Môi của hắn tràn đầy mùi
máu tươi, cái loại mùi làm này cho toàn bộ thần kinh của hắn căng thẳng
lên, bên tai truyền đến tiếng ngâm của thiếu nữ thống khổ mà lại mê
người.
… Khuynh Anh.
Khuynh Anh.
Trong đầu tựa hồ hiện lên một cái tên này.
Nhưng lại mất đi trong nháy mắt.
Thân thể trong lòng làm cho hắn mê muội, thơm, mềm mại, dường như đã khát vọng hồi lâu.
Mà giờ khắc này, Khuynh Anh cũng sắp điên rồi.
Lưng của nàng không biết đã bị hắn cắn bao nhiêu vết thương, hắn giống con
chó nhỏ không ngừng lưu lại dấu vết ở trên người nàng, cắn đau, lại dùng đầu lưỡi liếm, điên cuồng.
Nàng cơ hồ bị hắn làm tan vỡ.
Bởi vì hắn không ngừng, không ngừng đi xuống.
Khuynh Anh muốn đá hắn, tốt nhất đá hắn đau chết đi, lập tức thanh tỉnh!!!
Nhưng trong lúc loạn như vậy, hông của nàng bộ đột nhiên cọ tới một thứ kỳ quái gì đó, cứng cứng, thô thô, nóng dọa người.
Phút chốc Khuynh Anh liền an tĩnh.
Mặc dù chưa từng có kinh nghiệm về cái phương diện kia, nhưng tri thức cơ bản nàng vẫn hiểu.
“Xin, xin ngài bỏ qua, điện hạ Lam Tranh, ta là Khuynh Anh a…” Nàng bắt đầu
khóc, khóc tha thiết, khóe mắt còn chảy xuống vài giọt lệ trong suốt.
Quả nhiên, hắn dừng lại một chút, không khí là một mảnh ngưng trệ trầm mặc.
Nàng tiếp tục phát lực: “Oa oa, không nên như vậy với ta… Van ngươi…”
Sau đó có một đôi tay nóng hổi, chậm rãi lật nàng qua—— nàng rốt cuộc chống lại ánh mắt của hắn.
—— hắn đang cười.
Mang theo tà tứ, đường hoàng, điên cuồng!
Khuynh Anh hoàn toàn không biết tiết mục lê hoa đái vũ vào lúc này chỉ càng
kích thích thêm hưng phấn của đối phương, nếu nàng biết, nàng cũng không mua dây buộc mình thêm một câu: “Điện hạ, không nên —— “
Khuynh Anh run rẩy.
Hắn chen thân thể vào giữa hai chân của nàng, dường như một khắc sau sẽ vọt vào.
Mà hắn vẫn đang không ngừng hôn nàng.
Trong một mảnh tán loạn, tay Lam Tranh lặng yên bò lên cổ Khuynh Anh.
Nơi tinh tế mà yếu đuối này khiến hắn đột nhiên yêu thích.
Thần trí Khuynh Anh bắt đầu bạc nhược, nàng thậm chí cho rằng, lần này, nàng sẽ thực sự bị hắn chiếm lấy.
Mà nàng, tựa hồ sẽ không hối hận.
Nàng bắt đầu đáp lại hắn.
Đáp lại nụ hôn của hắn.
Khuynh Anh rất nhanh phát hiện việc không thích hợp. Nàng bị bóp cổ đến mắt
tối sầm, cổ họng hoàn toàn không thể hô hấp, vô lực giãy giụa.
Trong nháy mắt, nàng nhìn thấy vô số ảo giác, tuyết trắng khắp bầu trời, vách núi tuyệt vọng, dã thú truy đuổi… Trong đầu, một cô gái vẻ mặt ngấn lệ, lại mỉm cười, thả người nhảy xuống… Nhưng đây không phải là nàng, đây
không phải là nàng ——
“Lam… Lam Tranh…”
Nàng gian nan gọi hắn——
Đột nhiên giữa, một vùng lóe sáng!!
Ở phía sau hai người, đột nhiên xuất hiện một luồng sáng, soi sáng toàn
bộ hang động!! Lam Tranh dừng một chút, tay buông ra, nhưng ngay hắn
quay đầu nhìn lại một cái miệng quái thú đỏ lòm nuốt lấy hắn——
Nửa giây sau, trong động vang lên tiếng thét chói tai kinh thiên động địa:
“A a a a a a!!! Nửa Xu!! Ngươi mau nhổ hắn ra cho ta!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT