- Ồ rất có ý tưởng, cái chủ ý này không tệ. Chính sách khuyến khích đã ra được hai năm. Hiện tại quốc gia đang thực hiện cải cách mở cửa, cho phép người dân làm giàu. Cậu có ý định này là không tồi. Vừa có thể làm giàu cho chính mình lại còn có thể kéo cả nên kinh tế nên. Ta cũng đã nghe nói hoa quả ở trong thôn các cậu có rất nhiều nhưng mà vì không vận chuyển được nên đều để thối. Cậu có thể làm được như vậy rất không tồi.

Trương đội trưởng gật đầu khen ngợi, rồi lại hơi nhíu mày lại.

- Mấy ngày hôm trước đội vận tải của Vương Doanh đóng quân ở huyện chúng ta còn nói muốn đi làm việc kiếm tiền. Để ta nghĩ biện pháp cho. Bọn hắn cũng có mấy chục chiếc xe, cậu xem có thể sử dụng hay không?

- Chúng ta không…

Trương Tông Quân trả lời.

Trương Lam nhanh chóng cắt đứt lời nói của cha hắn.

- Đây là lần đầu tiên nhà cháu vận chuyển, mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu. Mọi chuyện cứ như vậy đi, nếu làm ăn tốt, sau này khẳng định còn phải phiền bác Trương nhiều.

Trương đội trưởng gật gật đầu.

- Cũng đúng, ổn thỏa một chút cũng tốt.

Nói xong liền xoa đầu Trương Lam.

- Tốt lắm tiểu tử, cứ về nhà nghỉ ngơi thật tốt, vài ngày nữa tới cũng đươc.

Trương Lam vội vàng nhảy từ trên ghế xuống.

- Cảm ơn bác Trương.

Ngẩng lên nhìn đồng hồ trên tường, Trương đội trưởng hô.

- Trưa rồi, ở đây ăn cơm với ta đi.

- Không được, không được.

Trương Tông Quân nhìn đồng hồ treo tường, đã là hơn một giờ, nhanh chóng nhún nhường.

- Chúng tôi đã hẹn với bạn trưa nay sẽ đến chỗ đội vận chuyển rồi. Giờ thời gian đã tới, không thể để hắn đợi được, chúng tôi lập tức đi đây. Lần này chúng tôi không ăn, lần sau chúng tôi sẽ lại đến, khi đó sẽ cùng ăn một bữa thật ngon, đến lúc đó tôi mời khách.

- Được rồi, nếu đã như vậy thì ta cũng không giữ hai người nữa, sau này có thời gian thì cứ đến đây.

Trương đội trưởng cũng không già mồm cãi láo, sảng khoái nói. Quân nhân chính là thẳng thắn, tuyệt đối không vòng vo với ngươi.

- Ừ, chúng tôi đi đây, ngài dừng bước, không cần tiễn.

Nói xong Trương đội trưởng vẫn đưa bọn họ ra cửa.

- Tạm biệt!

- Tạm biệt!

Ra khỏi cửa lớn của bộ vũ trang, Trương Tông Quân nghiêm túc:

- Vừa rồi vì sao lại cắt đứt lời của ta? Chúng ta sao có thể chiếm tiện nghi của quân đội? hôm nay nếu như con không nói rõ ràng cho ta, ta sẽ cho cái mông của con nở hoa!

Trương Lam nhanh chóng trả lời.

- Cha, vừa rồi cha không nghe bác Trương nói sao. Bây giờ bộ đội cũng muốn đi làm kiếm tiền. Nhưng mà ở đây cũng không có công việc gì tốt cả. Con phỏng chừng đám người trong Vương Doanh cũng đang ưu sầu. Nếu như để cho bọn họ vận chuyển hàng của chúng ta, bọn họ vừa có thể kiếm được phí chuyên chở mà chúng ta cũng bớt lo. Dù sao thì tính chất vận chuyển của quân đội chúng ta cũng có thể yên tâm, cũng không cần lo lắng có cướp chắn dường. Phương diện an toàn lại càng không cần phải lo lắng. Chờ đến khi thuận lợi, chúng ta có thể an ủi họ thêm một ít. Lúc đó chẳng phải là chúng ta đã tích cực ủng hộ quân đội phát triển sao. Đó không phải là một chuyện có lợi với tất cả mọi người sao? Nếu sau này chúng ta có thể phát triển, như vậy hợp tác với bọn họ cũng không phải vừa lúc sao?

Trương Tông Quân cúi đầu, cân nhắc một hồi, cũng khẽ cười, nhẹ nhàng xoa đầu con trai.

- Tiểu tử thôi, con thật thông minh.

Hai cha con cười cười nói nói hướng về quỹ tín dụng huyện đi tới.

Kỳ thật ý tưởng chân chính trong lòng Trương Lam hắn cũng chưa có nói ra. Lợi dụng chính sách cải cách bây giờ, quân đội cũng đang muốn phát triển kinh tế. Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một để tạo quan hệ đối với cơ hội. Đợi mình lớn hơn một chút, có thể lợi dụng dị năng của mình để làm ăn nhiều phương diện khác với quân đội. Chỉ cần tìm những thứ thích hợp, đem bán cho quân đội. Đó mới chính là kiếm tiền. Chỉ cần quan hệ tốt đối với lãnh đạo chủ yếu của quân đội, khiến quan hệ của hai bên thật tốt, đến lúc đó hai bên đều có lợi. Lãnh đạo của quân đội có thể nương theo sự trợ giúp của mình mà có được nhiều công tích, lên chức rất nhanh mà mình cũng không cần sợ cây to đón gió, thời thời khắc khắc đều lo lắng bị người ta chú ý. Vô luận là thời nào, nếu không có ai làm quan giúp đỡ, nói không chừng chỉ có một trận gió thổi qua ngươi sẽ thành công cụ của người khác. Hoặc là nhìn của cải của ngươi đỏ mắt, liền câu kết với nhau để nuốt trọn của cải của ngươi. Đến cuối cùng có chết cũng không biết mình chết như thế nào. Nhất định phải dùng lợi ích để tạo thành một cái tập đoàn chung mục đích. Đương nhiên Trương Lam cũng sẽ không làm những chuyện tình có lỗi với quốc gia. Hắn chỉ muốn có chút phòng bị, không thể để cho người khác bắt nạt mình. Như vậy thì mới an toàn. Không chỉ là quân đội mà chính trị cũng phải có. Hai tay đều phải cứng rắn, đây mới chính là ý tưởng của Trương Lam!

Hai cha con lảo đảo đi tới quỹ tín dụng của huyện. Vừa mới đi vào, Lý Ngọc Dân vội vàng từ trong ký túc xá đi ra. Trương Lam vừa nhìn thấy hắn thì không nhịn được mà đưa tay xoa đầu một cái. Hắn mặc một cái áo sơ mi trắng, cũng không biết là người này đã thay từ khi nào, rõ ràng là thời gian đến không mặc cái áo này. Áo được nhét vào trong quần, trong nách còn gắp theo cái cặp. Hình tượng này chính là khuôn mẫu được rất nhiều người ưa chuộng vào những năm 80 và 90 trước kia. Chẳng lẽ là bọn họ không biết rằng cái bộ dạng này thật sự là rất xấu sao. Thật không biết nói gì cả?

- Hai người đã tới.

Lý Ngọc Dân đi tới trước mặt hai cha con.

- Trước cứ theo tôi đến nhà ăn để ăn chút gì đã, ăn xong chúng ta sẽ đến chỗ đội vận chuyển.

Trương Tông Quân có chút do dự, chàng chờ một chút.

- Chúng tôi…Ăn cơm trong ngân hàng các cậu không có ảnh hưởng gì chứ?

- Không sao, một bữa cơm mà thôi, nếu bình thường thì thật đúng là không được, nhưng hôm nay họp có rất nhiều người, đều là người ở nông thôn, cái tên phì heo ở trong nhà ăn kia nào biết ai là ai? Yên tâm đi, đi theo tôi là được.

Lý Ngọc Dân không khỏi phân trần rồi kéo tay hai cha con hướng tới chỗ nhà ăn đi tới.

Trương Tông Quân chần chờ một chút rồi cũng không có già mồm cái lão nữa, đi theo phía sau hắn. Có thể được ăn một bữa, lại còn không mất tiền nữa, nhưng mà theo như lời Lý Ngọc Dân nói, đám người kia dù có thấy nhau cũng chẳng có vài người bắt chuyện, phỏng chừng mọi người cũng chẳng biết mặt nhau. Cũng khó trách, bình thường mọi ngày bọn họ chỉ làm việc ở làng hoặc thị trấn, không có cơ hội gặp mặt. Ngẫu nhiên gặp mặt một hai lần hoặc là trong thời gian họp như thế này, vội vàng mà tới vội vàng mà đi, ai biết được ai?

Đồ ăn không tệ, bốn món một canh tiêu chuẩn. Điều khiến Trương Lam cảm thấy ngạc nhiên chính là ở trong này có cả thịt kho tàu. Phải biết rằng ở địa phương của hắn thời đó, bình thường ăn trứng chim cũng đã là một chuyện tình rất xa xỉ. Quả nhiên trong bất kỳ thời nào, ngân hàng luôn là có tiền nhất. Trương Lam vừa hung hăng nhai một miếng thịt kho tàu vừa nhìn ngó bốn phía. Ừ nhìn mấy cái tên gia hỏa kia sau này cũng không thể nào khá được. Mấy tên gia hỏa này ăn như gió cuốn mây tan, nhanh chóng phân chia số thịt kho tàu ở trên bàn. Xem các bộ dáng của các ngươi ăn như hổ đói cả đời chưa từng được thấy thịt vậy. Trương Lam trong lòng thầm khinh bỉ nhưng lại hồn nhiên không phát hiện tốc độ nhét thịt vào miệng của chính mình cũng không thua gì bọn hắn.

Sau khi cơm no, rượu say…Ách, không uống rượu. Lý Ngọc Dân thích ý cầm cây tăm xỉa răng.

- Thế nào, cơm nước ở nơi này cũng không tệ chứ. Nói cho hai người biết, rất nhiều người đến đây họp thực chất chính là vì bữa cơm này mà tới.

Trương Lam càng không ngừng vuốt ve cái bụng của chính mình mà gật gât đầu.

- Dạ ăn thật ngon, nhưng mà thịt kho tàu bỏ hơi nhiều muối, nếu bỏ ít muối hơn thì cháu còn có thể ăn thêm một chút nữa.

Lý Ngọc Dân nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn tên tiểu sử có da mặt siêu cấp dày này, không biết nói gì cả. Trương Tông Quân chứng kiến biểu hiện của đứa con trai thật là muốn chui nhanh xuống gầm bàn. Dọa người a, rất dọa người, tại sao mình lại có một đứa con trai như vậy? Khiến cho tất cả mọi người đều chú ý đến bên này. Chẳng lẽ bình trường ở trong nhà đều để cho ngươi thiếu ăn thiếu uống sao?

Một nhóm ba người cơm nước no nên xong, sau khi nghỉ ngơi một lúc liền nhờ lái xe của quỹ tín dụng chở đến đội vận chuyển của huyện.

Đội vận chuyển của huyện ở thị trấn Đông Nam Giác. Vừa mới đi vào, liền chứng kiến ở trong sân có hơn mười cỗ xe giải phóng đỗ ở đó, một tên bàn tử đang nằm ở dưới bóng cây liễu dưới sân, đôi mắt hơi nhắm lại.

- Lý đội trưởng, Lý đội trưởng.

Lý Ngọc Dân chào hỏi từ thật xa.

- Ừ?

Bản tử đang mơ màng vội mở mắt ra, đưa ánh mắt vô tiêu tự ngó xung quanh.

- Ai, là ai đang gọi ta?

- Tôi.

Lý Ngọc Dân đi tới trước mặt bàn tử.

- Xin chào Lý đội trưởng.

Bàn tử chậm rãi từ từ đứng lên, chần chờ nói.

- Xin chào, cậu là…?

- Tôi là nhân viên quỹ tín dụng của trấn Thiên Bảo.

Lý Ngọc Dân vươn tay vẻ mặt nhiệt tình.

- Ồ ồ.

Hình như rốt cuộc thì bàn tử cũng đã tỉnh lại, nhanh chóng tiến đến bắt tay Lý Ngọc Dân.

- Xin chào, xin chào, thì ra là đồng nghiệp của anh rể tôi.

Nhất thời hắn cũng nhiệt tình hơn rất nhiều, vội vàng dẫn ba người đi vào trong phòng.

- Mời vào trong phòng, vào trong phòng nói chuyện.

Nói tới nửa ngày, bỗng nhớ tới một sự kiện, không khỏi vỗ vỗ cái gáy của mình.

- Thật ngại quá, chú em tên là gì?

- Tôi cũng họ Lý, Lý Ngọc Dân.

Thì ra ra Lý đồng chí, hoan nghênh hoan nghênh.

Khi nói chuyện, mấy người đã đi vào phòng, lại khách khí một phen, mọi người đều tự ngồi xuống. Lý Ngọc Dân ngồi đối diện bàn tử nói.

- Lý đội trưởng, tôi muốn giới thiệu cho anh một người. Vị này chính là bạn học của tôi, họ Trương tên là Tông Quân, lần này hắn đến tìm anh là có chút việc muốn nhờ anh giúp.

Trương Tông Quân nhanh chóng đứng lên.

- Xin chào Lý đội trưởng, mời ngài hút thuốc.

Nói xong liền cung kính lấy ra một bao thuốc đưa tới phía trước.

Bàn Tử không vội vã đón lấy điếu thuốc, đưa mắt đánh gián Trương Tông Quân từ trên xuống dưới. Trên người mặc một chiếc áo lính màu xanh biếc, ống tay áo xắn lên, dưới mặc một chiếc quần sợi tổng hợp màu lam, chân đi một đôi dép cao su quân dụng trắng bệch. Ừ, xem ra chỉ là một nông dân bình thường, phỏng chừng không có thế lực gì cả. Trong lòng bàn tử âm thầm cân nhắc một phen, thần sắc cũng dần dần trở nên kiêu căn, nâng chén trà lên uống một ngụm.

- Vị đồng chí này, cậu đến tìm tôi có chuyện gì vậy?

Trương Lam ở một bên thấy rất rõ ràng biến hóa của hắn. Cũng đã đoán chắc chắn mười phần suy nghĩ của tên bàn tử này. Sống hai kiếp người đã khiến cho hắn có hiểu biết rất rõ đối với lòng người. Không khỏi thầm tức giận trong lòng. Tên mập mạp chết tiệt, cảm thấy chúng ta không có thế lực nên bắt đầu giả bộ, xem ra sự việc hôm nay không dễ làm rồi.

- Ồ, chúng ta muốn thuê ô tô của đội vận chuyển để giúp chúng tôi chuyển chút đồ vật.

Trương Tông Quân có chút không biết phải làm sao. Cũng khó trách, bình thường hắn chỉ ở cùng những người nông dân nhiệt tình chất phác. Thỉnh thoảng có tiếp xúc với quân nhân thì cũng chính là người ở trong bộ vũ trang, giao tiếp cũng rất thuận lợi. Tác phong của quân nhân luôn thẳng thán hào sảng, điều này cũng đã ảnh hưởng tới hắn. Dân binh cũng được coi như là quân đội dự bị, cũng vẫn mang theo một ít tác phong của quân đội. Bỗng nhiên gặp được một tên gia hỏa thích giở giọng, thật đúng là không có thói quen, không biết nên nói như thế nào cho tốt.

Phỏng chừng cũng chính là tìm người hỗ trợ, muốn mình vận chuyển chút đồ vật miễn phí cho hắn. Bàn tử nghĩ thầm trong lòng, không khéo cũng không có thù lao gì cả, quên đi, nhanh chóng đuổi đi là được. Nghĩ vậy, bàn tử mở miệng, giọng điệu của kẻ làm quan.

- Chuyện này cậu cũng biết, chúng tôi là đơn vị của quốc gia, là đội vận chuyển của mọi người. Thái độ làm việc của chúng tôi chính là phục vụ quốc gia. Thời thời khắc khắc chúng ta đều nhớ kỹ nhiệm vụ và tôn chỉ này. Hôm nay cậu lại muốn chúng tôi phục vụ cho cá nhân cậu, cậu muốn biến đội vận chuyển của chúng tôi thành cái gì, muốn biến quốc gia và nhân dân trở thành cái gì? Đội vân chuyển là do đảng và nhân dân giao cho tôi, tôi phải có trách nhiệm và nghĩa vụ quản lý nó. Tư tưởng của đồng chí này thật có vấn đề. Lời nói của cậu hôm nay thực là ích kỷ, đương nhiên, tôi cũng không trông cậy vào một nông dân như cậu có thể giác ngộ được những điều này. Tóm lại tôi tuyệt đối không đáp ứng, chỉ cần tôi còn ở trong này một ngày, ai cũng đừng nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của quốc gia và nhân dân, cậu cũng đừng có ý nghĩ này. Cậu nghĩ rằng tôi sẽ làm trái với nguyên tắc của tổ chức, làm ra chuyện tình có lỗi với đảng và nhân dân sao? Được rồi, nơi này không chào đón cậu, cậu đi nhanh cho. Sau này phải chú ý, cần cố gắng đề cao tư tưởng giác ngộ của mình mới được.

Nói đến cuối cùng, bàn tử đã tỏ rõ ý định, trong lòng hắn âm thầm đắc ý. Ừ, chính mình cũng xem như một lãnh đạo nghiêm túc.

Trương Lam rất kỳ quái, những năm 80 rồi, con người hẳn là đã không còn như vậy chứ, tác phong quan chức vẫn tương đối chính phái, chẳng lẽ càng ngày càng giả tạo? Chẳng lẽ cho đến tận bây giờ vẫn không phát tiển được?

Trương Tông Quân bị bàn tử nói cho mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn Lý Ngọc Dân rồi lại nhìn con trai, không biết làm thế nào mới tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play