Tới thị trấn, hai chị em đến thẳng nhà ga dài, mỗi người bỏ hai đồng mua vé xe, đi xe công cộng đến thành phố.
Giao thông công cộng của thế kỷ hai mươi mốt rất kém gây ảnh hưởng tới
Trương Lam, cửa kính thủy tinh cửa xe lúc chạy cứ kêu ầm ầm, lúc nào
cũng nhắc nhở về sự tồn tại của nó, người ta lo lắng khi chạy cái cửa
kính đó có thể sẽ bị bay ra ngoài. Âm thanh động cơ trong thùng xe còn
ảnh hưởng tới bên ngoài, khiến người ta không thể ngủ gà ngủ gật được,
đương nhiên cũng triệt để ngăn chặn khả năng lái xe mệt ngọc, toàn bộ cỗ máy nồng nặc mùi dầu ma dút, cái này thì không cần nói, dù gì Trương
Lam cũng không hề bị dị ứng, những đứa trẻ nông thôn không được nuông
chiều, điều khiến Trương Lam không thể chịu nổi là chiếc xe này hầu như
không hề có hệ thống chống xóc, cho dù là ngồi ghế mềm hay ghế cứng,
ngồi trước hay ngồi sau thì tốc độ va chạm mặt đất vẫn là bốn mươi ki lô mét một giờ.
Trương Lam thề, lần sau đánh chết ũng không đi cái xe giao thông công
cộng chết tiệt này, đây mà gọi là xe à, phải gọi là cực hình. Trương Lam tin rằng, cho dù mồm hắn có cứng cỡ nào đi nữa, cho dù là có là nôn
nóng khi phải ở ghế dự bị đi chăng nữa cắn chết cũng ngoan cố không mở
miệng, chỉ cần để hắn ngồi xe hai tiếng, đảm bảo muốn hỏi gì hắn sẽ nói
ra cái đấy, ngay cả những chuyện chính hắn đã quên đi như nhìn trộm gái
hồi bốn tuổi hắn cũng sẽ kể ra.
Nhanh chóng gọi anh Trụ đến, Trương Lam nhắc nhở.
Đang lúc nhạt nhẽo, phía trước là hai người đang nói chuyện khiến Trương Lam rất chú ý.
- Anh em.
Một người béo khoảng ba mươi tuổi, vì thế gọi hắn là anh béo, ngồi cạnh
là một người trung niên khoảng ba mươi tuổi người gầy gầy, tạm thời gọi
hắn là anh gầy.
- Nghe nói sách của anh được xuất bản rồi? Chúc mừng anh nhé, sau này anh có thể làm một nhà văn lớn rồi.
- Cái gì mà nhà văn lớn.
Anh gầy mỉm cười.
- Tôi thì tính gì nhà văn, nhiều nhất cũng chỉ là tinh thần kĩ nữ mà thôi.
- Tức là như thế nào?
Anh mập rất kinh ngạc.
- Một nhà văn cao quý sao có thể so sánh với một đám kỹ nữ sao?
- Anh nghe tôi giải thích.
Anh gầy chậm rãi.
- Thực ra theo ý tôi, người đọc là khách làng chơi, nhà văn là kỹ nữ, ồ, kỹ nữ có chút khó nghe quá, nên gọi là tiểu thư thôi.
- Những người dùng tiền mua sách đọc, đương nhiên giống như những đại gia tiêu sài.
Dừng lại một chút, anh gầy nói tiếp.
- Chúng ta là những tiểu thư, cố gắng tìm cách khiến cho các đại gia vui vẻ, để bọn họ bỏ thêm nhiều tiền hơn, nếu không thì ai cho tiền cho
anh? Để có thể ứng phó tốt với những đại gia này, anh chỉ cần xuất ra
những chiêu của toàn thân ra để lấy lòng bọn họ, chỉ có thể khiến cho
những đại gia có tiền này sảng khoái, thoải mái thì những người giàu có
này mới cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra. Còn về phần chúng ta, những
người làm tiểu nữ, có phải là muốn viết những gì mình nghĩ không, ai
quan tâm anh nhiều như thế?
- Nhà văn cũng có thể dùng tiêu chuẩn này để phân chia sao?
Anh mập nghe xong thấy thú vị, quan điểm này lần đầu tiên mình nghe thấy.
- Đương nhiên rồi, nhà văn có tiếng tương đương với một kỹ nữ có tiếng,
còn là một nhà văn có tiếng toàn quốc sẽ sẽ giống như kỹ nữ nổi tiếng
một thời Đỗ Tứ Nương. Vừa mới nổi lên một chút là trở thành hoa khôi,
tác giả vừa mới vào nghề cũng chỉ như một tiểu thư bình thường, có rất
nhiều thiếu sót, về phần những người chuẩn bị làm nhà văn hoặc là đã
từng bước chân vào nghề, miễng cưỡng cũng được coi là một kẻ mại dâm đầu đường xó chợ. Còn về tác phẩm của một tác giả đã nổi tiếng thì giống
như một cái cây hái bạc từ các đại gia của các tú bà.
Nghe người này nói khá thú vị, Trương Lam khẽ cười nhẹ, vểnh tai, tỉ mỉ lắng nghe.
- Độc giả phân chia như thế nào?
Anh mập tiếp tục.
- Mua sách chính bản đương nhiên là đại gia có tiền, đây cho dù là loại
tiểu thư nào thì cũng phải cố gắng để lấy lòng, cơm áo cha mẹ, xem sách
lậu thì thuộc vào loại còn non, thế nhưng thỉnh thoảng cũng có một lần
được lóe sáng, quan trọng nhất là những người này nhiều chuyện, rất dễ
mang đến danh tiếng cho các tiểu thư, sở dĩ những người này không nổi
danh nhưng các tiểu thư vẫn thích, về những người chuyên gắt gỏng, thực
ra là những kẻ biểu hiện nghiêm trang đạo mạo, gọi là kẻ mặt người dạ
thú, nhìn giống hệt như người, thực tế nói không chừng chúng là những kẻ ban đêm lén vào trong kỹ viện.
- Hơn nữa độc giả chọn sách và khách làng chơi chọn tiểu thư cũng không khác nhau lắm.
Anh gầy tiếp tục giải thích.
- Có người thích thon thả, có người thích đẫy đà, có người thích trẻ
trung, có người thích đã có kinh nghiệm. Độc giả và khách làng chơi có
điểm duy nhất không giống nhau đó là, độc giả là thỏa mãn giá trị tinh
thần một cách hợp pháp, được pháp luật bảo vệ, còn khách làng chơi thì
phải cẩn thận với cảnh sát.
Nghe người anh em này có những bình luận như thế, Trương Lam không nhịn cười được, bèn nói:
- Gan dạ, đúng là gan dạ, thực sự có thể nói những điều này như thế,
những chuyện thông tục liên quan với nhau, đúng là một người được dạy dỗ từ thời cổ chí kim.
Cuối cùng không chịu được cái mông đau ê ẩm, Trương Lam phải cầu xin
Tiểu Thần Hi ôm lấy mình, có cái giảm xóc của Tiểu Thần Hi cuối cùng
cũng dễ chịu hơn một chút, Trương Lam thở phào nhẹ nhõm, dọc đường đi
nghe người anh em này bàn bạc những cao kiến, Trương Lam cảm thấy rất
hay, cảm giác thấy quan điểm của người anh em này đến thế kỷ hai mươi
mốt là thể kỷ của văn học internet thì nó vẫn phù hợp và đầy hình tượng.
Dọc đường đi có một người tuyệt vời như thế, nghe những lời của người
này, Trương Lam cũng cảm thấy giời gian trôi đi nhanh. Thời gian trôi đi nhanh một cách vô thức, không bao lâu sau thì xe đã dừng lại.
Đến trạm rồi, Trương Lam vẫn còn mơ hồ, giống như thời gian trôi đi quá
nhanh, nhìn đồng hồ đã ba tiếng đồng hồ trôi qua, lý thuyết tương đối
của Anh- xtanh quả thật là khá sâu sắc, có người anh em khiến mình hoàn
toàn không có cảm giác người lái xe lúc đó đi nhanh.
Hiện tại thành phố Lâm Nghi không có cái phong thái của một thành phố
lớn thứ ba toàn quốc sau vài chục năm, toàn bộ thành phố một màu sắc u
ám, những tòa nhà u ám, ống khói u ám, ngay cả những cái cây bên đường
dường như cũng u ám, đây là màu sắc đại diện cho toàn bộ các thành phố
của Trung Quốc trong những năm gần đây, trên đường xe cộ cũng không phải là nhiều, đường cái cũng không mở rộng, khi có gió thổi lên thì không
biết những thứ đồ gì bay xẹt qua mặt mình.
Trung tâm kiểm định nước ở đâu nhỉ? Đứng trên đường cái, Trương Lam có
chút ngẩn người. Tuy biết rằng muốn đi kiểm tra nước thì phải đến cục
giám sát thủy văn hoặc là cục bảo vệ môi trường hoặc là trạm kiểm tra
môi trường của cục thủy văn, nhưng cái trung tâm xét kiểm tra nước đó ở
đâu? Mình sao lại quên mất vấn đề quan trọng này chứ? Xem ra có sống lại vào lúc này thì kiếp trước tính cách mình cũng mơ mơ hồ hồ như thế.
Trương Lam không khỏi thầm than thở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT