Tôi gần như
không chấp nhận nổi sự thật trước mắt, không thể nào. Diên Vĩ…Diên Vĩ chính là
Tuyết Mai, là em gái nuôi của Vũ. Cô ấy làm sao có thể là em gái Vũ chứ. Không
thể nào! Không thể nào! Thấy nét mặt khó tin của tôi, Nhân lại nói
- Sau khi cứu
được cô ta, anh đã phẫu thuật lại khuôn mặt của Vĩ để không ai nhận ra cô ta nữa.
Rồi để cô ta làm việc cho anh. Trước khi em vào học viện, Vĩ được giao nhiệm vụ
theo dõi Thiên Vũ, sau khi biết em vào đó, anh đã giao cho cô ta nhiệm vụ bảo vệ
em. Cô ta thật sự rất ngoan ngoãn, luôn nghe theo những sắp xếp của anh. Tất cả
những chuyện đã xảy ra, đều là do Diên Vĩ làm!
- Cái…cái
gì?
Nhân ngả
người ra ghế, xoay xoay một tập giấy, cười
- Chuyện
nhà hàng của Vũ, rồi chuyện cậu ta bị bắt cóc. Tất cả, đều là do Vĩ làm!
Tôi như không tin
vào tai mình. Tất cả đều do Vĩ làm. Đều là do cậu ấy làm! Tại sao tôi chưa bao
giờ tò mò về cậu, tại sao chưa bao giờ hỏi cậu về những vấn đề ấy. Trương Diên
Vĩ, Trương Văn Nhân, hai người tưởng như chưa bao giờ liên quan đến nhau. Là do
tôi quá ngu ngốc, hay hai người họ diễn kịch quá giỏi? Thì ra khi tôi vừa bước
vào trường, thì đã vướng vào cái bẫy do anh đặt ra. Anh trai, Diên Vĩ, anh,
Thiên Vũ. Tại sao, tại sao các người cứ lần lượt làm tổn thương tôi? Tại sao tất
cả đều lừa dối tôi? Người anh mà tôi yêu thương nhất, người bạn mà tôi coi trọng
nhất, người mà tôi đã dành trọn cả trái tim mình! Tại sao lại đối xử với tôi
như vậy? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
Tại sao chỉ
trong một phút, tất cả đều là giả dối, tất cả đều không tồn tại. Tôi ôm chặt lấy
đầu, nước mắt không ngừng rơi. Nhân lại nắm chặt lấy tay tôi, hạ giọng
- Mọi chuyện
sắp kết thúc rồi! Diên Vĩ sẽ kết thúc mọi việc!
Tôi ngẩng đầu
nhìn anh, trái tim chợt thắt lại. Kết thúc?
- Anh….anh
đã làm gì? Anh đã nói gì với Diên Vĩ? – Tôi bật dậy khỏi ghế, gần như hét lên.
Ánh mắt anh lặng băng nhìn về quân bài trên bàn.
- Anh đã
nói cô ta thực hiện nhiệm vụ cuối cùng. Đó là….giết chết Hoàng Thiên Vũ!
-
Cái….cái…gì?
Anh liếc
chiếc đồng hồ trên tay, khẽ cười
- Đến giờ rồi!
Đến giờ? Phải
rồi! Vĩ đang đưa Vũ đi trốn. Không…Không được! Tôi phải đi tìm hai người đó.
Không được! Tôi lao ra khỏi phòng, Nhân lập tức kéo tôi lại
- Quá muộn
rồi!
-
Buông…buông tôi ra! – Tôi hét lên nhìn anh. Cánh tay Nhân sững lại. Tôi lao ra
ngoài, vội vàng bắt xe đến địa điểm mà chúng tôi đã hẹn. Cả người run lên vì sợ
hãi. Không được! Cậu không thể làm như vậy! Dừng! Dừng lại đi! Đừng làm như vậy!
………………….
Lúc này, ở
bến tàu, có hai người cùng đi đến ngôi nhà hoang ở đần đó.
- Tôi có
chuyện muốn nói với cậu! – Vĩ nói rồi đi trước dẫn đường. Vũ đi theo
Khi hai người
đã vào trong ngôi nhà kho cũ. Vĩ đột nhiên dừng lại, cánh cửa lớn đóng sập tức
khắc. Vũ hơi giật mình, nghi hoặc nhìn Vĩ
- Cậu làm
gì vậy?
Vĩ im lặng,
khõe môi khẽ cười
- Tiễn cậu!
………………….
Đừng! Đừng!
Xin cậu đừng làm như vậy! Tôi không ngừng cầu nguyện, chiếc xe đã chạy nhanh hết
sức nhưng sao vẫn thấy quá chậm. Con đường phía trước bỗng nhiên bị chặn lại.
Bác lái xe quay lại nhìn tôi
- Tắc đường
rồi!
Tôi ngó ra
bên ngoài, chỉ thấy trước mắt là một hàng xe nối đuôi nhau dài dằng dặc. Bây giờ
là 7.45, Vĩ nói 8 giờ sẽ đi. Tôi còn 15 phút nữa. Tôi vội vã trả tiền rồi bước
xuống xe. Mặc kệ tất cả, tôi phải đến được đó. Tôi nhất định phải đến được đó.
Tôi chạy trên con đường dẫn tới bến tàu. Hai hàng xe bên đường không ngừng tuýt
còi nhưng tôi không để tâm. Trong tâm trí tôi lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất:
Tôi nhất định phải đến được đó!
7.50
Con đường
phía trước gần như dài bất tận, tôi cảm thấy bản thân mình như sắp kiệt sức.
Hai chân nhũn ra, cổ họng bỏng rát. Không được! Tôi không thể dừng lại. Tôi vẫn
cố gắng chạy, mỗi bước chân nện xuống đường đều cảm thấy đau rát.
7.55
Bến tàu đã
hiện ra trước mắt. Không còn thời gian để suy nghĩ, tôi lao vội vào. Cúi người
xuống thở dốc, mọi người đang chen nhau. Tiếng rao hòa lẫn với tiếng nói chuyện
và tiếng còi tàu. Ở đâu? Ở đâu? Hai người đang ở đâu?
Chiếc đồng
hồ cứ nhích dần từng phút một.
7.58
Tôi đảo mắt
nhìn quanh, không ngừng cầu nguyện. Đừng làm hại Thiên Vũ! Xin cậu đừng làm như
vậy! Một số người tò mò nhìn tôi, tôi vẫn cố gắng tìm kiếm. Đôi chân gần như mốn
ngã khụy nhưng tôi không thể dừng lại, chỉ cần tôi dừng lại, người tôi yêu
thương nhất sẽ không còn. Tôi run run gọi to
- Diên Vĩ!
Thiên Vũ! Hai người ở đâu?
Bến tàu ồn
ào nhưng không có tiếng đáp lại. Cổ họng tôi bỏng rát, thu hết sức lực mà gọi
- Diên Vĩ!
Thiên Vũ! Hai người ở đâu? Hai người ở đâu?
Trả lời đi!
Trả lời đi! Xin hãy trả lời đi! Cầu xin hai người hãy trả lời tôi! Đôi chân tôi
ngã khụy, hai mắt đã cay xè. Những người xung quanh không ngừng nhìn tôi ngạc
nhiên. Đúng lúc đó thì….
BÙM!
Một tiếng nổ
lớn vang lên. Tôi ngay lập tức khựng lại, toàn thân gần như tê cứng, hô hấp
cũng dường như không thể hoạt động. Chiếc đồng hồ trên cao chỉ đúng 8.00. Tôi
thấy tai mình ù đi, xung quanh lại vang lên tiếng xôn xao
- Cái gì vậy?
- Trời ơi!
Cháy to quá!
- Không biết
có ai trong đó không?
Họ cùng bàn
tán nhìn về căn nhà kho cách đó không xa, nơi ngọn lửa hung hãn đang chồm lên
nuốt trọn lấy cả căn nhà. Tôi sững sờ nhìn căn nhà đang từ từ bị nuốt trọn. Dường
như không còn nghe thấy gì nữa. Không phải! Cậu không ở trong đó! Đúng không?
Không phải là cậu! Không phải! Không phải!
- Khủng khiếp
quá! Sao tự nhiên lại cháy vậy?
- Gọi xe cứu
hỏa đi! Có người bị kẹt trong đó! – Tiếng ai đó đột nhiên hét lên, dội thẳng
vào tai tôi. Cả người tôi đông cứng, không nhận thức được nước mắt đã rơi đầy mặt.
Tôi lao về
phía trước. Không cần biết lửa bỏng, tôi chỉ muốn tìm Vũ, tôi phải tìm được cậu.
Hai tay tôi bỗng nhiên bị giữ chặt, có tiếng thét bên tai
- Làm gì vậy?
Mau tránh ra! Nguy hiểm lắm!
- Không!
Không! – Tôi hét lên, lại lao đến ngôi nhà đang bùng cháy dữ dội nhưng họ lại
càng giữ tôi chặt hơn. Tại sao không cho tôi đi tìm Vũ? Tôi phải tìm cậu! Tôi
phải đi tìm cậu! Không!
- Thả tôi
ra! Thả tôi ra! – Tôi gào lên qua làn nước mắt. Dùng hết sức lực để lao tới.
- Thiên Vũ!
Hứa với tôi là sẽ trở về!
- Ừ! Tôi hứa!
…….
- Tuyết
Mai! Tôi hứa!
…….
- Tôi yêu cậu!
- Tôi yêu cậu!
Cho dù, cậu là ai!
……..
Không giữ lời!
Hoàng Thiên Vũ! Cậu không giữ lời! Cậu là kẻ nuốt lời! Cả căn nhà trong phút chốc
sụp đổ, ngọn lửa vẫn hừng hực. Tôi thấy mình không thể thở nổi. Tiếng hét dường
như xé toạc không gian
- AAAAAAAA!
Không! Không!
- Thả tôi
ra! Thả tôi ra! – Tôi vẫn gào khóc không ngừng, cả thân người như không còn sức
lực, tôi ngã quỵ.
- Tuyết
Mai! Tôi sẽ bảo vệ cậu!
……..
- Cậu có
ánh sáng riêng của mình! Cậu không phải là Thiên Thiên! Và người tôi yêu….là
Phương Tuyết Mai!
……………
Nói dối! Cậu
nói dối! Cậu lừa tôi! Cậu không yêu tôi! Cậu muốn bỏ mặc tôi! Tại sao cứ hết lần
này đến lần khác lừa dối tôi! Trở về đi! Làm ơn trở về đi!
- AAAAA!
Không! Không!!!!!
Đốm lửa chỉ
còn nhỏ xíu rồi lụi tắt hẳn, đám đông không ngừng bàn tán về vụ hỏa hoạn, sau
đó lại thương cảm nhìn cô gái vừa lê vừa bò đến bên đống tro tàn. Cả căn nhà đã
cháy rụi không còn một mẩu, những ngón tay cô gái không ngừng đào bới, bị lửa đỏ
làm cho phồng rộp cả lên. Cô gái không khóc, chỉ không ngừng tìm kiếm thứ gì
đó, khiến cho những người xung quanh chỉ biết đứng nhìn mà không biết phản ứng
như thế nào
- Đủ rồi! –
Một giọng nói khẽ khàng vang lên bên tai tôi, nhưng tôi không nghe thấy, vẫn tiếp
tục đào bới
- Dừng lại
đi! – Giọng nói lặp lại
Thiên Vũ! Đừng
sợ! Tôi đến tìm cậu! Tôi sẽ tìm ra cậu! Tôi nhất định tìm ra cậu! Tôi sẽ không
để cậu rời xa tôi! Tôi không trách cậu! Không trách cậu nữa! Tôi tự lẩm bẩm với
bản thân mình, vẫn đào bới không ngừng.
- Anh nói
em dừng lại đi! – Nhân hét lên, giằng mạnh tay tôi khỏi lớp than còn đỏ lửa.
- Bỏ - tay
– ra! – Tôi dùng ánh mắt không cảm xúc nhìn Nhân, anh hơi giật mình. Tôi hất
tay, lại tiếp tục đào bới.
- Đừng hành
hạ mình nữa! Cậu ta chết rồi! Hoàng Thiên Vũ chết rồi! – Tiếng hét của Nhân làm
tôi dừng lại. Một giọt nước nhỏ xíu rơi xuống lớp than nóng bỏng. Tôi vẫn đào bới.
- Em hãy chấp
nhận đi! Hoàng Thiên Vũ đã chết rồi! – Giọng Nhân lạnh lùng cứa vào tim tôi.
Trong một phút, thứ chất lỏng tưởng như đã khô cạn lại trào ra. Nói dối! Cậu ấy
đang chờ tôi! Cậu ấy đang chờ tôi tới tìm! Cậu ấy đã hứa sẽ trở về! Đã hứa sẽ
luôn bảo vệ tôi! Nói dối! Tất cả các người đều đang nói dối! Tôi không tin! Tôi
không tin!
- Tuyết
Mai! – Nhân kéo tay tôi. Khuôn mặt tôi nhạt nhòa nước mắt, tôi gào lên
- Thả tôi
ra! Vũ chưa chết! Tôi phải tìm Vũ!
Anh ôm chặt
tôi vào lòng, không ngừng nói
- Đừng như
vậy nữa! Em đừng như vậy nữa!
- Không! Bỏ
tôi ra! Bỏ tôi ra!
Tôi không
ngừng giẫy giụa. Bỗng nhiên cảm thấy xung quanh mờ dần đi. Không còn nghe thấy
âm thanh gì nữa, chỉ có tiếng hét gọi của Nhân
- Tuyết
Mai! Em tỉnh lại đi! Tuyết Mai!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT