“Sách cổ từng viết, một thần linh chết đi, nếu chấp niệm quá sâu, sẽ
hình thành ràng buộc, hình thành một không gian đơn độc, không biến mất, cũng sẽ không theo năm tháng, mà ở đây, sợ rằng là ký ức của Mộc Hi… Ở
nơi nàng ấy mai táng, vẫn dừng lại ở mấy vạn năm trước, vào thời gian
nàng ấy chết đi.” Trường Minh chậm rãi nói: “Nhưng nếu thật như vậy,
chấp niệm càng sâu, năng lực càng cường đại, muốn đi ra, càng khó.”
Trong lòng Khuynh Anh lộp bộp một chút, lúc này biến sắc: “Vậy nếu đi ra ngoài, cái váy này cũng sẽ biến mất?”
“…”
Lúc Trường Minh còn chưa tìm được từ ngữ để trả lời, Khuynh Anh đã có đắn
đo mấy trăm lần xem có nên đổi lại y phục ban đầu không, nếu không gian
này là hư ảo, y phục này cũng sẽ tan thành mây khói, ở truồng chạy nhong nhong gì gì đó, vẫn là quá kích thích a =___=…
Trường Minh
yếu ớt thở dài, nói: “Vậy giữ cái váy cũ kia lại, bất quá lúc ở đây,
nàng vẫn mặc cái váy này, nếu thật có một ngày như vậy, lại đổi lại.”
Cũng là, thân mặc toàn váy cỏ, cũng kích thích như nhau =___=…
Khuynh Anh gật gật đầu, gấp cỏ váy bỏ vào túi bách bảo, tiện đường bỏ Nửa Xu
ngủ gục vào. Y phục này là Lam Tranh làm cho nàng, nàng cũng không nỡ
vứt bỏ.
Lại thấy Đông Phương Trường Minh đột nhiên cúi người, một đầu gối quỳ xuống, ngón tay nhẹ nhàng cầm một góc làn váy của nàng, xé ra —— phần váy quá dài liền bị xé xuống, nhưng vẫn chỉnh tề.
“Nếu muốn chạy thoát thân, nàng sẽ dễ giẫm váy.” Giọng hắn nhàn nhạt, khuôn mặt yên lặng.
Khuynh Anh thẹn thùng, Điện hạ Trường Minh quả thực tinh mắt, liếc mắt một cái là có thể xem thấu nàng lùn.
“Nếu muốn đánh vỡ không gian này, phải tìm được chỗ chấp niệm của Mộc Hi,
Lam Tranh nếu ở gần, chắc chắn cũng sẽ có tính toán này, chúng ta đi
thần điện xem một cái đi.” Trường Minh nói.
Khuynh Anh liền thành thành thật thật đi theo phía sau hắn.
“Nàng, đến gần một chút.” Đột nhiên, Trường Minh lại ngừng lại, quay đầu lại nhìn nàng.
Mà giữa bọn họ cách ít nhất năm thước.
Khuynh Anh lui đầu, xê dịch về phía trước. Không phải nàng không muốn, mà là
nàng không dám, đại thần khí thế quá mạnh mẽ, đứng ở bên cạnh hắn, liền
dường như một con kiến chạy theo con voi…
Hắn dừng một chút,
lại đột nhiên quay người, dừng ở trước mặt nàng: “Cách ta quá xa, nếu bị công kích, nàng yếu kém, ta không thể bảo vệ nàng.”
Khuynh Anh vội vàng gật đầu, “Ta sẽ đuổi kịp.”
Hắn đáp ‘ừ’, tiếp tục đi tới thần điện.
******************************
Một người bán hàng rong bày hàng ở góc vỉa hè nói, ở chung quanh đây không
có nhìn thấy nam tử tóc vàng mặc y phục cỏ cùng cô gái hoa phục xinh
đẹp, vì thế, Lam Tranh cùng Lê Thiên Thường sẽ chưa tới nơi này, cũng có thể, bọn họ cũng đã thay đổi hành trang, hòa lẫn vào đám người trên
đường.
Trong thần tháp kia, đích thực là nơi cư trú của con
gái thần thái dương Mộc Hi, mà không bao lâu nữa, vị công chúa này sẽ
làm lễ lên ngôi, chính thức trở thành nữ thần chưởng quản một phương,
thủ hộ thần tộc thái dương, đại biểu cho ánh sáng hi vọng toàn bộ tộc
nhân.
Nếu không gian này là do Mộc Hi tạo ra, vậy nhân vật
then chốt cũng là nàng. Mà sách sử đã xóa đi sự tồn tại của vị công chúa này, truyền thuyết về nàng cũng ít đến đáng thương.
“Chúng
ta còn chưa biết mặt nàng ấy.” Khuynh Anh nhìn thần điện cao cao kia,
thủ vệ nghiêm ngặt, căn bản không có cách nào đến gần.
Trường Minh chỉ thản nhiên nói: “Sẽ gặp.”
Cũng không lâu sau, một đám binh sĩ đột nhiên từ đằng xa đi tới, ngăn bọn họ lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT