc hơn. Tầm mắt có thể nhìn đi rất xa, nhưng lại không đành lòng nhìn lại vùng đất đầy đau thương này.

Có thể cứu sống con người, hy vọng rất nhiều, quý trọng cũng rất nhiều.

Cô xoay người, trên màn hình điện thoại di động, cô lặng lẽ ấn chữ “Được”, nhưng làm thế nào cũng không có dũng khí gửi đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play