Từ sau bận ấy. Khanh hoàn toàn không nhắn tin cho Hà. Hoặc vì cậu ta quá bận, hoặc ngầm ý là cô phải chủ động lên lịch, như đã hứa.

Hà đem chuyện này tâm sự với Hương, lấy làm phiền não.

Trước đó, Việt Hương cũng đã xin lỗi Hà vì đã sẵng giọng không cần thiết vào hôm diễn ra trận chung kết, đồng thời kể cho Hà mọi chuyện.

Trà My vốn là bạn thân từ nhỏ của cả Hương và Tuấn Anh, khi ba người còn học trường làng ở ngoại thành. Những năm cấp 2, My làm quản lý đội bóng, vì thích Tuấn Anh nên luôn ở bên quan tâm giúp đỡ, cậu ta, nhưng hoàn toàn không được coi trọng. Cậu ta thậm chí theo đuổi hết người này đến người khác, toàn là những cô gái xinh đẹp, như để phủ nhận My. Vậy mà bất chấp sự phản đối của Việt Hương, tình cảm của Trà My không có vẻ gì là thay đổi.

"Cũng không lạ. Tình cảm mà. Khó nói lắm." Hà chặc lưỡi.

"Mọi chuyện đều có lý do. Từ nhỏ cái My nó vừa ngoan vừa hiền, lại nhát ghê lắm. Đại khái như Thủy Linh bây giờ ấy, khác mỗi là, không có phong cách tiểu thư vì nhà nó nghèo. Hơn nữa ba mẹ cổ hủ chỉ thích con trai nên từ khi có thằng em, nó cứ như người thừa trong nhà. Dạo bé, nó sợ nhất mùa hè. Cứ mỗi độ hè đến, gia đình chủ căn biệt thự ở khu đất bên cạnh lại về nghỉ mát. Đồng nghĩa với việc nó lại bị thằng nhãi ranh con nhà đó hành hạ, bắt nạt. Thằng đó rõ ràng không phải dân ở đấy, mà nói gì bọn trẻ con trong khu cũng sợ, nghe răm rắp, chẳng hiểu dùng tiền, nắm đấm hay thanh thế của bố mẹ... Cho đến một lần..."

"Tuấn Anh can thiệp?"

"Đại khái." Hương thở dài. "Tuấn Anh hôm đó không biết ăn phải cái gì mà bất bình ra mặt, còn lao vào đánh nhau với thằng đó nữa chứ. Mặc dù thua be bét, nhưng cũng đấm cho thằng kia chảy máu mũi. Từ sau mùa hè đó, không rõ là trùng hợp hay cố ý, gia đình thằng bé kia không trở lại, căn biệt thự cũng được bán cho người khác. Và..."

"Tuấn Anh trong mắt Trà My nghiễm nhiên trở thành một anh hùng." Hà thay bạn kết luận.

"Chính xác." Tóc ngắn chặc lưỡi. "Có điều không giống như phim Hollywood, anh hùng ở đây không thích mỹ nhân. Không thích là không thích."

My vốn chăm chỉ, học giỏi, lên lớp mười thi đậu vào trường chuyên Thanh Phong, một mình lên thành phố vừa làm vừa học. Tuấn Anh ban đầu cũng có ý định thi vào Thanh Phong, nhưng thấy đó là nguyện vọng 1 của Trà My, lập tức đổi mục tiêu sang Gallet.

Tất nhiên, cậu ta phải mất đến một năm mới thực hiện được mong muốn. Cũng may gia cảnh khá giả, lên trung tâm, Tuấn Anh ở nhà một người bác họ giàu có, không phải lo lắng chuyện trang trải, nên lại càng lãng quên Trà My.

"Cậu, xét về mặt nào đó, vẫn may mắn hơn cái My nhiều." Hương thở dài, kết thúc câu chuyện. "Nó bị từ chối đến hai lần."

Quay trở lại đề tài Trọng Khanh. Hương đưa ra lời khuyên.

"Bây giờ đang thi giữa kỳ. Cậu bận. Còn cậu ta lúc nào cũng có vẻ bận. Nên tạm hoãn lại chuyện hẹn hò cũng được. Quan trọng là qua tiếp xúc, cậu thể hiện cho cậu ta biết, rằng cậu có thiện chí tìm hiểu, thế là ổn."

...

Minh Hà bắt đầu có thiện chí đối với Khanh, nhưng đám con gái Gallet lại chưa bao giờ có thiện chí đối với Hà.

Điều đó đồng nghĩa với, bạn Hà của chúng ta vẫn thường xuyên hân hạnh vinh dự được nhận những món quà không mong muốn, từ những mẩu giấy đỏ không hề phát huy tác dụng, đã nâng cấp lên thành... gián chết trong ngăn bàn, và cả keo dính chuột dưới chân bàn học.

Hại nữ chính cả ngày phải học với sách vở bốc mùi thoang thoảng, lại đi tong mất đôi giày thể thao ưa thích.

Nhưng Minh Hà không phải Thủy Linh hay những đứa con gái mang phong cách õng ẹo tương tự, cô thậm chí còn khinh thường chẳng thèm báo cho chủ nhiệm lớp.

"Tại sao ư? Đợt giữa kỳ đang nhiều bài kiểm tra, tớ học không giỏi cho lắm nên cũng không muốn gây chuyện gà bay chó sủa. Cứ kiên nhẫn, đợi qua đợt này, mình làm kế hoạch trả thù luôn thể." Hà chậm rãi phân tích, khi Việt Hương cả ngày không ngừng thắc mắc lèo nhèo.

Nhưng, rốt cuộc, sức chịu đựng của một cô gái. Dù là cô gái tương đối kiên nhẫn. Cũng chỉ có giới hạn mà thôi.

Đầu đuôi câu chuyện là, gần đây trong mục "Chuyện bên lề" của forum trường, đột nhiên xuất hiện một topic chỉ trong hai ngày đã thu hút mấy ngàn lượt xem cùng vài chục trang bình luận. Với tiêu đề "Want to know about the prince's girlfriend (?!!)- This is her real face
Hà kỳ hơn nữa, là ngay cả những hình ảnh xấu xí, lấm lem, ngốc nghếch nhất của cô trong quá khứ cũng được đưa lên ở những post sau đó, đặc biệt là ảnh chụp riêng ở các tư thế dễ gây hiểu lầm với con trai, trong đó có cả Bảo Long, Hải Nam. Chưa kể một "Profile", liệt kê từ gia cảnh tầm thường đến những thói quen xấu được trắng trợn thêu dệt, mà đáng nói nhất là kẻ viết đã chủ ý xây dựng hình tượng của Hà trở thành loại con gái hư hỏng thay bạn trai như thay áo, lại chuyên ra vẻ "gái ngoan" để mồi chài những hotboy.

Đau đầu hơn, những hình ảnh không đẹp nhất của Hà, bắt đầu bị chỉnh sửa qua photoshop làm meme nhạo báng. Từ avatar, chữ kí trên forum trường cho đến facebook, chỉ trong vòng chưa đầy một tuần đã tràn ngập những hình ảnh đáng xấu hổ đó.

Ngay cả những cô gái đẹp, chụp lên hình không phải lúc nào cũng giữ được hình tượng. Nữa là cô gái hết sức trung bình như Hà. Nhưng, thảm họa chỉ thực sự xảy ra khi những hình ảnh đó rơi vào tầm ngắm của cái gọi là "cư dân mạng".

Một ngày sau khi topic nói trên được lập ra, Minh Hà đăng nhập vào hòm thư điện tử đã nhận được mail từ một địa chỉ lạ, mở ra thì thấy bên trong đính kèm một tập tin ảnh. Ảnh của chính cô. Nói đúng hơn, chỉ có cái đầu là của cô, còn thân mình là của một con lừa.

Hà biết, mình sẽ không phải người duy nhất được xem những bức ảnh thế này.



Độc ác, đáng khinh. Không cần phải khóc vì những trò hạ lưu.


Đó là trên lý thuyết. Thực tế thì, Minh Hà cũng là con gái, có sự nhạy cảm nhất định. Cô chủ động khóa facebook để chặn bớt con đường lây lan của những tấm ảnh. Cô chủ động làm như không để ý đến bộ tịch cười khúc khích của những nhân vật nữ phụ xa lạ mỗi khi họ liếc nhìn cô.

Nhưng, không ngày nào, sau khi tan trường về nhà, vào đến phòng riêng, là không khóc ấm ức.

Đó, chính là sức mạnh của thế giới ảo, nơi mà người ta chẳng mấy khi phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, do đó lương tâm ý thức cũng đã bị chuột gặm từ lâu.

Hà biết, bên dưới gương mặt giỡn hớt tỉnh queo của Hải Nam là cả một nỗi khổ tâm. Cậu ta chắc chắn cũng đã trông thấy những tấm hình đó lan tràn trên mạng. Cậu ta chắc chắn cũng đã làm gì đó trong khả năng của mình, nhưng điều đó chắc hẳn là không đủ. Nên Nam mới chọn cách yên lặng, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Điều Hà không biết, là Nam đã qua Linh có được số điện thoại của Khanh.

Chiều hôm đó, sau khi hoàn thành bài kiểm tra cuối cùng trong đợt sát hạch giữa kỳ, Hà cùng Hương, hai đứa con gái đã gần như bị cô lập trong trường, lững thững ra về. Không ai nói một lời cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Hà phá tan bầu không khí.

"A lô?"

"Tại sao không nói với tôi?" Chậm rãi, nhưng sắc lạnh như định tội.

"Khanh đấy ư? Lần đầu nghe giọng cậu qua điện thoại." Hà cười thân thiện.

"Trả lời đi."

Hà ấm ức suốt một tuần qua, cho đến hôm nay, "nguồn cơn của tai vạ" mới biết đường hỏi tới. Lại hỏi với cái giọng bề trên ra lệnh như vậy, rõ ràng là không dễ nghe chút nào. Cô thấy đầu mình nóng lên, còn sống mũi cay cay.

"Nói với cậu? Nói thì được ích gì? Cậu làm được gì? Đây không phải một, hay một nhóm người đơn thuần. Hơn nữa..." Cô bắt đầu trở nên xúc động, không kiểm soát được những gì mình nói. "...đầu đuôi không phải là do họ, ngay từ đầu nếu như không phải do cậu cao hứng, thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi."

Đầu dây bên kia yên lặng một hồi lâu. Cho đến khi Hà bắt đầu lấy lại bình tĩnh và hơi hối hận về những lời nặng nhẹ vừa rồi, thì Khanh kết thúc cuộc điện thoại bằng một câu rất kém liên quan.

"Thứ sáu, ăn trưa cùng tôi."

...

Ngay trong đêm hôm ấy, website của học viện Gallet bị đánh sập. Ngay trong ngày hôm sau, đứa con gái chủ mưu mở chủ đề trên forum, và là người đầu tiên post ảnh, bị triệu tập lên phòng hiệu phó, nhận quyết định đuổi học. Cùng một cơ số nữ sinh bị đình chỉ, cảnh cáo.

Từ địa chỉ IP dẫn đến địa chỉ nhà riêng. Muốn là có thể tra ra.

Minh Hà không ngạc nhiên khi thủ phạm chính là con bé gầy nhẳng cầm đầu nhóm ba người đã chặn đường Hà và Việt Hương ngày trước. Điều cho đến tận giờ mới biết, là cô ta tên Lê Ngọc Mai.

Và điều đáng kinh ngạc nhất, là những bức ảnh trên mạng từ nhiều nguồn khác nhau đều lần lượt biến mất. Nhanh như khi bắt đầu bị phát tán, chúng được cho vào quên lãng.

"Cậu hiểu điều đó nghĩa là gì không?" Việt Hương thở hắt ra, nhún vai khi nghe Hà kể chuyện. "Điều gì không mua được bằng tiền, có thể mua được bằng rất nhiều tiền."

"Cậu cho là cậu ta dùng tiền để thực hiện tất cả những chuyện này?" Hà trố mắt.

"Tiền, và quyền." Hương phân tích. "Cứ cho là Khanh đủ khả năng làm những chuyện như truy ra tận gốc kẻ chủ mưu. Nhưng phần còn lại như đuổi học hay xóa sạch vết tích của một thứ đã từng được phát tán trên mạng thì... không đơn giản chút nào đâu."

Bốn hôm sau, chính vào trưa thứ sáu, Vũ Trọng Khanh lần đầu tiên đích thân đến tận lớp 11B04, giữ lời hứa mời Hà đi ăn.

Khỏi phải nói, hai người họ sánh bước, kéo theo những ánh nhìn phức tạp đến thế nào trên suốt con đường từ lớp học đi vào đến canteen.

Nhà ăn hôm nay, nhờ sự hiện diện của Khanh cùng với bạn- gái- tin- đồn, cũng "vô tình" đông đúc hơn mọi ngày.

Không như bạn- trai- tin- đồn, Minh Hà vốn là người bình thường, rất không quen cái chuyện nhất cử nhất động của mình đều bị dõi theo, tác phong xúc cơm cũng thành một đề tài.

"Cảm ơn cậu." Hà ngượng nghịu mở lời. "Lần trước tôi đã quá lời."

"Cậu nói đúng, đều là tại tôi." Khanh một tay chống cằm, chậm rãi khuấy tách cà phê trên bàn, giọng điệu không phân biệt được là đùa hay thật.

"Hôm hai mươi thì không nói. Tôi vẫn không hiểu tại sao, những bức ảnh riêng tư thời cấp hai, và cả ảnh hồi nhỏ chỉ có trong album gia đình, lại rơi vào tay họ được. Mình coi vậy mà đã quá lạc hậu với công nghệ trộm cắp rồi." Cô thở dài nhẹ nhõm, lần đầu tiên trong hơn một tuần qua.

"Chuyện đó, cậu sẽ không muốn biết."

"Những hình ảnh đó, thật xấu hổ, đã bị cậu nhìn thấy hết. Ngoài ra, tôi ngày trước, có phải rất khác không?"

"Khác biệt cỏn con, không đáng kể..." Thờ ơ dùng ngón tay gõ nhẹ tách cà phê.

Như thế này là chế giễu, nhất định là chế giễu? Hà bất giác thấy mặt mình nóng lên. Nhưng cơn giận mới bùng lên, lại xẹp xuống ngay khi Khanh nối tiếp.

"...không đủ để khiến cho tôi đổi ý."

"Bữa cơm này, để tôi trả tiền có được không?" Cô ngập ngừng.

Khanh chỉ hơi nhíu mày, không đáp. Hà cũng tự thấy mình hơi dở. Lần đầu tiên đi ăn cùng nhau mà con gái tranh trả tiền, có khác nào muốn con trai mất mặt? Nhưng cô cũng không thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. À, tôi muốn trả tiền vì áy náy, vừa qua đã khiến cậu tốn... rất- nhiều- tiền. Không ổn!

"Hoặc thế này đi, hôm nào rảnh cậu đến nhà tôi ăn cơm?" Cô nhanh nhảu sửa lại.

Chiêu này tuy cũ, nhưng luôn phát huy tác dụng. Hà như nhìn thấy nét cười thoáng qua trên gương mặt đẹp trai đối diện.

Bầu không khí nhẹ nhàng kéo dài chưa được đến một phút, thì một tốp ba, bốn đứa con gái mắt xanh mỏ đỏ ngồi ở bàn gần đó, dường như đã rất gai mắt với cảnh tượng. Chịu không nổi liền cùng một lúc đứng dậy, tiến lại bàn của hai người.

"Anh Khanh. Anh thật sự nghiêm túc với con bé này sao?" Lại một giọng nữ chua chát.

Người được hỏi, dĩ nhiên bỏ ngoài tai sự hiện diện của người hỏi, bình thản lướt ngón tay trên màn hình di động.

"Nhà nó ở tít trong ngõ, một khu chỉ dành cho dân lao động! Ba là nhân viên bưu điện, mẹ là nội trợ. Anh không thấy quá chênh lệch so với anh à? Anh không nghĩ nó đang lợi dụng anh à?"

CHOANG!!

Tách cà phê vẫn còn hơn phân nửa, sau một cú gạt tay đã văng xuống sàn vỡ tan tành. Khanh lúc bấy giờ mới chịu ngẩng đầu, đôi mắt xám nhìn xoáy thẳng vào đứa con gái vừa lên tiếng. Cả một canteen rộng lớn lặng phắc, dường như không ai dám thở.

"Nếu nói đến chênh lệch, thì tất cả các cô ở đây không ai có tư cách đến gần tôi."

Chỉ một câu, sắc lạnh xé nát không gian đông cứng. Mấy đứa con gái đã hồn vía lên mây, líu ríu dắt nhau chạy khỏi canteen, vừa lầm rầm cầu nguyện cho mình không bị nhớ mặt.

Vừa lúc ấy, bác bán hàng xuất hiện với chổi và cây lau nhà, tươi cười hòa hoãn.

"Phiền cậu Khanh và bạn chuyển sang bàn khác ngồi, để..."

Vì một lý do nào đó, thái độ xu nịnh này lại càng làm cho Khanh khó chịu. Hà nhanh nhạy đọc được điều đó trong ánh mắt cậu, dù bản thân cũng cực kỳ sợ hãi, cô vẫn xua tay.

"Lỗi của bọn cháu. Để bọn cháu dọn cho..."

"Để bà ta dọn!" Cậu lạnh lùng cắt ngang.

Cả hai người bọn họ, tuy vậy, không chuyển sang bàn khác. Họ cứ đứng nguyên ở bên cạnh "hiện trường". Hà nhìn thấy một bàn tay Khanh nắm chặt đến trắng bệch, cô quyết định lên tiếng trấn an.

"Thật ra con bé đó nói cũng đúng mà. Tôi không quan tâm đâu..."

"Nhưng tôi- quan- tâm." Cậu nhấn mạnh từng chữ.

Minh Hà thật sự ngạc nhiên. Từ trước đến nay chỉ có Long và Nam là nghĩ đến cô nhiều như vậy. Thế nên cho dù người con trai đối diện vẫn toát ra vẻ lạnh lẽo cực kỳ đáng sợ, cô vẫn thấy trong lòng mình thật ấm áp.

"Cảm... cảm ơn cậu." Hà ngập ngừng.

"Gia đình, không phải là điều có thể chọn lựa." Đột ngột, Khanh nói trong khi vẫn nhìn chăm chăm vào những mảnh vỡ trên sàn.

"Nếu được chọn, tôi vẫn chọn làm con của bố mẹ tôi." Cô mỉm cười.

"Từ nay trở về sau, ai bắt nạt cậu, đều có kết quả giống nhau." Rành mạch. Đôi mắt xám nhìn thẳng vào Hà, nhưng ý tứ trong câu thì không hẳn là nói với cô.

Có thể chỉ là ảo giác của một mình Hà, nhưng trong khoảnh khắc, những đôi mắt vẫn đang tọc mạch dõi theo hai người, đồng loạt lén lút quay đi.

A, đây chính là lý do một thiếu gia như cậu ta muốn ăn cùng với cô ở canteen sao?

Cậu đã làm quá rồi. Không nên, không nên.Tiền và quyền đó cũng đâu phải hoàn toàn của bản thân cậu. Hà rốt cuộc đã chẳng thể nói ra những lời lý trí đã biên soạn sẵn. Khi tim cô đột ngột lạc đi một nhịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play