Hiện tại tôi đang ngồi yên trên giường, một chân đặt lên để
Nhân nắn nắn. Mùi dầu xộc vào mũi hơi khó chịu. Thình thoảng bị vặn một cái,
tôi lại khẽ nhăn mặt. Thế nhưng vẫn ngồi yên để anh xoa.
- Thế nào? Đã đỡ hơn chưa? – Nhân nhẹ nhàng kéo chân tôi, hỏi
Tôi hơi gật gật. Ngắm nghía cái chân đã nổi lên một cục bầm
của mình.
– Đỡ hơn rồi! Nhưng…. tại sao anh lại tới đó?
Tôi giương cặp mắt nghi hoặc nhìn anh. Ánh mắt Nhân đảo qua
một vòng, trên miệng nở nụ cười không đổi
- Có gì đâu! Sau khi em bỏ đi, anh đứng chờ một lúc mà vẫn
chưa thấy em quay lại. Cứ tưởng em về kí túc xá, nhưng khi hỏi Vĩ thì cô ấy nói
em chưa về. Thế là anh dùng máy định vị trên điện thoại của em để tìm em!
- À…thì ra…- Tôi đang gật gù thì chợt trợn trừng mắt. Kinh
ngạc nhìn Nhân – Anh nói cái gì? Anh nói lại xem nào? Anh cài cái gì vào điện
thoại của tôi?
- Thiết bị định vị! – Nhân bình thản trả lời
- Anh….anh cài thiết bị định vị vào điện thoại của tôi? – Mắt
tôi càng mở lớn hơn nữa. Gì chứ? Anh ta cài vào lúc nào mà tôi không biết. Như
vậy chẳng phải là từ trước đến nay tôi ở đâu, anh ta đều biết rõ hay sao? Tên
quái đản này. Tôi phẫn nộ hét lên
- Anh cài thiết bị định vị vào điện thoại của tôi để làm gì
hả? Anh muốn giở trò gì?
Trước sự phẫn nộ của tôi, Nhân chỉ cười xua xua tay
- Em bình tĩnh lại đi! Anh cũng đâu có ý xấu. Anh làm như vậy
là muốn bảo vệ em thôi. Như hôm nay chẳng hạn, nếu không có nó, anh làm sao tìm
được em?
- Anh lập tức tháo nó ra! – Tôi cảnh cáo nhìn anh. Sau đó
quay ngang ngược tìm điện thoại. Nhưng nó hiện tại đã biến mất. Có lẽ là sau
khi tôi bị bắt, bọn bắt cóc đã vứt điện thoại đi mất. Nhân thấy vậy cũng nói
- Em đừng tìm nữa. Lúc anh tìm đến nơi thì thấy điện thoại của
em bị vứt ở gần cái nhà kho đó. Anh lo lắng nên tự chạy đi tìm em. May mà cuối
cùng cũng tìm thấy! – Nói xong, lại nở một nụ cười. Nét mặt tôi vẫn còn cau có.
Nói thực thì tôi không thích bị người ta kiểm soát. Đã vậy lại còn bí mật cài
không cho tôi biết. Tôi cố gắng làm ánh mắt hung dữ nhất nhìn Nhân cảnh cáo
- Lần sau mà anh còn dám làm như vậy. Tôi sẽ…..
Câu nói của tôi bị bỏ lửng. Vì trước khi tôi kịp nói, Nhân
đã ôm chặt tôi vào lòng. Một cảm giác ấm áp chạy dọc làm tôi hơi ngỡ ngàng. Giọng
anh nhẹ nhàng vang lên
- Lần sau đừng làm anh lo lắng như vậy nhé! Anh không thể để
mất em lần nữa đâu!Tuyết Mai! Hứa với anh nhé!
Cả người tôi đông cứng lại. Trong vòng tay anh, tôi cảm nhận
được thứ hơi ấm quen thuộc mà dường như đã đánh mất lâu lắm. Cảm giác ấy xâm
chiếm, khiến tôi chỉ ngoan ngoãn ngồi yên, cho đến khi nhận ra hoàn cảnh bất
thường hiện tại. Anh ta đang – ôm – tôi. Cái tên biến thái này. Muốn lợi dụng
sao?
Tôi dùng hết sức đẩy mạnh Nhân sang một bên, khiến đầu anh
thiếu chút là cụng vào thành giường. Nhân xoa xoa trán, vẻ mặt nhăn nhó đến tội
nghiệp, trách móc
- Em thật là hung dữ! Ngày trước mẹ không nói em phải…. –
Nói đến đây anh bỗng dưng im bặt. Trên khuôn mặt vụt lên một biểu cảm khác lạ.
Tôi hơi cúi đầu, tự nhiên cười nhẹ
- Tôi là trẻ mồ côi. Làm gì có mẹ chứ?
- Anh xin lỗi!
Tôi lại cười. Thực ra mỗi lần nhắc đến mẹ. tôi luôn nghĩ.
Không biết mẹ tôi như thế nào? Mẹ tôi có xinh đẹp không? Mẹ có từng ôm tôi vào
lòng không? Những lúc ấy tôi chỉ thèm khát có một vòng tay ấm áp ôm lấy mình,
nhẹ nhàng gọi tên tôi: Tuyết Mai! Tuyết Mai! Thế nhưng, đó có lẽ chỉ là một giấc
mơ mà thôi. Tôi bất giác lại thở dài. Xua tay
- Không có gì đâu! Thôi anh về đi! Tôi muốn nghỉ ngơi!
Nhân im lặng, đưa tay thu hết đồ đạc vào trong chiếc hộp nhỏ.
Hình như định nói thêm điều gì đó, song lại quay người, vẫy tay ra hiệu: “anh về
phòng!”.
Sáng
Tôi mệt mỏi vươn người, cái chân sau một đêm bôi thuốc và
tĩnh dưỡng đã khá hơn. Nghĩ lại chuyện hôm qua, cảm giác bất an vẫn phảng phất.
Tôi chợt nhớ tới Vũ. Sau khi Nhân đến, anh đưa tôi về kí túc xá, Vũ cũng trở về
nhà. Không biết cậu ấy thế nào rồi. Nghĩ vậy, tôi mau chóng làm vệ sinh cá
nhân, ôm cặp xách rồi tới lớp. Tranh thủ vừa đi vừa gặm cái bánh mì mua dở. Vĩ
thì đi đâu từ tối qua vẫn chưa về. Tôi ngủ say nên cũng không để ý.
Sân trường vẫn yên lặng như mọi ngày. Phải nói là học sinh ở
đây ý thức một cách quá đáng. Không ồn ào như trường cũ của tôi. Xốc lại cặp
xách, tôi dảo bước nhanh hơn. Bóng dáng mảnh khảnh của Vũ lọt vào tầm mắt. Tôi
vội vàng chạy tới, vừa định lên tiếng gọi thì đã thấy Vũ cùng một người đàn ông
lạ mặt tiến vào một góc khuất. Qua ánh mắt, chỉ thấy họ đang trao đổi điều gì
đó. Nét mặt Vũ hơi cau lại, có vẻ là chuyện quan trọng.
Theo phản xạ có điều kiện, tôi núp ngay vào bức tường gần
đó. Trong lòng không ngừng giằng xé giữa cảm giác tội lỗi và trí tò mò. Mà
trong những trường hợp thê này, phần thắng thường nghiêng về vế thứ hai. Tôi tự
tìm cho mình một lí do, sau đó chăm chú lắng nghe. Người đàn ông luống tuổi lên
tiếng trước
- Nhà hàng bên kia đã đóng cửa, có vẻ bắt cóc không thành
công nên chúng đã trốn luôn rồi. Nhưng cậu chủ yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ
tìm thấy kẻ chủ mưu!
- Được! Tôi giao việc này cho ông!
- Tôi biết rồi!
Người đàn ông trao cho Vũ vật gì đó, tôi bị cành cây che khuất
nên nhìn không rõ. Khi cố rướn người lên thì Vũ đã đút nó vào cặp. Trong lòng
tôi càng tò mò. Vẫn đứng nguyên tại chỗ, não bộ từ từ lắp ghép lại những gì hai
người vừa nói.
- Ra đây đi! Tôi ghét nhất là trò nghe lén!
Giọng nói của Vũ đột ngột vang lên làm tôi giật mình. Cậu
ta….đang nói tôi sao? Sau khi nhìn quanh một lượt, xác nhận chỉ có mình tôi và
Vũ ở đây, người đàn ông sau khi đưa đồ xong đã đi mất, tôi mới dụt dè bước ra
khỏi chỗ nấp. Nhăn nhó nở một nụ cười
- Chào!…chào! Cậu cũng ở đây à? Tình cờ quá! Ha ha
Vũ không nói gì, chỉ liếc nhìn tôi. Ánh mắt hơi dừng lại ở
chân tôi, sau đó lại quay người bỏ đi. Nói thực thì tôi rất ghét kiểu nhìn ấy của
cậu ta. Nó thực sự khiến tôi rất bực mà không hiểu tại sao. Kiểu như là nói
“Câu đừng có xía vào chuyện của tôi!” vậy. Rốt cuộc thì trong mắt cậu ta tôi là
cái gì chứ? Chúng tôi cũng từng trải qua không ít chuyện. Nhưng cứ mỗi lần như
vậy, Vũ lại đều lánh xa tôi. Thực sự tôi chưa bao giờ định nghĩa được quan hệ
giữa tôi và cậu. Bạn bè? Không giống lắm. Kẻ thù? Hình như khả năng này cao
hơn.
Tôi vẫn quay cuồng trong mớ suy nghĩ hỗn độn mà mình tạo ra.
Bài giảng của cô giáo trên bục luồn vào tai này rồi lại trôi tuột qua bên kia.
Ánh mắt không tự chủ được mà liếc về phía Vũ
- Nhìn hoài không mỏi mắt sao? – Giọng nói trêu trọc của Vĩ
vang lên làm tôi hơi giật mình. Lâu lắm rồi mới thấy cậu ấy dùng giọng điệu này
với tôi. Có chút lạ lạ. Tôi lúng túng
- Nhìn….nhìn gì chứ?
- Cậu tự biết! – Vĩ cười cười. Sau đó lại chống một tay lên
má, tay còn lại xoay xoay chiếc bút bi – Sắp đến lúc thi rồi đấy. Cậu lại muốn
trở lại làm 299 sao?
Lời Vĩ nói làm tôi sực nhớ. Nhanh thật, đúng là sắp đến thi
tháng rồi. Dạo này tôi chểnh mảng học hành, có khi lại bị vào top nguy hiểm ấy
chứ. Không được! Không được! Tôi phải củng cố lại mình thôi!
………………………
Những suy nghĩ về Vũ phút chốc bị đẩy vào trong cùng của đại
não. Tôi ngoan ngoãn ngồi ôn bài như học sinh gương mẫu. Một vài cơn gió mát lạnh
thổi vào từ cánh cửa khép hờ của thư viện làm bay bay trang sách, tạo nên tiếng
sột soạt vui tai. Thật sự thì tôi rất ít khi vào thư viện. Bởi hay ỷ lại vào
trí nhớ của mình, nên tôi chỉ ôn bài trước khi thi một ngày. Sau này khi vào học
viện, thói quen đó vẫn không bỏ được.
Tôi bất chợt nhớ đến lần phải đọc hết cả núi sách trong một
tuần để thắng Vũ. Quả thật giờ nhớ lại, cũng thấy tự khâm phục bản thân. Lúc ấy
tôi chưa bị phát điên, thật đúng là một kì tích! Lần này tuy không phải sống chết
giành lấy vị trí đầu tiên, nhưng cũng không thể quá lẹt đẹt.
Tôi lại cắm cúi tiếp tục đọc. Thế nhưng sự yên bình trong
phút chốc bị phá vỡ bởi hai cô bạn mới đến. Tôi ngồi ở dãy trong cùng, họ ngồi
ngay ngoài, nhưng vì phòng đọc ít người nên cuộc nói chuyện kia vẫn lọt vào tai
dù tôi không muốn. Cô gái có mái tóc hạt dẻ xoăn nhẹ lên tiếng đầu tiên
- Cậu nghĩ lần này ai sẽ ở đầu bảng đây?
Cô bạn bên cạnh gấp cuốn sách đang đọc giở, giọn chắc nịch
- Nhất định là Thiên Vũ rồi!
Cô gái tóc hạt dẻ xoắn nhẹ một lọn tóc. Vẻ suy nghĩ
- Chưa chắc đâu! Văn Nhân cũng từng là huyền thoại của trường,
chắc sẽ không để thua Vũ đâu!
- Xem ra lần này sẽ có đại chiến đây!
Tóc ngắn kết thúc cuộc nói chuyện bằng câu nói đầy ẩn ý. Tôi
vẫn ngồi lặng yên. Nhưng trong lòng lại không ngừng nổi sóng. Tại sao? Tại sao
không ai nghĩ tới tôi chứ? Dù sao thì tôi cũng từng giữ vị trí đầu bảng. Tôi từng
thắng Vũ cơ mà! Tôi ấm ức lấy cuốn sách khác ra đọc. Thế nhưng trong đầu lại chợt
hiện lên một ý nghĩ. Rốt cuộc thì trong hai người đó, ai giỏi hơn?
1 tuần trước ngày thi
Câu chuyện tôi nghe được ở thư viện giờ dã trở thành chủ đề
nóng. Ai đến đâu cũng thấy bàn tán. Gì chứ sức hút mãnh liệt của hai người họ
là không thể phủ nhận. Còn người hiện tại vẫn đang ở đầu bảng là tôi lại bị dìm
hàng một cách không thương tiếc. Không khỏi có cảm giác không cam lòng.
Trái ngược với sự suy đoán của mọi người, hai đương sự lại
không có vẻ gì quan tâm đến việc này. Đặc biệt là Văn Nhân. Anh ta suốt ngày tới
rủ tôi đi chơi, đi ăn, đi xem phim. Tôi không thèm trả lời, chỉ chăm chú nhìn
vào cuốn sách ngữ pháp dày cộp.
- Sắp thi rồi sao anh không lo mà ôn? – Tôi không chịu nổi
giật lấy cái dây treo cặp từ tay Nhân, đành bắt chuyện cho anh ta không đụng
vào đồ của tôi nữa.
- Ha ha! Em quan tâm anh đấy à? – Nhân lại nham nhở cười.
Tôi giữ vẻ mặt nghiêm túc, nói
- Tôi không đùa đâu!
- Anh cũng vậy! – Nhân ngả người ra ghế, lại dùng tay chọt
chọt vào con gấu bông treo lơ lửng. Thật hết cách với con người này.
Tôi mặc kệ anh ta, quay ra tiếp tục học. Nhân đột ngột lên
tiếng
- Em thích anh thắng hay Hoàng Thiên Vũ thắng?
Câu hỏi không đúng chủ đề làm tôi hơi khựng lại. Im lặng
không trả lời. Nhân nhìn tôi chằm chằm
- Nói đi! E thích ai thắng?
- Tôi….
Tôi thích ai thắng? Có trời mới biết? Tại sao anh ta cứ hỏi
tôi mấy câu khó trả lời như vậy? Làm như đang hỏi tôi thích ăn thịt băm hay xúc
xích không bằng. Đúng lúc này thì Nhân tự nhiên bật dậy, nhìn thẳng vào mắt tôi
mà nói
- Nếu em muốn anh thắng, anh nhất định sẽ mang về cho em! Chỉ
cần là điều em muốn!
Cánh tay anh ghì chặt lấy vai tôi, mỉm cười. Tự nhiên tôi có
một cảm giác rất lạ không thể lí giải nổi.
………………..
Cuôi tháng 2. Kì thi cuối cùng cũng đến. Đây là kì thi tháng
trước khi tốt nghiệp. Tôi chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật là nhanh, mới đó
đã gần một năm. Cả phòng thi im phăng phắc, sột soạt tiếng bút viết trên nền giấy
trắng. Liếc qua năm câu hỏi, tôi có chút tự mãn mỉm cười. Thời gian chăm chỉ t
trong thư viện cũng xem như không uổng phí. Tôi giải trúng hết. Chắc chắn lần
này kết quả sẽ qua mức trung bình.
Tôi an nhàn ngồi đợi ngày công bố điểm. Sau một tuần lễ, cuối
cùng tờ giấy được mong chờ kia cũng xuất hiện. Khi tôi đến xem, đã có rất nhiều
người vây kín lấy bảng tin. Khó khăn lắm mới chen được một chỗ vào. Theo phản xạ,
tôi liếc từ dưới lên. Khi đôi mắt chạm tới con sốt 90, tôi suýt hét lên. Không
tệ chút nào! Ít nhất thì Vĩ sẽ không thể gọi tôi là 299 nữa. Tôi quay ra tìm
người đã giành được vị trí đầu bảng. Nhưng cả tôi và những người xung quanh đều
ngỡ ngàng
- Sao…..sao lại thế được?
Một giọng nói kinh ngạc thốt lên. Trên khung giấy trắng kia
đang in đậm dòng chữ.
1: Hoàng Thiên Vũ và Trương Văn Nhân!
Hai người cùng xếp thứ nhất? Đúng là chuyện chưa từng xảy ra
và có lẽ cũng không bao giờ xảy ra. Như vậy là sao? Hai người hòa nhau ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT