_____

“ Làm sao mà có nhiều “ nếu” như vậy?”Hiên Viên Tư Cửu hung tợn gằn từng tiếng một, bỗng nhiên phát hiện thân mình An An co rút lại, mặt trắng bệch, ngón tay vô thức níu chặt lấy chăn ga, lông mi thật dài như cánh bướm lượn bay trong gió, lạnh rung rung động.

Sự xúc động trong lòng Hiên Viên Tư Cửu nhanh chóng mềm nhũn ra, ngữ điệu cũng lập tức thả lỏng: “Thân thể của em hiện tại không tốt lắm, thầy thuốc dặn nên cố gắng tĩnh dưỡng, đừng nghĩ đến nhiều chuyện!”

An An làm như không nghe thấy lời hắn nói, thần sắc vẫn cự tuyệt sự chăm sóc, thản nhiên nói: “Anh biết không? Mỗi lần Phong Hiểu nhìn thấy em, ánh mắt không hề đặt trên người em, mà là xuyên qua em để nhìn thấy Đại tỷ.”

Sau đó, An An quay đầu nhìn Hiên Viên Tư Cửu. Gương mặt của nàng phủ một tầng ánh sáng tà dương màu hồng, cùng với làn da tái nhợt tạo thành một màu tím tái. Đôi mắt của nàng lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc nào. Bàn tay An An vươn ra, lắc lư trước mặt của Hiên Viên Tư Cửu, hoa tai kim cương theo động tác của nàng mà lung la lung lay: “ Cũng giống như anh…”

Nụ cười trên mặt Hiên Viên Tư Cửu dần dần đông lại, sau một lúc lâu mới lấy hộp thuốc lá trong túi ra, châm một điếu thuốc. Trong làn khói mỏng, cả hai đều không lên tiếng. Rốt cuộc hắn nhịn không được mà mở miệng trước, giọng nói được đè xuống rất thấp, không mang theo một chút tình cảm nào cả.

“ Em muốn nháo loạn gì nữa đây?!”

An An cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt, miệng nở nụ cười lạnh lùng mang theo hận ý khó chịu, mới nói: “Đại tỷ nói, những cô gái như chúng ta đều là đồ chơi cho những kẻ giàu sang quyền thế, là loại người mà ai cũng có thể làm chồng….Tương lai phía trước không đáng để mong đợi!”

An An nhìn Hiên Viên Tư Cửu. Chiếc áo sơ mi màu trắng của hắn không nhiễm bụi, trắng sáng đến mức như phản chiếu được cả khuôn mặt và hình dáng của hắn. Mái tóc ngắn màu đen, khuôn mặt góc cạnh, trong đôi mắt tối đen ẩn hiện một loại âm trầm khiến nàng mê muội, nhưng nàng vẫn ẩn nhẫn.

Bất quá, giờ phút này ẩn nhẫn thì có ích lợi gì…

“ Em bất quá chỉ là một người dùng nhan sắc dụ dỗ đàn ông! Một thân phận như vậy, em không rõ….liệu anh đối với em có bao nhiêu tham tình?”

Xuất thân của Hiên Viên Tư Cửu cũng không phải bí mật nhưng là điều cấm kị. Chưa từng có người nào ở trước mặt hắn dám nhắc tới mẹ hắn, chỉ nghe nói mẹ hắn lúc đó là một kỹ nữ rất xinh đẹp, dùng toàn lực toàn tâm để yêu một người đàn ông mang họ Hiên Viên không chút tiếng tăm gì. Vì Hiên Viên, người kỹ nữ đó đã ngủ với không biết bao nhiêu đàn ông. Đợi đến khi Hiên Viên công thành danh toại, ông ta lại hoài nghi đứa con cùng huyết thống trong bụng của bà. Vì thế liền từ bỏ…

An An tựa lưng vào gối mềm, hai tay gắt gao đặt ở trước ngực, giống như muốn che dấu vết thương máu chảy đầm đìa. Cho đến tận giờ, nàng vẫn cố gắng đè nén bi thương, hắn không lên tiếng cho nên nàng tự hỏi: “ Em giống ai sao? Mẹ của anh có phải….”

An An còn chưa dứt lời, câu thứ hai vẫn còn chưa nói hết thì nghe thấy “ Rầm” một tiếng. Hiên Viên Tư Cửu đã đá văng chiếc bàn gỗ lim ở đầu giường. Những thứ trên bàn rơi tí tách rầm tan xuống mặt sàn. Có thứ va vào tường, có thứ vung vãi khắp nơi. Hắn tức giận cực điểm, bàn tay giờ cao, ánh mắt đầy lửa giận giống như muốn ăn thịt người gắt gao nhìn An An. An An cũng giơ mặt lên, không hề sợ hãi hay né tránh.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, An An lại lách mình trách ra, không nhìn hắn nữa.

An An vừa mới đứng dậy. Mái tóc quăn rối tung tán loạn, hai gò má gầy yeus, thân mình đơn bạc giống như tờ giấy chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng,.

Chén trà đổ nghiêng, lá trà xanh vương đầy trên mặt thảm. Nước trà dọc theo chiếc bàn mà chảy giọt xuống, tí tách, tí tách, từng giot, từng giọt một…

Hiên Viên Tư Cửu nhìn bộ âm trà bị đánh đổ kia, đây là di vật mẹ hắn để lại. Hắn vẫn có thói quen mang theo bên người, và cũng thích dùng chúng đã phẩm trà. Gần đây, vì vẫn luôn ở Tây Viên, cho nên hắn để luôn tại đây.

Từng mảnh vỡ hoàng ngọc phân tán, sắc trắng nhẵn mịn không tỳ vết, chất ngọc không thua gì dương di bạch ngọc cực phẩm.Hoàng ngọc bình thường chỉ có màu nhợt nhạt, còn loại đẹp thì cực kỳ hiếm thấy. Mà chiếc chén trước mắt có một màu sắc rất tươi sáng và rực rỡ, không có nửa điểm tạp chất, là cực phẩm trăm năm khó được, cũng là vật mà mẫu thân hắn âu yếm trân trọng nhất. Ngày thường, hắn ít khi để người khác chạm vào, hôm nay lại do chính hắn tự tay đánh vỡ.

Uống trà là một thói quen. Từ trước khi mẹ hắn lâm bệnh cả về thể chất lẫn tinh thần đều kiên trì nghiên cứu cách uống trà. Trong nhà có đủ từ lá trà ô long, tước lưỡi, mao tiêm…đến chè xuân, châu lan. Ánh tà dương buổi chiều chiếu lên trà thất, hình thành một nơi ấm áp nhất trong nhà.

Mỗi khi phẩm trà, tâm tình của mẹ đều rất tốt. Mẹ ngồi trên ghế thái sư, khóe miệng nở nụ cười rất đẹp, ánh mắt đen nhìn xuyên qua hắn….Một ấm trà màu vàng tương xứng cùng mấy chén trà màu vàng có nắp, hương trà cùng hương nước hoa thoang thoảng hòa vào nhau mãi mà không tan.

Hiên Viên Tư Cửu ngẩng phắt đầu lên, yên lặng nhìn An An, ánh mắt màu đen hoảng hốt chậm rãi dâng lên, cô gái trước mặt và một người khác cứ như đang dần hòa vào làm một.

“ Em muốn anh như thế nào? Muốn hy vọng ở anh điều gì?”

Hắn nhớ rõ có một lần trời vẫn còn chưa sáng tỏ, hắn nghe được một âm thanh thanh thúy, trong suốt nhưng đâm sâu vào tim hắn. Đẩy cửa đi vào, trước mắt chỉ là một màu u ám, mẹ đứng ở trong viện, sắc trắng của tà áo như nước ẩn ẩn hiện hiện. Tà tà nhìn lại, những đường cong trên sườn mặt của mẹ nổi bật trong nắng sớm, cẩn thận nhìn cũng không nhìn ra dấu vết của thời gian. Mẹ khom lưng cúi đầu xuống, cánh tay áo dập dờn như dải lụa phi thiên uốn lượn, theo tiếng gió tĩnh lặng như không, từng tầng từng tầng vòng quanh nhân tâm.

Mẹ nói rằng, cả đời này chỉ toàn là thê lương.

“ “Em” hy vọng anh ư?”

An An nhìn chằm chằm Hiên Viên Tư Cửu, ánh mắt bi thương kinh người, lại nở một nụ cười. Nàng tin chính mình cười không hề có một sơ hở. Đó là nụ cười hoàn mỹ đã trải qua huấn luyện bao nhiêu năm. Nhưng mà, trong lòng nàng lại nổi lên một cơn quặn đau như muốn đòi mạng. Nàng siết chặt lấy quần áo của chính mình, cố nén cơn đau. Một thân đổ mồ hôi lạnh dĩ nhiên là ướt đẫm cả quần áo.

Hiên Viên Tư Cửu nhìn nụ cười của nàng, vẻ mặt càng thêm phần hoảng hốt, kinh hãi.

Nụ cười bất cứ khi nào cũng thiên y vô phùng, rất giống mẹ…Hai người tuy bộ dáng không giống nhau nhưng nụ cười thì lại giống nhau cô cùng. Mẹ của hắn là một người phụ nữ mỹ lệ, năm tháng qua đi cũng không hề khiến khuôn mặt của bà lưu lại bất cứ dấu vết nào. Hàng mi kia, đôi mắt tiên minh mà động lòng người kia, đôi môi vô luận buồn vui hay hỉ nộ kia….nhưng đáy mắt lại che dấu một sự lạnh lẽo. Chỉ duy nhất có một điểm khác biệt là, đáy mắt An An còn có thống khổ và giãy dụa, mà mắt của mẹ lại chỉ có rét lạnh.

Mẹ không nhìn hắn, cơ hồ là chưa bao giờ nhìn hắn. Ngẫu nhiên nhìn hắn chỉ là khi nhớ người người mà nhìn xuyên qua hắn mà nghĩ đến. Hắn và mẹ, hai người vốn dĩ nương tựa vào nhau mà sống, nhưng mẹ hình như quên mất sự tồn tại của hắn, ra khỏi cửa là quên hắn, mà hắn thì liều mạng đi tìm mẹ….Không có đánh, không có mắng, không có ấm áp, không có che chở….Chỉ là quên hắn, quên mất việc còn có một đứa con là hắn, chỉ như vậy thôi…

“ Em cho rằng em biết được bao nhiêu? Em…cái gì cũng không biết!”

Hiên Viên Tư Cửu mở miệng, ánh mắt vẫn lạnh như băng, nhưng thanh âm khàn khàn bi ai lại thê lương, mỗi chữ giống như rít ra từ hai hàm răng.

An An ngây người một chút, không nói gì. Nàng lần thứ hai nhìn thấy Hiên Viên Tư Cửu giống như bị chạm đến linh hồn bi thương cùng thống khổ.

Mà lần đầu tiên chính là lúc gió thổi tuyết rơi, hắn sinh bênh, tính tình như trẻ con….Từ trong giấc mộng tỉnh lại, gằn từng tiếng nói với nàng…

“ Em muốn tôi chết?”

Ngoài cửa sổ, màn trời dần tối, mặt trời ngả về hướng tây, những tia nắng cuối ngày hắt ánh sáng màu vàng phía chân trời. Vách tường màu trắng, bên trên có chút nước trà, giống như một bài văn được viết tỷ mỉ đột nhiên bị mực vấy lên, phối hợp cùng với khung cảnh âm u.

An An suy yếu ngồi ỷ trên đệm nhìn Hiên Viên Tư Cửu. Dần dần có một cảm giác kỳ quái mới vừa được khái phá len lỏi khắp nơi trong cơ thể khiến nàng run rẩy. Truyền đến máu trong bàn tay, máu như sôi lên nhộn nhạo quay cuồng, giống như sóng thần đổ ập lên toàn thân…Trái tim không chịu nổi mà run rẩy từng đợt. Bất tri bất giác có chút sợ, sắc mặt cũng biến đổi, bàn tay run lên một cách vô thức.

Hiên Viên Tư Cửu cũng xuất thần nhìn An An, mày hơi nhếch lên, đôi mắt do nắng chiều chiếu vào mà biến thành ám lam, cơ hồ biến thành một vẻ đau đớn.

An An không dám nhìn lại, chậm rãi gục đầu xuống, khuỷu tay đặt lên đầu gối, hai tay bưng lấy mặt, cổ tay áo theo tay nàng trượt về phía khuỷu tay. Những đường gân xanh càng nổi rõ trên cánh tay trắng nõn như ngọc.

Ngày ấy, hắn đi qua thiên thính của Cố Trạch, dù ở xa cũng nhìn thấy bộ dạng phó mặc hết thảy này của An An, tựa lưng vào ghế sô pha, tay cầm điện thoại, một bàn tay chỉ quấn quýt lấy gối thêu dài nửa thước ở bên. Bên cạnh là một bình hoa mai vừa mới hái, tản mắt ra mùi thơm thản nhiên, nhưng không át nổi mùi hương mê người trên thân thể của An An. Hắn không chút nào che dấu được ánh nhìn, nghĩ An An cũng giống như những cô gái phong trần khác đang khoe vẻ phong tình quyến rũ của nàng ra. Không ngờ, thân thể của nàng tựa như đóa hoa bị gió thổi phất qua, tuy chấn động, nhưng hai mắt vẫn đề phòng với An An. Vẻ mặt kia khiến hắn thấy quen thuộc, khiến cho hắn đau lòng, bất lực, thống khổ, cô đơn một mình… Nhưng hắn nghĩ An An cũng không cố ý cự tuyệt hắn, mà cho tới bây giờ cũng vẫn là như thế….

Hiên Viên Tư Cửu nhìn An An bất lực cúi đầu, dưới đáy đáy lòng lén lút tự hỏi mình.

Khi nào thì bắt đầu thay đổi, từ khi nào mà trò chơi chinh phục này dần dần thay đổi hương vị? An An tính tình mềm mại ấm áp khiến cho hắn ổn định tâm thần. Hắn như thế nào mà lại tìm được hương vị khiến linh hồn hắn yên ổn?

An An nói, hắn nhìn nàng, xuyên qua nàng tìm hình bóng mẹ của hắn, nhưng hắn cũng đồng dạng nhìn thấy, trong mắt An An, hắn không là gì cả…Hắn tìm không thấy linh hồn của nàng, giống như chính hắn không nhìn thấy chính mình trong mắt của mẹ.

Mà đêm hôm qua, hắn mới biết nàng có một người là ngoại lệ. Chàng trai kia đã thực sự chạm đến chỗ sâu thẳm trong linh hồn của nàng….

“ Tô, Vĩ, Dạ,!” Gằn từng tiếng phun ra cái tên kia, tiếng nói như thoái phá ra từ tận đáy lòng, có một loại cảm giác khó chịu như bị phá vỡ, không thể nào gắn kết lại được.

An An ngẩng phắt đầu, lảo đảo nhào vào lòng hắn, khuôn mặt của nàng tái đi, cả người bị choáng vàng mà chỉ cần đẩy nhẹ là đổ. Nhưng mắt của nàng lại giống như dã thứ bị thương mất hết khí lực, bất lực và bang hoàng.

Bàn tay An An nắm chặt lấy tay Hiên Viên Tư Cửu bắt đầu run run, run đến càng lúc càng kịch liệt, cho nên không thể túm lấy mà chậm rãi buông lỏng ra. Ngón tay nàng chuyển qua gương mặt Hiên Viên Tư Cửu, thử muốn chạm vào.

Nàng khẳng định không biết, bộ dáng sợ hãi này của nàng xinh đẹp biết bao nhiêu. Vẻ mặt này của nàng dễ dàng khiến hắn nảy sinh dục vọng. Giữ lấy nàng, dục vọng muốn giữ lấy nàng vĩnh viễn ở bên cạnh.

Hiên Viên Tư Cửu chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra nhìn An An.

“ Anh đã đáp ứng…..Anh đã đáp ứng rồi cơ mà!” An An lẩm bẩm nhưng không có chút sức lực nào.

Hiên Viên Tư Cửu nhìn An An, trong ánh mắt có chút hồn nhiên, giống như một đứa nhỏ đang nghĩ về thứ nó muốn có, mày nhíu lại, tựa hồ có chút đáng thương kỳ quái, không biết vì sao người ta lại không thỏa mãn nguyện vọng của hắn.

Tay hắn vuốt những sợi tóc tán loạn trên trán An An, dùng ánh mắt đáng thương trong suốt đó nhìn nàng, ôn nhu nói: “Như vậy em cũng đã đáp ứng điều kiện của anh, em còn nhớ không?”

“ Em nhớ rõ! Em nhớ rõ…..Em sẽ yêu anh! Em sẽ cố gắng để yêu anh,…” An An tuyệt vọng nhắm mắt lại, thấp giọng nói.

Đúng vậy! Hắn chính là một đứa nhỏ, dù nắm trong tay quyền khuynh thiên hạ nhưng lại không biết tình cảm vốn không phải là thứ có thể đem ra giao dịch.

Thân thể mềm mại suy yếu của Cố An An tựa vào trong lòng Hiên Viên Tư Cửu, hắn có thể trông thấy rõ hàng mi cánh bướm như họa của nàng trước mắt.

Hiên Viên Tư Cửu nâng khuôn mặt của An An lên, đôi mắt không chút xao động nhìn nàng, dùng ngữ khí rất thong thả nói: “ Đúng vậy! Anh chỉ cần một chút tình yêu của em thôi! Chỉ cần một chút thôi là đủ rồi!”

Sau đó, hắn hôn lên môi của nàng. Nàng mềm mại ở trong lòng của hắn, lặng lẽ đáp lại.

Hắn không biết, hiện tại chính là đang nói với ai. Với nàng hay với bản thân hắn?

Hắn cũng không biết, không thương chính là không thương, không thể nào cưỡng cầu. Yêu chính là yêu, xuất phát từ sự tự nguyện, dù trong lòng có đau đớn kịch liệt đến mức nào cũng không hối không hận, đâu có phải là viên kẹo mà phân phát cho người này hay người kia một chút.

oOo

Sáng sớm, Hiên Viên Tư Cửu mở mịt mở mắt ra, chỉ nhìn thấy ánh nắng thuần túy giống như kim loại nóng chảy tràn vào trong phòng, nhưn vẫn cảm nhận được mùi hương ấm áp như cũ của nó. Chiếc màn thêu những đóa đinh hương màu tím, sống động như thật, một vườn hoa lung linh được treo trước mắt.

Nói là sáng sớm nhưng thực ra đã là gần trưa, nhưng hắn vẫn ngủ say nên coi như là buổi sớm. Cơn buồn ngủ vẫn nặng nề như trước, đơn giản chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ tiếp. Bất chợt, bên tai tựa hồ vang lên…..Nghe tiếng động này, hắn miễn cưỡng xoay người, thở dài một tiếng, bắt lấy An An đang muốn rời giường. Nàng mặc một tấm áo ngủ, nhiệt độ cơ thể của nàng còn chưa nhiễm lên bề mặt tơ lụa kia, có thể cảm nhận một mảnh da thịt lạnh lẽo bên trong. Hắn ý thức rõ ràng, theo bản năng ôm chặt lấy nàng.

“ Như thế nào mà lại dậy sớm như vậy? Lại ngủ thêm một lúc nữa đi.”

An An làm như cả kinh, khẽ đẩy hắn ra một chút, nhưng bàn tay đẩy lại không có nửa phần khí lực để đẩy, ghé đầu vào tai hắn nói: “ Hôm nay là sinh nhật của Nhị tỷ! Sáng sớm đã đáp ứng cho em qua đó, anh quên rồi sao?”

Bàn tay của An An ôn nhu vuốt ve hắn, ôm lấy bờ vai của hắn. Hắn với nàng gần nhau như vậy, có thể ngửi được mùi hương đặc hữu mang theo nhiệt độ cơ thể của nàng.

“ Anh cứ tiếp tục ngủ đi! Em khỏe lên rồi!”

“ Lại giúp anh một hồi đi mà..”

Hắn nghe được một tiếng than nhẹ của An An, tiếng nói nhỏ và mềm nhẹ, sau đó cảm giác ấm áp rơi xuống trên môi. Hắn cả kinh, cố gắng từ trong cơn buồn ngủ nặng nề mở mắt ra, vẻ mặt mơ màng nhìn An An, tóc dài uốn khúc hỗn lộn, cổ cáo ngủ màu tím mở rộng. Màn hoa văn như ẩn như hiện trên gương mặt của nàng, mắt An An híp lại, trong mắt còn đang có ý cười. Hắn dùng sức nháy mắt, dùng sức mở to hai mắt, ý đồ nhắm ngay tiêu cự…muốn nhìn nàng cười khoái hoạt kia nhưng thủy chung lại bị cơn buồn ngủ mông mông lung lung tác động.

An An cười lên tiếng, là hắn nhìn lầm rồi sao? Nàng trước mắt cùng nàng thường ngày không giống nhau, trong ánh mắt không có sự ủ dột như lúc trước, mà là một ý cười lan tràn…

Sau đó, bàn tay An An dừng lại trên mắt hắn, những ngón tay mềm mại che khuất ánh sáng.

“ Em thật sự rất tốt mà….” Nàng nói mang theo thanh âm trĩu nặng của cơn buồn ngủ.

Lúc tỉnh dậy lần thứ hai, trong phòng chỉ còn lại một mình hắn. Hắn tựa người vào gối, trong miệng còn đầy hương vị của nàng. Nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương ngọt ngào kia cơ hồ thấm sâu vào da thịt của hắn. Trái tim của hắn kịch liệt nhảy lên, hắn nghe thấy tiếng tim hắn đập như trống trận bàn nổ. Một chút, một chút, rồi lại một chút, định tai nhức óc, vang vọng toàn thân, cơ hồ làm cho hắn không thở nổi. Thế nhưng, hắn lại nổi lên một cảm giác sợ hãi, bàn tay vươn lên trong không khí như muốn bắt lấy cái gì đó. Nhưng mà, cái gì cũng không có…

Chờ đợi, một khắc cũng gian nan.

…..

Cố Hoan Hoan ngồi trong quán cà phê, nhìn đồng hồ báo trên tường chậm chạp như rùa nhích từng giây, người đi trên đường lê la từng bước, cực kỳ vắng vẻ.

Cô rốt cuộc cũng bất chấp hình tượng của mình như thế nào, mở túi xách lấy một điếu thuốc ra, đặt trên môi con đồi mồi. Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, cô phun ra từng đợt khói xám mỏng.

Mùi thuốc đặc hữu kích thích cũng như trấn an cơn nôn nóng của Cố Hoan Hoan. Mới hấp thuốc được hai lần, đồ uống dần dần được mang lên. Hoan Hoan tiếp tục đưa con đồi mồi lên môi hút, lạnh lùng muốn trở về. Đột nhiên, một hồi còi xe ô tô liên tục vang lên, cô quay đầu lại, sau lớp cửa kính hoa lệ là một chiếc xe Roll-Royce. Xe hào bốn con số đều giống nhau, nhưng vừa nhìn là cô nhận ra ngay đó là xe của hắn.

Cố Hoan Hoan hơi vội vàng một chút, cầm lấy túi xách bước ra ngoài. Lái xe đã bước xuống mở cửa xe, người ngồi bên trong là Cố An An.

“ Thực xin lỗi Nhị tỷ, em đến muộn.”An An ôm lấy cánh tay của Cố Hoan Hoan, cười cười.

Hoan Hoan chỉ nhìn liếc An An một cái, sau đó nhìn ra ngoài xe.

Cố Hoan Hoan vốn dĩ tưởng rằng An An hẹn cô cùng đi dạo phố xem diễn, cũng không ngờ rằng xe lại đi vào khu phố của người Tây với những kiểu nhà lạ mắt. Xuống xe, cô nghi hoặc nhìn đánh giá xung quanh một chút. Căn nhà lớn màu nâu đỏ, hai bên dĩ nhiên có mấy chiếc ô tô đang đỗ, phần lớn đều là ô tô quan gia mà đen. Trước lầu có một bể phun nước, ở giứa bể có một tiểu thiên sứ, nước chảy vừa vặn, lúc gió thổi ngang qua mang theo mấy cánh hoa đào, truyền đến từng đợt hương khí nồng đậm.

Hoan Hoan quay đầu nghi hoặc nhìn An An, dùng ánh mắt hỏi nàng.

“ Đi vào rồi em sẽ nói cho chị biết.”Nói xong, An An liền kéo Hoan Hoan đi vào trong.

Người làm bên trong hình như đã biết An An sẽ đến nên dẫn đường cho các nàng.

Giống như có việc gì đó rất vui, gấm đỏ phủ trên những viên đá xanh ngoài tiền thính, ghế dựa kiểu Victoria, bàn tròn mặt đá cẩm thạch màu xanh, giá nên bằng đồng tinh khiết, hoàn toàn theo phong cách Anh.

Đến gần là một cổng vòm kết hoa, đó là chính sảnh. Nghênh đón hai nàng chính là một loạt tiếng cười chúc mừng của nhiều người.

Trên mặt tường đại sảnh là những cửa sổ lớn, rèm che cửa màu đỏ sậm, bên trong lại là một tầng trấn song không đỏ. Hồng thảm trải dưới sàn, trên thảm là những chiếc ghế dựa, những người phụ nữ xinh đẹp tú lệ đeo toàn hộp xoàn kim cương đã sớm ngồi ở, làm thành một vòng mạt chược. Một bên là chiếc bàn trà đàn mộc, mặt trên bằng thủy tinh bày đủ loại điểm tâm bánh ngọt. Mỗi người ngoài miệng đều có một cây thuốc, sương khói mày xám tinh tế hòa trộn cùng với ánh thái dương màu vàng, toàn căn phòng giống như ngập tràn trong tro bụi, mơ màng, còn có chút hương nhân nồng nàn.

“ Lại đây! Chúng tôi không muốn đợi nữa đâu!”

Tịch Hồng một thân sườn xám châu bụi đang mở quân bài, nhìn thấy An An cùng Nam Nam bước vào, nghĩ cũng không nghĩ liền đánh luôn quân bài đang cầm.

“ A! Ù!”

Người đàn bà ngồi ngồi vuông góc với Tịch Hồng Ngọc lập tức đẩy quân bài trước mặt ra, cười nói.

Tịch Hồng Ngọc lúc này mới nhìn rõ quân bài mình vừa đánh ra là gì, hối hận thì cũng đã muộn, chỉnh bản thân cũng nhịn không được mà cười thành tiếng.

“ Xem ra mắt của tôi càng già càng không dùng được!”

“Mắt của chị không phải không dùng được, mà là vừa nhìn thấy đôi chị em oanh yến kia là hai mắt sáng lên, nhìn chẳng thấy gì nữa, đương nhiên là tiện nghi cho em rồi!”

Cô ta liếc nhìn Tịch Hồng Ngọc một cái, sau đó mới quay đầu cười cười với Cố An An. Phong lưu quyến rũ, vừa nhìn cũng biết cô ta xuất thân từ chốn phong trần.

An An đi lên trước đưa tay khoát lên vai Tịch Hồng Ngọc, cười nói: “ Mọi người cứ tiếp tục chơi, chị em chúng tôi đi lên lầu trước một chút, lát nữa sẽ đến!”

Tịch Hồng Ngọc gỡ tay An An xuống, vừa xáo bài vừa vười nói với Hoan Hoan: “ Tôi nên thức thời một chút, không quấy rầy hai chị em các cô nói chuyện, mọi thứ trên lầu đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”

An An cười cảm tạ rồi kéo Hoan Hoan đi theo mình. Lên lầu rồi vẫn còn nghe thấy tiếng xáo bài nhộn nhạo, Hoan Hoan lúc này mới lên tiếng: “ Nghĩ gì mà hẹn chỉ ở nơi như thế này? Chị đến giờ vẫn chẳng hiểu gì cả!”

“ Nhị tỷ thật hồ đồ, ngay cả sinh thần của chính mình cũng quên sao?”

An An cầm lấy bộ sườn xám đã chuẩn bị tốt, nói: “Đây là sườn xám tơ tằm mới nhất lấy từ Nguyên Phúc Tường! Chị thử xem, thọ tinh phải ăn mặc thật đẹp thì mới có không khí vui mừng chứ!”

Hoan Hoan cứng nhắc, khóe miệng co rúm lại, tựa hồ muốn cười lại không cười nổi: “ Làm gì mà phải chú ý nhiều như vậy!” Sau đó liền cảm thấy một cơn buồn bực khó chịu giống như kim châm đâm vào tim phổi, Hoan Hoan cố gắng cười sau đó đi đến sau bức bình phong để thay.

Trong phòng ánh sáng quá mức chói lòa khiến đôi mắt mơ hồ không muốn mở ra. An An đi đến bên cửa sổ buông rèm xuống, ánh sáng lập tức nhu hòa đi không ít. Gió mùa hạ từ ngoài cửa sổ tràn vào, khi thì phất động tấm sa mỏng dập dờn, khi thì thổi bay tấm màn ren, nhẹ nhàng từng đợt giống như loại vải trong suốt quấn lấy thân người bên trong phòng. Bóng người Hoan Hoan chiếu lên bức bình phong ngũ điệp, bóng dáng tựa hồ trong suốt dưới ánh nắng mùa hạ, khói bụi lượn lờ càng hiện lộ thân hình mảnh mai gầy yếu.

Mắt An An ảm đạm một chút, nhưng nhanh chóng biến thành ủ rũ nồng đậm, nàng cúi đầu, những ngón tay thon dài đan xen vào nhau, “ Cũng không có gì! Chỗ này là biệt viện của Lý sư trưởng, chúng ta cũng chỉ có vài người đánh bài. Biết Nhị tỷ thích nghe Côn Khúc nên em đã mời Vinh Ân Ban đến. Bọn họ hát “ Ngàn dặm đưa kinh nương(1)” là tuyệt nhất!”

Khi ngẩng đầu, Hoan Hoan sau bức bình phong đi ra, nhưng ánh mắt vẫn tránh An An. Sườn xám đã đổi xong, nhưng tóc lại rối loạn, ngón tay vuốt những lọn tóc xõa trước ngực, hơi lạnh từ tơ tằm bắt đầu thấm vào trong lòng của Hoan Hoan, gợn sóng nhè nhẹ chậm rãi nổi lên.

“ Tóc rồi loạn rồi, em giúp chị chải lại một lần nữa nhé!” An An nhìn Hoan Hoan trầm mặc một lúc, sau đó mởi mở miệng nói.

Hoan Hoan lúc này mới dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của An An. Rõ ràng chỉ cách mấy tháng nhưng lại giống như cách xa cả mười mấy năm, An An mặc một bộ sườn xám tố sắc, bên trên thêu hoa đỗ quyên, càng lộ rõ sự đơn bạc của nàng. Làn da vốn mượt mà nay trở nên hơi có phần xanh xao, ánh mắt có phần sợ hãi và đồng tình, nếu không là từ trước.

Hoan Hoan đau lòng tiến lên, gương mặt nở một nụ cười, pha lẫn chút trào phùng: “ Em khổ tâm ư?”

Hoan Hoan rõ ràng thấy môi của An An run rẩy, lúc này đáp lại cô cũng chỉ là sự im lặng. Chỉ đứng yên nơi đó, yên lặng nhìn. Trong phòng thực im ắng, nghe được cả tiếng khách nhân đùa giỡ cũng tiếng đánh mạt chược vang lên tận đây. Tích tích sạt sạt giống như sâu ăn lá, đồng dạng cắn gặm tâm can hai người.

Hoan Hoan rốt cuộc cũng thở dài khe khẽ, đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống. An An nhìn thấy Hoan Hoan vừa đi thì đuổi theo lên trước ngay, cầm lược chải tóc cho Hoan Hoan.

“Thứ này là quà em chuẩn bị mừng sinh nhật của chị! Nhị tỷ không che thì hãy đeo thử xem.”

An An nói xong liền mở chiếc hộp gỗ khảm trai ở trên bàn trang điểm ra. Bên trong có một đôi khuyên tai bằng vàng gắn hoa bảo thạch, có một chiếc nhẫn ngọc trai và một chiếc vòng đeo tay.

“ Lại nói, sinh nhật cũng em cũng chẳng còn lâu nữa! Chị nhớ sinh nhật em và Đại tỷ là cùng một ngày!”

An An giúp Hoan Hoan vuốt những sợi tóc rối ra sau gáy, dịu dàng nói: “Đó cũng chưa hẳn là sinh nhật của em đâu! Sinh nhật của em đến em còn chẳng nhớ, vẫn là Đại tỷ làm sinh nhật cho em, coi như là cho có thôi!”

Hoan Hoan cầm lấy một chiếc bông tai bảo thạch giơ lên.

“ An An, em không cần phải thương hại chị! Tình trường cũng giống như chiến trường, không phải em tử thì là chị tử. Chị thua chính là thua, không hề oán em đâu.”

Trong gương, khuôn mặt của Hoan Hoan hơi dãn ra, phượng mâu nhu hòa dùng lại ở hình ảnh của An An. Lông mi nồng đậm dần hạ xuống, sóng mắt Hoan Hoan không ngừng nhộn nhạo, nhanh chóng hiện lên một nụ cười.

“ Nếu không cưỡng cầu, Cố Hoan Hoan chị cũng không đến mức làm tổn thương tình chị em giữa hai chúng ta. Nhớ năm đó, một ly mê hồn trà đã hại Đại tỷ và Phong Hiểu như thế nào, đã làm cho chị đến nay thống khổ vô cùng…Chị không muốn hy vọng cái gì xa vời, cũng không dám hy vọng xa vời….Chị…muốn cùng Vĩ Dạ rời khỏi Hồ Đô này!”

An An vốn đang cầm chiếc nhẫn kia định giúp Hoan Hoan đeo, nghe Hoan Hoan nói vậy thì bàn tay run run khiến chiếc nhẫn rơi xuống. Nàng vúi xuống nhặt, ánh mặt trời nặng trịch chiếu lên viên ngọc trai của chiếc nhẫn. Ngón tay nàng như bị buộc chặt, giống như không cảm giác được viên trân châu tròn trịa kia như thế nào. Sau đó An An từ từ ngẩng đầu lên, chậm rãi mở miệng hỏi: “Sao? Vĩ Dạ định rời khỏi đây ư?”

“ Em không biết? Mấy ngày trước đây, Nghiêm Diệu đến Tễ An đường, nói cậu ấy mau chóng rời khỏi Hồ Đô. Ngay cả vé tàu đi Anh cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.” Hoan Hoan giống như thương hại nhìn An An, sau đó rũ mắt xuống thở dài một hơi nói tiếp: “Lăn lộn phong trần nhiều năm, chị cũng cảm thấy quá mệt mỏi. Đại tỷ nói đúng, đàn bà chúng ta suy cho cùng vẫn cần một nơi chốn để nương thân.”

Một lọ hoa đỗ quyên ở trên bàn trang điểm như hợp với tình hình lúc này mà đổ, mặt trên còn vương nước hoa, hương vị nồng đậm.

Thẳng đến khi có tiếng đập cửa vang lên, Tịch Hồng Ngọc đi đến: “Hai chị em tâm sự đã đủ chưa? Ở dưới lầu mọi người đều đang sẵn sàng, chỉ đợi thọ tinh ra chúc mừng.”

An An cùng Hoan Hoan lúc này mới đi xuống lầu. Một tiệc rượu nhỏ cũng không thể thiếu được những tên chụp ảnh. Hai chị em mặc dù cảm thấy nhạt như nước ốc, nhưng vẫn cố mỉm cười theo.

Dùng bữa xong thì trời cũng đã tối, tất cả mọi người đều đi ra hậu hoa viên nghe diễn. Vừa ngồi xuống, trên sân khấu đã vang lên tiếng chống tiếng chiêng giòn giã.

Hoan Hoan tuy rằng luôn thích Côn Khúc, nhưng lúc này tâm tư chẳng còn hứng thú mà chú ý xem. Quay đầu nhìn An An ngồi bên, chỉ thấy ánh mắt An An nhìn lên sân khấu kịch, biểu tình có phần hoảng hốt mà mỉm cười, đôi tay gắt gao nắm lấy chiết phiến bằng ngà voi. Mỉm cười không có tâm, giống như linh hồn yếu ớt ở bên trong bị đánh cắp, tuyệt vọng giống như nước vỡ đê cuốn đi tất cả.

Hoan Hoan cầm lấy trản trà trên bàn, vừa ngước mắt thì thấy sườn mặt của vũ sinh đóng Triệu Khuông Dật trên sân khấu.

Mặt mũi của Tống Thái Tổ luôn được vẽ kỳ lạ, lông mi sắc nhọn màu trắng, râu dưới màu đen. Nhưng có lẽ do ngọn đèn trên sân khấu quá mức mơ hồ như sương…sống mũi thẳng kia, khóe môi mỏng manh….Cực kỳ giống hắn…

Hoan Hoan chợt nhớ tới ngày này năm trước, cô cùng với Hiên Viên Tư Cửu mới chỉ vừa ở cùng một chỗ với nhau. Buổi sáng cô muốn nói cho hắn biết hôm nay là sinh nhật của cô, nhưng hắn lại vội vàng đi ra cửa. Đêm hôm đó, cô đợi cho đến khuya, đợi đến gần sáng thì mệt quá mà ngủ thiếp đi. Khi mở mắt ra, cô đã thấy Hiên Viên Tư Cửu nằm ngủ ở bên cạnh. Ánh mặt trời theo rèm cửa sổ chiếu lên đầu của hắn ẩn dưới cánh tay của cô, mấy sợi tóc vấn vương bên má. Sườn mặt ngủ say, sống mũi thẳng tắp, cánh môi mỏng manh trong lúc mơ ngủ vẫn gắt gao mím chặt, lại thiếu một chút lạnh băng ngày thường, thậm chí hắn còn giống như một đứa trẻ con….Bọn họ như vậy giống hệt những đôi vợ chồng bình thường, người vợ lúc sáng sớm nhìn chồng mình hẵng còn đang say ngủ…Mà hết thảy đều chỉ ở trong mộng, thoáng qua như khói, thoáng qua như sương…

Bàn tay Hoan Hoan run run cầm chiếc chén, nghe tiếng hát thanh thúy trên đài. Thấy Tich Hồng Ngọc một bên mỉm cười chính mình thì liền nở nụ cười che khuất tâm trạng: “ Vũ sinh hát thật không sai! Rất rõ ràng! Chỉ sợ có người có mười năm công phu cũng không bằng!”

Tịch Hồng Ngọc mị tế mị nhãn, hai má tô phấn đỏ hồng càng thêm rạng rỡ, bởi vì ban đêm có chút lạnh nên khoác thêm một chiếc áo khoác hồng chiết ren rất đẹp. Tịch Hồng Ngọc một tay giữ lấy áo choàng, một tay thân thiết nắm lấy bàn tay của Cố Hoan Hoan, cười nói: “ Cũng chỉ có em hiểu, chứ chị ngồi đây chỉ là để xem náo nhiệt thôi!”

Bởi vì xem diễn nên toàn đèn hầu như được tắt hết, chỉ để lại mấy ngọn đèn mờ nhạt chiếu lên chiếc sườn xám màu son của Hoan Hoan, hoa văn như ý lúc này mới nổi lên rõ ràng. Vải ám hoa giống như son hồng đồng chúc, nhưng đuôi váy lại không giống như những bộ phận khác, nhìn có vẻ bất đồng. Một thân sườn xám này thật tinh xảo, nhìn là thấy thích, huống chi Hoan Hoan còn đeo một bộ trang sức hồng ngọc. Dưới ngọn đèn lấp lánh, viên ngọc trai màu trắng tuyết phát ra thứ ánh sáng lung linh huyền ảo. Tịch Hồng Ngọc không thể kiềm nổi, vẻ khâm tiện chậm rãi tràn ra tới đáy mắt, “ Sườn xám của em thật tinh xảo, bất quá đồ như vậy mặc lên người em mới xứng, chứ già như chị đây chỉ mặc những thứ đã đạp hư.”

“ Nếu chị thích, ngày khác tôi sẽ hẹn thợ may một bộ, coi như cảm ơn chị đã tận tâm chúc mừng thọ tinh tôi hôm nay!”

Tịch Hồng Ngọc vội vàng phất phất tay, cười đến tiền phủ hậu ngưỡng, cổ tay đeo vài chiếc vòng vàng cũng theo đó leng keng kêu lên.

“ Tôi không mặt dày như vậy đâu! Vốn dĩ thấy An An một mình chuẩn bị mừng sinh nhật cho em, chị em chúng tôi vừa vặn nhìn thấy nên cũng chung tay giúp một chút, quấn quýt lấy cô ấy! Cô không chê chúng tôi đây ầm ĩ là tốt lắm rồi!”

“ Làm sao có thể ầm ĩ được, đây là sinh nhật cuối cùng của tôi tại Hồ Đô này. Tương lai người gả đi xa, cũng không biết liệu khi nào thì được gặp lại nhau.”

Hoan Hoan vừa nói vừa có chút sầu não rút tay rảnh về, rồi lấy khăn tay lau khóe mắt, đóa hoa bảo thạch theo đó mà run run.

An An vẫn nghe Hoan Hoan và Tịch Hồng Ngọc nói nhỏ, lúc này chỉ nhìn thấy chiếc hoa tai bảo ngọc kia rung qua rung lại. Bỗng dưng nàng cảm thấy hoa mày chóng mặt, cố gắng làm như say rượu. Một chất lỏng ấm áp sắp tràn ra khỏi mắt, tầm mắt có phần mông lung.

Hoan Hoan lúc này mới phát hiện, quay đầu ra nhìn An An: “ Tiểu muội, em làm sao vậy?”

“ Không có việc gì! Chắc là do uống quá nhiều!” An An yên lặng nhìn Hoan Hoan, hơi hơi lắc lắc hai tay, thì thào nói: “ Em phải đi rồi…”

Quay đầu, nàng lại nói với Tịch Hồng Ngọc: “Tôi say thế này chắc không đưa Nhị tỷ về được, làm phiền chị gọi giúp chiếc xe!”

………..

Lúc mọi người rời đi cũng là lúc đêm khuya. Sương đêm dày nặng, ngay cả một chút tinh quang cũng không thấy. Xe vừa chạy vào, Hoan Hoan bước xuống bậc thang, xoay người nói lời tạm biệt với Tịch Hồng Ngọc: “ Lần khác tôi sẽ mời khách, tiếp đãi các chị chu đáo!”

“ Rất hân hạnh!” Tịch Hồng Ngọc cười đáp lại.

Hoan Hoan vừa ngồi vào trong xe, An An liền đi tới, đem một chiếc hộp mạ vàng đặt vào tay Hoan Hoan. Hoan Hoan sửng sốt nói: “ Không phải em đã tặng quà chị rồi sao?”

“ Đây là anh ấy đưa cho chị!”Nói xong, không đợi Hoan Hoan phản ứng liền bảo tài xế chạy xe.

Chú Thích:

Côn Khúc: Côn khúc (崑曲; Bính âm: Kūnqǔ) hay Ca kịch Côn khúc là một trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc. Đây là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.

Từ thời nhà Nguyên tại miền Nam Trung Quốc bắt đầu phổ biến hình thức giải trí tạp kịch. Theo sách Nam từ dẫn chính thì Côn khúc có nguồn gốc tại Côn Sơn, Tô Châu vào cuối thời nhà Nguyên (khoảng thế kỷ 14). Ngay từ khi ra đời Côn khúc đã được các hoàng đế nhà Minh như Minh Thái Tổ, Minh Thế Tông chú ý, nhiều vở truyền kì trở nên nổi tiếng trên sân khấu côn khúc như Ngọc quyết kí, Minh phượng kí, Hoán sa kí. Côn khúc tiếp tục là loại hình ca kịch phổ biến ở Trung Quốc thời nhà Thanh và đầu thời Trung Hoa dân quốc trước khi lụi tàn vào giữa thế kỷ 20, đặc biệt là trong thời gian Cách mạng Văn hóa. Từ giữa cuối thế kỷ 20, ca kịch Côn khúc bắt đầu được phục hồi và đến năm 2001 thì loại hình nghệ thuật này đã được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.

( 1) Ngàn dặm đưa kinh nương: dịch nghĩa: Ngàn dặm đưa mẹ về kinh. Câu chuyện về Triệu Khuôn Dận ( Thái Tổ nhà Tống) ngàn dặm đưa mẹ về kinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play