Cô mấp máy mở lời, đôi môi khô khốc dán chặt vào nhau, ánh nắng chiều chiếu vào trong toàn bộ phòng bệnh, cô chỉ cảm thấy trong tầm mắt đều là một ánh sáng lóa mắt, kể cả gương mặt của Tô Lập cũng phát ra ánh sáng không chân thật.

Phương Ngôn Án trừng mắt nhìn, vô cùng bất ngờ: “Ồ, đều là người quen?”

Lời của cậu ấy vẫn chưa nói hết, Tịch Lạc Dữ đã gõ cửa bước vào, thấy Tô Lập thì hơi sửng sốt, anh ta lễ phép chào hỏi một tiếng, tiếp theo nói với Tống Giai Nam: “Thật ngại quá, ở công ty có chút việc, bây giờ tôi phải về đó ngay”.

Từ đáy lòng cô thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự muốn chạy trốn khỏi tình huống lúng túng này, Tống Giai Nam như trút được gánh nặng nói: “Tôi tiễn anh”. Cô xoay người cầm túi xách lên, nói với Phương Ngôn Án: “Chờ lát nữa tôi sẽ lên, hai người trò chuyện trước đi”.

Vẫn không dám nhìn đến Tô Lập.

Chờ cho hai người họ đi, Phương Ngôn Án mới ríu rít nói: “Anh, sao anh lại biết chị Giai Nam?”

Rất lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời, cậu ấy khó khăn nghiêng người nhìn Tô Lập, cửa sổ phòng bệnh không biết đã bị mở ra từ lúc nào, cơn gió nhẹ thổi phất qua tóc trên trán của anh, dưới phần tóc kia là đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo cô đơn không biết đang nhìn về đâu ở bên ngoài cửa sổ, chân mày khẽ nhíu lại, càng lạnh lùng và xa cách hơn nữa.

Chỉ khi có tâm sự anh mới để lộ ra nét mặt như vậy.

“Bạn học trung học, cùng trường nhưng không cùng lớp”. Tô Lập nghiêng người, nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào một nơi nào đó: “Người đàn ông vừa rồi có quan hệ gì với cô ấy?”

Phương Ngôn Án suy nghĩ một lát: “Em mới gặp anh ta hai ba lần thôi, lần trước là ở bệnh viện, lần này cũng là ở bệnh viện”. Cậu ấy dừng lại một chút, rồi lẩm bẩm: “Có một câu ngốc nghếch rất hay, của Lỗ Tấn ‘Trước cửa nhà ta có một thân cây, một gốc là cây táo một gốc khác cũng là cây táo’ có gì khác nhau?” (1)

(1) Đây chỉ là một câu vô nghĩa của Lỗ Tấn, nó trở thành thói quen của ông và chính ông cũng không ý thức được điều đó. Bởi vì khi đó ông vừa học viết thể loại văn về những lời nói vô căn cứ, thói quen ngôn ngữ đương nhiên kém xa hiện tại (Từ Baidu)

“Hỏi em đấy, sao tự dưng lại chuyển đề tài đi xa như vậy”.

Thanh âm của anh có phần lộ ra vẻ nôn nóng, nhưng Phương Ngôn Án không nhận ra: “Bạn trai, không ai lại dẫn một người không quen biết đến phòng bệnh của đồng nghiệp mình cả, có thể chỉ mới hẹn hò gần đây thôi, lần trước em vẫn chưa thấy quan hệ của bọn họ thân thiết như vậy, haizzz, thật đúng là mùa đông đến rồi, mùa xuân còn đến sớm hơn cả mùa đông”.

Cậy ấy tự nói với bản thân, nhưng lại không phát hiện người đàn ông đứng trước cửa sổ đang khẽ nhắm mắt lại, nụ cười trên khóe miệng dần dần trở nên lạnh nhạt.

Đợi một lúc lâu, trên hành lanh truyền đến một giọng nói ồn ào, sau đó Tống Giai Nam đẩy cửa bước vào, ra dấu gì đó với Phương Ngôn Án, rồi mỉm cười với những người phía sau nói: “Tổng biên tập, chủ biên, là ở đây”.

Người đến là tổng biên tập tòa soạn và chủ biên mục xã hội và còn có thêm hai ba người nữa, Phương Ngôn Án nói đùa bằng chất giọng không lớn không nhỏ: “Chú Lý, chủ biên, nhìn dáng vẻ này, không phải đến để nướng tôi chứ?”

Tổng biên tập cười ha ha nói: “Sao có thể như thế được, chúng tôi đến thăm đồng chí mặt trận tin tức cách mạng mà”. Sau đó tỉ mỉ xem xét vết thương của cậu ấy: “Có muốn lão Trương chụp cho cậu một bức ảnh để làm kỷ niệm không”.

“Không cần đâu! Chú Lý, bác sĩ đã chụp ảnh nơi đó kỹ càng hơn rồi, tận bên trong đầu khớp xương”. Phương Ngôn Án thấy những người khác đều nhìn Tô Lập, vội vàng giới thiệu: “Chủ biên, thầy, đây là anh của tôi, Tô Lập”.

Tống Giai Nam nhận thấy mọi người nhìn thấy Tô Lập, trong nháy mắt ai cũng đều để lộ ra vẻ ngạc nhiên thú vị, trong lòng cô âm thầm cười trộm, ôi, đều là những người trần tục giống như cô, cô đã ngẩng đầu lên nhìn vài lần, nhưng lần nào cũng đều bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Tô Lập.

Ánh mắt này dường như muốn nhìn xuyên thấu qua cô.

Tô Lập cũng lễ phép mỉm cười chào hỏi: “Chú Lý, chủ biên, cám ơn mọi người đã đến thăm Phương Ngôn Án trong lúc bận rộn thế này”.

Tổng biên tập tòa soạn vội vàng từ chối: “Xem cậu kìa, còn khách sáo với tôi gì chứ”. Sao đó chuyển sang chủ biên mục xã hội nói: “Lão Trương, đây là Tô Lập, em trai của Tô Cẩn, con trai của Chủ tịch tỉnh Tô Hải Bân”.

Phương Ngôn Án ở bên cạnh giải thích: “Thấy quen mắt không, hai người bọn họ là chị em ruột”.

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, chủ biên mục xã hội nghe vậy thì vội vàng bộc lộ cảm xúc: “Thật sự không dám giấu diếm, vừa rồi lúc tôi đi vào, vừa nhìn cậu ta, ngay lập tức trong đầu tôi liền nghĩ đến ba chữ ----- Tiểu chủ nhân!”

Mọi người cười ha ha, ngay cả Tô Lập cũng bật cười, Tống Giai Nam quay mặt sang chỗ khác cười trộm, cô cảm thấy điều ví von này thật sự tương đồng nhưng lại không phù hợp, chủ biên mục xã hội quả nhiên là hạng nhất về sát ngôn quang sắc (2), hài hước nhưng lại không thất lễ, sâu sắc được lòng người.

(2) Sát ngôn quang sắc: Thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt.

Cô lại len lén đưa mắt nhìn Tô Lập, thở dài trong lòng, nếu anh mặc bộ quần áo đen khoác áo choàng trắng, tay cầm quyển sách, ánh mắt bạc bẽo, khí chất ngạo nghễ, khóe môi lãnh đạm, ngồi trên một chiếc ghế gỗ tử đàn chạm khắc hoa văn, như vậy vừa vặn đúng với gia thế của anh.

Ban đầu, khi nhìn thoáng qua trong đám người, có lẽ khí chất đó đã đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của cô.

Tổng biên tập và chủ biên ở lại cũng không lâu, sau khi chờ đến lúc tiễn bọn họ về, Tống Giai Nam cũng định ra về, nhưng Phương Ngôn Án bảo cô ở lại, cô cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

“Vấn đề em vừa hỏi, chị vẫn chưa trả lời”. Phương Ngôn Án thu lại nụ cười, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.

Cô sửng sốt một lúc, sau đó khẽ nhíu mày, lúng túng nói: “Tôi…”.

Không biết nên nói về dự tính ban đầu như thế nào, lúc cô còn là một học sinh trung học, luôn có thói quen tự ti cúi đầu trong đám đông, nhưng cô cố gắng chỉ vì một ý nghĩ đơn giản, đó là muốn đứng cao hơn, muốn mình xuất chúng hơn nữa, chỉ vì một ngày nào đó có thể anh sẽ để ý đến cô.

Phương Ngôn Án lại mở miệng: “Tại sao em học ngoại ngữ, nhưng lại thực tập ở tòa soạn, vì muốn thi nghiên cứu sinh khoa tin tức sao?”

Cô lắc đầu, Tô Lập đứng ở phía sau nghe vậy cũng có chút hứng thú nhìn cậu ấy: “Chị Giai Nam, chị có nhớ một năm trước, chuyện phóng viên chuyên nghiệp Trương Nghiêm Bình của Tân Hoa Xã đã đến trường của bọn chị làm buổi tọa đàm hay không? Em đã lén đi vào trong nghe, ban đầu chỉ là sự hiếu kỳ đơn thuần, nhưng nó cũng đã thay đổi sự lựa chọn của em”.

Sao cô có thể quên được buổi tọa đàm hôm đó, lần ấy biết học viện có tổ buổi tọa đàm, cô gái nhỏ người với mái tóc dài Trương Nghiêm Bình, nữ phóng viên duy nhất đã cưỡi ngựa đi vòng quanh vách đá cheo leo cùng với Vương Thuận Hữu, người đã có mặt chứng kiến và quay lại tang lễ của nguyên bí thư Đảng Quách Tú Minh ở thôn Huệ, chứng kiến đến tận khuya, người đã khóc đến tận đêm khuya, ở trên người của cô ấy, lần đầu tiên cô cảm thấy được một loại xúc động, còn có một sự cảm động của một nghề nghiệp thiêng liêng.

Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi nhớ rất rõ”.

“Hôm đó em trở về, em mở “Tại sao Sách Mã Hoa Nhi chưa từng tiến xa với Hồng tướng quân” (3) ra xem, xem xong em không kiềm được nước mắt, em không ngừng suy nghĩ, nếu có một ngày, em có cơ hội đứng ở vị trí đó, em sẽ làm như thế nào? Trước kia lựa chọn công việc này, chẳng qua chỉ là gặp sao hay vậy, ngày hôm đó em đã bắt đầu nhìn kỹ chính mình, rốt cuộc là em đang nghĩ gì, em muốn làm gì ----- em suy nghĩ rất lâu, đáp án chính là em muốn làm một phóng viên, một phóng viên có thể làm cảm động người đời”.

(3) Đây có lẽ là một bộ phim tài liệu.

“Nhưng Phương Ngôn Án, có đôi lúc, phóng viên cũng không giống như em tưởng tượng đâu”.

“Đúng, em hiểu, giống như hôm đó em vào thực tập ở tòa soạn, đã có rất nhiều người bàn tán về gia cảnh sau lưng của em, bởi vì năm nay tòa soạn rõ ràng là không nhận thực tập sinh, sau đó em rất khó chịu, nhưng em nghĩ mình nên dùng hành động thực tế để chứng minh”. Phương Ngôn Án nói rất nhanh, bả vai khẽ run rẩy, rõ ràng là đang cố gắng hết sức: “Em biết, em đã quá lý tưởng hóa nghề nghiệp phóng viên, dù sao thực tế luôn luôn tàn khốc, nhưng đây là mục tiêu theo đuổi của em, nếu con người không có một chút hy vọng thì làm phải làm sao? Hôm nay em làm, sau này vẫn sẽ làm, cũng là vì em đang theo đuổi sự tồn tại lý tưởng làm phóng viên trong em ---- Có kinh nghiệm mới có thể chân thật, chân thật mới có thể viết ra, bản thân mình cảm động, mới có thể làm cảm động độc giả”.

Cậu ấy hơi thở gấp, trong ánh mắt, sự kiên định đang sáng rực, nhìn Tống Giai Nam rồi đến Tô Lập đứng phía sau, cho đến khi Tô Lập mở miệng: “Phương Ngôn Án, anh hiểu ý em, về phía Tô Cẩn, anh sẽ giúp em”.

Phương Ngôn Án cười cười, dáng vẻ dường như có chút mệt mỏi: “Chị Giai Nam, tại sao chị lại làm phóng viên?”

Cô cười cười, nhỏ giọng nói: “Trước kia tôi cũng rất tự ti nhát gan, cậu xem, bây giờ tôi cũng có thể đứng ở đây làm một đoạn phỏng vấn thực nghiệm, một giờ cũng có thể cho ra được một bản tin phỏng vấn anh hùng, đây có tính là lý do hay không?”

“Cho nên cô…” Bất ngờ ở phía sau truyền đến một âm thanh lạnh lùng, nhưng ngay lập tức dừng lại, Tống Giai Nam quay đầu nhìn về phía anh, Tô Lập lạnh lùng giải thích: “Không có gì, xin lỗi”.

Ánh nắng chiều sáng lấp lánh xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, rực sáng đến mức có chút chói mắt, ánh mắt của hai người cứ chạm vào nhau như vậy, tâm trạng của Tống Giai Nam phức tạp khó nói nên lời, đây lần đầu tiên cô không hề kiêng dè gì nhìn Tô Lập như vậy, giống như cô muốn bù đắp cho khoảng thời gian đã qua, trái tim dần dần bình tĩnh lại, Tống Giai Nam nghiêm túc nói: “Phương Ngôn Án vào mục xã hội là một tay tôi dẫn dắt, cậu ấy thực sự rất cố gắng, tôi chưa từng thấy ai có thể trực hotline suốt ba ngày ba đêm mà không hề than vãn mình mệt mỏi, tôi chưa từng thấy ai lại tích cực như vậy, tôi chưa từng thấy ai vì chạy lấy tin mà bất kể nguy hiểm đến tính mạng, cậu ấy rất cố gắng, tương lai cậu ấy nhất định sẽ là một phóng viên vô cùng ưu tú”.

“Tôi biết”. Tô Lập thản nhiên nói, vẻ mặt trong sáng lạnh lùng bỗng chốc hiện lên nét dịu dàng, trong tích tắc, Tống Giai Nam cho rằng mình bị hoa mắt, trong lòng khẽ động, thậm chí có chút chua xót.

Phương Ngôn Án ngáp to một cái, mí mắt cũng cụp xuống, Tống Giai Nam vội vàng nói: “Phương Ngôn Án, cậu mau nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại vào thăm cậu”.

Phương Ngôn Án kéo chăn co người lại, nghiêng thân thể rồi lẩm bẩm trong miệng: “Chắc thuốc đã ngấm rồi, em không nhịn được nữa, chị Giai Nam, sáng ngày mai nhớ đến thăm em nha, tốt nhất là mang báo ngày mai đến cho em, anh, em cũng không giữ anh nữa, bên phía chị nhờ cả vào anh”.

Tống Giai Nam nhìn thoáng qua Tô Lập, anh nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên, sau đó đặt remote điều chỉnh nhiệt độ vào tay trái Phương Ngôn Án, cúi người dặn dò vài câu, sau đó đứng lên nói với Tống Giai Nam: “Tống Giai Nam, đi thôi”.

Ngữ khí tùy ý nhưng lại dịu dàng đến mức khó tin, giống như cô là bạn bè thân thuộc và quen biết đã lâu, dường như trước đây thật lâu, anh cũng đã từng nói với cô như vậy, ------ “Bạn học, lên sân khấu thôi”.

Khi đó, anh vẫn chưa biết tên của cô, còn cô mỗi ngày ở trong lòng lại âm thầm viết tên của anh một trăm lần.

Hiện giờ anh đã biết rồi, thậm chí biết nhiều hơn nữa, so với tưởng tượng của cô thì đúng là nhiều hơn, anh gọi cô là Tống Giai Nam, lời xưng hô mà cô đã đợi mười năm rồi, rất tùy ý đồng thời có chút dịu dàng.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi theo phía sau anh, khoảng cách hai mươi centimet, thời gian mười năm.

Cuối cùng cô cũng chờ được, khoảng cách gần như vậy, còn có ba chữ kia ---- “Tống Giai Nam”.

Khóc cười đều vì thất vọng, trong nháy mắt, như xối nước lên đầu, hiểu ra triệt để.

Hóa ra tình yêu đã đến rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play