Nhìn ra được phải xây dựng thêm nhà máy là chuyện tất nhiên, hắn đánh giá một chút mặt hồ đã muốn kết băng, Trương Lam thở dài, mùa đông thì không được, mùa đông năm nay lạnh muốn chết, so với những năm qua lạnh hơn rất nhiều, mặt đất còn bị đông cứng ngắt, căn bản không biện pháp thi công đào đất, cho dù hao hết bao nhiêu sức lực đào xong chỉ sợ xi măng cũng không tạo đủ khả năng kết dính. Ra vẻ chỉ đành đợi sau đầu xuân sang năm mới làm được, trạng thái hiện tại xem ra còn phải chờ thêm vài tháng.

Buổi sáng, chợt phát hiện bên ngoài đã tuyết rơi, Trương Lam có chút hốt hoảng, thời gian trôi qua thật nhanh. Có chút bất tri bất giác đã sắp trôi qua một năm. Hắn cẩn thận ngẫm lại, thế nhưng cũng đã đến tháng 12 âm lịch, trong lúc vô ý thức không ngờ đã sắp tới lúc ăn Tết.

Xem tuyết đọng thật dày trên mặt đất, Trương Lam cũng không lập tức chạy bộ, bắt đầu chậm rãi đánh giá có lẽ mùa đông năm nay là trận tuyết lớn nhất, tuyết rất dày, phải lên tới hơn 10 cm, trên không trung vẫn âm u, bầu trời màu xám luôn có bông tuyết như lông ngỗng đang lả tả rơi xuống, thật giống như tinh linh đang bay múa trên không trung, không hề có chút thanh âm. Hai chân hắn giẫm trên mặt tuyết phát ra thanh âm kẽo kẹt, thiên địa thật yên lặng, không có chút tiếng động nào, Trương Lam thở ra một hơi dài, loại cảm giác trong thiên địa chỉ có một mình ta, tốt lắm!

Nhiệt độ không khí không quá thấp, có câu nói tuyết rơi không lạnh tuyết tan lạnh, Trương Lam cũng không mặc quá nhiều quần áo, tiểu Thần Hi đã thức dậy, hai người chậm rãi chạy bộ xong lại quay về, phát hiện cha mẹ cũng đã sớm tỉnh giấc.

- Hôm nay sao lại thức sớm như vậy?

Trương Lam cũng cảm thấy thật ngạc nhiên, cha mẹ mình tựa hồ rất ít có thời gian thức sớm như vậy đi, hôm nay làm sao vậy?

- Đã cuối năm, cũng phải bắt đầu chuẩn bị quà tặng trong tết!

Trên mặt Dương Chi tràn đầy dáng tươi cười hạnh phúc, năm nay trong nhà tuyệt không cần tiếp tục sầu muộn vì chuyện này, hai năm trước lúc mới kết hôn trong nhà còn thật nghèo, không có tiền chuẩn bị lễ tết, hàng năm tới ngày tết là những ngày vô cùng sầu muộn. Không biết làm sao qua lại với thân thích, năm nay tình hình trong nhà rất tốt, trong ngày thường khi thân thích lui tới không còn vẻ khinh bỉ hay dùng ánh mắt khinh thường như làm ra vẻ che giấu, hiện tại chỉ còn mang theo vẻ nịnh hót cùng nịnh bợ. Bằng tận đáy lòng mà nói, Dương Chi cũng không phải loại người ngại bần yêu phú, nhưng thật không may tựa hồ thân thích của nàng đều là như vậy, dĩ vãng nhìn ánh mắt của bàn con thân thích đã kích thích Dương Chi thật sâu, thật sự làm lòng người tổn thương. Dương Chi cũng cảm thấy rất may mắn, may mắn cha mẹ của mình đối với mình vẫn thật tốt trước sau như một.

- Hôm nay đi thăm bên Vương doanh trưởng trước đi, nghe nói qua năm hắn sẽ được thăng chức!

Trương Tông Quân chà xát đôi tay nói, mùa này không mang bao tay thật sự có chút lạnh.

- Nếu muốn đi phải chuẩn bị thêm chút đồ vật mới được!

Dương Chi ở một bên đề nghị:

- Nửa năm nay gia đình ta ít nhiều cũng nhờ người ta hỗ trợ đâu!

Tuy rằng nửa năm nay Vương doanh trưởng cũng nhận được không ít ưu đãi, nhưng người này lấy tiền thật tình làm việc, hơn nữa làm sự tình cũng hoàn hảo vô cùng, tuyệt đối đáng giá.

- Không bằng mượn cơ hội đi thăm Vương doanh trưởng lần này, chúng ta trực tiếp tiến hành một lần ủy lạo cho quân đội đi, chuẩn bị thêm vài thức, mấy tháng nay các chiến sĩ cũng giúp đỡ chúng ta rất nhiều, chỉ riêng tặng quà cho Vương doanh trưởng để các chiến sĩ thấy được ảnh hưởng cũng không tốt lắm!

Trương Lam ở một bên đề nghị.

- Vậy cũng tốt!

Trương Tông Quân cân nhắc một thoáng, đạo lý này rất phải, dù sao đang ở thời điểm mẫn cảm vì thăng chức, Vương doanh trưởng vẫn sẽ sợ hãi bị người khác nói lời sau lưng, có thể tránh thì tránh, như vậy sẽ bảo hiểm hơn một chút.

- Vậy chúng ta cho người hỗ trợ mua vài con heo, lớn một chút, sau đó chuẩn bị hoa quả trái cây đóng hộp đưa tới cho bộ đội.

Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung:

- Mấy ngày nay chuẩn bị nhiều một chút, còn có mấy quân doanh hợp tác khác cũng phải tặng tới, thiếu nơi nào cũng không tốt, miễn cho có người ở sau lưng nói xấu, ảnh hưởng đến việc hợp tác sau này!

Sáng sớm ngày thứ ba, Trương Tông Quân gọi điện thoại cho Vương doanh trưởng dặn hắn phái hai chiếc xe tới nhà, loại chuyện này mỗi ngày đều có, tuy rằng rất kỳ quái vì sao lần này lại phái hai xe đến thẳng nhà Trương Tông Quân, nhưng Vương doanh trưởng cũng không hỏi thêm, chỉ sảng khoái đáp ứng, nói cho hắn biết một lát nữa xe sẽ tới.

Khoảng hơn tám giờ sáng, hai xe tải đã chạy tới, Trương Lam cũng không khách khí gọi mấy chiến sĩ hỗ trợ khiêng đồ vật đi lên xe, heo hơi đặt riêng một xe, ngoài ra hoa quả rau dưa trái cây đồ hộp rượu thịt linh tinh đều phóng chung một xe. Mấy chiến sĩ chứng kiến những thứ này làm sao còn không hiểu được là chuyện gì xảy ra, biết rõ sắp có cơ hội cung cấp cho ngũ tạng miếu, lập tức khiêng vác sục sôi ngất trời, không hề lưu giữ chút khí lực.

Một đường chạy như bay tới nơi đóng quân, Vương doanh trưởng đang đứng trên đài phát biểu với các chiến sĩ, phỏng chừng khi cha con Trương Lam chạy tới phát biểu cũng đã sắp xong xuôi, chứng kiến Trương Tông Quân mang theo hai xe tải chạy vào trong cổng lớn quân doanh, Vương doanh trưởng nhảy xuống khỏi đài chủ tịch chạy nhanh tới nghênh đón, trên gương mặt tươi cười hồng hào rạng rỡ.

Khoảng thời gian này Vương doanh trưởng trôi qua thật thoải mái, từ sau khi quyết định hợp tác với Trương Tông Quân, không chỉ mỗi tháng có được một số tiền lớn bỏ túi, còn vì bản thân mình hoạt động mà trợ giúp cho địa vị của hắn thật lớn, có thể giúp cho lão đại của quân doanh kiếm được phí tổn thật nhiều, quan trọng nhất là Vương doanh trưởng thực hiện không hề làm chậm trễ việc huấn luyện của các chiến sĩ, ngược lại còn không ngừng rèn luyện kỹ thuật điều khiển quân xa cho bọn họ, điểm ấy làm thủ trưởng của Vương doanh trưởng cảm thấy thật vừa lòng.

Về sau được Vương doanh trưởng đáp cầu liên lạc, Trương Tông Quân lại cùng vài đơn vị quân doanh xung quanh lập ra được thêm quan hệ hợp tác. Lấy Trương Tông Quân cấp ra chỗ tốt làm lá chắn, Vương doanh trưởng ùn ùn sử dụng những thủ đoạn quan hệ xã hội, rất nhanh liền mở ra được lỗ hổng ở trên thượng cấp lãnh đạo – những vị lãnh đạo cũng cần ăn cơm cần hướng lên cấp trên cấp trên hoạt động nha – hơn nữa năng lực công tác của Vương doanh trưởng quả thật xuất chúng, những vị lãnh đạo thượng cấp chợt phát hiện: tiểu doanh trưởng này cũng thật có biện pháp! Không chỉ năng lực công tác xuất sắc, năng lực hoạt động tổ chức cũng rất không tồi! Cuối cùng dưới sự đề nghị của một vị lãnh đạo có sức nặng, các vị lãnh đạo liền nhất trí đánh nhịp quyết định, cấp cho Vương doanh trưởng thêm trọng trách, một cán bộ trẻ tuổi có năng lực như vậy phải mạnh mẽ tiến hành đề bạt thôi! Nói tóm lại, Vương doanh trưởng được thăng chức!

Vương doanh trưởng tuy rằng có tham, nhưng thật sự biết cách chỉ huy, có thể lấy kiên quyết sẽ không bỏ qua, không nên lấy đích thật là một phân tiền không lấy. Đối với điểm ấy Trương Lam thật sự rất thưởng thức. Người này là một người làm đại sự, biết khi nào thì nên đưa tay, khi nào nên rụt tay về. Bỏ được bỏ được, tục ngữ nói không bỏ thì làm sao lại được?

Trương Lam thật khinh bỉ những kẻ tham lam tới mức liều mạng, bọn người kia quả thực là ngu không ai bằng, tham lam mà không có chút hàm lượng kỹ thuật! Tham cũng không phải sai, người nào làm quan mà không tham? Nhưng ngươi có khả năng khi ngươi tham cũng phải làm tốt công tác của mình đi, đầu ngươi cần bảo trì thanh tỉnh, biết thứ nào nên tham thứ nào không thể tham, không nên tham thì ngươi kiên quyết không tham, như vậy ngươi chính là một quan tốt. Sự thật cuối cùng chứng minh, chỉ cần làm quan tới trình độ nhất định, chủ yếu không có một người nào không có một quan chức nào là bởi vì tham ô mà ngã xuống. Bình thường những quan chức bởi tham ô mà sụp ngã, đều là những kẻ đã đứng sai đội ngũ hay đắc tội những người mình không nên đắc tội. Đến tầng cấp này người tuy rằng cũng tham, nhưng hắn biết chỉ huy, có thể nắm giữ tốt khả năng giới hạn khi tham lam, khi tham đồng thời cũng đem công tác bổn phận làm cho tốt, đây là đủ rồi, đây mới là tinh túy của tham lam. Đây cũng chính là hắc học tinh túy mà lão tổ tông truyền thừa xuống, bởi vì ngươi tuyệt đối tuân thủ thì ngươi mới có thể tiếp tục tham trong thời gian càng dài, đồng thời tham lam mà ngươi còn có được cả thanh danh.

Kỳ thật nhân dân vốn không phản đối cho ngươi tham, đương nhiên nếu như ngươi liêm chính thì càng tốt nhất, nhưng ở xã hội hiện tại trông cậy vào những quan viên đều liêm chính là chuyện không có khả năng, dưới tình huống không có khả năng không tham thì ngươi có thể vừa tham vừa làm chút chuyện tốt cho nhân dân, như vậy ngươi cũng chính là một vị quan tốt.

Vương doanh trưởng không thể nghi ngờ chính là một trong số những người biết nắm chắc mức độ kia, Trương Lam tin tưởng, chỉ cần hắn không phạm phải sai lầm nghiêm trọng gì quá đáng, tương lai của hắn sẽ vô cùng bừng sáng.

- Đến là được rồi, còn khách khí với chúng ta làm gì, mang theo gì đây?

Vương doanh trưởng nắm chặt tay Trương Tông Quân, miệng cười không khép lại được, thần tài đại nhân tới nha!

- Đồ vật trong này cũng không có phần của anh đâu.

Trương Tông Quân nói đùa với hắn:

- Đã sắp Tết, tôi chỉ là mang lễ tới cho các chiến sĩ, tôi nói cho anh biết nga, anh không được đánh chủ ý với đồ vật của các chiến sĩ!

- Tôi còn có thể đi đánh chủ ý với đám nhóc kia hay sao?

Vương doanh trưởng chửi rủa la lên, làm ra vẻ muốn đánh:

- Tôi không tới mức không tiền đồ như vậy!

- Vậy anh còn không nhanh chóng cho các chiến sĩ mang đồ vật xuống sao? Có chủ ý quỷ gì đây?

Trương Tông Quân tránh thoát một vô ảnh cước của Vương doanh trưởng, hướng một tiểu chiến sĩ đang xem náo nhiệt hô to:

- Tiểu Lý, không cần quản tới doanh trưởng của các cậu, kêu mấy chiến sĩ đem đồ đạc trên xe xuống đi!

- A…?

Chiến sĩ họ Lý ngượng ngùng gãi đầu, nhìn qua Vương doanh trưởng trưng cầu ý kiến của lão đại, đám binh lính phía sau hi hi ha ha chạy lên phụ giúp hắn, khuyến khích mọi người chạy nhanh chuyển đồ vật trên xe xuống, các chiến sĩ cũng đã sớm thấy được đồ vật trên xe, hiện tại đang thèm chảy cả nước bọt. Hiện tại quân doanh cũng không giống như thời trung hậu kỳ thập niên 90 cùng giai đoạn trước thế kỷ 21, ngoại trừ ở ngày lễ trọng đại toàn quốc mới được ăn thịt, ở lúc bình thường dù trong thức ăn nhìn thấy một đầu ruồi bọ mới xem như được thấy thịt.

- Nhìn tôi làm gì?

Vương doanh trưởng nhìn thấy bộ dạng của các chiến sĩ, đi lên giả vờ đá một cước, chửi rủa:

- Đám thằng nhóc các cậu, nếu Trương lão bản đã mang tới cho các cậu thì không cần phải khách khí, đều lên giúp đỡ mang đồ vật xuống đi. Đúng rồi, gọi các anh em bên chỗ bếp núc nói một tiếng, giết một đầu heo, hôm nay chúng ta thêm đồ ăn!

- Nha…Doanh trưởng vạn tuế!

Rốt cục đã được bữa ăn ngon, các chiến sĩ lớn tiếng hoan hô, ba chân bốn cẳng đem đồ vật trên xe chuyển xuống, tiếng heo kêu inh ỏi cùng tiếng cười khoái hoạt của các chiến sĩ vang thành một mảnh.

- Xem anh hỗn kiểu gì…

Trương Tông Quân cố ý liếc mắt, bắt lấy bất kỳ cơ hội nào có thể đả kích được Vương doanh trưởng:

- Ở trong mắt các chiến sĩ, địa vị của anh còn không bằng một con heo!

Vẻ mặt Vương doanh trưởng buồn bực, gãi gãi đầu sững sờ không nói được lời gì. Kế quả của cuộc giao phong lần này là 1:0, cuối cùng lấy việc Trương Tông Quân toàn thắng mà hoàn mỹ hạ màn.

Trương Lam đứng một bên nhìn hai người đang tranh cãi, lại xoay người nhìn những chiến sĩ đang khiêng đồ vật sôi sục ngất trời, đột nhiên cảm giác được mình có chút mê mang, khoái hoạt của mình đang ở nơi nào đây?

Các chiến sĩ đang bận rộn, nhìn thấy người chung quanh không ai chú ý, Trương Tông Quân nhìn Vương doanh trưởng gật gật đầu, ý tứ có chút việc nên tìm địa phương an toàn nói chuyện một chút, Vương doanh trưởng hiểu ý, hai người sóng vai cười cười nói nói đi thẳng về văn phòng của Vương doanh trưởng.

Trương Lam cũng không đi cùng, tự mình tản bộ trên thao trường quen thuộc, tuyết đọng trên thao trường đã sớm được các chiến sĩ quét dọn sạch sẽ, bên trên phủ một lớp tro than nên cũng không dính chân.

Xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của đầu heo, xem ra các chiến sĩ bên căn tin đang chà đạp một đầu heo xui xẻo nào đó, xa xa còn truyền đến hai tiếng chó sủa, Trương Lam có chút nghi hoặc, hắn không nhớ bên trong quân doanh cũng có nuôi chó đi, nghe thanh âm cũng không giống chó con, hẳn phải là loại chó cỡ lớn.

Cuối cùng đã tới giờ ăn cơm, các chiến sĩ đoan đoan chính chính ngồi trước bàn ăn, nhìn thức ăn trước mắt không ngừng chảy nước bọt, có người đến ủy lạo thật là khác hẳn, có chiến sĩ trong lòng còn đang cảm thán: bữa cơm này còn phong phú hơn cả lúc mới bước vào bộ đội chúc mừng đi! Không phải là đồ ăn còn nhiều hơn bình thường, từng bàn đều có tám món thức ăn, hơn nữa còn có cá, thịt heo, những món còn lại đều có thịt, hơn nữa bên thùng to bên cạnh còn có canh trứng thịt còn đang bốc hơi nóng hôi hổi.

- Các anh em!

Vương doanh trưởng đứng lên, nhìn các chiến sĩ đang không ngừng nuốt nước bọt, nói:

- Lời vô nghĩa tôi cũng không muốn nói nhiều, đầu tiên cần cảm tạ Trương lão bản hôm nay đến ủy lạo cho quân doanh chúng ta, mọi người cũng đều biết rõ nửa năm qua chúng ta cũng nhờ Trương lão bản chiếu cố rất nhiều, hôm nay toàn thể quân doanh chúng ta dùng nước thay rượu kính Trương lão bản một ly!

- Các anh em khách khí!

Trương Tông Quân bưng ly đứng lên, nhẹ gật đầu:

- Tôi còn muốn cảm tạ các anh em chiếu cố cho tôi, ly này tôi xin uống trước xem như kính mọi người!

Các chiến sĩ sôi nổi đứng lên uống một hơi cạn sạch.

- Tiếp theo…

Vương doanh trưởng nói tiếp:

- Mọi người thả sức mà ăn uống, không cần lo lắng không đủ, hôm nay các anh em bên căn tin chuẩn bị rất nhiều!

- Ba ba…

Không có người nào trả lời Vương doanh trưởng, bên trong phòng ăn chỉ còn lại thanh âm tiếng chén đũa va chạm lẫn nhau…



- Một, một, một hai một…

Sáng sớm, thanh âm luyện tập quân sự vang lên to rõ, cùng ánh nắng sớm vàng óng chiếu xuống, thanh âm tiếng chạy bộ đều nhịp vang lên trên thao trường quân doanh, bên trong đội ngũ toàn một màu xanh biếc chỉnh tề, thân ảnh màu phấn hồng của tiểu Thần Hi thân ảnh màu đen của Trương Lam là bắt mắt nhất, hiệu quả bắt mắt vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play