-Đúng là con gái cái gì cũng lề mề – Ken ngồi trên chiếc
motor đời mới giương ánh mắt chờ đợi mỏi mòn nhìn vào cô gái đang nở nụ cười
xinh xắn lấy lòng đang từ trong nhà đi ra.
-Thì mày cũng phải thông cảm người “thương tật” như tao chứ
– Ngọc Linh chỉ chỉ vào cái chân đang đi cà thọt nhăn nhó.
-Nè, mày tao là thế nào hả ??? – Ken tỏ vẻ không ưng ý.
-Ơ, không xưng mày tao chứ xưng cái gì trừi – Ngọc Linh tỏ vẻ
khó hiểu nói.
-Thì xưng..
#$^$%*&%^(^&($&(%$%&%^
#%^#$^&%*&^*(&)(*&)#@$%^
Ken còn chưa nói hết câu thì tiếng chuông điện thoại làm cắt
đứt anh khó chiệu bắt máy.
-A lô, ai đấy.
-Mày bị hâm à,tao là đại ca của mày đây,mày biết giờ này là
mấy giờ rồi không mà tụi mày còn chưa tới định dắt bạn tao đi đâu đấy hả, lần
sau đừng có hòng đuổi tao đi học trước rồi ở lại trước cửa đón nàng nữa nhá –
Ngọc Băng tuôn 1 tràn không ngừng nghỉ trong điện thoại, mới sáng sớm đang lật
đật tới đón Ngọc Linh đi học chung thì gặp Ken đang đứng đợi trước cửa thế là
do mủi lòng thương hại trước cái vẻ mắt baby của Ken mà cô đã “hi sinh” đi học
trước , ai dè giờ này tụi nó vẫn chưa tới làm nó đợi mọt gông trong lớp.
-Ơ, ơ, mày bình tĩnh, tại bạn mày nó lề mề quá, chờ xíu, tao
chở tới liền – Ken nói sau khi lỗ tai đã bình thường trở lại nhưng ngay lập tức
anh nhận được cái nhéo lưng đau nhói từ đằng sau.
-Á, mi làm gì zậy – Ken nói, mặt nhăn nhó trông rất tội nghiệp.
-Làm gì là làm gì, còn không mau chở tao đi học – ngọc Linh
trừng mắt, thế là vài phút sau 1 chiếc mô tô lao vun vút trên đường, kèm theo
tiếng la oai oái của cô nàng ngồi đằng sau.
KỊt….
Tiếng cạ bánh xe và mặt đường muốn xẹt cả lửa , NGọc Linh loạng
choạng bước xuống xe, mắt liếc tên lái xe đang cười te toét ở đằng trước.
-Giỏi quá ha – Ngọc Linh nói rồi quay ngoắt bước vào trường
làm Ken nhanh chóng nhảy xuống xe cho ông bảo vệ dắt dô rồi rượt theo nắm lấy
tay Ngọc Linh nịnh nọt.
-Thôi, giận hả, tại sắp trễ rồi nên chạy nhanh cho chắc ăn zậy
đó mà – Ken nói đầy giải thích.
-Xí, trễ thì trễ chứ – Ngọc Linh nói, thật ra cô cũng không
định giận Ken nhưng vừa bước vào trường thì đã thấy những học sinh trong trường
nhìn cô với ánh mắt khác đã zậy thì thôi giận luôn cho Ken mè nheo xíu để đỡ tức.
-Thôi mà, lần sau không chạy nhanh zậy nữa đâu, được chưa –
Ken tiếp tục nói, trong lòng anh đang vui lắm nó không giống cảm giác như quen
với người con gái khác, chỉ co Ngọc linh anh mới có thể nói ra những từ như thế,
đúng vậy và chắc chắn là như thế.
…………..
-Alo.
-Tôi sẽ làm theo lời cô nói….. – Ánh mắt của người này không
thể nào rời xa 2 người đó, 2 người mà có lẽ suốt cuộc đời cô không bao giờ
quên, đã vậy thì đừng trách cô độc ác.
…………..
Thoát khỏi được cái sân trường thì cuối cùng Ngọc Linh cũng
vào được tới lớp, do sợ NGọc Linh sẽ ngại nên cả lớp vẫn tiếp tục hoạt động
bình thường mặc dù rất rất muốn chọc phá cái đôi này, trong khi Ken đang nắm
tay thật chặt thì Ngọc Linh lại đang dùng hết sức để gỡ tay ra…
Reng..reng…
Tiếng chuông vào lớp vang lên cả đám trở về chỗ,Han Yu nhắm
mắt mệt mỏi để chìm vào giấc ngủ, Devil với Ken cũng đang chán nản chuẩn bị nằm
ngủ với cái bàn thì ông thầy chủ nhiệm từ đâu đi vào tự nhiên hôm nay muốn gây
sự chú ý, miệng thì cười ngoắc đến mang tai, tay thì vỗ bộp bộp rồi lấy thước
gõ xuống bàn,làm mấy đứa kia cứ bàn tán ông thầy không được bình thường.
-Các em chú ý, chú ý – Ông thầy sau khi làm 1 loạt động tác
gây sự chú ý thì cuối cùng cũng mở miệng ra nói nhưng cả lớp giường như không
chú ý cho lắm vẫn đang bàn tán sôi nổi về mấy chuyện nhảm ruồi gần đây.
-Thôi không sao các em không nhìn tôi cũng không sao nhưng
…… – Ông thầy nói hôm nay ổng đang vui nên không muốn chấp nhất, đưa ánh mắt
nhìn ra cửa ngừng lại câu nói đang nói dở.
Từ ngoài cửa, 1 cô bé bước vào, nhìn sơ qua có vẻ trông rất
cá tính, tóc nhuộm nâu, không cột,mặc đồng phục của trường với dáng body thật
chuẩn, đôi mắt long lanh , đôi môi hồng chúm chím nhưng không cười, tuy vậy
nhưng gương mặt vẫn trông rất đáng yêu và còn mang theo nét quen thuộc , cả lớp
như lắng đọng từng giây từng phút.
Bước tới chỗ ngồi trống duy nhất của lớp, cô bé lặng lẽ ngồi
xuống trước ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người .
-Ra chỗ khác ngồi đi – Han Yu nói gương mặt không thèm ngẩng
lên thậm chí là 1 cái liếc mắt cũng không có.
Im lặng…không có gì di chuyển cả.
-Đừng để tôi nhắc lần thứ 2 nhé, chỗ này tôi không cho phép
ai ngồi cả – han Yu lại nói, giọng nói đã chứa đầy sự tức giận, ngoài cô ấy ra
không ai có đủ tư cách ngồi vào chỗ này cả.
-Vậy sao, kể cả ta cũng không được à – Con bé mỉm cười 1 nụ
cười nhẹ, với giọng nói trầm ấm dịu nhẹ này có lẽ có thể hút hồn được rất nhiều
chàng trai.
Lại lắng động, Han Yu không nói nữa cũng không biểu hiện gì
là đuổi cô bé ấy đi cả, anh từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào
mắt của đối phương.
-Được, nếu là cô thì được vì nó vốn thuộc bề cô mà …Ha Ra–
Han Yu chậm rãi nói như sợ người ta sẽ nghe thiếu đi 1 chữ vậy.
-Ha Ra à – NGọc Băng run rẩy nói, nước mắt cô như muốn trào
ra.
-Ha Ra.
Không phải là họ không nhận ra cô ngay từ đầu mà họ không biết
mình làm sao, họ không biết nói gì chỉ biết đông cứng vậy.
-Hì, mọi người sao thế, tưởng là mọi người đã quên Ha Ra này
rồi chứ – Ha Ra cười nhưng là 1 nụ cười không còn hồn nhiên như trước nữa, là 1
nụ cười gượng lạnh giá.
-Mày về mà sao không báo tụi tao 1 tiếng – Devil hỏi, anh
cũng không biết làm sao ngoài hỏi chuyện này.
-Tại tao muốn làm tụi bây bất ngờ ấy mà – Ha Ra trả lời.
-Thôi thôi được rồi, có gì để hàn huyên sau bây giờ chúng ta
lấy sách vở ra tiếp tục học nào- Ông thầy ra lôi kéo học sinh vào học tập.
Cả lớp lấy sách vở ra nhưng ai cũng có suy nghĩ riêng nhưng
chúng đều liên quan tới 1 người.
Giờ ra chơi cả lớp kéo ùa xuống hỏi thăm cô bạn ai cũng vui
mừng vì sự trở lại của cô.Sau đó Ngọc Linh và Ngọc Băng rủ cô đi can teen.
-Ha Ra , sao mày zìa mà không nói gì với tụi tao hết z.Dạo
này mày đẹp hẳn ra nha – Ngọc Băng cười, cô nhớ HA RA nhiều lắm.
-Hì, tại tao muốn làm tụi mày bất ngờ thôi mà.Đừng giận nha
– Ha Ra nũng nịu.
-Nể tình mày là bạn tao nên tụi tao tha – Ngọc Linh nói tiếp.
-Xì.
Cả đám lại trở về chỗ ngồi quen thuộc đã có mặt đủ 3 đứa, vẫn
cùng nhau ăn như lúc trước nhưng hôm nay cả 3 không nhắc gì đến 3 người con
trai kia cả, nhất là Han Yu, có lẽ sự trở về của HA Ra là sự khởi đầu của 1 sự
việc mới.
Lưu ý:cặp Ken với nGọc Linh chưa xong đâu nhá, chỉ là chưa tới
lúc thôi, hé hé.
Tại nhà Ha Ra vào 7h tối.
-Ha Ra à , mày thay đổi nhiều thật nha, chính tao cũng không
nhận ra luôn á – Ngọc Băng cứ ngồi tấm tắt khen, cười hì hì.
-Đẹp hơn lúc xưa nhiều đúng không ,tụi mày đừng có nghĩ là
tao đi làm phẫu thuật tùm lum nhá, không có dụ đó đâu – Ha Ra cười, giải thích
kẻo mấy con bạn hiểu lầm.
-Chứ mày làm sao hay z, lúc đầu tụi tao không có nhận ra mày
đâu, tại mày thay đổi nhiều qua, điệu hơn trước nhiều, tóc thì đỏ đen tùm lum –
NGọc Linh vô tư nói, đúng là nghĩ gì nói đó.
-Hì, đó là nhờ chị Lee Na tất cả đó, thật sự mà nói thì tao
lúc mấy ngày đầu khi bước vào kế hoạch thay đổi vóc dáng tao sợ bà chị đó lắm
nhưng riết rồi cũng quen, khi đó tao mới biết đượ cái tốt của bả – Ha Ra thở
dài nhớ lại khoảng thời gian trước đây mà cô còn cảm thấy rùng mình, hằng ngay
cô phải thức dây thật sớm, ăn ít dần, tập thể dục thường xuyên, nhiều khi đói đến
nỗi cô chỉ muốn ngất và bỏ cuộc mà thôi nhưng rồi nghĩ đến bạn bè nghĩ đến người
đó, cô lại nỗ lực, đúng cô muốn chứng minh rằng, cô xứng đáng là 1 mẫu người
con gái tốt, chê cô xấu thì cô đã cố gắng để mình đẹp hơn rồi, lần này trở về
cô nhất định sẽ làm hắn hối hận….
-Chị Lee Na – Ngọc Băng và NGọc Linh nói đây ngạc nhiên sống
ở bên Hàn 1 thời gian nhưng họ chưa từng biết HA Ra có quen 1 người như thế.(chị
Lee Na là người đã cứu Ha Ra lúc trước đã xuât hiện ở chương 6).
-Ờ, nhưng chắc tụi mày không biết đâu, tao…
Kingcong…kingcong…
-Chắc bọn kia tới đó, ra mở cửa đi – NGọc Linh cười lăng xăng
tính ra mở cửa thì Ha Ra đã kéo tay cô lại.
-Khoan…khoan đã…
-Sao zậy – Ngọc Băng và nGọc Linh ai cũng ngạc nhiên nhìn Ha
Ra,
-Tụi mày gọi điện cho bọn nó kêu là tao mệt bảo bọn nó zìa
trước hết đi – Ha Ra tiếp tục nói, gương mặt chứa đầy sự lo lắng,
-Là sao cơ???
-Thì bọn mày cứ làm theo tao nói là được rồi.
-OK.
Ngọc Băng rút con iphone ra viện đại 1 lí do đuổi tụi nó zìa
rồi dùng gương mặt tức giận nói.
-Nè, mày đừng nói với tao là mày còn ngại gặp Han Yu nghe
chưa .
-…
Im lặng.
-Vậy là đúng rồi chứ gì, tao thấy mày nên gặp Han Yu để nói
rõ đi, mày làm như vậy là không đúng đâu – Ngọc Băng tiếp tục nói với vẻ mặt hầm
hầm.
-Ha Ra à, mày suy nghĩ lại đi, mày nên gặp trực tiếp han Yu
để nói rõ về tình cảm của mày còn hơn, nếu như mày còn giận Han Yu về chuyện đó
thì chắc chắn là mày vẫn còn tình cảm với Han Yu phải không – Ngọc Linh cũng
nói với gương mặt khó xử.
-Nhưng mà tao..chuyện đó – Ha ra nói, mắt cô đã rưng rưng,
thật râ trong thời gian vừa qua cô nhớ Han YU nhiều lắm , khi gặp anh cô muốn
nhào vào lòng anh mà khóc cho những tháng ngày cô phải chiệu muốn nói chuyện,
muốn thấy nụ cười lạnh lùng nhưng ấm áp của anh nhưng..có lẽ điều đó đã không
được nữa rồi.
-Chuyện lúc Han YU ở bar đúng không ? Mày vẫn giận chuyện đó
chứ gì.OK.Vậy thì tao nói cho mày biết …-Ngọc Băng nói chưa hết câu thì NGọc
Linh đã xen vào như cố tình cắt đứt câu nói của Ngọc Băng vậy.
-Sáng mai đến lớp tao sẽ kêu Han Yu ra sau trường để tụi mày
nói chuyện riêng, Han Yu không tệ như mày nghĩ đâu, mày đã thích Han Yu rồi thì
mày phải tin tưởng vào người mày thích chứ – Ngọc Linh nói, cô như nói ra chính
nỗi lòng của mình vậy.
-Không cần đâu, tụi bây đừng thuyết phục tao nữa,vô ích
thôi, tụi mày chưa từng trải qua, tụi mày sẽ không hiểu đâu – Ha Ra thở dài,
lòng cô lại nhói đau, gặp nhau ư, cũng chỉ vô ích thôi, vì Han YU đâu thích cô,
dù có cô hay không thì hắn vẫn vui chơi với người con gái khác đó thôi, giống
như lúc trước ở bar vậy.
-Ai nói với mày là tao chưa từng trải qua, không phải chỉ có
mình mày buồn, mình mày đau đâu, tao cũng đã từng như thế từng như mày không
tin tưởng vào người mình thích – Ngọc Linh nói, nói với tất cả lòng mình.
-Mày..mày nói zậy là sao?? – Ha Ra đầy ngạc nhiên như không
hiểu những điều con bạn vừa nói.
-ơ..tao…- Ngọc Linh như nhớ ra mình đã nói hố đà nên đỏ mặt
im lặng.
-Mày thích ai rồi à…ừm…Ken đúng không – Ha Ra hỏi sau 1s suy
nghĩ, cô mỉm cười nhẹ, cuối cùng thì đứa bạn của cô cũng đã tìm được hạnh phúc.
-Ken và Ngọc Linh đang yêu nhau đấy – Ngọc Băng đỡ lời.
-Yêu đâu mà yêu chỉ quen tạm thời thôi – Ngọc Linh đỏ mặt
nói, làm Ha Ra và Ngọc Băng cũng phải cười.
-Thôi, đừng đánh trống lảng nữa, nói về vấn đề chính đi,
ngày mai tao và Ngọc Băng sẽ hẹn Han Yu ra sau trường để tụi mày tự nói chuyện
– Ngọc Linh nói.
-Tao không gặp đâu, tao không muốn bắt buộc người khác yêu
mình – Ha Ra thở dài.
-Ai nói là mày bắt buộc, ngày mai tao chắc chắn với mày sẽ
không có gì xảy ra đâu, tao bảm đảm luôn đấy – Ngọc Linh cố gắng thuyết phục.
-Thời gian mày đi đã xảy ra rất nhiều chuyện, mày không biết
đâu, Han Yu thay đổi nhiều lắm – Ngọc Băng nói, ánh mắt hơi buồn khi nghĩ đến
Han Yu từ 1 người vui vẻ tuy không nhiều chuyện bằng bọn cô nhưng Han Yu cũng
không đến nỗi như bây giờ, không nói, có cười thì đó cũng là 1 nụ cười gượng,
cô biết Han Yu đã xác định được tình cảm của mình rồi.
-Thì sao chứ – Ha Ra nói, gặp cũng zậy, mà không gặp cũng zậy
không chừng lại tồi tệ hơn nữa nên tốt nhất là không nên gặp.
-Mày đừng cố chấp như zậy nữa được không, như zậy chỉ làm khổ
cho cả 2 thôi – Ngọc Linh la lớn, cô không biết phải làm sao với cô bạn cứng đầu
như Ha Ra nữa.
-Ha Ra à, tao nói thật đấy, Han Yu nó không như mày nghĩ
đâu, tao nghĩ chắc mày cũng không muốn Han Yu buồn hay đau khổ đúng không, cứ
nhìn hồi sáng sẽ biết, lúc mày về Han Yu vui biết chừng nào nhưng mày lại lạnh
lùng với nó mày không thấy nó buồn lắm sao, tao nói thật sự đấy – Ngọc Băng giải
thích, Ha Ra quá cô chấp, quá tự ti, Ha Ra luôn lo sợ , chính cái sợ hãi đó đã
làm cô mất đi hết sự tự tin khi cô mới gặp Ha Ra lần đầu ở trường POWER.
-Tao….
-Mày có biết lúc mày đi Han Yu buồn lắm không, chắc mày cũng
thấy Han Yu không cho ai ngồi chỗ của mày cả vì nó tin mày nhất định sẽ trở lại,
nên nó mới chờ mày trở về đó, mày hãy nghĩ cho thật kỹ đi – Ngọc Băng lại tiếp
tục nói nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng, chán nản.
-Thôi nếu mày đã không muốn gặp thì thôi, tụi tao đi về vậy,
có gì mai gặp – Ngọc Băng thở dài chán nản, bước xuông giường kép theo cả nGọc
Linh đang thở dài não ruột.
-Khoan ..khoan đã – Ha Ra nói , trong giọng nói đó chứa đầy
sự đắn đo suy nghĩ.
Hai người đang tính đi đến cửa chợt khựng lại, trên môi họ nở
nụ cười nhẹ trước khi quay lại.
-Có chuyện gì sao – NGọc Băng mở lời.
-Hay là mày thay đổi ý định đúng không, vây thôi được rồi
mai tao sẽ sắp xếp cho tụi mày 1 cuộc hẹn.Thôi cũng tối rồi, tụi tao về trước
nhá – Ngọc Linh nhanh nhảu nói sau đó kéo NGọc Băng chạy thẳng trước gương mặt
đang đơ của Ha Ra.
Hai người họ đi rồi, Ha Ra mới mỉm cười nhẹ lắc đầu với 2
con bạn này, nhưng nếu không có họ thì chắc là cô sẽ không được chính chắn thay
đổi như bây giờ, họ cũng chính là nguồn động lực của cô.
Trên đường đi 2 đứa phóng như bay trời tối nên họ phải về chỉ
là 1 cái cớ mà thôi nghĩ sao mà 1 đứa thường xuyên đến bar có “võ công thâm hậu”
như bọn cô mà phải sợ trời tối sao.
-Ê, sao hồi nãy tao định kể cái dụ ở quán bar của Han Yu cho
Ha Ra nghe thì mày lại ngắt lời tao zậy – Ngọc Băng sực nhớ nên hỏi.
-Woa, mày cũng biết tao cố ý nữa hả ??? – Ngọc Linh nhìn bằng
con mắt ái mộ.
-Chứ sao.Tao mà – Ngọc Băng tự đắc nói miệng cười đểu.
-Ẹc, mới khen có cái thôi làm gì ghê zậy má, nè, điều đó phải
để chính miệng Han Yu nói mới hay chứ tụi mình nói ra hết trơn thì mai còn kịch
đâu mà xem chứ – Ngọc Linh với gương mặt đểu nói.
-Chứ sao tao mà,hehe – Ngọc Linh cười, nói thì nói vậy thôi
nhưng chắc chắn ai cũng hiểu họ cố tình không nói ra để tình cảm của 2 người họ
có thể tự vượt qua, ngày mai hai người họ có thể đi đến nơi đến chốn hay không
chắc cũng chỉ tùy thuộc về Han Yu mà thôi.
Ngọc Băng và nGọc Linh hôm nay đi học thật sớm, kêu luôn cả
Devil, Ken, Han Yu đi học sớm, đến nơi 2 cô liền vội vã kéo Han Yu ra sau trường
rồi alo hối Ha Ra đến nhanh.Sau khi xong mục tiêu thứ nhất là Han Yu yên vị ở
sau truờng thì cả đám cũng nhanh chóng thực hiện mục tiêu thứ 2 là HA Ra , khi
Ha Ra vừa tới thì 2 nàng ngay lập tức chạy ra túm cổ cô lôi ra sau trường rồi
chuồn cấp tốc vào lớp kêu 2 con khỉ già đang lơ ngơ như bò đeo nơ ra núp sau bụi
lùm làm khán giả, hé hé.
Còn về phần Ha Ra sau khi bị vứt ở đó thì cô cũng nuốt nước
bọt rồi sau đó tiến sau vào bên trọng Han Yu đang nằm tựa đầu vào gốc cây hút
thuốc, Han Yu biết hút thuốc sao, sao chính cô lại không biết chứ.
-Nè, hút thuốc sẽ không tốt đâu nhé – HA Ra nói với thanh âm
vừa đủ nghe xen lẫn bực tức trong đó, cô không thích con trai hút thuốc đâu
nhá.
Han Yu quay đầu lại, ánh mắt thoáng lên tia ngạc nhiên sau
đó chìm xuống , đơn nhiên annh cũng vứt điếu thuốc đi.
-Lâu rồi không gặp nhỉ – Han Yu cười nhẹ nói.
(cách đó không xa trong lùm cây Ken nói :mới gặp hôm qua chứ
lâu gì thế là ngay lập tức nhận được hàng loạt cái cốc đầu viếng thăm).
-Ừm – Ha Ra không cười chỉ nhẹ gật đầu rồi cô ngồi xuống
trên lớp cỏ xanh mướt mà lúc trước cả đám hay ra ngồi, Han Yu cũng ngồi xuống cạnh
cô, tim ai cũng đập thình thịch.
-Ha Ra nè…thật ra ngày đó.. .
-Thôi, đừng nói nữa ta hiểu mà, không sao đâu – Ha Ra chận lại
lời nói ngay không phải cô không muốn nghe mà cô không muốn nghe lại cái sự thật
đau lòng đó.
-Không phải đâu, nghe ta nói đi –Han Yu nói, lần này anh
không thể nào vuột mất cơ hội được, anh không thể nào để chuyện lần trước lại 1
lần nữa xảy ra.
-Thôi, không cần đâu – Ha Ra ngửa mặt lên nhìn trời, đã có
ai đó từng nói khi ngẩng mặt lên nước mắt sẽ không chảy ra mà đúng không.
-Nghe Han Yu nói đi, thật ra đêm đó ở bar, ta có gọi cho Ngọc
Băng , lúc đó ta mới biết mi có tới bar, ta có đuổi theo mi nhưng không gặp –
Han Yu nói như kể lại đoạn phim ngày hôm qua vậy chuyện này luôn ám ảnh trong đầu
anh.
-Đuổi theo thì sao chứ, dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra
rồi – Ha Ra nói nước mắt đã nằm trên khóe mi, cô lại nhìn lên trời thật sự mà
nói lòng cô đang đau, đau lắm khi cảnh tượng lúc trước cứ đeo bám lại đầu óc
cô.
Han Yu thở dài không nói gì, anh biết bây giờ khó có thể giải
thích lại.
-Nhưng mà bây giờ ta muốn kể cho mi nghe 1 câu chuyện, mày
có muốn nghe hông .
-Chuyện gì, kể đi – Ha Ra hỏi, kể chuyện thì cô nghe thôi.
-Chuyện này xảy ra cũng đã lâu rồi ,tối hôm đó, Ngọc Băng hẹn
tao tới bar, tao không biết để làm gì nhưng hôm đó lúc tao đang ngồi chờ thì
con bé hotgirl gì gì đó, tự nhiên tới rùi còn cố ý té lên người tao nữa chứ,
lúc đó tao đang cuống nên không biết rằng có 1 người đã nhìn thấy….(ngừng)..tao
cố gắng đuổi theo nhưng không gặp, lúc đó tao buồn lắm, rồi người đó bỗng nhiên
ra đi tao không biết lí do tại sao nhưng, mày biết không ??? – Han Yu nói rồi
quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ hoe của HA Ra, cô bé im lặng.
-Khi người đó đi rồi tao mới biết người đó quan trọng như thế
nào tao muốn gặp người đó lắm, muốn nói cho người đó nghe là..là…tao..tao thích
người đó – Han Yu ngập ngừng lấy hết can đảm thật sự bây giờ anh muốn bỏ chạy
ngay khỏi đây ngay lập tức vì từ trước đến nay toàn người ta tỏ tình với anh rồi
anh cua lại thôi bây giờ lại ngược lại, không ngại sao được chứ.
-Ơ – Ha RA cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài những gì
Han Yu vừa nói là sự thật ư , chẵng lẽ đêm đó chỉ là 1 hiểu lầm sao.
-Chắc mày cũng biết đó là ai đúng không ,vậy nếu là người đó
mày sẽ trả lời thế nào ??? – Han Yu lại tiếp tục hỏi.(tg:tỏ tình gì mà khôn zữ).
- Ơ, ơ tao..tao.. – HA Ra ấp úng, người Han Yu nói là cô ư,
cô cũng muốn đồng ý lắm nhưng có lẽ..cô không đủ can đảm, cô phải chiệu bao
nhiêu cực khổ để về đây làm Han Yu phải hối hận nhưng giờ đây Han Yu lại nói
thích cô…
-Chắc người đó sẽ nói là tao không xứng đúng không – Han Yu
nói, mặt buồn đi hẳn, làm lòng Ha Ra tê tái.
-Không, không có đâu, chắc, chắc là.. – Ha Ra nói, mặt cúi
xuống đỏ gay, trông cute cực.
-Cái đồ ngu, trời ơi – Ngọc Linh la lên còn kèm theo 1 cái cốc
đầu giành cho Ken bởi cái tội nhiều chuyện đi rình người ta mà la lớn z đó.
-Á, huhu, vk iu sao lại đánh a zậy – Ken la lên xoa xoa cái
đầu tỏ vẻ đáng yêu, còn Ngọc Linh thì mặt đỏ gay khi nghe cái cách xưng hô đó
nên im re đứng lên luôn.
Devil và Ngọc Băng rình nãy giờ thì cứ che miệng cười, hết cặp
ngoài kia rồi lại đến cặp trong này.
-Nè, tụi mày… – Han Yu kinh hoảng nhìn cái đám đang đứng trước
mặt mình và những câu khi nãy mình nói mà ….
-Hehe, tại tao sơ ý thôi, mà Ha Ra ngại ngùng gì nữa, chấp
nhận đi cho rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, tao nguyện chấp nhận làm nhân chứng
cho sự trong trắng của Han Yu đấy – Ken cười cười nói, đẩy HA Ra về phía Han Yu
làm cả 2 người họ đều cười như minh chứng cho tình yêu của họ đã thực sự bắt đầu.
Xa xa (tg:lại xa xa nữa, sao cái người này cứ đứng nhìn xa
xa thôi nhỉ), lại có 1 người đứng nhìn thầm cả đám người đang đứng cười đằng
kia mà đôi mắt ánh lên tia tàn ác, môi cười mỉm , chắc chắn lại báo hiệu cho điều
không hay sắp xảy ra.
-Ngọc Linh, ta thấy mi đang hạnh phúc lắm đây, vậy thì ta
cho mi làm người đầu tiên vậy – Người đó thì thầm, giọng nói đầy mưu mô gian
ác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT