Lam Tranh nhẹ giọng nói: “Khuynh Anh, nàng đang suy nghĩ gì đấy?”
Lúc ngón tay của hắn siết chặt ở cổ nàng, Khuynh Anh lạnh lẽo toàn thân,
nhưng sau một khắc, hắn lại nhẹ nhàng thả nàng, sắc mặt nhẹ như không,
còn xoa xoa đầu của nàng: “Nàng xem, sắc mặt của nàng tái hết rồi, đừng
sợ, chọc nàng chơi thôi.”
Ngón tay của hắn rời khỏi mái tóc của nàng, Khuynh Anh chợt ôm lấy cánh tay hắn, hung hăng kéo hắn lại.
Đáng tiếc dùng sức quá lớn, thân hình Lam Tranh quá yếu ớt, mất đà suýt ngã xuống đất.
“Ta không nói cho chàng biết, lúc chàng mới tỉnh lại, khi thì sờ chỗ này
của ta, khi thì sờ chỗ kia của ta, lúc lại muốn cắn ta, một hồi lại liếm ta! Chàng bảo ta nên nói như thế nào đây!” Khuynh Anh nhìn hắn, mắt nổi lửa giận: “Chàng muốn nói điều gì? Muốn nói chàng kỳ thực cũng là người của tộc Tu La sao? Vì thế, chàng không có cảm tình, không có thân nhân, lại càng không có lão bà?”
Ánh mắt Lam Tranh phức tạp, mi tâm cau lại, hắn há mồm muốn nói, lại không nói ra miệng.
“Chàng dám nói một chữ ‘phải’ thử xem?!” Khuynh Anh gắt gao nhìn hắn.
Lam Tranh mím môi trầm mặc một lúc lâu, hắn nặng nề nói ra: “Phải.”
“Chàng ngu ngốc!”
Nàng hét lớn một tiếng, sau đó đột nhiên gầm thét xông tới, ôm lấy cổ của
hắn, hung hăng há mồm cắn hắn, răng nặng nề ghim vào trên môi mỏng mềm
mại, mùi máu tươi trong nháy mắt tràn ngập ở trong miệng hai người, hai
mắt nhắm chặt của Lam Tranh chợt run lên, mùi máu nồng làm cho toàn thân hắn đều nhảy dựng.
… Đẩy nàng ra.
Bằng không ngươi sẽ giết nàng.
Giọng nói trong đầu đang không ngừng hò hét, nhưng tay hắn lại không khống chế nổi ôm eo của nàng, mở môi đáp lại.
Đầu lưỡi đinh hương tiến vào, động tác ngây ngô, lại có thể khiến đối
phường nổi dục vọng dị thường, nàng nằm ở trên người của hắn, nàng giống chu tước xinh xắn, dùng môi nhẹ mổ hạt ngũ cốc.
Gương mặt
nàng đã bắt đầu ửng đỏ, nàng nhất định là lần đầu tiên làm chuyện như
vậy, thân mềm mại đè ở trên người của hắn, giống như là muốn cùng tan
vào nhau.
Ngón tay của hắn đặt ở hông của nàng, chậm rãi dời
xuống. Vén làn váy nàng lên, ngón tay nóng bỏng trượt đi vào, như rắn du động, theo khe giữa rõ ràng, đưa vào cánh hoa bóng loáng của nàng, nhẹ
nhàng xoa.
Khuynh Anh nhẹ ưm một tiếng, lại không có bất kì phản kháng gì.
Thân hình Lam Tranh rung động, có một loại cảm xúc không thể thể hiện bằng
ngôn ngữ làm cho hắn không cách nào kiềm chế. Hắn ôm chặt lấy nàng, ngón tay chui vào trong vườn hoa của nàng, chạy qua lại. Có chất lỏng dính
lên ngón tay, làm cho người ta ý loạn tình mê. Hắn khống chế không được, mở mắt nhìn nàng.
Nàng như rặng mây đỏ.
Đỏ hơn một chút, liền cực kỳ giống màu máu.
Giống máu, đặc, tinh ngọt, làm cho hắn nổi khát vọng cắn xé…
Đột nhiên ý thức được như thế, Lam Tranh chợt cứng đờ. Đỉnh đầu tựa như bị dội nước lạnh.
Hắn nặng nề nhắm mắt, gian nan dời tay ra.
“… Khuynh Anh, ta thích nàng.”
“… Ừ.” Giọng ngượng ngùng, còn có sung sướng.
“Thế nhưng, ta không yêu nàng.” Hắn nghe thấy mình nói.
Hắn dừng một chút, đẩy nàng ra, rốt cuộc như ý nguyện thấy nàng mang vẻ bi
thương. Hai tròng mắt sáng sủa bắt đầu nhắm nghiền, đau đớn của nàng,
cũng chui vào thân thể hắn. Trái tim nhéo chặt, như kim đâm.
“Nàng chỉ là cái người phàm, từ đâu tới, thì về lại nơi đó… Ta cứu nàng, cũng đều có mục đích, hiện tại nàng đã vô dụng, có thể đi…”
“Ta
không đi!” Khuynh Anh hừ một tiếng, cắt lời hắn: “Ta sẽ không đi! Ta
chính là tên vô lại vô sỉ còn, có da mặt dày, ta sẽ không như nguyện của chàng, chàng chọc ta, ta sẽ bắt chàng phụ trách!” Nàng quệt mồm, trong
mắt rưng rưng, giọng cũng bắt đầu nghẹn ngào, lại quật cường: “Chàng
đừng mơ tưởng bỏ qua ta, đừng mơ tưởng!”
Nàng lại bổ nhào
tới, gắt gao cắn đầu vai hắn, thật sâu, hung hăng cắn! Thẳng đến khi
răng mình bắt đầu đau, mùi máu ngọt ngấy tiến vào, răng ghim sâu vào da
thịt, nàng mới nhả ra, sau đó trừng mắt hắn, ngón tay tụ tập ánh sáng,
có luồng sáng màu tím bổ tới trên vết thương kia, ‘xoẹt’ một tiếng, dấu
răng tựa như hình xăm, cháy đen khắc ở bả vai trắng nõn của hắn.
“Chàng cũng có ấn ký của ta, chàng sống là người của ta, chết là quỷ của ta!”
Khuynh Anh hừ lạnh: “Chàng tới chỗ nào, cũng đừng nghĩ giũ bỏ quan hệ
với ta, bằng không, kiếp này ta không để chàng yên!”
Hắn ngơ ngẩn nhìn nàng, quên vai đ mình au, quên máu mình bốc lên, quên trên lưng mình đeo tội nghiệt cùng nguyền rủa.
Có trong nháy mắt, hắn muốn quên hết mọi thứ, phấn đấu quên mình, lau lệ của nàng, ôm ấp nàng.
———— đột nhiên, trong trời đất vang lên một tiếng gầm điên cuồng!!!
Hai người đồng thời nhìn xuống.
Chỉ thấy nam tử tóc bạc phát cuồng kia không biết khi nào đã đứng bên hồ
nước đỏ rực, nham thạch nóng hổi theo thác nước chảy xuống, rơi ở đáy
hồ, văng lên vô số hoa lửa, sát qua làn da của hắn, lại không thể khiến
hắn mảy may nhúc nhích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT