Trường
Thiên Đức nằm tách biệt hẳn với bên ngoài, lại gần một khu rừng nên không khí
luôn trong lành và dễ chịu. Khuôn viên trường không rộng nhưng thoáng mát với
nhiều cây xanh. Thật sự là một trường học lí tưởng. Học sinh trong trường cũng
rất thân thiện, khi chúng tôi vừa tới đã có một đoàn học sinh của trường tới
đón. Bên cạnh cũng có thêm xe của vài trường khác nữa.
Sau khi tập
hợp đầy đủ, chúng tôi được phân về các khu nhà ở dãy B bên trái. Khu nam và khu
nữ cách nhau không xa. Tôi mang hết đồ đạc lỉnh kỉnh đem vào trong phòng. Ở
cùng tôi còn có hai học viên khác ở học viện, cũng trong đội cổ vũ. Họ không để
ý đến tôi mà chỉ mải mê nói về sự kiện lần này, nhất là sự xuất hiện của Vũ. Một
cô bạn tên Oanh cầm bức ảnh trên tay, vừa nói
- Không ngờ
là lần này cậu ấy lại tham gia!
Cô bạn bên
cạnh cũng phấn khích không kém
- Đúng vậy!
Lâu lắm rồi không còn thấy cậu ấy thi đấu! Chắc là tuyệt lắm đây! Trong phút chốc, ánh mắt bọn
họ đều trở nên mơ màng, dường như không ai chú ý tới tôi - kẻ cứ tạm gọi là bạn
gái của Vũ – đang ở bên cạnh. Cho tới khi một trong hai người nhận ra sự xuất
hiện của tôi, mới nhỏ giọng mà đi ra ngoài. Còn lại một mình trong phòng, tôi
đem tất cả đồ đạc ra sắp xếp. Cũng không thể trách bọn họ, tôi và Vũ vốn dĩ
cũng đâu có tình cảm. Cái danh hiệu bạn gái kia chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Tôi
lắc đầu, tiến tới chiếc bàn gần đó. Mắt bỗng liếc thấy bức ảnh mà hai người bạn
kia để lại. Tôi hơi tò mò cầm lên nhìn. Đó là bức ảnh chụp Vũ và những người
khác trong đội tuyển của trường. Cậu ấy đứng ở giữa bức ảnh, tay vừa cầm cúp, vừa
mỉm cười rất rạng rỡ. Trong phút chốc tôi bị nụ cười của Vũ làm cho ngây ra.
Không ngờ, kẻ máu lạnh như Vũ cũng có thể cười tươi đến như thế này. Thật sự
nhìn sao cũng không thấy giống Hoàng Thiên Vũ hiện tại. Từ ngày quen biết Vũ, tôi chưa bao
giờ nhìn thấy cậu ta cười chứ đừng nói là cười tươi như vậy. Đúng lúc này thì
hai người bạn kia quay lại, tôi giật mình đặt tấm hình xuống. Hai người mang
theo túi xách của mình, lúc định quay ra ngoài thì dường như suy nghĩ gì đó, một
người bỗng nhiên quay lại nhìn tôi
- Mai! Mọi
người chuẩn bị tới rừng mưa, cậu có đi cùng không?
- Rừng mưa?
- Ừ!
………….
- Rừng mưa
là tên khu rừng ở gần đây, thực ra cũng không biết tên này có từ đâu nhưng mọi
người đều luôn gọi như vậy. Đây cũng chính là điểm hấp dẫn ở trường cấp ba
Thiên Đức! Hầu hết học sinh tới đây đều là muốn tới khu rừng này! – Vừa đi, Hiền
vừa giải thích với tôi về cái tên gọi lạ tai của khu rừng trước mặt. Tôi chỉ im
lặng lắng nghe. Quả thật sau mấy chuyện không vui kia, khó khăn lắm mới có người
chịu nói chuyện với tôi, tự nhiên có cảm giác được an ủi. Nhưng Hiền chỉ nói một
nửa, sau đó cùng đoàn bàn tán gì đó. Khi tôi quay sang chỉ thấy rất nhiều nữ
sinh còn tuyệt nhiên không có bóng dáng nam sinh nào. Tôi hơi ngạc nhiên nhìn
đám học sinh nữ vô cùng quyết tâm đi phăm phăm vào rừng, vừa nhìn Hiền
- Sao chỉ
có nữ sinh thôi vậy? Không phải là thầy giáo tổ chức đi theo đoàn sao?
Hiền lấp lửng
nhìn tôi
- um…thực
ra còn vì lí do khác!
Thấy tôi
không hiểu, Hiền giải thích
- Thật ra
có một truyền thuyết về khu rừng mưa này!
- Truyền
thuyết?
- Là truyền
thuyết về chiếc hồ trong khu rừng này thì đúng hơn! – Huyền vừa vạch đám lá trước
mặt, vừa nói – Mọi người đều nói rằng trong rừng mưa có một hồ nước rất thiêng,
nghe nói khi soi vào đó sẽ nhìn thấy ý trung nhân của mình, người sẽ ở bên mình
cho tới cuối đời. Thực hư không biết như thế nào nhưng mọi người đều muốn tới
xem thử!
Thì ra là
như vậy, hèn chi chỉ thấy mấy nữ sinh tham gia. Tôi hơi lắc lắc đầu, đối với những
câu truyện nửa hư nửa thực thế này, tôi đều không tin. Hiền không để ý tới vẻ mặt
của tôi mà vẫn tiếp tục nói
- Điều đặc
biệt là không phải ai cũng gặp được hồ nước này. Nghe nói chỉ người có duyên mới
gặp được!
Tôi buột miệng
hỏi
- Vậy đã có
ai nhìn thấy chưa?
- Không biết!
Đã nói là truyền thuyết mà! – Hiền lắc đầu.
Tôi cũng
quyết định không hỏi nữa. Chúng tôi tiếp tục đi sâu vào trong rừng, không khí dịu
mát làm tôi dễ chịu, lại nhớ tới lúc cùng Vũ đi giải đề thi. Những nữ sinh bên
cạnh thì chỉ chăm chăm tìm hồ nước truyền thuyết gì đó. Thỉnh thoảng vang lên
tiếng kêu bất ngờ rồi lại nhanh chóng thở dài vì thất vọng. Cũng không biết là
đã đi hết bao lâu, chân tôi bắt đầu có cảm giác nhức mỏi. Những người khác cũng
ngồi xuống, vẻ mặt hiện rõ sự chán nản.
- Không được!
Mình nhất định phải tới được hồ nước! – Một nữ sinh giọng đầy quả quyết bỗng nhiên
đứng vụt dậy, sau đó phăm phăm tiến về phía trước. Quyết tâm này khiến mấy cô
gái phía sau cũng như được tiếp thêm sức mạnh, lần lượt đứng dậy tiếp tục tìm.
Tôi lắc đầu ngồi thở. Vốn là chỉ định đến đây đi dạo cho thoải mái, cũng không
nghĩ là sẽ đi tìm hồ nước không có thật kia. Tôi ngồi xoa xoa chân cho đỡ mỏi.
Lúc đứng dậy đã không còn thấy ai nữa. Xem ra đúng là họ rất quyết tâm tìm cho
ra hồ nước mới về. Đi dạo như vậy là được rồi. Tôi xốc lại balo, quyết định
quay trở về.
Tôi đi dọc
theo lối vừa mới đi, nhưng cảnh vật hai bên lại có gì đó khác lạ. Loanh quanh một
hồi vẫn chưa tìm được lối ra. Tôi hơi bực mình đứng lại, nhìn ngắm kĩ xung
quanh. Định lôi la bàn từ trong túi ra mới phát hiện đã làm rơi từ bao giờ. Vừa
gạt đám lá trước mặt, vừa thầm mong rằng mình không nhớ nhầm đường. Thế nhưng
đi mãi mà vẫn chưa thấy lối ra, lần này thì tôi hoang mang thật sự. Trong đầu
lúc này dồn về một ý nghĩ duy nhất: Bị lạc rồi!
Xung quanh
yên ắng không có một tiếng động, tôi hơi ớn lạnh, cố sức gọi to
- Hiền! Oanh!
Các cậu ở đâu?
Không có tiếng
trả lời. Lần này thì đúng là thảm rồi, làm sao tìm được lối ra đây? Tôi cười
méo xệch, cố sức tự trấn an mình: Sẽ ra được thôi! Đừng lo! Dù vậy vẫn không khỏi
run rẩy nhìn xung quanh. Trong đầu tưởng tượng ra những viễn cảnh đáng sợ: Lỡ
mà nơi này có thú dữ. Lỡ mà không ai tìm thấy tôi? Lỡ mà có mấy bộ tộc ăn thịt
người như trong các bộ phim! Tôi vừa nghĩ tới đã lập tức lắc đầu, cố gắng xua
đi khung cảnh ghê rợn đó.
Đứng đây
cũng chết, phải tìm cách tự cứu mình! Tôi liền tiến về phía trước, xác định
phương hướng theo cảm giác. Nhưng càng đi thì càng có cảm giác mình đang tiến
sâu vào trong rừng, ánh sáng bên ngày đều bị những ngọn cây cao quá đầu người
che lấp, khiến cho xung quanh có một vẻ âm u đáng sợ. Chân tôi mỏi nhừ, cổ họng
khô khốc. Không biết chừng không chết vì bị lạc mà lại chết vì khát nước. Đúng
lúc đó bỗng nghe thấy có tiếng nước chảy róc rách. Tôi vui mừng chạy đến, vừa vạch
đám lá trước mặt, đã thấy một dòng nước trong vắt chảy ra từ khe nước, xuôi
theo dòng chảy tới một hồ lớn trước mặt. Tôi sung sướng chạy tới, dùng tay
không ngừng hất nước lên mặt. Cảm giác mát lạnh làm tôi tỉnh ra chút ít. Sốc lại
balo, tôi hơi ngây người nhìn hồ nước trước mặt. Mặt nước trong vắt tưởng như
có thể nhìn thấy đáy, phẳng lặng như một tấm gương lớn phản chiếu lại hình ảnh
trước mắt. Tôi hơi cúi người tiến đến, soi mình vào hồ nước trước mặt. Không lẽ…..Không
lẽ đây chính là hồ nước trong truyền thuyết? Tôi thật sự có duyên đến như vậy
sao?
Tôi vừa
nghĩ vậy đã lập tức lắc đầu. Có lẽ đây chỉ là một hồ nước bình thường được mọi
người thêu dệt nên mà thôi. Làm sao có chuyện nhìn vào trong đó có thể thấy được
người sẽ ở bên cạnh mình suốt đời chứ! Tôi tự nhiên mỉm cười ngớ ngẩn. Nhưng
trong một phút, tôi bỗng nhiên sững lại. Bởi vì trong hồ nước lúc này, đang hiện
lên một hình ảnh khác, một khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn tôi chằm chằm, nếu
không nói, đây chính là khuôn mặt Vũ. Gì…gì chứ?
Chỉ cần soi
vào đó, sẽ thấy được ý trung nhân của mình, sẽ thấy được người ở bên mình cho tới
cuối đời!
Không lẽ…truyền
thuyết là có thật! Nhưng mà, tại sao hình ảnh phản chiếu trước mặt tôi, lại là
của Vũ được???
Đúng lúc
này thì bên cạnh tôi vang lên một giọng nói lạnh lùng quen thuộc
- Cậu còn
muốn nhìn tới bao giờ nữa đây?
Tôi giật
mình quay lại, chỉ thấy Vũ đang nhìn mình chằm chằm. Từ ngạc nhiên, tôi cười
méo xệch. Cái gì truyền thuyết. Thì ra là cậu ta đứng phía sau tôi. Nhưng
mà….khoan..Tại sao Vũ lại ở đây? Không phải cậu ta đang ở trường sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT