Khuynh Anh nghĩ nghĩ, yếu ớt nói: “Kỳ thực ta thích không có thú vị.”

Lam Tranh nhất thời nheo mắt lại tuy, rằng Khuynh Anh vẫn là Khuynh Anh vô dụng lại không não, nhưng hắn lại cảm thấy nàng có chỗ không giống.

Ánh mắt sáng ngời đáng chết của nàng nhìn về phía hắn, làm hắn muốn trốn tránh một phần. Phản bác lời nói của hắn càng thuận miệng vô cùng. Giọng nói nhỏ nhưng nghe qua quả thực là cây ngay không sợ chết đứng!

Đầu óc nàng quả nhiên là bị con gì đá vào rồi. Hắn tự tay đi nhéo gò má hồng nhuận lên không ít nàng, vừa nhéo còn vừa lộ ra vẻ mặt khinh bỉ: “Còn càng ngày càng xấu!”

=_= xấu ngươi còn nhéo vui mừng như vậy!

Lam Tranh lại quét mắt một vòng nhìn quần áo trải đầy trên giường, đều là một ít váy rách linh tinh, duy nhất có thể mặc lên được là chiếc váy tuyết hắn từng thấy Khuynh Anh mặc một lần. Xác thực rất hợp với màu da cùng màu tóc của nàng, nhưng vừa nghĩ đến lai lịch chiếc váy, hắn cũng có chút khó chịu.

“Nàng cũng chỉ có mấy cái này?” Hắn tùy ý mở túi hành lý của nàng, có một ít trang sức nhưng đều là đồ giá rẻ. Đặt ở dưới cùng là một cái túi vải màu trà được xếp ngay ngắn chỉnh tề, hắn thuận tay lôi ra.

“Ồ Ồ! Không nên làm lộn xộn đồ của ta.” Khuynh Anh phản ứng kịp, vội vàng đoạt lại.

Lam Tranh dùng một tay đè chặt đầu của nàng, một tay chậm rãi gỡ lớp vải, ánh mắt vừa chạm đến nội dung bên trong, sắc mặt liền xanh mét.

“Đây là cái gì? Ca ca?”

“Ta… ta còn chưa kịp trả cho hắn!” Khuynh Anh hổn hển vươn tay đoạt lại, đó là cái áo choàng lần trước Trường Minh đưa cho nàng khoác che thân, bị nàng làm dơ, thật vất vả mới làm theo phương pháp Phù Liên dạy, dùng linh khí của ánh trăng giặt, không nghĩ tới liên tục hôn mê hơn một tháng, về sau lại bị Toàn Cơ huấn luyện, không có thời gian cũng không có cơ hội gặp Trường Minh để trả lại, nàng nhất thời quên mất.

“Cho nên nàng giữ lại như bảo bối?” Giọng nói Lam Tranh càng lạnh hơn, vứt cái áo xuống, tối tăm nhìn nàng.

“Không phải như vậy, làm sao ngài có thể ném nó xuống đất! Rất khó giặt đó!!”

Khuynh Anh chạy đi lượm áo sau đó rất nhanh lao ra bên ngoài.

Lam Tranh tức giận là rất kinh khủng, nàng phải đi tìm Toàn Cơ làm chỗ dựa vững chắc mới được.

Nhưng vừa chạy đến cửa, trước cửa lại đột nhiên bốc cháy lên một tầng lửa đỏ vàng, nàng hoảng hốt lui về phía sau vài bước, dời đi mục tiêu muốn phóng qua cửa sổ, nhưng cửa sổ cũng nổi lửa!

“Khuynh Anh, nàng thật đúng là làm cho người ta bất ngờ.”

Ngay lúc nàng suýt bị lửa thiêu, Lam Tranh đã đột nhiên di động đến phía sau nàng, vươn ra tay từ phía sau ôm lấy eo của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play