Mọi giác quan của tôi dường như bất động. Máy móc lặp lại
- Cậu….bảo sao?
- Tôi nói muốn cậu rời khỏi đây, rời khỏi học viện Thiên
Tài! – Vũ lặp lại không một chút do dự
Tôi điếng người. Bảo tôi rời khỏi đây ư? Tôi làm sao có thể
rời khỏi đây chứ? Tôi vào đây để tìm anh trai, mọi nỗ lực đều để tìm ra anh –
người thân duy nhất của tôi. Bây giờ tôi còn chưa biết chút thông tin gì, tôi
không thể đi được. Tôi hoang mang nhìn Vũ
- Cậu…có thể đổi qua yêu cầu khác được không?
- Không! – Vũ từ chối không một chút suy nghĩ
- Tại sao chứ?
- Chẳng sao cả! Đó là điều tôi muốn!
Vũ nói rồi quay lưng bỏ đi, tôi vội vã chạy theo
- Cậu có thể suy nghĩ lại được không? Tôi có thể làm bất cứ
điều gì cậu muốn, nhưng đừng bắt tôi rời khỏi đây! – Giọng tôi gần như van nài
Vũ vẫn yên lặng, không một chút mảy may quan tâm đến thỉnh cầu
của tôi. Khuôn mặt trong chốc lát trở nên vô cảm. Tôi vẫn không ngừng đeo bám
Hoàng Thiên Vũ, không để ý mình đã theo cậu ta về Kí Túc Xá nam. Vũ vào phòng,
đóng sập cửa lại. Tôi tiếp tục ở bên ngoài năn nỉ, đập cửa không ngừng
- Không! Tôi sẽ ở ngoài này, cho đến khi nào cậu chịu thay đổi
quyết định! – Tôi kiên quyết đáp lại. Tôi nhất định không thể để mất cơ hội tìm
được anh.
- Tùy cậu! Nhưng nếu không nộp đơn nghỉ học, sáng mai tôi sẽ
gặp trực tiếp thầy hiệu trưởng!
Tôi nín lặng, dựa người vào bức tường. Mọi người nhìn tôi cứ
đứng lù lù ngoài cửa phòng Thiên Vũ thì xì xầm bàn tán. Vài người ném cho tôi
ánh mắt không lấy gì thiện cảm. Tôi không quan tâm. Điều duy nhất lúc này tôi
biết, là tôi không thể bị đuổi học. Bằng mọi giá!
Tôi cứ đứng như thế đến trưa. Vũ không ra ngoài!
Tôi lại đứng chờ đến tối. Căn phòng Vũ hoàn toàn im lặng.
Hai chân tôi như muốn khuỵu xuống, nhưng tôi vẫn đứng thẳng.
Tôi sẽ không gục ngã, tôi phải tìm được anh trai. Thời gian càng thử thách sức
chịu đựng của tôi. Nhưng tôi không sợ. Điều đáng sợ nhất là việc anh đã tôi đi,
tôi còn gì phải sợ nữa chứ.
Ánh chiều tà hắt bóng tôi ngược lên khung cửa phòng Vũ. Mắt
tôi hoa lên, cổ họng khô rát. Những căn phòng xung quanh dần sáng đèn, chỉ có
phòng cậu là hoàn toàn không động tĩnh. Tôi vẫn chờ đợi. Đến tận khi những căn
phòng ấy đã tắt đèn. Tôi vẫn đứng bất động. Bất thần, một giọt nước rơi xuống mặt
tôi. Tôi không kịp lau thì những giọt khác thi nhau rơi xuống. Và…
Ào! Ào!
Cả trận mưa trút xuống dữ dội. Căn phòng của Thiên Vũ, cuối
cùng cũng tắt nốt đèn. Tôi đứng trong một góc tối tăm, bị mưa hắt xối xả. Những
ngón chân tôi đau nhức, không còn cảm giác gì, hai mắt nhòe đi, cay cay, mờ mờ.
Cả người tôi run lên vì lạnh. Xung quanh chỉ có tiếng mưa lạnh lùng.
Đúng lúc tôi không còn trụ nổi thì một chiếc ô từ đâu che
cho tôi, có tiếng Vĩ hét lên
- Cậu điên rồi sao? Sao lại đứng dầm mưa thế hả?
Tôi nhìn khuôn mặt lo lắng của Vĩ, nhưng hình ảnh cứ mờ dần,
mờ dần. Chỉ nghe loáng thoáng có ai gọi tên mình
- Tuyết Mai! Cậu tỉnh lại đi! Tuyết Mai!...
…………
Thứ gì mát lạnh áp vào trán tôi làm tôi từ từ mở mắt, một
lúc mới phát hiện ra Vĩ đang áp trán vào trán tôi, vừa thấy tôi tỉnh lại, cô bạn
vui mừng reo lên
- May quá! Hạ sốt rồi! Cuối cùng cậu cũng tỉnh!
- Mình đang ở đâu đây? – Tôi hơi dựng người dậy, nhưng cảm
thấy chân tay mệt mỏi, đầu thì đau nhức
- Đừng vội! – Vĩ đỡ lấy tôi, nói – Cậu mới khỏi, hôm qua cậu
dầm mưa, bị sốt cao, tớ không đến thì cậu tiêu rồi!
Tôi mơ hồ lắc đầu, sau đó nhớ lại, tôi đang xin Thiên Vũ
thay đổi hình phạt. Cậu ta còn chưa đồng ý. Tôi vội hỏi
- Thiên Vũ! Cậu ta đang ở đâu?
Vĩ nhún vai
- Không biết! Nhưng hồi sáng có thấy cậu ta lên phòng hiệu
trưởng
- Cái gì? – Tôi lập tức bật dậy, mặc kệ cơn choáng váng ập đến,
gắng hết sức, chạy ra ngoài. Vĩ ngạc nhiên gọi với theo
- Cậu đi đâu thế? Này!.....
Tôi chạy một mạch đến khu nhà số 2, nơi nghỉ dành riêng cho
giáo viên. Trong lòng không ngừng cầu nguyện. Đừng! Đừng làm như vậy! Xin cậu đừng
làm như vậy! Tôi có thể chấp nhận mọi yêu cầu, chỉ trừ việc này!
Sự lo lắng và sợ hãi khiến tôi chẳng còn cảm thấy mệt mỏi nữa,
chạy thật nhanh về phía đông trường học. Vừa đến nơi, tôi thấy Vũ đi ra từ
phòng thầy hiệu trưởng. Tôi đứng chết lặng trên mặt đất, mở to mắt nhìn Thiên
Vũ. Cơ trên mặt giật giật, lắp bắp nhìn Thiên Vũ
- Cậu…cậu….
Vũ khẽ liếc nhìn tôi một cái, không phản ứng. Sau đó lại chầm
chậm lướt qua tôi
- Cậu….đã làm thật ư? – Tôi run run hỏi
Vũ vẫn yên lặng. Dường như không định tiếp lời. Khi cậu chuẩn
bị bước qua tôi, Vũ dừng lại. Tôi nhìn sâu vào trong ánh mắt ấy, chỉ có một nỗi
tủi hờn cùng tức giận dâng lên. Tại sao chứ? Tôi đã cầu xin đến như vậy! Tôi có
thể hạ mình làm tất cả mọi chuyện. Tại sao không chịu cho tôi cơ hội?
Vũ chỉ bình thản nhìn tôi. Khóe môi mấp máy, nhưng còn chưa
nói lên lời thì
BỐP!
Cậu ngỡ ngàng nhìn tôi, một tay tôi nóng ran, khuôn mặt cũng
ngập tràn nước mắt.
- Cậu ích kỉ lắm! – Tôi gào lên! Tất cả uất ức đều đã trút
lên cú đánh kia. Giọng nói bị nước mắt làm cho đứt quãng
- Tại ….sao chứ? Tôi chỉ muốn tìm ….anh ấy thôi mà! Tôi chỉ
muốn gặp lại người thân …duy nhất của mình thôi mà! Tôi đã …phải vất vả thế
nào… mới vào được đây. Tôi….có thể làm tất cả…tại sao…không cho tôi cơ hội….
Tôi ngã xuống lớp cỏ ướt lạnh. Cả người đều run lên. Vũ vẫn
chỉ yên lặng nhìn tôi.
Tôi nấc lên không ngừng. Lần này thì hết rồi! Thật sự không
còn hy vọng nữa! Anh à! Là lỗi của em phải không? Là em vô dụng có phải không?
Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Tôi chỉ cảm thấy tiếng cười mơ hồ của
anh, khi anh nhẹ nhàng gọi tên tôi
Tuyết Mai! Lại đây nào!
Tuyết Mai!
Tuyết Mai!
…….
Không biết phải mất bao lâu, tôi mới đứng dậy, không cả đưa
tay vuốt nước mắt. Lững thững trở về kí túc xá. Đằng sau tôi, Vũ vẫn đứng yên
như một khối tượng thạch cao bất động.
- Xin lỗi….Thiên Thiên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT