Biết là có chuyện quan trọng, mấy người không tiếp tục cười cợt nữa, im lặng đi theo phía sau Trương Lam.
- Elyse, lần này trở về đó, chị giúp em liên hệ một mối sản xuất xe máy, hoặc chỉ đơn giản là lắp ráp cũng được.
Trương Lam cau màu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Xe máy lắp đặt lượng khí sản sinh ra không dưới 250CC thì không thành vấn đề chứ?
- Không thành vấn đề.
Elyse gật đầu.
- Chỉ là một mối sản xuất xe máy thôi mà, không phải là ôtô, cái này ở
phương tây quản lí không phải là quá nghiêm ngặt, chuyện nhỏ.
-
Ồ, việc sản xuất mới toàn bộ hoặc là mối thứ hai cũng không sao, đúng
rồi, chú ý một chút về tính tiên tiến của công nghệ sản xuất, đến lúc đó giúp em mua một nguồn sản xuất mạnh mẽ nhất.
- Chỉ cần chất lượng đảm bảo, cố gắng mua càng rẻ càng tốt.
Tuy rằng không biết Trương Lam định làm gì, nhưng Ailce cũng không định hỏi, làm tốt nhiệm vụ của nàng, đây là điều cô làm.
- Hay chị trả tiền giúp em.
Elyse hỏi.
- Tiền của chị không ít nhỉ?
- Hay thôi không cần.
Do dự nửa ngày, Trương Lam khống chế sự mê hoặc này:
- Dùng tiền của mọi người cũng không có dễ, hay là mình tự nghĩ cách, nếu như có thể, tốt nhất là hỏi một chút những xí nghiệp sản xuất xe máy
châu Âu, kỹ thuật bên kia có thể yên tâm, vượt hoàn toàn so với kỹ thuật trong nước.
- Không thành vấn đề.
Elyse gật đầu.
- Chị nhớ rồi.
- Được rồi.
Trương Lam vỗ đầu, khá là tự ti, chả nhẽ mình đã già yếu như thế sao? Vì sao
lại hồ đồ như vậy. Có khả năng tận lựng muốn có một mối sản xuất xe máy
rồi, vẫn còn một chút, nếu chuyện này có làm nên thì nhất định phải bảo
bọn họ phái mấy người công nhân cao cấp phụ trách sắp xếp thiết bị, vùng với giai đoạn sắp xếp, không có bọn họ giúp đỡ thì chúng ta cũng không
có khả năng làm lớn được. Ồ, nếu như bọn họ có thể làm nên những kỹ
thuật thành thạo thì tốt. Nói xong, Trương Lam vuốt đầu, vẻ mặt say sưa, cũng không để ý người ta có thả người hay không.
- Được, chị sẽ tận lực đem về.
Elyse nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc.
- Còn có một việc muốn giao cho chị làm.
Trương Lam bắt đầu trở nên nghiêm túc, từ từ kéo trong ngăn kéo ra một phong thư, phong thư đã bị bóc ra:
- Chuyện này rất quan trọng, phải vô cùng cẩn thận, xem xong phải lập tức hủy đi, không nên để lại bất kỳ dấu vết gì.
- Biết rồi.
Thấy Trương Lam khác thường không nói trực tiếp với mình mà lại lại viết vào phong thư, Elyse nhất thời ý thức được sự to lớn của nhiệm vụ, rất có
khả năng chuyện này rất lớn, không dám có chút qua loa, trịnh trọng tiếp nhận phong thư, cùng lúc đ trạng thái dịch thể hệ kim của Elyse chậm
rãi lưu động xung quanh, dĩ nhiên là phóng trực tiếp vào thân thể bên
trong mình.
Chờ tới lúc đặt xong, trên người Elyse đã khôi phục trạng thái ban đầu, không nhìn ra được trên người ẩn dấu thứ gì.
Nhìn thấy, Trương Lam gật đầu, cũng không nói gì thêm, Elyse biết chuyện này quan trọng, tin tưởng cô ấy cũng không làm mình thất vọng.
Chuyện chính sự nói xong, mọi người lần lượt đứng lên, Trương Lamhỏi Elyse và mấy người Arnold:
- Mọi người định dự định lúc nào thì về Mỹ?
- Em định lúc nào thì mọi người sẽ trở về lúc ấy.
Elyse chần chừ.
- Chỉ là nếu như em không để ý thì mọi người định ở lại đây chơi thêm vài ngày nữa.
- Ừ.
Anh em Arnold liên tiếp gật đầu, thể hiện đồng ý với ý kiến của Arnold.
Trên khóe miệng bắt đầu chảy nước miếng, không biết mấy người này có chủ ý gì, nhất định là bị văn hóa ẩm thực trên dưới năm ngàn năm của đất
nước chúng ta mê hoặc rồi.
- Tôi không có ý kiến gì.
Trương Lam than thở, ý bảo chính mình không có gì ngại cả.
- Hiện tại mọi người có thể là công dân nước Mỹ, nhưng Arnold không phải là FBI, hành tung không cần phải báo cáo với tôi.
- Được.
Xong rồi Trương Lam cho phép bốn anh em Arnold nhất thời không còn vẻ khô
khan của ngày thường, xem ra nếu như không phải ánh mắt như sát nhân của Trương Lam chằm chằm vào thì mấy người này phải phấn khích mà nhảy dựng lên.
- Ta muốn ăn gà nướng, ta muốn ăn bánh quẩy, ta muốn uống
sữa đậu nành, ta muốn ăn cá ngừ, ta muốn ăn thịt kho tầu. Trong một thời gian ngắn mấy người Arnold cho rằng thịt kho tầu là món ăn ngon nhất
trên thế giới này. Lúc đó Trương Lam cảm thấy mấy người này làm không ít chuyện, ta muốn ăn…
Schwaben và Singh vừa chảy nước bọt vừa giơ
đầu ngón tay tính toán, con mắt đỏ nhìn quanh quanh vào chiếc bàn trước
mắt, phảng phất ánh mắt trên chiếc bàn đặt toàn đồ ăn.
Nhìn điểm này của bọn họ! Trương Lamchỉ thấy thương cảm: nhiều đồ ăn như thế mà
mấy người này lại chọn những thứ đơn giản nhất, quả nhiên người ngoại
quốc thấy đồ ăn của Trung Quốc đúng là thiên đường tốt nhất rồi.
Mấy người này ánh mắt hóa hức, lại khiến Trương Lamrất lo lắng mấy người này có ăn hết đồ ăn hay không.
- Chị có dự định gì không?
Thật sự là sợ ánh mắt của anh em Arnold, Trương Lam quay đầu hỏi Elyse.
Elyse và Tiểu Thần Hi đang nói nhỏ với nhau, không biết hai người đang nói
gì, nhưng nhìn mặt mày rạng rỡ của hai người này, Trương Lam rất nghi
ngờ Tiểu Thần Hi đang nói cho Elyse chuyện gì của mình.
Nghe Trương Lamhỏi mình, Elyse thản nhiên cười:
- Chị không giống cái thùng cơm như mấy người kia, cả ngày chỉ có biết ăn thôi,
Nói rồi liền ném cho Trương Lam một ánh nhìn, giọng nói khàn khàn khiến cho Trương Lam hoài nghi ban nãy Elyse trộm kẹo ăn,
- Thật vất vả mới có thể trở về một lần, điều khiến tôi cảm động nhất đó
là những suy nghĩ về đêm của cậu, vì thế tôi muốn ở bên cạnh cậu.
- Sao tôi không nghĩ ra chứ?
Nghe vậy, bốn an hem Arnold sửng dốt, giậm chân đấm ngực.
- Đương nhiên đi bên cạnh các ông lớn thì có thể được ăn,
Mồ hôi toát ra, mấy người này! Trương Lam lau mồ hôi trên thái dương: mấy
người này, lúc nào cũng không quên ăn uống! không hiểu mấy người này có
quen với Trư Ngộ Năng không.
Một đêm không nói gì.
Buổi
sáng, bốn người Arnold bắt đầu ồn ào muốn đi công viên chơi, nói muốn đi săn mấy con mồi. Tối hôm qua mọi người nói chuyện phiếm rằng ở trong
rừng có không ít động vật hoang dã, không biết có đúng không. Dù sao đi
nữa thì hổ, chó hoang và các loại khác thì từng nghe qua, nhưng một con
cáo hoang thì vấn phải có chứ, các loài động vật nhỏ thì có thể dễ dàng
thấy được.
Núi Mông Sơn của quốc gia là một cánh rừng rộng nhất, cách thị trấn khoảng mười mấy kilomet, được gọi là thiên đường nghỉ
dưỡng, cũng rất nổi tiếng ở huyện. So với những cánh rừng nhỏ ở châu Âu
thì được gọi là rừng rậm, nơi này có thể coi là rừng rậm rồi.
Nghe đến đây mấy người rất vui vẻ, ồn ào muốn đi săn thú. Trương Lam nhún
vai, thật đáng tiếc cho bọn họ, ở đất nước này không cho phép tư nhân sử dụng súng ống, cho dù súng đánh ở bãi cát cũng không được, hơn nữa tạm
thời không có luật trái phép, bởi vậy việc săn thú chỉ có thể dựa vào
bản thân mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT