“Hai.. hai trăm năm?” Khuynh Anh nhốn nháo một trận, nếu không phải tay chân đều bị pháp thuật cố định, nàng lập tức sẽ nhảy xuống xe, che mặt rơi lệ mà chạy đi.
Nếu như nói chuyện cưới xin tốn hai trăm năm, vậy thời gian để nàng có thể về nhà dài đến bao nhiêu?
Khuynh Anh đột nhiên có một loại cảm giác mê muội mà tuyệt vọng.
Nam nhân nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, cánh môi mỏng manh không mang theo độ ấm: “Hai trăm năm không hề dài, nàng trước hết đi tu luyện ra thân Thần Tộc, chứng minh mình là trong sạch.”
“Ta… ta vốn là trong sạch!”
“Chờ mấy ngày nữa ta sẽ sai Nam Huân đi qua cung Thiên Xu nói cho nàng biết an bày cụ thể. Chúng ta sẽ an bày một sư phụ dạy nàng bắt đầu tu hành.”
Hai huynh đệ này đều là không nghe người khác nói chuyện.
Đầu óc Khuynh Anh ong ong, nàng mơ hồ đáp một cái, “Ờ.”.
Kế tiếp Trường Minh nói phần lớn về Thần giới tu luyện như thế nào, các thuật ngữ chuyên dụng, mặc dù từng cái từ ngữ hắn đều nhẫn nại giải thích một lần, bất quá Khuynh Anh nghe rất trừu tượng.
Tựa như yêu cầu một người bình thường đột nhiên biến thành Siêu Xayda, căn bản nhiệm vụ không thể thực hiện nha.
Buổi nói chuyện ngắn ngủn nhưng mặt Khuynh Anh tái nhợt, cả người đều giống như trải qua một chiến trường gió bão tàn phá, chân ngồi quỳ đã run lên, đến lúc kết thúc Trường Minh mới nhẹ nhàng phất phất tay áo nói: “Lúc nãy sai Nam Huân mang nàng đến, động tác có chút vô lễ, nàng cũng không cần để ý.”
Đối với một hoàng tử mà nói, mấy lời này đã thật nể tình. Khuynh Anh chỉ muốn rời đi, vội nói: “Không sao.”
“Nàng mặc dù là người phàm, bất quá nếu đến thần điện cũng phải hiểu được quy củ của Thần Tộc. Công chúa phương Bắc là khách quý, cũng là hoàng tộc tôn quý, lúc cần thiết nàng phải hiểu được tôn trọng cùng thoái nhượng.”
Rõ ràng không hiểu tôn trọng cùng thoái nhượng là công chúa phương Bắc đi. Khuynh Anh vẫn nói: “Được.”
“Ta còn có một số việc cần xử lý, Nam Huân sẽ đưa nàng trở về điện Thiên Xu.”
“Không, không cần.”
“Vậy xin lỗi không tiếp được.” Hắn căn bản không cho nàng cơ hội phát biểu ý nghĩ của mình, hơi hơi vuốt cằm sau đó biến mất ở trong ánh sáng của ngọc bội.
Khuynh Anh ngơ ngác nhìn buồng xe ảm đạm, chú thuật trên người đã tiêu thất, toàn thân đều giống như không còn sức lực ngồi ở trên thảm lông xe ngựa..
Thẳng đến Nam Huân vén rèm lên, tức giận nói: “Đến cung Thiên Xu.”
Nàng mới bỗng dưng đứng lên nhanh như chớp, sau đó nhảy xuống xe ngựa, cũng không quay đầu lại chạy ra.
……………..
“Điện hạ Trường Minh, làm cho ngài đợi lâu.”
Lê Thiên Thường mang theo giọng nói mềm mại, bên cạnh còn có một Toàn Cơ đầu tóc đỏ như là ngọn lửa thiêu đốt cả bầu trời.
Điểm kết thúc của chuyến du hành là điện Toàn Cơ của công chúa Toàn Cơ, dựa theo lễ tiết, công chúa phương Bắc đến thương nghị hôn lễ của điện hạ Toàn Cơ, cho nên bọn họ cần phải cùng nhau đi tế Thiên Đài, vì hai nước cầu phúc, quá trình này chỉ có nữ tử cao quý thánh khiết mới có thể tiến hành, cho nên Trường Minh làm thái tử cần phải chờ ở bên ngoài.
Trường Minh gật gật đầu, sau đó cầm ngọc bài trong tay, không dấu vết bỏ vào tay áo.
“Nhân duyên của hai nước là đại sự trên trời chúc phúc, nhất định sẽ vạn phúc tề thiên, điện hạ Toàn Cơ được làm thần hậu là phúc khí của nàng.” Lê Thiên Thường vô cùng thân thiết kéo tay Toàn Cơ: “Đúng không tỷ tỷ?”
Khóe môi Toàn Cơ hơi cong: “Đúng vậy. Bắc quốc nhất định sẽ rất đỏ lửa.”
Lê Thiên Thường vẫn chưa nghe ra châm chọc bên trong, phá lệ cười vui vẻ, kế tiếp nàng cần phải đi thần điện, bái kiến Thần vương cùng Vương Hậu ở điện Trường Sinh, nàng cần đi ngoại điện trước để bỏ hết thảy vũ khí cùng pháp lực mới có thể vào điện.
Đối với việc hôn sự này, Toàn Cơ phản kháng đã lâu, bây giờ có thể nghe lời như vậy, cùng Lê Thiên Thường tế trời thật sự là không dễ dàng.
Một lúc sau.
“Ca, ta vừa mới thả một cái Ngũ Độc Chu ở trên thân nữ nhân đó chờ xem kịch vui.” Toàn Cơ nhún nhún vai, tóc đỏ phô trương khiến khuôn mặt tuyệt sắc của nàng càng thêm yêu diễm.
Trường Minh bất đắc dĩ, nhưng cũng đi theo, không nói nhiều.
“Ca ca, đã nhiều năm như vậy ca vẫn là bộ dạng này.” Toàn Cơ dựa vào lan can, tay tùy ý vung vẩy thanh chủy thủ hoàng kim: “Nếu muội đi rồi, ca cùng Lam Tranh làm sao ở chung?”
Lông mi Trường Minh nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng buông mi mắt: “Có lẽ cứ như vậy cũng tốt.”
Toàn Cơ lười biếng lườm liếc: “Liền như bây giờ?”
“Ừ.”
Toàn Cơ đấm đấm bả vai ca ca nhà mình, nói: “Ca vĩnh viễn không nói, nó liền vĩnh viễn không nghe, hai người các người rõ ràng đều rất quan tâm đối phương, vì sao cố tình không thể tốt đẹp như vậy?”
Trường Minh mím môi, không có mở miệng.
Toàn Cơ nhìn hắn, có một loại cảm giác bị thất bại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Đối với việc vì sao hắn biến thành bộ dáng trầm mặc này, trong lòng nàng có đáp án, nhưng có một số việc là kiêng kị, cho dù là em ruột cũng không phải có thể nhắc tới. Nàng cố ý nói: “Cứ như vậy cũng tốt, nếu có một ngày muội nhìn đến huynh đệ các người vai kề vai chuyện trò vui vẻ, đó mới là điên cuồng.”
Trường Minh nghe vậy lại nhẹ nhàng mím môi. Tuy rằng hắn vẫn không cười nhưng ánh mắt cũng mềm mại đi rất nhiều.
“Bất quá hi vọng muội thật có thể điên cuồng một chút thì tốt rồi.” Toàn Cơ cũng khẽ cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT