Chiếc đồng hồ treo tường thỉnh thoảng lại gõ vài tiếng như
thương cảm cho số phận chẳng ra gì của Phương Tuyết Mai này.
Tôi khệ nệ bưng đống đồ vừa được giặt sạch, là ủi tươm tất,
xếp gọn gàng vào trong tủ. Quay ra nhìn Thiên Vũ, tôi gắng nở nụ cười, mong cậu
ta khoan hồng đại lượng, tha cho cái thân tội nghiệp này.
Vũ ngước mắt khỏi tờ báo, nhìn căn phòng đã được dọn sạch sẽ,
không còn hạt bụi. Tay quệt quệt xuống sàn.
- Xem này!
Cậu ta giơ tay lên, nhưng tôi có thấy gì đâu, tôi ngơ ngác
- Gì chứ?
- Không thấy sao? Là bụi! – Cậu ta quát lên – Cậu dọn không
sạch sẽ gì hết. Lau lại cho tôi!
- Nhưng……
Không để cho tôi phản bác, Vũ cúi mặt xuống tờ báo, lạnh
lùng.
Tôi thật sự muốn giật phắt tờ báo ấy ra, rồi cho mấy cú vào
mặt cậu. Cuối cùng tôi cũng biết, bản chất thật sự của Hoàng Thiên Vũ, cậu ta vốn
chẳng phải thiên thần gì, mà là một tên ác ma, tên ác ma đội lốt thiên sứ!
So với Hoàng Thiên Vũ giả mạo của Diên Vĩ, nỗi thống khổ mà
tôi phải chịu đựng chẳng thấm vào đâu. Cậu ta bắt tôi dọn dẹp, cọ sàn, lau ủi
quần áo và chăn mềm. Thật cực hơn cả tên giúp việc. Biết trước cơ sự này, thà
tôi nhảy phốc ra, bị tóm cho rồi.
Cả người tôi mệt rã, chân tay bủn rủn, bê chậu nước mà cứ
run bần bật. Vậy mà cậu ta vẫn thản nhiên, lại còn đế thêm
- Sạch sẽ vào đó!
Thề có chúa, tôi chỉ muốn phi ngay tấm giẻ này vào khuôn mặt
giả nhân giả nghĩa đó mà thôi. Nhưng tôi nào dám, nuốt đau khổ vào trong, tôi cắn
răng, lau lại căn phòng lần thứ…3
Lời cô giảng cứ bập bõm, chạy vào tai này rồi lại chui qua
bên kia trôi mất.
Rồi hình như còn có tiếng quát mắng. Cái gì ngủ trong giờ,
cái gì học hành tồi tệ….bla…..bla….
Điều cuối cùng tôi nhận thức được là mình đã ra khỏi ghế, bước
như một kẻ mộng du ra ngoài.
12.30
Tôi hé mắt, ngáp một cái trẹo quai hàm.
Tôi vươn vai, vặn vặn vài khớp xương kêu răng rắc. Được ngủ
đã thật! Tinh thần cũng lên cao!
Đương lúc phấn khích, định hiên ngang trở về phòng, thì tôi
mới nhận ra, hàng chục cặp mắt và hàng trăm biểu cảm đủ loại đang nhìn mình.
Kinh hãi có, ngạc nhiên có, buồn cười có và thương cảm, cũng có luôn.
Tôi giật mình nhìn lại bản thân, thấy đầu tóc te tua bù xù
hơn tổ quạ, quần áo xộc xệch. Nhưng khủng khiếp nhất là, kẻ khốn kiếp nào đó đã
đeo lên người tôi một tấm bảng đen, với dòng chữ viết bằng phấn trắng to tổ chảng.
TRIỂN LÃM THÚ QUÝ HIẾM!
Tôi giận đến run người, vừa căm kẻ đã khiến tôi trở thành
trò cười trước thiên hạ, vừa giận bản thân mình quá mất cảnh giác.
Tôi lao ngay vào nhà vệ sinh. Ngượng đến chín mặt.
Khi tôi bước ra ngoài thì đám đông đã giải tán. Nỗi căm hận
như ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, khói xì qua tai và mũi.
Có lẽ lúc này nhìn tôi giống Ngưu Ma Vương chuẩn bị đi giết
Tôn Ngộ Không lắm!
Tôi lao về phòng, đạp cửa đánh rầm một tiếng. Miệng gào lên
- TRƯƠNG – DIÊN – VĨ!!!!!!!
- Có…có chuyện gì vậy? – Vĩ từ trên ghế nhảy phốc xuống,
nhìn tôi ngơ ngác.
- Cậu…..là cậu làm đúng không?
- Cái gì?
Tôi trỏ vào tấm bảng trên tay, cậu ta lấm lét lùi lại.
- Khoan đã. Nghe mình giải thích, không phải mình!
- Vậy thì là ai chứ? tôi gào lên
- Là….Hoàng Thiên Vũ!
Cái gì? Là tên trời đánh, ác ma, vô nhân tính, xấu xa, bỉ ổi
đó sao? Người tôi run lên bần bật, các mô cơ bấu chặt lại, hằn rõ đường gân
xanh lè.
- Tôi phải giết….giết….giết!
Nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt tôi, Vĩ hơi e ngoại, cậu giật
giật tay tôi
- Thực ra, cũng không hoàn toàn là cậu ta làm cả. Cậu ta chỉ
thực hiện thôi, còn người đưa ra ý tưởng là…mình!
Tôi trợn ngược mắt lên, lắp bắp
- Cậu….cậu….cậu……
Thật may là tôi không bị bệnh tim, nếu không thì đã đột tử,
chết lâu rồi. Sống ở đây thêm mấy tháng nữa, chắc tôi đứt mạch máu não mà chết
quá!
Vĩ rót cho tôi li nước mát, vừa hạ hỏa
- Bình tĩnh một chút. Để đền bù cho cậu, xem nè…
Cô bạn giơ ra một tập giấy vàng, cười vui vẻ
- Gì thế?
- Xem thì biết!
Tôi cầm lấy tập giấy, chính xác hơn là một tập hồ sơ dày cộp.
Ghi rõ
“ Danh sách tốt nghiệp năm 2008”
Miệng há hốc
- Sao…sao cậu có được nó???
- Chuyện nhỏ thôi. IQ của tớ dư sức lấy cho cậu vài bộ nữa.
Lúc đó, khi mọi người chạy đuổi theo chúng ta, tớ đã quay trở lại phòng hồ sơ,
giả vờ làm người giám sát kiểm lại đồ đạc rồi mang về đây.
Nói xong đắc ý nhìn tôi cười.
Nếu không phải cậu ta vừa mới làm tôi điên lên, thì chắc tôi
sẽ biết ơn cậu ta lắm lắm.
Tôi hồi hộp rút tập giấy bên trong ra, tìm từng tờ một
Vĩ tò mà sấn lại
- Trong này có thứ gì thế? Sao cậu lại muốn lấy?
- Cậu không biết đâu!
Tôi đáp qua loa, cẩn thận tìm tất cả những người trong danh
sách 250 người. Nhưng không hề thấy tên anh tôi, cũng không có tài liệu nào ghi
chép.
- Cậu không lấy thiếu tờ nào đấy chứ?
Tôi hỏi lại Vĩ, giọng nói đầy thất vọng
- Làm sao được! Tớ đã mang đi hết mà! Sao? Không có thứ cậu
cần tìm à?
Tôi buồn bã gật đầu.
Lạ thật! Tại sao mọi hồ sơ đều đẩy đủ, chỉ có tập của anh
tôi là thiếu. Phải chăng, nó có liên quan đến sự mất tích của anh?
Tôi nhất định, phải điều tra ra!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT