Chưa bao giờ
cậu dùng ngữ khí nặng nề với tôi như vậy, tôi hơi ngẩn người
- Gì…chứ?
- Cậu điếc
hả? Tôi bảo cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Hãy cút khỏi tầm mắt
của tôi! -Vũ nhấn giọng, gằn từng chữ. Tôi chỉ có thể sững người ra nhìn
- Tại sao?
Tôi….đáng ghét như vậy sao?
- Đúng vậy!
Tôi rất ghét khuôn mặt giả tạo của cậu! Từ khi cậu mới xuất hiện thì đã khiến
tôi vô cùng căm ghét! Đừng có đến trước mặt tôi và làm trò ngu ngốc này nữa!
Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt cậu! – Vũ nói rồi xoay người bỏ đi. Lon nước
từ tủ lạnh như làm tôi cũng đóng băng theo. Những kẻ tọc mạch thì lắc đầu, thấy
đoạn hội thoại đã có chút thay đổi.
Tôi im lặng.
Tôi đáng ghét như vậy? Thực sự đáng ghét như vậy sao? Đúng lúc này, tôi thấy Vĩ
từ xa đi đến, một tay vẫn còn cầm cốc cháo nóng hổi. Nhưng khuôn mặt cậu không
hề tươi cười
- Cậu còn
muốn điên đến bao giờ? – Cũng như Vũ, đây là lần đầu tiên Vĩ nặng lời với tôi như
vậy. Tôi lắc đầu
- Cậu vẫn
còn chưa hiểu ra sao? Cậu ta đã xua đuổi cậu như vậy! Tuyết Mai! Cậu còn làm
như vậy sẽ hại chết mình đấy! – Vĩ gào lên
Tôi biết.
Tôi biết tất cả. Chỉ cần tôi dừng lại, nhưng đó là điều không thể. Vĩ hạ giọng
nhìn tôi
- Dừng lại
đi!
Tôi mím chặt
môi, lắc đầu
- Không được!
- Vì sao? –
Cậu nhíu mày - Chẳng lẽ cậu thực sự thích cậu ta?
Tôi im lặng,
không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
- Tuyết
Mai! Tại sao cậu cứ thích hành hạ bản thân mình như vậy? Rốt cuộc là cậu muốn bị
đuổi khỏi đây mới bằng lòng sao?
Tôi nhìn
Vĩ, chỉ thấy trong mắt cậu là sự tức giận. Tôi biết cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Tôi trở về đây được cũng là nhờ Vĩ. Cậu ấy làm nhiều việc cho tôi như vậy, vậy
mà tôi lại luôn khiến cậu ấy nổi giận.
- Nói cho
mình biết đi! Rốt cuộc là đã có chuyện gì? – Vĩ nhìn tôi chờ đợi. Tôi không dám
nhìn thẳng vào mắt cô ấy, một mực lắc đầu.
- Cậu không
nói được chứ gì? – Vĩ bỗng nhiên đổi giọng. Khi tôi ngẩng lên nhìn cậu, chỉ thấy
ánh mắt Vĩ lạnh lẽo. Không có chút cảm xúc nào. Tôi nín lặng
- Vậy thì cứ
tiếp tục điên một mình đi! Tôi chán điên cùng cậu lắm rồi!
Vừa nói cậu
vừa thẳng tay ném cốc cháo vào sọt rác. Tôi ngỡ ngàng. Vĩ không nói gì, quay
người bỏ đi. Tôi nhìn cốc cháo còn bốc hơi trong sọt rác, lại nhìn lon nước lạnh
buốt đang chảy nhỏ giọt trong tay mình. Vũ bỏ đi, Vĩ cũng không cần tôi nữa. Cậu
ấy cũng đi mất rồi! Người duy nhất còn quan tâm tôi cũng không muốn quan tâm
tôi nữa! Tôi đã khiến cho cả thế giới ghét tôi! Người bạn cuối cùng cũng không
giữ được. Tôi thật sự là ngu ngốc mà!
………
- Khụ…khụ…!
– Ánh mắt khói chịu liếc về phía tôi, tôi ghìm giọng, kiềm chế lại cơn ho. Hai
người ngồi bên cạnh mất hứng cầm túi đứng dậy, không thèm đáp lại nụ cười xin lỗi
của tôi. Can – tin không ngồi được. Về phòng thì sợ Vĩ tức giận, ngay cả ghế đá
cũng có người tranh giành, không cho tôi được thỏa thích một mình. Tôi nhìn tô
cháo đã loãng, ngán ngẩm thả vào thùng rác. Miệng đắng ngắt, bụng đói nhưng lại
không muốn ăn. Ánh nắng chiếu qua tán lá làm tôi khẽ chau mày, phải dùng tay
che bớt lại. Dưới bầu trời này hình như không còn chỗ dành cho tôi nữa. Tôi bất
giác nhớ tới nụ cười của Vĩ, nhớ tới khi tôi mới chuyển đến đây luôn bị Vĩ trêu
trọc. Tôi thoáng thở dài.
- Phương
Tuyết Mai! Mày bị như vậy thật là đáng!
Tôi tự cười
mình, lại cúi người, ho dữ dội.
……………
Trong lớp học,
Vĩ không hề nói chuyện với tôi. Thật sự giống như Vũ, trong mắt Vĩ, tôi hiện giờ
đã biến thành không khí. Vĩ không cười đùa, chỉ lạnh lùng ngồi đọc sách vở. Khi
tôi nhẹ nhàng đẩy miếng bánh nhỏ sang cho cậu, Vĩ cũng không thèm đếm xỉa. Tôi
thở dài.
Buổi tối,
Vĩ không về kí túc xá. Tôi ngồi chờ cậu suốt cả đêm, thỉnh thoảng lại ra ngó cửa
nhưng không thấy Vĩ đâu cả. Căn phòng vắng lặng đến khó chịu. Nếu như là bình
thường, hẳn cậu ấy sẽ không ngừng kể chuyện cho tôi nghe. Hoặc là sẽ rủ tôi
cùng chơi trò gì đó. Đôi khi hứng lên còn bảo tôi dạy cậu ấy cách mở khóa bằng
cặp ghim. Tôi không phải là muốn giữ bí kíp cho riêng mình, nhưng quả thật với
kiểu người “nguy hiểm” như Vĩ, việc này chẳng khác gì giao trứng cho ác. Không
biết cậu ấy sẽ lại nghĩ ra trò gì, hay trong đêm tối lại đột nhập vào đâu đó
tìm cảm giác mạnh. Mặc dù bị từ chối, nhưng cậu cũng không giận. Phải rồi! Vĩ
chưa bao giờ giận tôi cả. Trừ lần này! Có lẽ tôi đã quen luôn được cậu bảo vệ
và giúp đỡ. Có lẽ tôi đã quen dựa dẫm vào người khác. Nhưng từ bây giờ, chắc
tôi sẽ phải học cách sống một mình.
Vĩ vẫn
không chịu nói chuyện với tôi. Mỗi ngày tôi đều đến lớp một mình, ngồi học một
mình. Đi ăn một mình. Tối cũng trở về kí túc xá một mình. Sáng sớm vẫn đến can
– tin mua nước cho Vũ, sau đó bí mật bỏ vào ngăn bàn. Cậu ta đã ghét tôi như vậy,
có để ghét thêm chút nữa cũng chẳng sao. Da mặt tôi khi sinh ra chắc là đã dày
hơn người bình thường.
…………
Khi đến lớp
học, bàn học và sách vở đều không thấy đâu. Tôi giật mình nhìn quanh. Từ phía
sau rộ lên tiếng cười ác ý của Huyền
- Đáng
thương quá! Lủi thủi một mình ở học viện! Ngay cả bạn Diên Vĩ của mày cũng bỏ
mày rồi! Vậy mà vẫn chịu đựng được nhỉ?
Tôi không
thèm để ý đến bọn họ, sắp đến giờ học, tìm bàn học của mình tốt hơn. Huyền thấy
vậy thì tức giận kéo tôi lại
- Đứng lại!
Bộ điếc hả?
Tôi im lặng
nhìn cô ta, Huyền nghiến răng
- Khôn hồn
thì mau mau cuốn xéo khỏi chỗ này đi!
Huyền ném
cho tôi ánh nhìn cảnh cáo. Tôi vẫn một mực không đáp trả. Đúng lúc đó thì đến
giờ vào lớp, Huyền thả tôi ra, cùng đám bạn của mình trở về lớp. Tôi lại tiếp tục
tìm bàn học của mình. Nhưng đã tìm khắp mọi nơi mà vẫn chưa thấy. Phòng học,
phòng nhạc, phòng thí nghiệm, thậm chí là cả phòng ăn cũng tìm rồi mà chẳng thấy
đâu. Tôi lững thững nhìn nhà kho trước mặt. Chắc chỉ còn chỗ này là chưa tìm
thôi. Hơi e ngại nhưng cuối cùng tôi cũng đẩy cửa bước vào. Bên trong tối om, đồ
đạc vứt lỉnh kỉnh. Tôi mò mẫm bước vào, trong lòng hơi lo lắng. Xung quanh chỉ
có bóng tối dày đặc, làm cho người ta có đôi chút chột dạ. Tôi bị vấp mấy lần,
va vào đồ dùng đến tím cả chân. Thỉnh thoảng lại có tiếng đổ vỡ làm tôi giật bắn.
Đến cuối phòng mới có một chút ánh sáng ít ỏi chiếu vào qua khung cửa sổ đã gần
rơi xuống. Tôi nhìn một đống đồ đã bị bỏ ở đây không biết là bao lâu, cuối cùng
cũng nhìn thấy chiếc bàn gỗ của mình. Nhưng trên mặt bàn chằng chịt vết khắc
làm tróc cả lớp gỗ màu nâu bóng. Trong bóng tối, dường như nghe thấy tiếng cười
thỏa mãn của bọn họ sau khi rạch nát cái bàn rồi vứt nó vào đây. Hóa ra vứt bỏ
một con người cũng đơn giản như vứt bỏ một đồ vật vậy. Chỉ cần không thuận mắt
là có thể đem bỏ vào nhà kho, có thể dùng dao rạch lên mặt bàn những vết
thương. Có lẽ so với những món đồ ở đây, tôi cũng chỉ là một con người bị vứt bỏ.
Là một con người vô dụng không ai cần đến.
Tôi im lặng
nhìn những món đồ trong nhà kho. Thì ra, cảm giác bị vứt bỏ là như thế này! Tôi
đưa tay, định kéo chiếc bàn ra khỏi đống đồ đạc kia thì nó bị mắc lại. Tôi dùng
tay kéo mạnh hơn, vẫn không được. Những món đồ bị vứt bỏ còn níu kéo nhau như vậy,
còn con người lại có thể thản nhiên xua đuổi đồng loại ư? Tôi lắc đầu. Đúng lúc
đó thì có thứ gì mềm nhũn dưới chân. Tôi giật mình, chưa kịp định thần thì thấy
chít một tiếng. Tôi hốt hoảng không kịp bám vào bàn, ngã lăn ra đất. Phía sau một
đống lộn xộn lập tức đổ về phía trước.
Rầm! Một tiếng.
Tôi xanh mặt nhìn cả đống đồ dùng chỉ cách mình có chút xíu. Lỡ mà rơi trúng
người thì… Xoa dịu lại nhịp tim gấp gáp của mình, cảm giác đau nhói lại xuất hiện.
Trong lúc không chú ý, chân tôi bị một cái ghế đè lên. Vết thương cũ còn chưa
khỏi lại thêm vết thương mới. Tôi ôm lấy chân, ngỡ như có một giọng nói tinh
nghịch vang lên bên tai
- Phải biết
tự bảo vệ mình chứ? Cậu là tài sản của mình mà cứ bắt mình phải bảo dưỡng thế
này, có biết mất công lắm không hả?
Phải rồi! Mỗi
lần tôi bị thương đều luôn có Vĩ bên cạnh hỏi han. Đều đi mua thuốc cho tôi.
Nhưng khi tôi ngước lên, hiện tại chỉ thấy một màu đen dày đặc. Tôi cúi người,
cuối cùng bật khóc nức nở.
Cho dù bị
Huyền xô ngã bao nhiêu lần, dù bị thương đau đến như thế nào tôi đều không
khóc. Cho dù bị cả học viện này xa lánh, bị ghét bỏ, bị nghe những lời miệt thị
nặng nề như thế nào tôi cũng không lùi bước. Nhưng đến lúc này, khi Vĩ cũng bỏ
rơi tôi thì tôi thật sự không chịu được nữa. Không có ai biến tôi thành chuột bạch
mà băng bó. Không có ai ở bên cạnh. Cảm giác bị người thân bỏ rơi mới thật là
đáng sợ. Trước kia, khi anh bỏ đi, tôi đã được nếm trải cảm giác này. Bây giờ,
tôi phải đối mặt với cảm giác cô độc thêm một lần nữa. Những giọt nước mắt chảy
dài. Trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng khóc vang lên. Xung quanh lạnh lùng
không một tiếng đáp trả.
Tôi không
trở về lớp. Một mình đến lớp tự học buổi chiều. Lớp học vắng hoe không một bóng
người. Tôi mệt mỏi gục ra bàn. Ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Khi tôi tỉnh dậy
đã là 4.00 chiều. Cả người mệt mỏi. Tôi vươn vai ra ngoài rửa mặt cho tinh thần
tỉnh táo hơn. Lúc trở vào thì thấy Vân từ trong phòng tự học bước ra, vừa nhìn
thấy tôi thì giật mình lúng túng
- Cậu đang
làm gì thế? – Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta
-
Không…không liên quan đến cậu!
Vân nói rồi
xô tôi qua một bên, hấp tấp chạy ra ngoài. Tôi ngơ ngác nhìn ra đã thấy Vân chạy
mất dạng. Nhìn đồng hồ đã muộn, tôi đành lấy cặp, quay trở lại kí túc xá!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT