Tôi mơ màng
mở mắt, vừa mới cựa mình đã bị sợi dây thít chặt, đau đến chảy nước mắt. Tôi giật
mình, chỉ thấy hai cánh tay bị trói ngược ra đằng sau bằng sợi dây thừng to bản.
Không rõ là bao lâu nhưng hai tay đã tê cứng, gần như mất cảm giác. Cổ tay bị
dây thừng thít chặt, khẽ cựa quậy cũng đau. Tôi lại hốt hoảng nhìn về phía trước,
phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng bụi bặm. Hai chân tôi cũng bị trói
, không thể nào di chuyển được.
Chuyện….chuyện
gì đang xảy ra thế này? Tôi nhớ tôi đang tìm mũ lưỡi trai, sau đó bị một người
bịt miệng. Rồi khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Tôi sợ hãi cựa mình, muốn hét lên
một tiếng nhưng lại đạp phải vật gì đó. Tôi giật thót. Cái thứ bị tôi đạp trúng
thì nhăn mặt, cất giọng khàn khàn
- Cậu không
thể ngồi yên được à?
- Hả? Cậu…tại
sao…hai chúng ta…. – Tôi há miệng nhìn kẻ vừa bị mình đạp trúng,nhưng lại không
thể nói được một câu hoàn chỉnh. Sự việc quá đột ngột khiến tôi không hiểu được.
Mà hơn nữa, cả Vũ cũng bị bắt. Như vậy là sao???
Vũ không trả
lời câu hỏi của tôi, dựa người vào cây cột phía sau. Tôi để ý trên trán cậu vẫn
còn quấn một lớp băng trắng. Là do người đàn ông hôm qua để lại.
- Tại sao
chúng ta lại ở đây? – Tôi vẫn không hết ngạc nhiên. Dù biết Vũ không trả lời
nhưng vẫn cố hỏi.
Đúng lúc
đó, cánh cửa duy nhất trong phòng bật mở. Một người đàn ông bước vào. Đôi mắt
nhỏ sắc lẹm, tự nhiên cũng khiến người ta sợ hãi. Người đàn ông bước về phía
chúng tôi, ngồi xuống bên cạnh. Trên khóe miệng nở nụ cười nguy hiểm
- Thế nào?
Đã suy nghĩ kĩ chưa? Không có nhiều thời gian cho mày đâu!
- Các người
nghĩ sao? – Vũ giương ánh mắt thách thức nhìn lại. Tên kia lại cười một tiếng.
- Đừng có
rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! – Hắn vừa nói ánh mắt lại chuyển
sang tôi. Vũ cười nhạt
- Các người
tưởng trò rẻ tiền này có thể khuất phục được tôi?
Tôi hoàn
toàn không hiểu họ đang nói gì, cũng không hiểu rốt cuộc tại sao mình lại bị bắt.
Chỉ biết có lẽ liên quan tới người phụ nữ bị ngộ độc trong nhà hàng. Bởi vì tôi
từng nhìn thấy người đàn ông này. Chính vào cái hôm Nhân rủ tôi đi ăn.
Người đàn
ông quay ra phía cửa, khẽ ngoắc tay, lập tức có thêm ba người khác đi tới. Dáng
vẻ hung dữ. Ông ta bất chợt nhìn tôi cười. Nụ cười khiến tôi cảm thấy lạnh
toát. Vũ bên cạnh cũng giật mình
- Các người
muốn gì?
Người đàn
ông chỉ cười không nói. Một trong ba người vừa bước vào tiến lại gần tôi, trong
tay là một con dao nhỏ sắc bén. Tôi bất giác co người lùi lại phía sau. Ngay lập
tức đã bị túm chặt lại, đầu bị giật về phía sau, mặt ngẩng lên đối diện với tên
đó.
Vũ ở phía
sau lao lên nhưng lại bị chặn lại. Tôi chỉ thấy nụ cười đê tiện của tên trước mặt.
Hắn đưa con dao tới sát mặt tôi, cả người tôi lạnh toát.
- Dừng lại!
Mau thả cô ấy ra! – Vũ bỗng nhiên hét lên. Người đàn ông lúc nãy lại mỉm cười
- Sao vậy?
Màn hay còn chưa đến cơ mà! Vội gì chứ?
Con dao từ
vẽ trên mặt tôi một đường dài rồi trượt xuống dưới cổ, hắn nở nụ cười bệnh hoạn
- Làn da
cũng mịn màng lắm chứ! Ha ha!
Hắn lại đưa
con dao xuống. Rồi nhẹ cứa một cái, tôi thấy cổ mình đau rát, thứ chất lỏng ấm
nóng chảy xuống vạt áo. Tôi cắn chặt răng, cố không kêu lên.
- Mau dừng
tay! – Vũ đẩy bọn người xung quanh lao về phía tôi. Nhưng lại bị một cánh tay rắn
chắc đè ngã xuống đất. Vết thương trên trán bị động, rải băng trắng đã hơi chuyển
thành màu hồng.
Tôi thấy mắt
mình mờ mờ. Vết thương ở cổ cũng đau rát. Thì ra bị cắt cổ là giống như thế
này. Tôi chợt nghĩ nếu sau vụ này tôi vẫn còn sống, tôi nhất định sẽ không ăn
thịt gà. Tên kia chẳng hề chú ý đến biểu hiện của tôi. Con dao vẫn đặt nguyên
trên cổ. Người đàn ông kia lại cười
- Thế nào?
Bây giờ thì đã nghĩ thông rồi chứ?
Tôi thấy Vũ
vẫn im lặng, con ngươi gần như có thể thiêu cháy người trước mặt. Người đàn ông
quay sang tên đang kề dao vào cổ tôi, gằn giọng
- Ra tay
cho chính xác vào!
Tên kia “dạ”
một tiếng. Tôi cũng rất ngạc nhiên là trong giờ phút ấy mình không hề sợ, có
chăng là cảm thấy không ngờ Phương Tuyết Mai lại bị giết giống .….một con gà
như vậy. Trong lòng thấy có chút bất công. Trong khi tôi còn bận phẫn nộ, lớp
da mỏng đã manh bị rạch thêm một đường, tiếng hét của Vũ lại vang lên
- Được! Tôi
đồng ý!
Con dao ngừng
lại trên cổ tôi. Người đàn ông cười lạnh
- Đã nói rồi
mà! Nhẹ nhàng không tốt sao?
Ông ta hất
mặt, tên cầm dao đứng lên. Mắt tôi hoa lên một chặp. Vũ định chạy tới xem vết
thương của tôi thì lại bị hai người đàn ông bên cạnh giữ lại. Cậu bị kéo đứng dậy,
song ánh mắt vẫn dán chặt vào vết rạch trên cổ tôi. Tên cầm dao thấy vậy lại cười
- Đừng sợ!
Cô bạn của mày không chết được đâu! Đi!
Hắn đẩy Vũ
về phía trước. Thấy tôi lo lắng nhìn theo, cậu ngoái lại, khẽ nói
- Chờ tôi về!
Sau đó, cả
năm người cùng mất hút. Cũng may đường rạch không quá sâu, chỉ cảm thấy đau rát
mà thôi. Tôi gục vào sau cây cột bằng gỗ. Trong mơ màng, tôi thấy một bé gái bị
bắt. Cô bé ấy không ngừng khóc, có lẽ rất sợ hãi. Tôi muốn đến gần một chút. Muốn
nhìn rõ khuôn mặt của cô bé ấy nhưng lại không được. Không hiểu sao khi nhìn thấy
cảnh ấy, tôi thấy tim mình bỗng nhiên nhói lên một nhịp. Sau đó thì giật mình mở
mắt. Hình như là tôi vừa mới thiếp đi. Không biết vì sợ hay vì mệt. Vết máu khô
đóng lại thành một dòng chảy dọc theo xương quai xanh.
Cựa mình một
cái, lại thấy nhói ở cổ. Thực ra lúc ấy tôi không hét lên, không phải vì tôi
không sợ. Tôi thừa nhận tim mình rất nhỏ. Hơn nữa lại còn bị một kẻ lạ mặt kề
dao vào cổ, bất kì cô gái nào cũng sợ mà khóc thét lên, đừng nói mình tôi.
Nhưng tôi nghĩ Vũ sẽ không để chuyện đó xảy ra với tôi. Có thể nói là tôi hơi
hoang tưởng hoặc hơi điên rồ, nhưng tôi thật sự có cảm giác an toàn khi ở bên cậu.
Giống như lần ở trong rừng. Cậu ấy từng nói bảo vệ tôi. Dù không chắc có phải
tôi đã nghe nhầm hay không, nhưng tôi luôn tin tưởng vào câu nói đó. Phải rồi,
không biết từ lúc nào tôi đã đặt nơi cậu một lòng tin vô điều kiện. Thậm chí
chính bản thân tôi cũng thấy ngạc nhiên. Tôi chợt lắc lắc đầu. Cố đẩy suy nghĩ ấy
ra khỏi bộ não. Thế nhưng vẫn không thể ngừng nghĩ về Vũ. Không biết họ đã đưa
cậu đi đâu? Cậu ấy có xảy ra chuyện gì không? Những câu hỏi này bây giờ mới
vang lên. Tôi không ngừng ngóng về phía cánh cửa. Cho đến khi nó bị đẩy ra một
cách thô bạo. Vũ bị một tên khác kéo vào. Trên tay hắn chi chít hình xăm.
- Liệu hồn
mà ngồi im đó! – Hắn đe dọa rồi tiến đến một góc trong phòng canh chừng.
Vũ đưa mắt
nhìn hắn rồi tiến lại phía tôi. Ánh mắt cậu rất khó hiểu nhìn vào vết thương
trên cổ tôi.
- Có đau
không?
Tôi lắc lắc
đầu. Thực ra…thực ra rất đau. Nhưng không biết sao tôi lại không nói. Ánh mắt
Vũ u ám nhìn tôi
Tôi chưa
bao giờ thấy một Thiên Vũ như vậy, hình ảnh Vũ mà tôi biết, là một kẻ kiêu ngạo,
là một kẻ lạnh lùng không coi ai ra gì. Nhưng Thiên Vũ hiện tại, cậu ấy đang
xin lỗi tôi. Trong ánh mắt còn có vẻ đau lòng nhìn tôi. Có phải…tôi đang nhìn
nhầm không? Tôi không nhịn được hỏi
- Rốt cuộc…rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vũ quay
qua, không có ý định giải thích cho tôi. Cậu cảnh giác nhìn tôi hình xăm đang
ngồi, nói nhỏ
- Chúng ta
cần phải tìm cách thoát khỏi đây trước!
Tôi hơi gật
đầu, đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Đột nhiên nhớ tới Nhân, có lẽ anh ta vẫn còn
đang chờ tôi ở khu vui chơi. Không biết không thấy tôi quay lại anh ta có đi
tìm không. Chúng tôi bị nhốt ở đây không có ai biết. Lỡ như bọn chúng có giết
người phi tang e rằng đến rằm tháng sau mới có người tìm thấy xác chúng tôi. Ý
nghĩ này làm tôi hơi hoảng. Tôi thật sự…thật sự không thích bị giết theo cách mổ
gà chút nào. Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy một sợi dây xích nằm gọn ở cuối phòng.
Một tia sáng vụt lên trong đầu tôi. Có thể nói tôi thuộc kiểu người sẽ luôn
thông minh đột xuất trong những tình cảnh như thế này, Tôi quay qua nhìn Vũ,
ánh mắt hơi có lỗi, Vũ thấy ánh mắt tôi thì tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng còn chưa kịp
nói gì đã bị tôi đạp cho một cái ngã sang một bên. Tôi hét lên
- Tên biến
thái!
- ?????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT