Ăn cơm tối xong, tôi lao ngay ra ngoài, đến địa điểm lần trước đã gặp mũ lưỡi trai, gọi toáng lên

- Anh ra đây đi, tôi biết là anh ở đây, mau ra đi!

Từ trong bước tường gạch, một cái bóng đen từ từ bước ra, mũ lưỡi trai đứng trước mặt tôi, lạnh lùng hỏi

- Có chuyện gì?

- Là anh làm đúng không? Đừng có giả vờ, tôi biết chính anh đã dán lá thư đó!- tôi tức điên lên, xả như súng liên thanh

Hắn chẳng có vẻ gì ngạc nhiên, vẫn nhìn tôi, bình thản

- Đúng! Là tôi!

- Anh….anh điên sao mà làm thế? – Tôi hét lên

- Cô đã nhận lời đánh bại Hoàng Thiên Vũ, việc tuyên chiến có gì là lạ?

- Đó là việc của tôi, tôi sẽ tự nghĩ cách

- Nghĩ cách? – Hắn cười nhạt – cô có thể nghĩ ra cách gì? Hay là định giành chức vô địch của hắn bằng trí thông minh đáng ngưỡng mộ đó?

- Đừng có nhạo báng tôi! Tôi tức giận, hằn học nhìn hắn

Đúng lúc đó thì có người đi đến. Tôi quay lại nhìn, vừa quay ra thì đã không thấy mũ lưỡi trai đâu nữa. Chỉ có tiếng hắn vọng lại

- Nếu cô muốn lấy lại hồ sơ. Hãy chiến thắng trong lần này!

Sau đó thì cả người lẫn tiếng đều mất dạng.

Khuôn mặt tôi xẹo xuống, không biết nên dùng biểu cảm gì để diễn tả cảm xúc lúc này của mình. Chiến thắng ư? Chiến thắng Hoàng Thiên Vũ ư?

Có thể chiến thắng nổi sao?

Tôi lẫn thẫn trở về pòng. Cả đêm nằm trên giường mà cứ lăn qua lăn lại. Câu nói trong đầu cứ vang lên không ngừng

Đánh bại Hoàng Thiên Vũ! Phải đánh bại Hoàng Thiên Vũ!

Thật không ngờ có ngày, tên xấu xa đó lại chui cả vào giấc mơ của tôi. Đúng là ở đời, không thể nói trước được điều gì!

Sáng hôm sau

Vừa gặp tôi ở lớp, Hoàng Thiên Vũ đã dõng dạc tuyên bố

- Ba ngày sau chúng ta sẽ thi vòng một, tổng cộng ba vòng thi, ai thắng hai vòng coi như chiến thắng. Đề thi và địa điểm cho cậu tự chọn. OK?

Nhìn vẻ mặt đắc thắng của cậu ta, tôi quả thật muốn thắng ghê ghớm. Nhưng mong muốn và hiện thực, quả thật cách nhau rất xa!

Cả buổi chiều, tôi loanh quanh trên phố, nói là đi tìm việc làm thêm nhưng trong đầu chỉ quẩn quanh mỗi ý nghĩ làm sao đánh bại được Hoàng Thiên Vũ. Phải ra đề thế nào để hắn không giải được.

Có lẽ do không để ý, tôi va ngay vào hai người đi đường. Tôi vội cúi người xin lỗi, rồi lại lật đật bỏ đi. Bất ngờ hai người đó kéo mạnh tôi lại, tôi mới giật mình nhận ra hai bà bạn quý hóa.

- Ơ….các….các cậu!

Trong khi tôi ngơ ngác lẫn ngạc nhiên thì Phương oang oang, gạt phắt lời tôi

- Có thật là bà đã tuyên chiến với Hoàng Thiên Vũ không vậy? Bà có bị làm sao không thế? Hả? Hả?

- Đúng đó, bỏ ngay cái ý định điên rồ đó đi! - Yến đế thêm vào

Tôi tức nổ mắt, chúng nó rõ ràng là bạn thân của tôi. Ấy thế mà cứ có chuyện lại nhảy qua bênh người ngoài, trù dập tôi. Ai nói là tôi không thắng nổi Hoàng Thiên Vũ. Hắn ta thì có gì là ghê ghớm!

Tôi lườm lườm hai con bạn, giọng chắc nịch.

- Tôi nhất định sẽ đánh bại hắn! Chờ xem!

Tôi đâu có phải người dễ dàng bỏ cuộc vì vài lời khiêu khích. Tôi không tìm việc nữa, vội vã trở về Kí Túc Xá. Tiền giờ không phải là vấn đề, quan trọng là tôi đánh bại được hắn, tên Hoàng Thiên Vũ đó!

Tôi chống tay lên cằm, mắt nhíu lại suy tư, noron trong não được hoạt động hết công suất, tôi nghĩ ngợi, đắn đo. Một hồi vẫn chẳng nghĩ ra gì cả.

Đề gì thì Hoàng Thiên Vũ không giải được?

Câu đố? Đúng rồi, là câu đố. Cậu ta có tài giỏi đến đâu, ắt vẫn phải gặp câu nào bó tay.

Mừng húm khi tìm ra đề, tôi chạy vọt ra khỏi phòng, suýt nữa và vào Vĩ đang đi vào. Tôi hớt hải chẳng kịp giải thích, một mạch chạy tiếp.

Điểm đến của tôi chính là thư viện thành phố. Nơi tập hợp tất cả sách của thành phố. Thư viện rộng mênh mông, toàn sách là sách. Tôi nhìn mà muốn hoa cả mắt.

Không có thời gian cho tôi chần chừ nữa, tôi lao đầu vào kệ sách, lục tìm quyển câu đố.

Câu thứ nhất:

“Một con ốc sên mỗi ngày leo được 4 mét, đến đêm lại tụt xuống ba mét, cây cao 12 mét, hỏi sau bao nhiêu ngày sẽ leo đến ngọn cây?”

Hừ! Xoàng quá! Trả lời ngon ơ!

Bỏ qua!

Câu thứ hai:

“Tai trái con voi giống cái gì?”

Ngớ ngẩn! Không ổn!

Tôi vứt quyển sách vừa rút được qua một bên, lục tìm đống khác. Cô thủ thư nhìn tôi ôm mấy chồng sách câu đố to vật vã, cứ trợn mắt nhìn không thôi.

Tôi khệ nệ ôm chúng đến chiếc bàn lớn, từ từ đọc từng quyển.

Câu hỏi ba: “con chim….”

Dễ quá! Trẻ con cũng biết!

Câu hỏi bốn: “ Làm sao để…….

Chưa đọc hết câu hỏi đã biết đáp án! Tệ!

Chồng sách vơi đi một nửa, tôi vẫn chưa tìm được câu hỏi ưng ý. Tôi mệt nhoài, nằm bò ra bàn.

Tôi mở quyển sách khác ra, uể oải đọc từng câu hỏi.

Hơ! Khoan……..Đôi mắt tôi bỗng sáng lên, tôi bật dậy. Cười như điên dại.

Hoàng Thiên Vũ, phen này cậu tiêu rồi, chắc chắn cậu sẽ phải bó tay thôi! Phấn khích, tôi lật tiếp, toàn câu hóc cả.

Kiểu này cậu chỉ còn nước than khóc van xin tôi chịu thua thôi!

Tôi mường tượng ra cảnh mình chiến thắng, đang tự mãn cười thì bỗng nhiên nhìn xuống, nụ cười tắt ngấm.

Khi tôi đọc đến chương cuối cùng, có một dòng chữ màu đen tròn trịa được ai đó viết vào. Nét chữ khá non nớt, dường như từ rất lâu nên đã mờ đi ít nhiều.

“Thế này mà cũng gọi là câu đó. Trẻ con cũng biết!”

Bên dưới to lù ba chữ: Hoàng Thiên Vũ – 5 tuổi

5 tuổi? Cậu ta giải được mấy câu đố này khi mới 5 tuổi?

Ức! Ức! Tức! Tôi liệng quyển sách qua một bên, chộp lấy cuốn sách khác.

Nhưng quyển khác, quyển khác nữa, cuối trang đều có nét chữ đáng ghét.

“Ngớ ngẩn, vậy mà cũng in thành sách!”

“Đồ ngốc mới không biết!”

Có khác gì cậu ta đang **** thẳng vào mặt tôi????

Phương Tuyết Mai 17 tuổi mà vẫn thua một Hoàng Thiên Vũ 5 tuổi sao????

Xem ra cách này không ổn, tôi đứng bật dậy, đi ra ngoài, lúc ngang qua cửa, người thủ thư gọi tôi lại.

- Có chuyện gì thế ạ? – Tôi vừa hỏi, bụng nghĩ thầm, chắc không phải do tôi lộn tung đống sách nên bị phạt đó chứ?

- Có người gửi cho em cái này!

Chị ấy đưa tôi một tờ giấy A4 gấp tư, tôi ngạc nhiên cầm lấy, vừa mở ra, máu đã sôi lên sùng sục. Trong tờ giấy là nét chữ ngay ngắn của Hoàng Thiên Vũ, nhưng là của Hoàng Thiên Vũ 17 tuổi.

“Tôi biết là cậu sẽ đến đây mà. Tôi đã đọc hết sách ở đây sau khi tốt nghiệp cấp một rồi! Xin lỗi đã làm cậu thất vọng!”

- “..!?!?...”

Tôi vo viên tờ giấy trong tay, đầu bóc khói, miệng lầm bầm không ngừng nguyền rủa Hoàng Thiên Vũ. Khuôn mặt tức giận bước ra ngoài. Có lẽ vì tức giận nên tôi không chú ý, đâm phải một người đang mang sách mới vào.

Nạn nhân và tôi đồng thời ngã ra đất, đống sách trên tay anh ta thì văng tung tóe khắp sàn. Tôi vội vã bò dậy, vừa cuống quýt xin lỗi, vừa thu lượm mấy quyển sách lại. Đúng lúc đưa quyển sách cho anh ta thì mắt tôi bỗng liếc thấy cái tựa đề

“ 100 câu đố hóc búa nhất”

Tôi bèn tò mò mở ra đọc thử. Nhưng vừa mới đọc câu hỏi, hai mắt tôi đã nhíu lại….nhíu lại…. Câu hỏi kiểu gì mà đọc đề cũng không hiểu nữa. Trong phút chốc tôi cảm thấy dường như đã tìm được đúng thứ rồi, vội vàng lật ngay trang cuối cùng.

Tờ giấy trắng tinh!

Ha Ha Ha Hoàng Thiên Vũ, dám cá là cậu ta chưa thể đọc được cuốn này. Kẻ ngạo mạn kia, chuẩn bị chịu thua đi!

Ý nghĩ mới làm tôi muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng, nhanh chóng thanh toán rồi ôm quyển sách như báu vật, một mạch trở về kí túc.

Thấy bộ dạng hớn hở của tôi, Vĩ đoán ra ngay. Cậu cười ranh mãnh

- Sao hả? Đã thu hoạch được gì rồi?

Tôi cười bí hiểm, khiến cho cậu tò mò thêm chút nữa rồi mới từ từ đưa quyển sách ra trước mặt. Phấn khích nói

- Xem đây! Đây là sách câu đố mới nhất. Toàn là những câu hóc không à. Đảm bảo tên Hoàng Thiên Vũ đó có nghĩ nát óc cũng không tìm ra câu trả lời.

Nhưng trước biểu hiện của tôi, Vĩ chỉ hơi nhíu mày một cái. Tôi thắc mắc

- Sao vậy? Sao không nói gì?

Vĩ xoa xoa đầu, thở dài một tiếng làm tôi càng không hiểu

- Tớ nói sai gì sao?

- Đúng thế! Sai trầm trọng nữa!

Tôi tròn mắt, nhìn Vĩ giải thích. Cô bạn chỉ tay vào phần khung đỏ trên đầu cuốn sách, tôi nhìn theo

- Thấy gì không? – Vĩ hỏi

- Ừ. Có! Tên tác giả. – Tôi đáp

- Là gì nào? – Vĩ hỏi tiếp

- H.T.V!

Tôi lại ngây thơ đáp lại, nhưng sau đó thì bỗng giật mình. H.T.V Chẳng lẽ…..Chẳng lẽ là tên viết tắt của Hoàng Thiên Vũ??? Không thể nào!

Tôi liếc nhìn Diên Vĩ, thấy co bạn đang gật đầu khẳng định. Tôi đánh rớt bịch cuốn sách xuống sàn. Miệng méo xệch, không biết nên cười hay nên khóc.

Tại sao vậy chứ? Đời đúng là bất công!!!!!!

Chẳng lẽ tôi không còn cơ hội nào để đánh bại cậu ta sao? Tôi thất vọng ngồi phịch xuống ghế. Vĩ xoa xoa tôi, ra chiều an ủi rồi ra ngoài.

Cả ngày hôm đó, tôi không có tâm trạng ăn uống gì cả, cứ lăn lóc trên giường. Nghĩ muốn rụng cả tóc.

Tờ lịch đáng ghét lại trôi nhanh hơn bao giờ hết. Thoắt cái đã hết ba ngày, nếu sáng mai tôi không tìm ra được câu đó, tôi sẽ thua mất. Nghĩ vậy, tôi thực tình muốn khóc toáng lên.

Không được! Phương Tuyết Mai! Chẳng lẽ mày kém cỏi đến thế cơ à? Mày nhất định làm được! Nhất định tìm được! Nhất định đánh bại Hoàng Thiên Vũ! Niềm tin của tôi trong phút chốc được củng cố. Tôi nhất quyết đứng dậy, lấy áo khoác rồi ra ngoài.

Dù thế, tôi vẫn chẳng thu hoạch được gì khá khẩm. Cả một buổi chiều loanh quoanh hết chỗ này đến chỗ khác. Nỗi chán nản và thất vọng càng dâng cao. Đã vậy cái bụng không nghe lời cứ kêu lên òng ọc.

Hix! Hix! Cả ngày tôi vẫn chưa ăn gì thì phải. Cũng thấy hơi đói. Cổ nhân đã từng nói “có thực mới vực được đạo!” quả thật đúng vô cùng. Đúng lúc đó thì mùi bánh bao thơm phức từ đâu bay tới chỗ tôi, kích thích mọi giác quan. Thơm quá!!!

Ơ! Khoan đã! Bánh bao? Là bánh bao sao? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Tôi kiềm chế để không hét toáng lên, vội vàng chạy về Kí túc xá. Chưa kịp thở đã nói

- Vĩ, cậu có tiền không? Cho mình vay!

Vĩ nhìn bộ dạng khẩn trương của tôi, rất ngạc nhiên

- Ờ có. Cậu muốn mua gì?

- Mình sẽ nói sau. Nhanh lên!

Vĩ tuy không hiểu gì, nhưng cũng lấy tiền cho tôi vay. Tôi cầm tiền rồi lại chạy như ma đuổi xuống phố. Trong đầu cứ hét lên

Hoàng Thiên Vũ! Cậu thua chắc rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play