Đương nhiên là không thể nào đi bộ từ tầng bốn mươi sáu xuống, Tống Giai Nam đi khoảng chừng đến tầng thứ mười lăm, chân cô tựa như chiếc lá cuối thu còn vương lại trên cây, run rẩy vô cùng kịch liệt.

Cô đành phải đi thang máy xuống, sau đó đứng ở trong đại sảnh tòa soạn, ung dung trì hoãn điều chỉnh lại một chút tâm trạng khẩn trương và đôi chân đang run rẩy của mình, cô chậm rãi đi đến bãi đổ xe, quả nhiên là Tịch Lạc Dữ đang đứng bên cạnh một chiếc Buick, dường như đang ngây người, khẽ ngẩng đầu lên, tay tùy tiện bỏ vào trong túi, vài tia nắng mặt trời còn sót lại chiếu xuống bờ vai của anh ta, một bên mắt kính đang phản chiếu chiếc mũi nhọn, nhìn qua dáng vẻ vô cùng thảnh thơi.

Nếu như… Bỏ qua định kiến, anh ta cũng được coi như một mẫu người tương đối điềm đạm, nhưng trong nụ cười điềm đạm đó rốt cuộc là ẩn chứa những điều gì, Tống Giai Nam nghĩ dù sao cô cũng làm việc bên mục tin tức xã hội hơn nửa năm nay, cho nên nhìn người vẫn phải bằng mắt và tâm.

Cô rón rén bước đến, Tịch Lạc Dữ cũng đã thấy cô, lịch sự nhìn cô mỉm cười: “ Xin chào, Tống tiểu thư”.

Tống Giai Nam cũng tự nhiên đáp lại: “Thật ngại vì để anh chờ lâu, thật ra thì tôi muốn hỏi một điều là tại sao anh nói theo hẹn, cái đó, mặc dù là tối ngày hôm qua chúng ta mới gặp nhau, nhưng hôm nay hẹn gặp mặt có phải là quá hiệu suất hay không?”

Tịch Lạc Dữ mỉm cười, thuận tay mở cửa xe: “Vào trong rồi nói, dù sao cũng phải ăn bữa cơm này”.

***

“Hóa ra bố anh và bố tôi là bạn cũ, cho nên đã bàn bạc trước, rồi thuận thế mang tôi đến đây?” Tống Giai Nam suy luận xong thấy rất có cảm giác thành tựu: “Lúc đầu tôi còn nghĩ anh đến tìm là để trả thù, nghĩ thầm là anh không nên nhỏ mọn như vậy, người làm việc pháp luật, có hơn một nửa là trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền (1).

(1)

宰相肚里能撑船

- zǎi xiàng dù lǐ néng chēng chuán: Thông thường dùng để miêu tả một người khoan dung độ lượng, biểu thị thái độ đối nhân xử thế rộng lượng, đối với người ngoài khoan dung nhân từ (baidu)

Tống Giai Nam nghĩ trước tiên phải tâng bốc anh ta, cho dù anh ta có thù tất báo thì cũng sẽ giảm nhẹ một chút.

Tịch Lạc Dữ nhìn cô một cái, không lên tiếng, chỉ khẽ mỉm cười hai cái, sau đó lắc đầu: “Không nghĩ đến, không nghĩ đến”.

Trong lòng Tống Giai Nam cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không nói gì, cô lén nhìn thoáng qua Tịch Lạc Dữ, khóe miệng anh ta chứa đựng nụ cười như có như không, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước, cô nhìn xung quanh xe của anh ta, không trang trí thứ không cần thiết, chỉ có một cây hoa hướng dương nhỏ, cô nghĩ là cây giả, đưa tay lên sờ, sau đó lại túm lấy, mới biết hóa ra đó là cây thật, vừa quay đầu thì liền phát hiện Tịch Lạc Dữ đang nhìn chằm chằm vào cô, cô run rẩy luống cuống trượt tay xuống, không khéo đụng phải cửa xe, cơn đau lập tức ùa đến, trái lại Tịch Lạc Dữ lại cười rộ lên: “Tống Giai Nam tiểu thư, lời nói tương đối thất lễ, hy vọng cô bỏ qua cho”.

Cô “Ừ” một tiếng, Tịch Lạc Dữ cười nói: “Tôi cảm thấy bố của cô không hiểu rõ về cô cho lắm”.

“Hả? Có ý gì?”

“Bác trai nói cô là một cô gái điềm đạm nho nhã, không nói chuyện quá nhiều, tôi cảm thấy rằng vừa vặn ngược lại đó chứ”. Vẻ mặt Tịch Lạc Dữ hài hước nhìn cô: “Người viết cho mục tin tức xã hội, luôn luôn không hề điềm đạm nho nhã, ngược lại, chắn hẳn là tương đối mạnh mẽ”.

Tống Giai Nam chớp mắt vài cái, gần như độc thoại: “Bố mình còn nói là mình điềm đạm nho nhã, rốt cuộc đã bao lâu rồi ông ấy chưa gặp mình cơ chứ”.

Món bánh bào ngư thịt gà bên trên là vỏ bánh xốp giòn vàng óng, bên trong là nhân làm từ bào ngư, thịt gà nóng hôi hổi, hương vị vô cùng ngon miệng. Trên mặt được phết một lớp mật ong rồi chiên phồng lên, có màu trắng như tuyết, ở giữa nhân bánh có một chút thịt quay đỏ thẫm. Bánh ga tô đậu đỏ trong suốt làm thành hình một con thỏ nhỏ, bánh sủi cảo tôm và xíu mại san hô vô cùng ngon, giá cả cũng hợp lí, đã ăn một lần chỉ muốn ăn lần nữa.

Tống Giai Nam vừa ăn vừa than thở: “Chỗ này thật tốt, sao lúc tôi đi dạo phố không hề chú ý đến chỗ này còn có một quán trà có phong cách Hong Kong nhỉ, làm rất chính thống nha!”

Dường như Tịch Lạc Dữ không đến đây để ăn, anh ta nhìn Tống Giai Nam đang nhìn chiếc bánh ga tô đậu đỏ hình con thỏ nhỏ không đành lòng cho vào miệng mà cảm thấy buồn cười, đẩy phần của mình đến cho cô: “Giữ lại một cái, còn cô dùng cái này đi”.

Cô thuận miệng hỏi: “Anh không thích ngọt?”

“Đúng vậy, tôi vốn không thích ăn ngọt, khẩu vị của tôi rất nhạt, nhưng mà lại thích chua ngọt”.

Tống Giai Nam không khách sáo nhận lấy: “Vậy thật đáng tiếc, đồ ngọt sẽ khiến cho tâm trạng tốt hơn đấy, ví dụ như bánh pudding xoài, còn có bánh ga tô đậu đỏ”. Cô nếm thử một miếng bánh ga tô đậu đỏ, quả nhiên là mùi vị rất ngon, cười càng đậm hơn: “Anh thích chua ngọt, lần sau tôi mời anh đi ăn lẩu cà chua, nước súp nồng đậm mùi cà chua tuyệt đối phù hợp với yêu cầu của anh”.

Tịch Lạc Dữ lập tức thích thú: “Cái gì là lẩu cà chua?”

“Là lẩu có nguyên liệu là trái cà chua đó, phải đun rất lâu, vị chua và ngọt, trước bữa ăn được miễn phí thêm một chén bột đậu xanh, ngọt ngào mềm mại; ăn xong lại được thêm một bánh pudding sữa mát lạnh”. Tống Giai Nam chớp mắt ước mơ: “Nghĩ đến là không nhịn được mà muốn ngay ăn”.

Tịch Lạc Dữ rất muốn bật cười, muốn cười thật to, nhưng cuối cùng cũng nhịn được: “Hình như cô rất thích ăn!”

“Vì công việc mà, mỗi ngày làm việc mệt nhọc cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, vậy miếng cơm mà ăn không ngon thì thật là có lỗi với chính mình”. Cô trả lời vô cùng hùng hồn và đầy lý lẽ: “Những nơi nào có thức ăn ngon trong thành phố này hầu như tôi đều có thể tìm tới được, cái loại thẻ giảm giá này, tôi có đủ hết, trước kia đến đài phát thanh làm chương trình, thực phẩm Hoa Kỳ dành cho khách, khi đó là khoảng thời gian hạnh phúc, hai hoặc ba người điều khiển một chiếc xe, đi phố lớn ngõ nhỏ tìm quán cơm để ăn thử, tất cả đều béo lên rất nhiều”.

“Nếu ở đài phát thanh rất tốt thì tại sao lại muốn đến toà soạn?”

Cô trầm tư một chút: “Theo đuổi, theo đuổi sự khác biệt chứ sao, có lẽ tôi là một người thích không ngừng đổi mới bản thân, trong một công việc, nếu như đã đạt được một đỉnh cao, thì lại muốn thử nghiệm một công việc khác”.

“Ví dụ như từ đài phát thanh sang toà soạn báo, lại từ phóng viên săn tin xã hội nhảy sang mục giải trí?”

“Anh hiểu rất rõ nha, ngay cả việc tôi sắp đến mục giải trí anh cũng biết”. Tống Giai Nam nghi hoặc nhìn anh ta một cái, “Sự phát triển nghề nghiệp của người bình thường là như thế, sau này có thể làm gì tôi cũng không biết rõ, nhưng tôi rất thích làm phóng viên”.

Tịch Lạc Dữ nâng gọng kính một chút, bắt chéo tay đan vào nhau, có chút hứng thú hỏi cô: “Thật ra tôi có một vấn đề, lúc trước tại sao cô học ở đại học ở phía Nam, nhưng khi thi nghiên cứu sinh lại cố ý trở về đây?”

Tống Giai Nam suy nghĩ một lát: “Khi đó tuổi trẻ còn ngông cuồng, hối hận không thôi, vì thế mới xin hồi hương!”

Tịch Lạc Dữ đưa cô về, có lẽ là do ăn quá no, Tống Giai Nam cảm thấy hơi buồn ngủ, cô chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, dọc trên đường đi, những ngọn đèn sáng lấp lánh, người đến người đi, cô cảm thấy nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra hướng đi của thành phố, khẽ cười.

Khi đó chính xác là tuổi trẻ ngông cuồng, cô cảm thấy xa quê hương chẳng qua là cho bản thân cơ hội để thay đổi một lần nữa, nhưng bước ra ngoài mới phát hiện, tất cả những thứ xung quanh cũng đều xa lạ như vậy, mà khi người đó nói với cô “Tương lai tôi vẫn muốn trở lại”, cô lập tức quyết định bằng bất cứ giá nào cô cũng muốn trở về quê hương mà họ đã từng sống chung hai mươi năm.

Thế nhưng ma xui quỷ khiến, cô trở lại, nhưng anh có lẽ đã quên rồi, không còn dấu vết gì nữa.

Một lát sau, trong đầu cô chỉ có tấm ảnh cũ màu vàng của ký ức, nó nhắc nhở cô, đã từng cố gắng thích một người đến như vậy.

Chiếc Buick vững vàng đỗ ở dưới lầu nhà cô, Tống Giai Nam mở cửa xe, vừa định đi xuống, cô “Ối” một tiếng, hai châm mềm nhũn gần như ngã rạp xuông, phía sau có một đôi tay vững chắc đỡ lấy tay cô, mới không bị ngã.

Tịch Lạc Dữ cười rộ lên, nhưng Tống Giai Nam lại cảm thấy nụ cười của anh ta dường như khác với lúc trước, cảm giác rất chân thật, anh ta nói: “Thật ra khi cô bước ra khỏi tòa soạn, tôi đã cảm thấy cô không được bình thường, run run, giống như bị bệnh Parkinton (2).

(2) Bệnh Parkinton: Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động. Nó có đặc điểm cứng cơ, run, tư thế và dáng đi bất thường, chuyển động chậm chạp và trong trường hợp bệnh nặng người bệnh có thể mất đi một số chức năng vận động vật lý.

Quả đúng là luật sư, đứng nhất về sát ngôn quan sắc (3), cô cũng không yếu thế, tiếp tục cười đùa: “Đúng vậy, anh nói như thế tôi mới thấy mình có chút triệu chứng, khó trách là sau mỗi bữa cơm tôi thường run rẩy, phải đến bác sĩ khám mới được”.

(3) Sát ngôn quan sắc: Đoán ý qua lời nói và sắc mặt

“A, tôi quen biết khá nhiều bác sĩ ở bệnh viện Nhân Dân, để hôm nào tôi dẫn cô đi kiểm tra”.

Tống Giai Nam trả lời lưu loát: “Không cần, bệnh viện Nhân Dân nhất định là không hoan nghênh tôi đâu, lần trước, hình như là vào tháng tám, các tờ báo lớn đã thẳng thắn đưa tin về thuốc, làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa bệnh viện và phóng viên.

“Tháng tám, có phải chuyện về bác sĩ đã dùng thuốc mà nước ta chưa phê duyệt không, bản tin các đại lý thuốc làm trái phép, dẫn đến trẻ em thiếu máu rồi tử vong, sau đó dẫn đến sự kiện sóng to gió lớn?”

Tống Giai Nam nhìn anh ta một cái: “Anh không phải làm trong công ty luật à, sao anh biết rõ nhiều quá vậy?”

“Tôi cũng là độc giả trung thành của báo Evening City”. Tịch Lạc Dữ nheo mắt: “Tin tức được đưa sau bản tin đó tôi vẫn có ấn tượng rất sâu, ngôn ngữ sắc bén, dùng từ sắc sảo, có đôi khi còn rất cay nghiệt”.

Tống Giai Nam nghĩ thầm, giả vờ nói để ám chỉ cô cay nghiệt đây mà, cô còn nghĩ anh không so đo chuyện đã qua chứ, còn nữa cô không tin anh không biết bản tin hôm đó là do cô viết, cô đoán là anh ta cũng đã điều tra ra mười tám đời tổ tông nhà cô. Mới vừa định mở miệng, Tịch Lạc Dữ đã khẽ gọi tên cô, rõ ràng nụ cười trong sáng được phát ra từ đôi mắt trầm mặc như mực tàu kia, từ tốn thản nhiên: “Cố gắng lên đi, Tống Giai Nam tiểu thư, mong chờ những bài viết hay của cô sẽ được đăng báo nhiều hơn”.

Rất tha thiết chân thành, không có một tí gì là mang theo hư tình giả ý, Tống Giai Nam suy nghĩ, chắc là cô nhỏ mọn rồi, Tịch Lạc Dữ thật ra là một người tốt.

Ngày hôm sau cô đi làm, chân vẫn không nhúc nhích nổi, xụi lơ ngồi trên ghế xem báo, cô vẫn chưa chính thức tiếp nhận nhiệm vụ đi lấy tin từ mục giải trí, chủ biên thấy cô có dáng vẻ nhàn nhã thong dong khiến người khác xem thường thì kín đáo giao cho cô một nhiệm vụ, đi phỏng vấn người phụ trách viện bảo tàng của tỉnh, đưa tin về việc khai quật được một nhóm di vật văn hóa ở thành cổ.

Vốn dĩ Tống Giai Nam dự định gọi xe đi đến đó, nhưng lại muốn vận động để tiêu hao axit lactic trong cơ thể, cô quyết định mượn một chiếc xe đạp chậm rãi đạp đến viện bảo tàng, bác phụ trách là một người hòa nhã, chẳng những rất phối hợp cho tin mà còn để cho Tống Giai Nam đi tham quan miễn phí khắp viện bảo tàng, cô đi xung quanh cho đến bốn giờ mới trở về tòa soạn.

Trên đường, cô đạp xe xuyên qua một con đường nhỏ trong rừng, thành phố này vẫn còn giữ lại được phong cảnh cổ xưa, những cây đại thụ xanh ngát ngào ngạt vây quanh tường của ngôi thành cổ, ánh mặt trời tươi sáng nhưng không hề chói mắt, nhìn ngược lại ánh sáng, có thể thấy được rất nhiều bụi phất phơ trong không khí. Từng mảnh sáng rực nhẹ nhàng rơi xuống lá cây xanh ngắt, tạo nên một vầng sáng nhè nhẹ.

Tâm trạng của Tống Giai Nam vô cùng tốt, đi qua con hẻm nhỏ, qua cây cầu nhỏ bắc qua thành hào, từ rất xa cô đã nhìn thấy song sắt bao vây rừng cây, cô mỉm cười, cô đã quá quen thuộc với nơi này vì đó chính là nơi cô đã từng học sáu năm trung học.

Bảo vệ cổng cho rằng cô là giáo viên đi dạy, cũng không ngăn cản cô, cô dắt xe vào trường, sáu năm rồi, dường như sân trường không hề thay đổi một chút nào, vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu lúc cô rời đi, chỉ là trước cổng xuất hiện một con suối nước chảy ào ạt, cây cối ven đường càng xanh tươi hơn, dường như che chắn con đường mòn không hề có khe hở.

Bỗng chốc cô nhớ lại rất nhiều, sáng sớm đầu mùa đông kia, chàng trai có bóng lưng đẹp mắt bất ngờ xông vào tầm mắt của cô, sau đó, trong lòng cô, anh dần dần lưu lại những dấu vết thật sâu.

Đều là những chuyện đã qua, trong đầu cô lại hiện lên gương mặt của Tịch Lạc Dữ, Tống Giai Nam không tự chủ được nở nụ cười.

Bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, bất ngờ cái tên “Tống Thụy” hiện ra trên màn hình, không nói gì, rất lâu sau mới có tiếng khóc thút thít của tiểu nha đầu: “Chị, em thất tình rồi”.

Tống Giai Nam mở to mắt, buồn cười nhưng không cười nổi.

Lúc này cô bé mới biết cái gì gọi là tình yêu ư, cũng giống như cô năm đó, cho dù tình cảm của cô đối với Tô Lập chẳng qua là sự thầm mến vô vọng, nhưng về sau cô mới phát hiện, tình cảm thầm mến đó đã trở thành dấu ấn không thể xóa nhòa trong sinh mệnh của cô.

Cô nghĩ chắc là cả cuộc đời này cũng không có cách nào quên được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play