Bọn nhỏ oa oa không chút tình nguyện cẩn thận đi chậm vào trong phòng, đầu vẫn còn nhìn chằm chằm xác pháo trên sân, bộ dạng đáng thương làm Trương Lam cảm thấy được những người phụ nữ kia đã làm ra chuyện đại sự gì đó thật thương thiên hại lý.

Cuối cùng đã ầm ầm an bài xong xuôi, Trương Lam nhìn những người mà trên mặt rõ ràng hiện lên dòng chữ “ta chính là đến lợi dụng” kia, không biết nói gì chỉ thở dài, đây rốt cục là loại người nhà thế nào đây?

Không đợi Trương Lam cầm lấy đũa, chợt nghe một đại thẩm nói với Dương Chi:

- Nhà lão tứ, không phải tôi nói cô, cô cần một đứa con gái như vậy làm gì, vừa không thể phụng dưỡng cho cô vừa không thể làm vợ cho con cô, theo tôi thấy rõ ràng sang năm tìm người gả phứt đi, nếu không nuôi một năm lãng phí bao nhiêu tiền?

Không đợi Dương Chi nói thêm lời gì, đại thẩm kia lại nói tiếp:

- Nhi đồng của chú hai bên nhà dì út của tôi tuổi tác cũng tương đương khuê nữ nhà cô, nếu như cô nguyện ý thì gả cho hắn đi, tôi cho cô biết đứa bé kia tôi đã gặp, tuấn tú

lịch sự…

Rốt cục không chịu đựng nổi lời lải nhải của bà ta, Trương Lam liếc mắt ý bảo tiểu Thần Hi đang ngồi bên phải mình cấp cho đại thẩm kia một giáo huấn nho nhỏ, Thần Hi cũng đã sớm không chịu đựng nổi lời nói ác độc của bà ta, vì xem mặt mũi của Trương Lam nên cố nhịn xuống, rốt cục thấy Trương Lam ra hiệu giáo huấn, nhất thời quá đỗi vui mừng, mang theo dáng mỉm cười mê chết người không đền mạng dựa tới, thân mật nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nữ sĩ sắp xui xẻo kia:

- Được a, chỉ cần hắn đánh thắng được tôi, tôi không có ý kiến!

- Ngao…

Một tiếng thét chói tai thê lương đủ làm vỡ đá xuyên thấu tận trời, một con tiểu chim sẻ đang mổ lương thực rơi vụn trên mặt đất “rầm” một tiếng ngã xuống đất.

Duỗi duỗi chân, đã chết!

Chim sẻ đáng thương! Trương Lam thật đồng tình với tiểu chim sẻ, phỏng chừng cho dù ngươi không phải là kẻ chết biệt khuất nhất, nhưng cũng là con chim sẻ bị chết oan uổng nhất trên thế giới này!

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Thanh âm ầm ầm trong nhà bị tiếng thét kia làm dừng phắt lại, Trương Tông Quân hỏi.

- Không có việc gì!

Trương Lam cười trộm đứng ra nói:

- Chỉ là ăn nhanh quá nên không cẩn thận bị phỏng thôi!

Ngươi cho chúng ta đều là kẻ ngốc? Mấy người bàn trên nhìn qua bên này, nghe được câu nói của Trương Lam ánh mắt trợn trắng, ăn đồ phỏng miệng lại ôm tay thét to sao?

- Không sao chứ, nhị tẩu?

Trương Tông Quân làm sao không hiểu được là chuyện gì xảy ra? Hắn hung hăng trừng mắt lườm Trương Lam, quay đầu hỏi.

Sao không trừng chị của ta? Rõ ràng là nàng làm đi? Đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Trương Lam một trận buồn bực.

Em không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục? Vì lão tỷ của em, em cứ nhịn một lần đi?

Tiểu Thần Hi cười hì hì, bàn tay nhỏ bé luồn xuống gầm bàn nắm lấy tay Trương Lam, truyền ra tin tức như vậy.

Ta kiên quyết không để mình bị viên đạn bọc đường đánh tới!

Trong lòng Trương Lam hô to điên cuồng, kiên quyết không thể đơn giản thỏa hiệp như vậy!

Bằng không chẳng phải là thật mất mặt?

Nhưng hắn lại phát giác buồn bực của mình rất nhanh bị thế công ôn nhu của tiểu Thần Hi khiến cho giống như quả bóng hơi bị thả khí nhanh chóng tan rã.

Thật không có tiền đồ!

Trương Lam một bên khinh bỉ chính mình một bên hưởng thụ tiểu Thần Hi đang trộm matxa bàn tay của mình.

- Có…không có việc gì…

Nhị đại nương sắc mặt đỏ bừng nghẹn ra một câu nói như vậy. Tuy rằng rất muốn phẫn nộ vung tay rời đi, hung hăng cấp cho gia đình này sắc mặt mà xem, nhưng khi đánh giá đồ ăn phong phú trên bàn, nuốt nuốt nước bọt, rốt cục không chịu đựng nỗi tham trùng trong bụng câu dẫn, dựng thẳng cờ hàng.

Ta cũng không phải vì muốn thành toàn mặt mũi của các ngươi, ta là vì muốn ăn nhiều một chút mà thôi!

Trong lòng nhị đại nương tự an ủi chính mình như vậy: ta dùng sức ăn, ăn chết các ngươi!

Đem thức ăn ngon miệng trước mắt tưởng tượng thành bộ dạng tiểu Thần Hi vừa dọa mình vừa rồi, hiệu quả thật không sai, ăn ngon còn trút giận!

Trong lòng nhị đại nương tự an ủi, cứ làm như thế, cùng ai trở ngại cũng không nên trở ngại cái bụng của mình đúng không?

Ta muốn hóa phẫn nộ thành sức ăn!

- Không có việc gì là tốt rồi!

Trương Tông Quân thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu trong lúc gia đình tụ họp lại xảy ra sự tình gì, vậy thật đúng là mất mặt lớn!

Nói thật, chính hắn cũng không làm gì được hai tiểu nhân tinh kia đi!

Hắn nhanh chóng mời mọc mọi người:

- Mọi người mau nhanh ăn đi!

Dương Chi ngồi một bên khoái ý nói không nên lời, hừ, cho ngươi cả ngày đi nói bậy, ngáng chân người này người kia, xem thường người này người nọ, hôm nay rốt cục đã gặp xui xẻo đi!

- Em trai, em cũng ăn đi!

Tiểu Thần Hi mặt mày hớn hở gắp cho Trương Lam một miếng thịt kho tàu, không khoan nhượng nhét vào miệng hắn, xem như khen ngợi hắn vừa thay mình cản một đao.

- Ô ô…

Trương Lam phình miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn trướng lên đỏ bừng, mất hết khí lực hồi lâu thật vất vả mới nuốt xuống, uống nước ừng ực, dùng sức liếc mắt.

- Chị nè, chị đang cảm tạ em sao? Hay là muốn nghẹn chết em đây?

- Sai rồi sai rồi…ha ha…

Tiểu Thần Hi ngượng ngùng ôm miệng, cảm thấy xấu hổ, chính mình hôm nay hình như luôn hảo tâm làm ra chuyện xấu nha!

Có vết xe đổ trong nhà lão nhị, nguyên bản mấy tên muốn đánh chủ ý với tiểu Thần Hi rốt cục đều tự kiềm chế tâm tư rục rịch của chính mình, tuy rằng bản thân mình cũng có thân thích, nhưng trước mắt xem ra tay của mình còn chưa lập kế hoạch bị biến thành bánh bao đi!

Người trong bàn như cố ý quên đi một chút không thoải mái mới phát sinh vừa rồi, ăn uống linh đình, thanh âm mời rượu, tiếng cười nói lại bắt đầu vang lên. Mấy người đàn ông lại bắt đầu liên tục mời rượu lẫn nhau, mấy phụ nữ lại bắt đầu nói những lời nhàn thoại, như khổ đại thù sâu tấn công thực vật, bàn tay lẫn khuôn mặt đều dính đầy mỡ.

Rượu uống còn chưa đủ đô, ông nội ngồi chủ vị còn chưa nói gì thì bà nội đã nói chuyện.

So với ông nội, Trương Lam đối với bà nội hoàn toàn không hề có chút cảm tình, không thích, không thích một chút nào. Với ông nội sao? Còn có thể, ít nhất xem như ông nội cũng có thương hắn.

- Lão tứ a…

Bà nội làm như run run rẩy rẩy nói – Trương Lam luôn cảm thấy rất kỳ quái, có vẻ như bà nội này còn chưa tới sáu mươi tuổi đi, bà luôn giả vờ ra vẻ tuổi già sức yếu để làm chi đây?

- Con xem địa thế nhà anh cả con có chút thấp, mùa hè có lũ thật nguy hiểm, có phải con nên nghĩ biện pháp đổi địa phương khác được không?

Bà nội thương nhà bác cả nhất, Trương Lam biết nhưng Trương Lam thật sự không nghĩ tới lại có thể khuynh hướng tới mức độ này. Nhà của Trương Lam kề cận cạnh bờ sông, địa thế còn thấp hơn cả nhà bác cả, tại sao bà không nhắc tới? Đều là con của mình, trong ngoài bàn tay đều là thịt, bất công cũng đâu cần làm tới mức độ đó?

- Hoa…

Nhất thời trên bàn đều an tĩnh, mọi người sôi nổi vảnh tai, nín thở ngưng thần cẩn thận nghe lão tứ trả lời thế nào.

Nếu ngươi đi giúp nhà anh cả, sẽ không lý do không giúp đỡ chúng ta luôn đi?

Rất nhiều người trong lòng đều nghĩ như vậy, đều là anh em nha, dựa vào cái gì ngươi giúp hắn lại không giúp chúng ta?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play