Sáng hôm sau, cả bọn tụi nó lại đi học thật sớm nhưng Windy
vẫn không đến, bao nhiêu cuộc gọi của tụi nó với Windy đều thuê bao, học hết 2
tiết đầu tụi nó bỏ về, không có tâm trạng học thì sao mà họ được, không biết 1
ngày tụi nó đến nhà Windy bao nhiêu lần nhưng đáp lại sự nhiệt tình của bọn nó
chỉ có sự im lặng.
Khỏi phải nói tụi tâm trạng của tụi nó thê thảm đến chừng
nào, bọn nó là người có lỗi mà, vừa hối hận vừa lo lắng.
Tại nhà của Yumi (Yumi ở 1 mình nha)
-Hixhic, làm sao đây, Windy giận tụi mình thật rồi, nếu lúc
đó mình tin tưởng Windy hoàn toàn thì tốt rồi – HA ra rưng rưng nói, cô rất hối
hận không phải lúc đó cô không tin tưởng Windy mà do cô chưa dám chắc và cô còn
đang muốn làm rõ mọi chuyện.
-Thôi, không phải lỗi do cậu đâu tớ cũng có lỗi tớ chơi với
Windy lâu như vậy mà tớ không hiểu cậu ấy – Yumi mặc buồn bã nói
Không khí ở đây thật nặng nề, tâm trạng ai cũng không tốt
nhưng ngoài 5 người bọn họ ra thì còn 1 người nữa tâm trạng cũng không kém gì họ.Phải
đó chính là Windy..
#$%^&*((%^#$%^#$^^&
##%&^*)%^%&*()(_)*&%^
Tiếng nhạc chuông của Windy đấy..
-alo – Windy nè, hờ hững nói lại
-Sao mày về nước mà không nói tao, bạn bè mà zậy đó hả
-Thôi , thôi ,nhỏ thôi má, tại tao chưa nói chứ có phải là
không nói đâu, gì dữ zậy – Windy gục mặt xuống bàn đáp lại nhỏ bạn thân của nó
khi Yumi đi và cũng là trước khi nó đi Hàn, đó là Mai Ly.
-Hứ, mày chỉ được cái biện minh giỏi – Mai Ly đáp lại giọng
giận hờn
-.... Hơi zà – Đáp lại là sự im lặng và tiếng thở dài
-Mày sao zậy, buồn à – Mai Ly nói nhẹ, giọng nghiêm nghị và
lo lắng
-Ừ
-Chuyện gì tao giúp được hông
-Chuyện dài lắm, có gì tao kể mày sau cũng được ,hì
-Xí, hông thèm , mày tính về đây luôn không trở về Hàn nữa à
-Ừ
-Hì, thế mày tính học trường nào ?- Mai Ly có vẻ vui hỏi, bạn
về mà không vui sao được
-Papa tao kêu cho tao học trường Sun – Windy đáp giọng như
đang rất buồn không muốn quan tâmmà
-Cái gì, cái trường mà hồi đó tao với mày sợ zô đó hả, cái
trường mà chỉ toàn “công dân lương thiện” suốt ngày cắm đầu cấm cổ zô học đoa hả
– Mai Ly giật mình la lớn
-Hình như là zậy – Windy lại nói
-Mày sao zậy, nếu là trước kia thì mày đã la trời la đất lên
rồi còn không thì cũng tìm đủ mọi cách chinh phục cái trường đó rồi – Mai Ly dường
như ngạc nhiên vì thái độ này của Windy
Lưu ý : Ở Việt Nam Windy lại lấy tên gốc là Triệu Lý Ngọc
Băng nhà, từ giờ gọi Ngọc Băng cho tiện nha
-Tại tao đang mệt nên zậy thôi, mày đừng lo , mai mày tới
nhà tao đi – Ngọc Băng rủ
-Ok, tao chỉ đợi câu nói này của mày, zậy thôi nha, hình như
papa tao zìa rồi – Mai Ly cười
-Ok, pp – Ngọc Băng
-pp
Ngọc Băng cúp điện thoại, cô đã khóa trái phòng, hiện nay cô
đnag rất buồn cô muốn tâm sự với ai đó, hiện giờ, cô rất nhớ những người bạn của
cô, thật ra trước kia cô rủ họ đi chơi tùm lum là có lí do, cô muốn mình và bọn
nó có những kỉ niệm đẹp trước khi cô ra đi, thật ta cái đêm ở quán bar papa đã
gọi cho cô bắt cô về Việt Nam học, cô hỏi lí do thì lại không nói, cô buồn lắm
nên mới thế ai dè cô đang muốn níu kéo thời gian thì lại xảy ra chuyện nên cô
đã quay về nước ngay trong đêm đó....
2 tuần sau...
-Mày định không đi học thiệt hả Băng ? – Mai Ly ngồi trên
giường ôm bịch bánh hỏi còn Ngọc băng thì đang ngồi trên bàn học.
-Ừ, vào trường đó thì chỉ có học và học, chán gần chết – Ngọc
Băng nói, giọng điệu đã khá hơn không còn quá buồn bã như trước.
-Xời, mày cứ thế , thì tao với mày sẽ thay đổi lịch sử trường
đó có gì khó đâu? – Mai Ly nài nỷ Ngọc Băng đi học nhưng cô cứ trốn tránh không
chịu đi học, ngay cả pama còn phải bó tay thì làm sao Mai Ly thực hiện được.
-Nhưng bây giờ tao không muốn, để lúc nào tâm trạng ổn định
đã, mày hiểu tao mà – Ngọc Băng nói bằng giọng điệu mềm nhất có thể., cô đi tới
lay lay tay Mai Ly.
-Hừ, mày chỉ giỏi cái năn nỉ – Mai Ly cười, mặt nghiêng qua
1 bên như đang hờn.
-Hì hì
.......
1 tháng 14 ngày sau....vào ngày thứ bảy, 3h25’ chiều...
##%^$%^&*(^%^$$##
#$%^^&*()&s ^%$#
Tiếng nhạc chuông của Ngọc Băng...
-What ??? – Ngọc Băng vừa nhai bánh ngồm ngoàm vừa nằm trên
giường ôm cuốn truyện bắt máy, là Mai Ly, ngày nào con bạn của cô ít nhất cũng
phải dành 2 tiếng đồng hồ để tán gẫu với cô.
-Mày ơi, tao..tao – Giọng Mai Ly như vừa gặp ma.
-Sao...sao, pama mày lại làm gì mày à, nói tao nghe coi – Ngọc
Băng cũng hốt hoảng theo, nói dồn dập.
-Không, không phải, tao...tao
-Trời ơi, nói nhanh lên coi, tao hồi hộp quá nè
-Tao..tao sẽ chuyển qua học trường Sun chung với mày
-Trời đất , mày khùng à mà vào cái trường khủng bố đó, tao
đang xin pama cho tao chuyển trường mà có được đâu, cứ bắt tao đi học hoài, mệt
gần chết dâynè – Ngọc Băng sổ 1 tràn nhằm khuyên con bạn.
-Rồi, zậy là mày chưa biết tin gì rồi – Giọng Mai Ly như cố
làm cho câu chuyện thêm huyền bí.
-Tin gì ???
-Tin giật gân luôn – Mai Ly lại làm giá.
-Ơ, cái con này nhưng mà là cái gì mới được chứ – Ngọc Băng
bắt đầu khói trắng tụ lên đầu, đúng là khổ với vái tính tò mò.
-Thì, tao sẽ nói nhưng với điều kiện là mày thứ 2 mày phải
đi học, Ok – Mai LY nói như khiêu khích.
-Ừm, nhưng mà.... – Ngọc Băng hơi lưỡng lự.
-Yên tâm, yên tâm, tin này cực hot, cực giật gân luôn, mày
không thiệt thòi đâu mà lo – Mai Ly cố biện minh cho cô nàng yên tâm.
-Rồi, Ok , tao tin tưởng mày 1 lần
-Hey, zậy mới là bạn tốt chứ
-Nói nhanh đi – Ngọc Băng giục, tò mò quá mà
-Rồi rồi, hôm qua tao đi chơi với bọn thằng Nam, đi ngang
qua trường Sun, vô tình tao nghe bọn nó nói là trường này đang náo loạn đấy –
Mai Ly ngừng nói.
-Trường Sun á hả, rồi ,sao nữa, kể tiếp đi chứ – Nổi nóng
-Biết rồi, biết rồi nói chuyện là phải ngừng nghĩ thế này nó
mới hấp dẫn chứ – Mai Ly nói
-Mày thì cứ, nói nhanh đi – Ngọc Băng nôn nóng rồi đó nha.
-Thì tao mới hỏi tại sao cái bọn nó nói trong trường này giờ
đã bày ra mấy cái vụ quậy phá rồi, hotboy hotgirl tùm lum hết.
-Woa, gê zậy – Ngọc Băng mừng rỡ không ngờ cái trường Sun nổi
tiếng là “gương mẫu” nay lại trở thành như zậy.
-Chưa hết đâu, còn nữa, cái này còn sốc hơn cái hồi nãy nữa
-Zụ gì, kể tiếp đi, tao đang hứng – Ngọc Băng tò mò chờ đợi
-Tuần trước bọn thằng Khánh đó, mày còn nhớ tụi nó không ? –
Mai Ly nhắc lại
-Mày đừng nói là bọn thằng Khánh “nổ” hồi đó học chung lớp
cá biệt với tụi mình nha – Ngọc Băng há hốc mồm thắc mắc
-Ừ, bọn nó đó.
-Nhớ chứ sao không, trước khi tao qua Hàn cả đám tụi nó đến
tiễn tao mà (tg :giải thích xíu nè, bọn thằng Khánh là gọi tắt của 37 thành
viên lớp cá biệt, bao gồm cả nam lẫn nữ, đứa nào cũng nghịch ngợm, nhưng có cái
đoàn kết chuyên gia tập trung tại quán bar quậy phá mà cầm đầu là Ngọc Băng và
thằng Khánh).
-Ờ, cả đám tụi nó mấy tuần trước zô quán bar chơi rồi không
biết sao mà bị 1 đám học sinh trường Sun làm gì á mà cả đám tụi nó bị thu phục
cả rồi.
-Cái gì , thu phục hả ? –Ngọc Băng xém chút lọt giường, bọn
thằng Khánh cũng thuộc dạng quậy phá, thế mà bây giờ đã bị thu phục rồi, đã zậy
còn là học sinh trường Sun nữa chứ.
-Ừ, nói ra mày đừng bất ngờ nha – Mai Ly ngừng lại rồi hỏi
tiếp.
-Biết rồi, biết rồi , tiếp đi, tiếp đi .
(Tg:điều sắp nói đây là điều tg hoang tưởng nên đừng ai
trách tg nha, nói trước cho chắc)
-Ờ ,ờ, không biết bọn đại ca thu phục thằng Khánh thế nào mà
nguyên cả đám lớp cá biệt tụi nó zô trường Sun học hết rồi – Mai Ly kể tiếp
-Sặc – Ngọc Băng xém tiêu vì sặc nước miếng mới đau chứ.
-Đã zậy tụi nó còn được xếp zô chung 1 lớp 10A8 nữa chứ –
Mai LY lại hăng say
-Trời đất – Sốc toàn tập.
-Sao rồi, tin này hay chứ, có đáng để mày đi học lại chưa –
Mai Ly cười đểu.
-Quá đủ, mày không nói sớm tao mà biết zậy là tao đi học
luôn rồi, ngày mai là thứ mấy nhỉ- Ngọc Băng hỏi
-Chủ nhật thì phải.
-Ờ, zậy mai tao zới mày đi mua sắm, tao thấy thú vị rồi đó –
Ngọc Băng thích thú, cũng đã lâu rồi cô mới muốn cười nhiều và thú vị, tò
mò,....như vậy (tg :bà này đang cảm xúc dâng trào)
-OK, zậy thui nghen, nãy giờ tốn cả đống tiền điện thoại của
tao, huhu – Mai Ly than trách
-Ok, pp – Ngọc Băng hăng quá hay sao mà tắt máy cái rụp luôn
làm Mai Ly rủa quá trời, hehe.
Đã 1 thời gian dài từ khi Ngọc Băng về nước, tâm trạng của
cô cũng đã đỡ hơn không còn quá buồn rầu như trước,bây giờ cô đã lấy lại được
tinh thần, chắc có lẽ giờ đây bọn nó đang vui vẻ đi học cùng nhau đã quên mình,
Ngọc Băng cảm thấy buồn hụt hẫng khi nghĩ đến đó, nhưng có đúng là bọn nó đang
như vậy không ????
Ngày mốt nó sẽ đi học, vào cái trường Sun, trường giành cho
những “mọt sách” chính hiệu, chỉ biết học và học,nhưng mà giờ đây cái trường đó
đã được thay đổi nên nó rất muốn gặp thử xem ai là người đã làm thay đổi cái
trường đó và nó cũng đang rất muốn gặp lại bọn thằng Khánh, bạn cũ của nó,khỏi
phải nói tâm trạng của nó đơn nhiên có chút gì đó hồi hộp, ngày mai nó sẽ cùng
Mai Ly đi mua sắm để có thể chuẩn bị tốt cho ngày đầu tiên nó bước vào trường
Sun...
%$&^*$%%^&^*^&&$(%
#$#%%^*&^(*)*(_)+_+
-A.......lo – Ngọc Băng đắp chăn trùm kính đầu, nhấc điện
thoại với giọng nản ơi là nản
-Mày dậy chưa hay đợi tao tới giết màyyyyyyyyy đâyyyyyyyyy –
Một giọng nói với tần số “khá cao” có thể nổ khoảng vài chục căn nhà làm con
sâu ngủ 9h sáng rồi mà còn nằm đắp chăn cũng phải hoảng hồn tỉnh ngủ luôn.
-A aa, dậy dậy ngay – Ngọc Băng cuống cuồng rời khỏi giường
nhưng chợt nhận ra mình sao tự nhiên phải dậy thế là cô anh hùng cầm máy để sát
tai..
-Màyyyyyy có rãnh khônggggggg hả đang yên đang lành bắt tao
dậy là saoooooooo ???? – Giọng nói oanh vàng của cô cất lên, cũng may cô đã
khóa phòng chắc chắn trước khi ngủ nếu không căn biệt thự của cô phải “tu sửa”.
-Mày...mày..hết nói nổi mày rồi ...hôm nay là ngày thứ mấy
??? – Mai Ly hỏi lại với giọng nói tức vô cùng.
-Hôm nay hả ??? Ờ, thứ mấy ?? – Ngọc Băng lập lại câu hỏi
làm Mai Ly xém lọt ghế.
-Chắc tao, tao, giết mày quá, hôm nay là chủ nhật, hôm qua
mày nói gì với tao mày biết không ?? – Mai Ly tức sùng máu.
-Chủ nhật, á, mày mày chờ tao chút, tao sorry sorry, để tao
qua rước mày chuộc lỗi nha – Ngọc băng nhớ ra điều gì đó, thì cái hẹn đi mua sắm
chứ cái gì nữa, nói giọng ngọt xớt, hối lỗi.
-Hừ, ở nhà luôn đi – Mai ly tức giận cúp máy cái rụp.
-Ôi zời ơi – Ngọc băng tức tốc phóng zô phòng vệ sinh, 15’
sau cô bước xuống nhà với khuôn mặt không thể nào cute và cún con hơn , mặt chiếc
áo thun xanh đen, đơn giản phối cùng chiếc quần jean màu, cột tóc lệch 1 bên với
cái nơ xinh xắn (ở nhà nên thay đổi phong cách liền nhỉ).
-Papaaaaa
Hai ông bà Triệu đang ngồi xem tivi nghe thấy tiếng kêu “tha
thiết” của cô con gái phải nổi cả da gà.
-Pama, pama cho con ra ngoài shopping xíu nữa con về nha –
Ngọc Băng nũng nịu ôm lấy cánh tay mẹ lắc lắc năn nỉ.
-Bao nhiêu ?? – Ông Triệu liếc liếc, nuôi cô từ nhỏ tới lớn
chẵng lẽ ông không hiểu, hỏi luôn cho ngắn gọn.
-Hi, pama thật là hiểu con..
Sau khi 1 màn tình thương mến thương, Ngọc Băng bước ra khỏi
nhà với cái thẻ ngân hàng cười tủm tỉm, nhưng làm sao cô biết được khi cô vừa
đi thì nụ cười trên môi họ cũng vụt tắt cùng với tiếng thở dài não ruột.
-Con bé vô tư quá làm sao để nó chấp nhận sự thật này
đây....
Tại siêu thị...
-Thui mà, thui mà, đừng giận nữa, tao hứa sẽ không có lần
sau đâu – Ngọc băng cứ đi theo ôm lấy khuôn tay Mai LY mà nịnh bợ.
-Hừ – Mai Ly mặt hầm hầm
-Đi mà , đi mà
-...
-Nha, đừng giận nữa mà.
-...
-Nha, nha
-Hơi zà, tao bó tay với mày – Mai LY quay lại nhìn mặt cười
cười.
-Yeh, thành công rồi, mày đừng giận nữa nha, sẽ không có lần
sau đâu
-Câu này tao nghe quen quá rồi – Mai ly than thở, khổ với
con bạn lề mề.
-Ơ....
.........
Hai đứa cứ đi hết khu này đến khu khác, cuối cùng thu hoạch
của tụi nó là 1 đống đồ trên tay khi ra về, đến cổng vừa bước ra thì 2 đứa nó
đã chọn điểm đến tiếp theo sẽ là quán kem nên quẹo trái nhưng...cô chợt khựng lại..
-Siêu thị ở đây cũng lớn nhỉ – Một giọng nói nhẹ nhàng phát
ta sau lưng cô, rất quen, rất quen, nhưng cô không dám khẳng định cũng không
dám quay lưng lại nhìn..
-Đơn nhiên rồi, Việt Nam của tao mà – Lại là 1 giọng nói nữa,
rất quen rất quen, cô đã dám khẳng định nhưng tại sao lại xưng là tao cơ chứ.
Ngọc Băng quay lưng lại nhưng chưa kịp nhìn thì đã bị Mai Ly
kéo đi nói lia lịa, cuối cùng khi cô quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy cánh cửa
vào siêu thị đã đóng và nhanh chóng cô bị kéo đi hòa vào cùng dòng người tấp nập...
-Mai nhớ dậy sớm nha má, trường đó nguyên tắc lắm zới lại
tao nghe nói trường đó “kính cổng cao tường” lắm trèo không nổi đâu – Trước khi
vào nhà Mai Ly còn cố quay lại nhìn nói thêm mấy câu.
-Dạ, dạ, con biết rồi, mày nhiều chuyện qua đi, nãy giờ nghe
mày nói mà tao thuộc luôn rồi nè – Ngọc Băng nhăn mặt nhìn con bạn lẩm cẩm hơn
bà cụ non nữa.
-Nói zậy mà chưa chắc mày nhớ nữa, thôi tao vào nhà đây –
Mai Ly nói rồi đi một mạch vào nhà nhưng cô vẫn ngoái đầu lại nhìn cho đến khi
có tiếng xe máy rồ đi, cô mới cười tung tăng bước vào miệng lẩm nhẩm chẳng hạn
như...
-Đến là khổ, chạy xe kiểu zậy đó
-Con nhỏ này không biết mai có nhớ dậy sớm không nữa..
-....v....v
Không biết là ngày mai Ngọc Băng có thức sớm để dậy đi học
không nhỉ ?Chuyện gì sẽ xảy ra ? Lớp học mới của cô sẽ ra sao ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT