Vừa mới đi ra khỏi phòng họp, một tên lính vần vụ đến trước mặt bộ trưởng Muhammad Saeed chào theo quân lệnh rồi báo cáo to:

- Ngài bộ trưởng, đây là mật thư vừa mới được chuyển tới khẩn cấp.

Bộ trưởng Muhammad Saeed trong lòng hồi hộp, có dự cảm mơ hồ bất an, không phải lại có chuyện gì nữa xảy ra chứ? Nhận tờ tình báo của người lính cần vụ, ngài bộ trưởng bộ quốc phòng thoạt nhìn trong nháy mắt, chăm chú nắm trong tay tờ báo cáo, hai tay nắm chặt, hơi run tun, tay vỗ vỗ vào trán.

- Làm sao thế?

Ngài phó thủ tướng ở phía sau thấy bộ dạng của ngài bộ trưởng bộ quốc phòng, bèn hỏi.

- Không có gì.

Do dự một chút, ngài bộ trưởng vẫn không thể nói được tin tức tình báo, thôi vậy, chuyện này nên báo cáo trực tiếp với tổng thống thì hơn.

- ừ, không có việc gì là tốt rồi.

Ngài phó thủ tướng thấy ngài bộ trưởng không muốn nói ra, biết rằng vấn đề mẫn cảm, vì thế cũng không hỏi lại.

Do dự một chút, ngài bộ trưởng quay người đi, vấn đề này quá lớn, mình chỉ là một bộ trưởng bộ quốc phòng nhỏ nhoi, không thể đỡ nổi.

Đến trước cửa phòng làm việc tổng thống Mubarak.

- Ông còn chuyện gì nữa, ngài bộ trưởng?

Người cảnh vệ thấy bộ trưởng bộ quốc phòng quay lại lần thứ hai bèn hỏi.

- Ta có việc muốn tìm tổng thống.

Ngài bộ trưởng xoa tay, cảm giác rất vò đầu bứt tai, nên nói thế nào với tổng thống đây.

- À, ngài chờ đây, tôi đi vào thông báo một chút.

Người cảnh vệ nói xong, đẩy cửa đi vào, một lát sau đi từ phòng làm việc của tổng thống ra, làm động tác mời vào:

- Tổng thống tôn kính mời ngài vào.

- Ừ.

Ngài bộ trưởng gật đầu đi vào.

- Đã muộn thế này sao không để ngày mai rồi nói, ngài lại mất công đi một chuyến.

Tổng thống Mubarak bỏ văn kiện đang xử lý xuống, đứng dậy cười, dặn dò một người cảnh vệ:

- Đi pha hai cốc cà phê đến đây.

Nói xong bảo ngài bộ trưởng ngồi xuống:

- Có chuyện gì mà ngài đến đây trễ thế này.

- Ngài xem tờ tình báo này đi.

Ngài bộ trưởng không trả lời mà đưa luôn tờ tình báo ra.

Nhìn kỹ tờ tình báo, lông mày ngài tổng thống Mubarak chau lại, một lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng đặt tờ tình báo lên bàn trà, hỏi ý kiến ngài bộ trưởng:

- Vấn đề quân sự tôi không rõ lắm, về vấn đề này ngài là chuyên gia, theo ngài thấy, quốc gia nào có binh sĩ có năng lực này?

- Tôi cho rằng.

Ngài bộ trưởng dừng lại một chút, cẩn thận chuẩn bị tìm từ, câu trả lời này thật sự quá quan trọng, sẽ khiến hai quốc gia lúc này tranh đấu:

- Trong tất cả các quốc gia thù địch với nước ta đề có thực lực không mạnh, chỉ có Israel, nước Mỹ và một số nước lớn mạnh ở châu Âu. Tuy rằng Israel có bộ đội đặc chủng thế nhưng rõ ràng sức chiến đấu của bộ đội này chỉ là tương đối, thậm chí có một số điểm còn kém hơn một chút. Hơn nữa phong cách tác chiến cũng không phải là giống.

Tổng thống Mubarak gật đầu, biểu thị tán thành quan điểm này, tiếp tục giơ tay, bảo bộ trưởng nói tiếp.

Ngài bộ trưởng gật đầu.

- Kế tiếp là các quốc gia Châu Âu có bộ đội đặc chủng, tuy nhiên khả năng tác chiến của bọn họ đều rất mạnh, thế nhưng, mấy năm nay quan hệ của chúng ta và họ đều rất hòa hợp, các phương diện đều liên hệ chặt chẽ, hiện tại mà nói thì không hề có lý do phải dùng bộ đội đặc chủng để tác chiến với chúng ta.

- Điều này thì tôi đồng ý.

Tổng thống Mubarak biểu hiện đồng ý, từ sau khi mình lên nhậm chức tới nay liền cố gắng để quan hệ với các quốc gia được phát triển hữu hảo, kinh tế nội địa cũng phát triển mạnh mẽ, hợp tác quốc tế chặ chẽ, bắt đầu tiếp xúc với một số quốc gia đối lập trước đây, quan hệ xuất hiện sự hòa hoãn, nhất là với các quốc gia châu Âu, càng có sự phát triển mạnh mẽ, tổng thống Mubak rất hài lòng về những gì mình đã làm.

- Cuối cùng đáng khả nghi nhất là nước Mỹ.

Thấy tổng thống tán thành ý kiến của mình, ngài bộ trưởng tiếp tục nói:

- Xong từ xưa tới nay, chính sách của nước ta với nước Mỹ về vùng kênh đào Xuyê và vùng biển ngoài Trung Đông vô cùng bất tiện, nước Mỹ vì thế cũng mang thành kiến với nước ta, những hành động mờ ám phía sau vẫn không được dừng lại, xét như thế thì khả năng nước Mỹ là cao nhất, hơn nữa nước Mỹ có vùng bộ đội đột kích hải báo và bộ đội đặc chủng vùng đất liền đều có khả năng tác chiến như thế.

- Nói như thế là do nước Mỹ làm?

Tổng thống Mubarak ngón tay khẽ gõ xuống bàn trà, hỏi.

- Theo tôi nghĩ thì nước Mỹ thực sự là không có khả năng đó.

Ngài bộ trưởng nói cẩn thận.

- Hả? thế là như thế nào?

Tổng thống Mubarak hỏi, tổng hợp lại các nhân tố, chính mình cảm thấy nước Mỹ là có khả năng hiềm khích cao nhất, ngài bộ trưởng lại nói loại trừ khả năng nước Mỹ.

- Thật ra, chúng ta có thể tính toán lại một chút.

Ngài bộ trưởng nói:

- Chúng ta tính toán lại, nếu như là nước Mỹ làm, vậy nó xuất phát từ mục đích gì, sẽ có lợi ích gì?

Nói một hồi như thế, ngài bộ trưởng cũng khát rồi, bèn cầm chén trà lên uống hai ngụm, lúc này mới tiếp tục nói:

- Trước tiên nếu làm như thế bọn họ có thể có lợi, nhưng chúng ta có thể nghĩ thế này, cho dù mục đích ra tay là như thế nào, nước Mỹ thật sự làm như thế, vậy thì bọn họ chỉ có một kết cục đó là chọc giận chúng ta, nói không chừng lại nói cho quần chúng biết, trên thực tế ở vùng Trung Đông, nước Mỹ và chúng ta cũng không có sự phối hợp nào,những gì thu được hoàn toàn nhiều hơn mất đi, tôi tin chắc rằng nước Mỹ là một đất nước khôn khéo như thế sẽ tính đến thiệt hơn, vậy mục đích của nước Mỹ là gì? Không phải là vì muốn dạy dỗ chúng ta sao? Hình như rất nhiều biện pháp đều tốt hơn cách này, vì thế có thể nói cách này làm kém cỏi nhất.

Tổng thống Mubarak gật đầu, thể hiện sự đồng ý với những gì ngài bộ trưởng nói:

- Nếu không phải nước Mỹ, càng không phải các nước Châu Âu, vậy thì là ai làm?

Ngài bộ trưởng nhún vai cười đau khổ, bất đắc dĩ lắc đầu.

Chuyện này trở thành một chuyện khó lí giải trên thế giới, mọi người đều không ngờ hậu quả mà những tên trộm đó để lại, Trương Lam có biệt danh là: viên đạn dẫn đến vụ án đẫm máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play