Trên đường lớn vẫn huyên náo tập nập như cũ, thỉnh thoảng trong hỗn loạn lại có tiếng trẻ con rao “Báo đây, báo đây!”

Một cửa hàng nhỏ nằm ven đường, mặt tiền có vẻ đìu hiu, trên biển loang lổ màu sơn chỉ đề ba chữ “ Nguyên Phúc Tường”, nhìn bề ngoài không ai có thể nghĩ đây là một tiệm may. Nhưng đối diện nó chính là một quán cà phê xa hoa, bên cạnh còn có một nhà may âu phục sang trọng, tủ kính thủy tinh chạm đất, các model bằng gỗ mặc trang phục lộng lẫy được bày biện tinh tế, thướt tha đủ loại tư thế.

Hoan Hoan xuống xe, bảo lái xe rời đi rồi rảo bước vào Nguyên Phúc Tường.

Mặt tiền của cửa hàng tuy nhỏ, chỉ vẻn vẹn trong tầm mắt nhưng bên trong thì rộng rãi thoáng mát. Tiểu nhị vừa nhìn thấy Hoan Hoan bước vào đã ngay lập tức chạy ra đón tiếp.

“ Nhị tiểu thư, cô đã đến! Xin chờ một chút, ông chủ chúng tôi sẽ ra ngay!”

Hoan Hoan mỉm cười, ngồi một bên, lặng lẽ chờ.

Bên quầy gỗ sơn son bày đủ loại vải dệt, có hai cô gái vừa xem vải Nhật Bản vừa vụng trộm đánh giá nàng.

Hoan Hoan nhìn lại bọn họ, sau đó thấy chẳng có chuyện gì thì liền mặc kệ. Trong điếm, ánh điện sáng vô cùng, trên vách tường màu trắng tuyết in hình bóng hình cô đơn kiêu ngạo của Hoan Hoan. Nàng cảm thấy trong lòng phiền muộn, giống như có một khối nhiệt hỏa đang cháy phừng phừng, muốn bộc phát bực tức ra ngoài.

“ Nhị tiểu thư, sườn xám của cô đã may xong rồi! Cô có muốn thử luôn không? Ủa, sao không thấy tam tiểu thư vậy?” Ông chủ đã ngoài sáu mươi, mặc một thân trường bào màu xanh lam, đi đến trước mặt Hoan Hoan, ân cần hỏi.

“ Nó có chút việc….”

Hoan Hoan chỉ nói được như vậy, sau đó giống như trốn tránh đi thẳng vào phòng thay đồ. Một hồi sau, nàng mặc sườn xám mới cắt, đứng ở trước gương.

Sườn xám bằng gấm, màu thiển tử pha trộn, phía trên có những hoa văn hình giọt nước ước, giống như phượng hoàng vi vũ. Lại có mấy bông tử đinh hương làm từ ren lụa đính bên trên tựa như đang hé nở, nhẹ nhàng niềm niếp ở trên người giống như có một loại nắng xinh đẹp.

“ ….tay nghề của ngài vẫn khéo như vậy, thật chẳng nhìn ra đường may, đường viền lại thẳng….. Đặc biết, trang phục lại luôn có điểm nhấn khiến người ta phải chú ý…”

“ Tiểu thư quá khen rồi!” Ông chủ may đứng một bên cười mị.

“ Nhưng mà, lưng áo hình như hơi rộng.!”

“ Phải không?”

Ông chủ may tiến lên nhìn nhìn, cầm lấy thước đo lại một chút, cười cười: “ Là Nhị tiểu thử dạo này không chăm lo cho bản thân mình thì phải? Cô gầy đi đấy!”

“ Thật sao?” Hoan Hoan cả kinh, bàn tay chạm đến lưng áo cứng lại, sau đó phiền muộn cười. Cũng không phải là nàng gầy đi mà chính là y tiêu người tiều tụy….Chỉ tiếc là, y đã không muốn chiếu cố cho nàng….

Nếu tiểu thư không vội, kiện sườn xám này tôi sẽ sửa lại cho cô. Qua hai ngày đến lấy, cô thấy thế nào?”

“ Vậy thì phiền ngài rồi.”

Hoan Hoan bước vào phòng thay đồ, bàn tay vừa đặt được lên cánh cửa thì đã nghe thấy tiếng ông chủ: “ Tam tiểu thư, cô đã đến!”

“ Xin lỗi, trước đó vài ngày có việc bận nên chưa qua lấy đồ được.”

“ Không sao, Tam tiểu thư khách khí rồi, vừa vặn …..”

Tiếng ông chủ may đột nhiên bị ngắt, Hoan Hoan đứng trong phòng thay đồ cảm thấy có một trận gió lạnh buốt thồi vào, thổi tận đến xương tủy, khiến nàng giật mình bất giác run lên.

“ Đã nói ngài đừng theo tới! Hội nghị vừa mới kết thúc, lẽ ra ngài nên về nhà nghỉ ngơi mới phải, tội gì phải theo em đến chỗ này, làm mọi người không được tự nhiên.”

“ Đến thì đã đến rồi, em không phải muốn thử áo sao? Còn không mau đi!”

Thanh âm lạnh lùng không thể quen thuộc hơn nhưng lúc này lại tràn đầy nhu tình, Hoan Hoan đứng ở đó dường như không còn nghe thấy tiếng gì nữa, vẫn chỉ lạnh lùng, đứng lẳng lặng trong căn phòng thay đồ nhỏ hẹp.

Chỉ trong chốc lát, cách vách truyền đến những âm thanh sột soạt, sau đó là tiếng giày cao gót bước đi xa.

Chút khí lực cuối cùng trong người Hoan Hoan đông cứng lại, nàng đẩy cửa phòng thay đồ ra.

Phòng thay đồ cùng đại sảnh của cửa tiệm cách nhau bởi một bức màn. Vài nỉ màu xanh dầy dài đến tận mặt đất ngăn cách thành hai thế giới.

Muốn chạy trốn, muốn né tranh, toàn thân phát đau nhưng tựa như có ma, nàng vẫn vô thức như cũ, cố chấp tiến đến gần phía tiền điếm(1) .

Hoan Hoan run rẩy, răng va chạm vào nhau, bàn tay thông qua một khẽ hở, nàng liền nhìn thấy Hiên Viên Tư Cửu một thân quân trang ở đằng kia.

Hắn đứng ở nơi đó, đứng ở phía sau An An, cả người tỏa ra một khí chất lạnh lẽo thanh thuần như băng. Không gian hoàn toàn yên tĩnh, ánh sáng phảng phất tụ hội toàn bộ trên người hắn.

Nhưng mà, giờ phút này, Hiên Viên Tư Cửu và Cố An An lại cùng nhau đứng trước gương. Hắn vươn tay, một đường họa theo sống lưng An An từ dưới đi lên. đụng chạm đó khiến An An run rẩy hai vai, trên môi hắn dần dần hiện ra ý cười thật sâu, nói: “ Rất đẹp!”

Liên tình từ đuôi mắt đến lông mày, nụ cười giống như là thật tâm muốn đem người trước mặt che chở ở trong lòng.

Móng tay khảm sâu vào lòng bản tay, Hoan Hoan bừng tỉnh đại ngộ.

Thương tâm sao? Không phải thương tâm. Thống khổ sao? Không phải thống khổ? Một loại cảm giác so với thương tâm còn đau hơn gấp bội, so với thống khổ còn khổ hơn, nàng muốn cảm giác ôn nhu của người đàn ông kia được thấm vào cơ thể mình.

“ Phải không? Em lại cảm thấy lưng hình như hơi rộng thì phải?”

Khách hàng trong cửa tiệm không biết từ lúc nào đã không còn bóng dáng ai nữa, chỉ còn lại vài binh lính đeo súng đứng yên. Ông chủ may chưa bao giờ gặp phải trường hợp như thế này, nên cũng không biết phải làm như thế nào.

“ Là, là…..sao? Tôi…..tôi….sẽ…..đo….lại… cho…tiểu thư….”

Tay cầm thước dây run run rẩy rẩy đặt lên vai của An An, thật lâu mới đo xong.

“ Tam tiểu thư, ….cô…cô.. gầy đi. Cô….cô….nếu không cần gấp …thì….thì tôi sẽ sửa lại… Cô….cô lại đến lấy?”

“ Không cần!” An An còn chưa nói gì, Hiên Viên Tư Cửu đã trả lời luôn.

“ Điều này sao được, không hợp thân mà!”

“ Không sao! Dù gì thì em cũng sẽ béo lại.” Ánh thái dương sau giữa trưa chiếu rọi lên chiếc sườn xám xa tanh đen tuyền của An An. Nói đen thì cũng chẳng phải là đen, kỳ thật chỉ là đen một phần, phần còn lại là màu trắng. Nói là trắng nhưng cũng không phải màu trắng thanh thuần, lại chẳng phải trắng đục, mà là một loại màu trắng phủ nhũ màu vàng. Như vậy, nửa trắng nửa đen đối lập cùng nhau phô diễn dưới ánh mặt trời như hòe hoa, như mộng như ảo.

Người đàn ông cao lớn đứng phía sau An An lại đưa bàn tay xuống phía dưới, ôm lấy eo của nàng, bừa bãi thưởng thức dung nhan xinh đẹp của cô gái trong gương, cúi đầu cười nói: “ Em hiện tại rất gầy, tôi muốn em béo lên một chút.”

Một màn ân cần dịu ngọt trước mặt lại giống như bóng đen hoàn hoàn vùi lấp Hoan Hoan, lạnh như băng thấm dần vào tim. Lạnh buốt khiến người mê muội, rốt cuộc nàng đứng không vững nữa, lùi về phía sau, chân dẫm lên bức màn, lảo đảo dựa vào tường, nghe được bên tai những tiếng thở dốc của chính mình.

Như thế, chật vật không chịu nổi.

Đột nhiên, màn bị lật, chiếc sườn xám nửa đen nửa trắng kia ở ngay trước mắt Hoan Hoan.

An An vừa nhìn thấy Hoan Hoan thì vô cùng kinh ngạc, hai mắt mở thật to. Nhưng lập tức nhìn thấy Hoan Hoan đang nắm chặt tay lại đến mức nổi lên gân xanh, bờ môi cắn bật cả máu, vẻ mặt An An đang hoảng hốt lại biến thành bi ai.

Sau đó, An An giống như không thấy gì, xoay người đi vào phòng thay đồ.

Hoan Hoan gắt gao nhìn vào cánh cửa đã phai nhạt sơn son, cơ hồ là tuyệt vọng nhìn. Lập tức, nàng hộc ra một hơi, đứng thẳng người lên.

Chờ An An trở ra, Hoan Hoan đã khôi phục lại thần sắc, một vẻ trầm tĩnh khó có thể hình dung ra được. Đôi môi đỏ nhợt nhạt gợi lên, trán hơn nhướn cao, vả mặt tươi cười.

Mà An An nhìn Hoan Hoan, vẻ mặt nàng từ bi ai chuyển thành u buồn, lãm đạm như sương.

Sau đó, nàng xoay người, nhấc màn, rời đi.

Không biết đã qua bao lâu, lúc Hoan Hoan bước ra, trong điếm đã không còn bóng người.

“ Nhị tiểu thư.”

Ông chủ may vừa lau mồ hôi lạnh, vừa tiến lên tiếp đón: “ Vừa mới bị Tam tiểu thư dọa cho phát khiếp, còn tưởng rằng cô ấy trêu chọc vào người nào! Ăn mặc quân trang như vậy, người bình dân như chúng tôi chưa từng gặp qua….”

“ Ông chủ, sườn xám này tôi không sửa nữa. Giúp tôi gói lại, tôi cầm đi luôn.”

“ A? Dạ..”

Ông chủ may sửng sốt, vội vàng gọi tiểu nhị.

“ Bao nhiêu tiền?”

“ Không cần! Vừa nãy Tam tiểu thư đã thanh toán một lượt rồi ạ.”

Bàn tay Hoan Hoan hơi buông lỏng một chút sau đó siết chặt lại. Có trăm ngàn suy nghĩ khó chịu rối loạn như ma khiến cho nàng không thể xác định được trong lòng mình đang suy nghĩ gì, chỉ có thể hoảng hốt ra khỏi cửa hàng.

oOo

Từ Nguyên Phúc Tường đi ra, An An và Hiên Viên Tư Cửu lại cùng nhau ngồi xe rời đi. An An ngồi trong xe hơi nghiêng mặt sang một bên, mười đầu ngón tay giao nhau cùng một chỗ đặt trên người, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Hiên Viên Tư Cửu ngồi bên cạnh An An, bàn tay to lớn của hắn vuốt ve từng sợi tóc của nàng, dùng ngữ khí vô cùng mềm mại nói: “ Làm sao vậy? Nghĩ gì mà lại xuất thần như thế?”

An An chậm rãi quay đầu lại, đối diện với con ngươi lãnh liệt của Hiên Viên Tư Cửu. Bàn tay nàng nắm lấy tay hắn, cười đến bình tĩnh mà lại tao nhã thêm một chút dịu dàng, nhưng hình như có một nét u buồn không thể che giấu được.

“ Em suy nghĩ…..chúng ta vẫn nên trở về đi thì hơn.”

“ Như thế nào? Không thích tôi ở cùng em sao?”

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của An An một lúc lâu sau, Hiên Viên Tư Cửu mới rút hộp thuốc lá, cầm lấy một điếu thuốc lá cuốn, châm lửa hút.

“ Ngài ở bên cạnh, người khác sẽ không được tự nhiên! Vừa rồi, ông chủ may của Nguyên Phúc Tường cũng sợ đến mất mật.”

“ Nhưng mà, có quần áo mà không có giày thì sao được?”Sau một lúc lâu không lên tiếng, Hiên Viên Tư Cửu bỏ điểu thuốc lá cuốn trong miệng xuống, bắn ra chút tàn, mỉm cười nói.

An An chớp mắt, mấp máy môi như muốn nói thêm điều gì đó. Nhưng ánh mắt Hiên Viên Tư Cửu lạnh lẽo như băng nhìn xoáy thẳng vào nàng, khiến nàng cái gì cũng không nói ra được.

Đường Hoa Viên là con phố có nhiều tiệm giày nhất của Hồ Đô, chỉ là vì gần đây phố Liêu Nghê trở thành chốn làng chơi cao cấp, cho nên dần dần trở thành một hài thị (2 ).

An An dẫn Hiên Viên Tư Cửu đi vào cửa hàng lớn nhất trong khu phố . Bên trong là những chiếc tủ gỗ màu cà phê bày đủ loại giày mốt ma đăng to nhỏ đều có hết. Bọn họ vừa đi vào, binh lính theo đó vội vàng mời tất cả những khách trong cửa hàng ra ngoài.

Ông chủ run rẩy đi lên tiếp đón: “ Tam….tam….tiểu….tiểu..thư!”

An An nở nụ cười thật xin lỗi trên miệng, nói: “ Thật ngại quá, ông chủ! Tôi đến lấy giày.”

“ Da….dạ.!”

Tiểu nhị vội vàng cầm chiếc hộp lấy đôi giày màu đen bằng da chạm hoa nổi, ánh đen chiếu vào trông thập phần tinh xảo.

An An ngồi trên viên khổ. Dưới sự giám sát của binh lính, tiểu nhị trông thật lạ mặt giúp nàng tháo giày.

Dưới chân là một cái đệm, bình phong màu cam chói lọi, chân An An có đi tất chân, ánh mặt trời trải lên đôi chân ngọc giống như màu bạch kim. Ngón chân mượt mà, đường cong của chân thon dài, đẹp cực kỳ. Tiểu nhị nâng chân An An lên, hô hấp của cậu ta dần trở nên thô, giống như khô nóng mà phát ra những âm thanh hư hư nhỏ. Cuối cùng, tiểu nhị cũng không khỏi run lên, đầu ngón tay vô tình chạm gan bàn chân, khiến An An cũng run lên.

Hiên Viên Tư Cửu đứng một bên, sắc mặt càng lúc càng xanh lét, đồng tử hai mắt lãnh liệt lóe lên một tia giết người, bàn tay đặt lên vai của An An.

“ Làm sao vậy?”

Cửa tiệm vốn náo nhiệt bây giờ đã cực kỳ yên tĩnh, trước mặt mỗi người đều có một chén trà, trà bạch từ trong chén sứ trắng yểu điệu nhẹ nhàng như hoa như mây, lời nói của An An giống như làm nước trà gợn sóng một chút.

Mới thay được một chiếc, tiểu nhị loay hoay chuẩn bị thay chiếc còn lại cho An An.

Hiên Viên Tư Cửu nhếch môi, hơi thở nồng đậm sự cảnh giác cao độ, không nói hai lời vội vàng, khó hiểu mà lảo đảo đi phía sau hắn.

Lên xe, thần sắc Hiên Viên Tư Cửu vẫn lạnh lùng như trước, dường như có phần thở hổn hển hơn lúc trước, chẳng thèm nói gì.

“ Làm sao vậy? Em nói đừng đi, ngài lại càng muốn đi, như thế nào bây giờ lại còn không vui? Ngài xem, em đang trong bộ dạng này, ngài lại lôi em đi.”

Trên mặt An An lộ ra vẻ kỳ quái, đôi mắt đen kia chỉ trích nhìn thẳng vào mắt hắn. Nhưng giống như còn cảm thấy có chút thú vị, khóe môi nàng nhẹ nhàng tác động, thản nhiên tươi cười.

Hiên Viên Tư Cửu nghe những lời này, thoạt tiên cảm thấy lòng mình nhảy dựng lên, lại giống như có gì đó vừa mới bị phá vỡ, nhỏ giọt chảy ra mang theo chút đau đớn, trên mặt hiện lên chút nhu tình phức tạp.

Nhưng hắn chớp mắt một cái, sau đó rất chậm, rất chậm mà nói: “ Lần tới đừng đi đến tiệm giày nữa, nếu cẩn hãy gọi thẳng người ta đến nhà đưa.”

Hiên Viên Tư Cửu nói như vậy, ý cười trên khuôn mặt An An dần dần bị thu lại, cũng nói không nên lời. Cơ hồ chính nàng cũng không ngờ lại có cảm giác như vậy.

Đây chắc hẳn là lần đầu tiên cử chỉ của Hiên Viên Tư Cửu lại trẻ con đến thế. Một người như Hiên Viên Tư Cửu đâu có thể dùng từ trẻ con để miêu tả hành động của hắn được? Lúc trước nàng cảm thấy mình quá hảo ngoạn, giờ lại chỉ cảm thấy mình bất quá chỉ là có lệ, còn hắn thì cũng chỉ ham mê mới mẻ nhất thời. giống như thủy nguyệt kính hoa (3)thôi. Nhưng sự thực, nàng khó có thể diễn một cách tự nhiên được.

An An nghĩ nghĩ liền tựa đầu vào vai Hiên Viên Tư Cửu, nửa ngày dạo quanh nên cũng có chút mệt mỏi, liền nhắm mắt lại. Hiên Viên Tư Cửu hơi nhích thân, để An An dựa vào người mình được thoải mái hơn. An An hơi mở mắt, ngước đầu lên nhìn Hiên Viên Tư Cửu, cũng tự mình xê dịch một chút để cả hắn và nàng đều được thoải mái.

Một cơn gió lạnh khẽ luồn vào trong xe, khiến người ngồi bên trong đột nhiên cảm giác mất đi độ ấm. Hơi thở man mát phiêu tán, thản nhiên lại có chút tao nhã nhưng u buồn.

Hiên Viên Tư Cửu vẫn trầm tĩnh ngồi, thản nhiên lạnh như băng sơn nhưng dường như có thêm chút gì đó. Đôi mắt kia hình như có điều gì đó đang giấu kín nơi đáy lòng muốn được bộc lộ.

Hoảng hốt, do dự……..Đây là những cảm xúc này xưa nay hắn chưa từng có.

oOo

Bông tuyết giống như liễu tơ ngày xuân phiêu tán bốn phía chân trời, làm tiểu lâu giữa vườn hoa mai được khoác áo màu trắng. Ngoài cửa sổ, gió lạnh buổi rít gào như muốn phá tan lớp cửa kính dày để xâm nhập vào phòng, trong phòng tất cả mọi thứ phảng phất như cũng ánh lên sắc màu của tuyết.

Sắc trời đã quá tối thì đương nhiên cần phải thắp đèn lên. Ánh sáng đèn phủ lên đôi tay mảnh khảnh xanh nhạt của An An. Nàng đang ngồi an tĩnh bên lò sưỡi, tay cầm điện thoại đang, cúi đầu đang nói gì đó.

“Em tốt lắm! Ừm,….không đi không được sao?”

Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì, An An khẽ thở dài một tiếng: “ Đã biết.”

Điện thoại kết thúc, Yên Hồng bưng ly trà tiến lên, thấy An An tựa vào ghế sô pha, một thân sườn xám màu mận, bóng nàng đổ dài dưới ánh đèn.

Trực giác Yên Hồng mách bảo, An An đang rầu rĩ, vì thế liền hỏi: “ Tiểu thư, làm sao vậy?”

Yên Hồng vốn vẫn gọi An An là Tam tiểu thư, nhưng hôm nay Nghiêm Thiệu đã nói gọi An An bằng tiểu thư thì tốt hơn. Yên Hồng nghe thế mới cả kinh, vì kêu tam thì sẽ nghĩ ngay đến việc còn có nhị, cho nên vội vàng sửa lại xưng hô.

An An giống như không biết, thản nhiên đáp lại: “ Không có gì! Đêm nay trưởng phòng tài vụ Hà Trữ Tịch tổ chức tiệc mừng thọ, hắn muốn ta đi cùng.”

“ Chính là người nguyên bản vốn là kẻ bên tâm phúc bên cạnh thái tử gia của Hiên Viên gia-Hiên Viên Huyền, nhưng đến lúc lâm trận thì phàn chủ đó sao?” Yên Hồng nhìn thấy An An đang trừng mắt nhìn mình, vội vàng thè lưỡi, cười khe khẽ: “ Em lỡ lời, sẽ không nói nữa. Vẫn là nên giúp tiểu thư chuẩn bị thì tốt hơn.” Nói xong, Yên Hồng liền kéo An An lên lầu, cưỡng chế An An ngồi xuống bàn trang điểm, giúp nàng chải đầu.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, cùng với ngọn đèn trong phòng có chút tương giao, ánh đền gương đều là một màu u ám. Giờ này chỉ có chủ tớ hai người, Yên Hồng và An An, không có người ngoài. An An quả nhiên u sầu nhìn vào bức tường dán giấy hoa, không có ý định đi.

Yên Hồng nhìn An An do dự một hồi, ngạc nhiên hỏi: “Cửu thiếu nhất định sẽ mang tiểu thư cùng đi dự tiệc, đây là chuyện tốt. Tiểu thư còn lo lắng gì? Ngày đó, Nhị tiểu thư….”

Nói đến đây bỗng thật giật mình, Yên Hồng vội vàng im ngay, nhìn trộm An An, không hề lên tiếng.

An An hình như khẽ run lên một chút, tránh khỏi tầm mắt của Yên Hồng, đầu cúi càng thấp.

Yên Hồng không dám nói gì nữa, chỉ chuyện tâm giúp An An sửa soạn.

“ Xong rồi, tiểu thư! Tiểu thư thấy thế nào?”

An An nghe thế mới ngẩng đầu lên nhìn vào gương bạc. Cô gái trong gương mặc bộ sườn xám màu thiển tử, trên có thêu bức hải đường xuân thụy đồ bằng tơ vàng, mỗi đóa hải đường lại có những nét không giống nhau. Lông mày lá liễu, hàng mi uốn cong, tai đeo khuyên lục bảo, vòng tay phỉ thúy, sợi dây chuyền mã não an tĩnh trên chiếc cổ trắng ngần.

Yên Hồng đứng đằng sau không ngừng khen.

Nhưng, chính An An lại đang kinh ngạc khi thấy bóng hình của mình trong gương.

Còn nhớ rõ trước đây, phòng của Đại tỷ đến tận đêm khuya cũng vẫn còn đèn, nàng luôn thích vụng trộm chạy đến xem. Ngọn đèn hắt lên bức tường màu trà tỏa ánh sáng mơ hồ, dần dần biến thành một màu hồng hạnh. Nhưng hiện tại chính mình lại quên mất, mùi đặc thù trong gian phòng kia, cái mùi hỗn hợp giữa son phấn và rượu. Đại tỷ gọi cái mùi tiêm nhiễm này là hương vị tuyệt vọng. Khắp nơi rất bề bộn, mọi thứ tán loại, vương vãi nơi mặt đất. Chiếc gương bằng thủy tinh khảm trên tủ quần áo bằng gỗ lim, trong sáng và thuần khiết. Đại tỷ đứng trước gương, một thân sườn xám màu vàng, hoa văn được thêu kim tuyến màu xanh. Giống như phát hiện ra nàng, Đại tỷ quay đầu lại, nửa như cười nửa như khóc, khiến không gian trở nên nặng nề.

Đại tỷ hỏi nàng: “ Đẹp mắt lắm sao?”

Tiếng nói có phần hoảng hốt truyền đến tai của An An. Lúc này, An An mới giật mình phát hiện ra Đại tỷ ở trong gương đang biến thành chính nàng.

“ Rất đẹp.” Một giọng nói quen thuộc truyền đến ngay sau đó. Đó là thanh âm trầm ấm thuộc về người đàn ông lạnh lẽo đang đứng phía sau lưng nàng.

Trong gương, Hiên Viên Tư Cửu đang nhìn nàng.

“ Không phải nói cho người đến đón em sao?” An An cả kinh, vội dùng môi giương lên ý cười, che giấu mọi tâm sự, mềm mại hỏi.

“ Người đẹp như vậy, anh làm sao có thể không làm bạn ở bên!”

An An sửng sốt, lập tức cười đến ngọt ngào.

Ngân kính trong như nước, lạnh lùng phản chiếu bóng hình hai người đứng trước gương. An An không khỏi có chút ngơ ngác nhìn chính mình trong gương.

Cô gái trong gương có đôi mắt trong vắt như nước nguồn, môi tựa như gợn sóng, thiệt tình hay giả ý đến chính mình cũng không nhận ra.

Thời gian này, Hiên Viên Tư Cửu đối xử với nàng vô cùng tốt, khắp nơi đều che chở nàng, sủng nàng. Tuy rằng, bất quá đây chỉ là thủy nguyệt kính hoa, nhưng nàng không muốn nói trắng ra. Làm nhân sủng được cưng chiều trong lòng bàn tay người, khó có thể được như vậy…… Nàng dù nói thêm gì thì cũng vẫn chỉ là một tình nhân thôi.

“ An An, anh thực muốn biết….” Hiên Viên Tư Cửu nhẹ nhàng vuốt hai đầu ngón lên lên gò má của An An, “ Hiện tại, em rốt cuộc đang nghĩ gì?

“ Nghĩ về ngài!” Thân thể cứng đờ lại nghe theo bản năng đến vậy, An An lập tức cười đến thản nhiên nói.

Hiên Viên Tư Cửu sửng sốt, tựa hồ không thể tin nổi nàng lại trả lời như vậy. Lập tức, hắn cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn lên cổ của nàng. Đứng phía sau, Yên Hồng sớm đã đỏ mặt tía tai.

An An muốn tránh, nghĩ vậy liền đẩy hắn ra. Nhưng không biết làm như thế nào mà cánh tay nàng lại vướng vào lọ nước hoa trên bàn trang điểm. Chiếc lọ rơi xuống đất, vỡ tan, vương lên cả giày của nàng. Vì đi dự yến tiếc nên nàng đi giày cao gót hợp cùng một bộ với chiếc sườn xám xa tanh, nhất thời giờ lại giống như bị đi mưa về, giống như bức tranh tuyệt đẹp vừa mới phát hiện ra chút lỗi nhỏ.

Hiên Viên Tư Cửu cười nói: “ Giống như trẻ con vậy! Có như thế mà cũng không cẩn thận được!”

Nói xong, hắn cúi người, lấy khăn tay giúp An An lau giày.

An An sửng sốt, nhất thời muốn lui về phía sau, nhưng Hiên Viên Tư Cửu lại nắm mắt cá chân của nàng lại. Nàng không động đây, chỉ có thể đỏ mặt, đẩy đẩy vai của hắn: “ Ngài mau đứng lên! Đừng có như thế! Bằng không, em sẽ giận ngài đấy!”

Yên Hồng cũng bỏ mặc đám thủy tinh vỡ vụn kia, vội vàng đi tìm một đôi giày khác phù hợp cho An An. Nhưng tìm cả ngày cũng không được đôi nào hợp cả.

Nước hoa trong lọ vừa đổ dần dần bốc lên. Cả căn phòng sực nức mùi nước hoa.

Hiên Viên Tư Cửu ngồi xổm trước mặt An An, một chân của nàng nằm trong tay hắn, tất chân màu da dính nước hoa ươn ướt thơm thơm. Đầu ngón tay Hiên Viên Tư Cửu cực nóng, mang theo khăn cứ chà lau từng chút từng chút một, nhưng thỉnh thoáng cũng hơi chà mạnh một chút, ngón tay hắn giống như đang khiêu khích. An An co chân lại, nhưng lại sợ hãi động tác của mình quá nhanh khiến có thể khiến hắn mất mặt, đành nhân lúc Yên Hồng không để ý mà thuận tay đánh nhẹ vào vai hắn. Hiên Viên Tử Cửu lại như một chút cảm giác cũng không có, bàn tay vẫn tiếp tục khiêu khích nàng, lướt từ bắp chân đến mắt cá chân.

Bên kia, Yên Hồng không tìm được đôi giày nào phù hợp với An An, cuống đến mức đầu óc dại ra ngây ngốc.

“ Đừng tìm lung tung nữa! Em xuống lầu tìm đôi giày da lũ hoa màu đen chị mới mua hôm trước là được rồi! Không cần phải mang lên đây đâu, lát nữa chị sẽ xuống thay.”

An An cố gắng trấn tĩnh nói cho xong, mặt của nàng đã sớm đỏ đến mức làm chính tóc của nàng cũng nóng lên. Nàng không thể để hắn tiếp tục hành động vừa rồi, nhưng động tác này của nàng lại quá giấu đầu hở đuôi, hàm ý cảm xúc, làm nàng chỉ có thể chịu đựng làm như không có chuyện gì.

Yên Hồng vừa đi ra ngoài, An An đã lập tức tránh ngay ra.

“ Ngài điên sao? Làm gì vậy?”

Hiên Viên Tư Cửu lúc này mới ngẩng lên nhìn nàng, hai má An An vốn thoa phấn giờ lại càng thêm đỏ bừng, mắt đen trong suốt ngượng ngùng đang nhìn hắn, dưới ánh sáng của đèn điện chiết xạ lóng lánh như sao. Mắt cá chân của nàng ở trong tay hắn cũng tuyệt đẹp giống như con người An An, mà môi của An An lại có vẻ bất mãn quyết tiệt, ánh sáng tinh tế lưu lại uyển chuyển trên sắc môi hồng nhạt. Đôi môi như vậy không biết có tư vị gì nhỉ? Hắn bỗng nhiên muốn biết. Vì thế, Hiên Viên Tư Cửu đứn dậy hôn lên môi nàng.

An An ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy hơi thở thô ráp của Hiên Viên Tư Cửu đang cọ sát trên mặt nàng. Ngứa, khá là rát. … Cánh môi người đàn ông này hình như đang run run…. Xúc giác như vậy tự nhiên truyền đến tận trong lòng. An An nâng tay lên, mềm mại ôm lấy cổ Hiên Viên Tư Cửu.

Phản kháng cũng vô dụng, vậy thì cần gì phải cố phản kháng?

Không phải chỉ có trước mặt Hiên Viên Tư Cửu mới phản kháng không được, từ trước đến giờ và cả sau này cũng thế, vận mệnh cứ tiếp tục thay đổi nàng không thể nào xoay chuyển hay chống lại được.

Vạt áo sườn xám phía trước giống như một bàn cờ, vậy mà bàn tay Hiên Viên Tư Cửu lại linh hoạt cởi bỏ hết cúc, luồn vào trong cổ áo của An An, chạm đến da thịt trơn nhẵn của nàng.

“ Nếu em đủ thông minh thì cái việc tạm thời đó sẽ biến thành vĩnh viễn…..”

Trong lòng An An bấn loạn, bên tai lại văng vẳng lời nói của Hà Phong Hiểu.

Bất tri bất giác, nàng mới phát hiện ra mình vô tình đã để tâm quá nhiều trên người Hiên Viên Tư Cửu……Đời người dài như vậy, vận mệnh muốn nàng cùng hắn dây dưa với nhau mãi hay sao? Nếu số phận thật sự là như vậy thì chẳng phải nàng sẽ lệ thuộc vào Hiên Viên Tư Cửu này cả đời ư? Một đời sẽ đau khổ, sẽ rơi lệ, đó chính là những ngày sau này của nàng sao?

An An đột nhiên cả kinh, không khỏi mở to hai mắt, trong sóng mắt mê ly có phần kích động nhìn vào hắn.

Trong mắt Hiên Viên Tư Cửu có ngọn lửa bùng cháy không tài nào dập tắt được. Tràn ngập cuống loạn, hắn đem nàng đặt trên giường, lập tức đè lên nàng, thanh âm khàn khàn trầm thấp hỏi: “An An, em nhìn tôi như vậy! Tôi chịu đựng không nổi!”

Nói xong, lập tức hắn giữ lấp sườn xám của nàng. Chiếc sườn xám màu tím lập tức bị cởi bỏ.

An An vẫn mỉm cười, giống như đã tiên liệu trước. Vô luận giãy giụa né tránh như thế nào thì kết cục vẫn cứ như vậy, không có cách nào thoát được, và cũng chẳng có ai là ngoại lệ.

oOo

Lúc Hiên Viên Tư Cửu đến Hà gia thì cũng là lúc quá muộn. Những chiếc xe hơi sớm đã xếp thành một hàng dài. Cửa lớn sơn son treo mười chiếc đàn lồng chúc thọ. Ánh sáng chiếu rọi, người canh gác đứng nghiêm, hình như có ý đe dọa và khoe khoang một chút.

Ô tô dừng lại, Nghiêm Thiệu bước xuống xe, mở cửa phía sau ra. Sau đó, một người đàn ông mặc áo khoác bào khí thế ngạo nghễ cất bước xuống. Lập tức, hai hàng quân lính đứng thẳng tắp thi hành quân lễ với hắn.

Hiên Viên Tư Cửu xoay người đưa tay đỡ An An xuống xe, ánh mắt đảo qua mọi người, ý bảo miễn lễ.

Bên này, Hà Trữ Tịch đã đích thân ra đón chào.

“ Cửu thiếu đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này!” Hà Trữ Tịch một thân áo cẩm bào màu lam nhạt, thân hình hơi gầy, đôi mắt quắc thước. Nhiều năm như vậy ông vẫn giữ nguyên chức vụ, phong ba luân vũ không hề bị lung lay, không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh.

“ Hôm nay là thọ tiệc của Hà công, sao có thể nói như tôi đến quấy rầy vậy? An An lại đây, gặp qua trợ thủ đắc lực của tôi, vụ trưởng Hà Trữ Tịch.” Hiên Viên Tư Cửu mang theo nụ cười kiêu căng, bàn tay nhanh chóng kéo lấy tay An An, khi quay đầu lại trông hắn ôn nhu hơn nhiều.

“ Hà lão gia, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”

An An chậm rãi vuốt cằm, giống như hoa quỳnh dưới trăng, vầng trán dãn ra, nở nụ cười vô cùng thản nhiên. Không khí tựa hồ như đọng lại, toàn bộ chung quanh yên lặng không chút âm thanh.

“ Đã nghe đại danh của Tam tiểu thư từ lâu, Cửu thiếu, xin mời vào trong dự tiệc.” Hà Trữ Tịch nhìn An An bằng cặp mắt phức tạp, sau đó lạnh nhạt cười.

Chính giữa đại sảnh rộng lớn có treo một chữ thọ màu đỏ cực lớn. Những chiếc bàn tròn sơn son phủ vải màu đỏ, gắn kết những dải hoa, giống như ngăn cách. Âm nhạc trên sân khấu chính là vũ khúc, mọi người đang cùng nhau khiêu vũ.

Thấy bọn họ tiến vào, một người cô gái ăn mặc hoa lệ đi ra nghênh đón.

“Cửu ca, anh đến rồi sao?”

Cô gái mặc một bộ lễ phục váy dài màu hồng, ren lá sen bện trên cánh tay áo dài, vòng tay hoàng kim trên cổ trắng tuyết, làm bộ muốn ôm lấy tay Hiên Viên Tư Cửu. Khi nhìn thấy trên tay hắn còn chính là tay của An An thì ánh mắt cô ta trở nên lạnh lùng. Đẩy Hiên Viên Tư Cửu ra một chút, nghiêng đầu cười, mắt hạnh lộ vẻ nhộn nhạo tinh nghịch, giận dỗi nói: “ Vị này……em đoán chính là Tam tiểu thư nổi danh nhất Hồ Đô này, đúng không?”

“ Con nhóc Âm Hiểu này tùy tiện quá! Cố tiểu thư xin đừng để ý!”

“ Hà lão gia khách khí quá lời rồi!” An An không nhìn Hà Âm Hiểu, quay đầu kéo tay Hiên Viên Tư Cửu. Hiên Viên Tư Cửu hơi cúi người xuống, nghe thấy tiếng thì thầm nho nhỏ bên tai: “ Vị Hà tiều thư này, sao mà phóng khoáng…..”

Nàng phát ra tiếng quá nhỏ, kỳ thật Hiên Viên Tư Cửu cũng không nghe được An An nói gì. Nhưng hương thơm hơi thở phả ra từ nàng thực ngọt ngào, cảm giác hệt như không gian chỉ có hai người, không khỏi cười cười.

“ Con nhóc này từ nhỏ đã lớn lên cùng với Cửu thiếu, nể mặt Phong Hiểu tôi, Tam tiểu thư không nên ghen mới phải.”

Hà Phong Hiểu không biết từ khi nào đã đi qua đây, một thân áo màu nguyệt nha, gương mặt tuấn tú có phần suy sụp.

An An nhìn Hà Phong Hiểu, mà Hà Phong Hiểu cũng nhìn lại An An . Ánh mắt thực bình tĩnh, tĩnh đến mức tịch mịch. Giống như bóng đêm sau khung cửa sổ thủy tinh, ánh sáng yếu ớt cố gắng len lỏi vào. An An chỉ cảm thấy trái tim mình như phình lên khiến nàng không sao thở nổi. Tiếng nhạc lý ở trên đài vọng đến tai nàng cũng ù ù.

“ Phong Hiểu.”

“ Anh.”

Tiếng Hà Trữ Tịch quát lớn cùng tiếng hờn dỗi của Hà Âm Hiểu vang lên, An An cúi đầu che giấu ánh mắt có chút u buồn.

Hiên Viên Tư Cửu vẫn thản nhiên cười, đôi mắt lạnh như băng lưu chuyển, trong đó lại phảng phất có ma lực mê hoặc phi thường. Chỉ trong chớp mắt, hắn hoàn toàn thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người. Trên sàn nhảy, là các đôi nam nữ chia làm hai bên đã muốn tiến lên chào hỏi. Bàn tay Hiên Viên Tư Cửu và An An đan xen ở cùng một chỗ, hắn gật đầu chào tất cả mọi người, hoàn mỹ không hề có chút tỳ vết nào.

Mọi người ở đây đều là những kẻ có địa vị trong giới chính khách, rất thức thời, tiến lên chào hỏi An An. Theo đó, đại sảnh bắt đầu náo nhiệt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play