Tiểu Thần Hi lại rất giảo hoạt, mỗi ngày trước khi lão đầu tử cùng mẹ quay về nhà đều đã tranh thủ làm xong một bàn cơm thơm ngào ngạt, làm cho cha mẹ vốn chẳng hay biết chuyện gì không ngừng vui vẻ lẫn an lòng, luôn cảm thán con gái hiểu biết hiếu thuận, biết săn sóc người, đáng thương cho Trương Lam chỉ đành bất đắc dĩ biến thành điển hình mặt trái, mỗi trời tối đều bị lão đầu tử cùng mẹ cấp cho một khóa chính trị, nhận lấy buổi giáo dục tư tưởng bần nông cùng trung nông…

Mấy ngày ngay Dương Chi dần dần phát hiện trong nhà giống như đã thay đổi hình dạng, ân, nhìn kỹ lại trong phòng cũng không có biến hóa gì, nhưng bên cạnh bếp lò ngoài sân lại có thêm một bếp làm bằng thiết, cũng không biết hai chị em kia đã mua về từ khi nào, bếp nhìn thật có da có thịt, còn có một ống khói thật lớn dựng thẳng, ống khói thật cao, tất cả đều dùng gạch đỏ xây dựng, cao chừng bốn năm thước, phỏng chừng tiền tiêu vặt của hai chị em trong khoảng thời gian này toàn bộ đều dùng để mua gạch, xi măng cùng sắt thép, cũng không biết hai chị em rốt cục làm sao dựng thẳng được ống khói cao như vậy, kỳ thật muốn xây dựng ống khói cũng phải rất chú ý, không phải muốn xếp gạch dựng đứng lên thì đã xem như xong, còn phải chú ý tới khả năng thông gió cùng khói lửa bay lên có thông thuận hay không.

Cuối cùng Dương Chi cho ra một kết luận, bếp lò này thích hợp dùng để làm bánh mì, bếp đủ lớn, một lần có thể làm được rất nhiều, ra vẻ độ lửa cũng đủ, làm bánh mì rất tốt, nếu như nói có khuyết điểm sao, cũng chỉ là hao phí củi lửa.

Vào buổi tối lúc ăn cơm, Dương Chi hỏi hai nhi đồng làm bếp kia làm gì, Trương Lam cùng tiểu Thần Hi đều đồng thanh đáp:

- Làm bánh mì, cả ngày ăn bánh chiên chỉ là muốn thay đổi khẩu vị chuyển sang bánh mì, hơn nữa một lần có thể làm được thật nhiều, đỡ phải mỗi ngày làm thật phiền toái.

Làm bánh mì thì làm thôi, Dương Chi nghĩ thầm, ăn bánh mì cũng không tồi, mặc dù vì làm bánh mì mà làm ra cả cái bếp lớn như vậy có chút…không biết trọng nhân tài, nhưng trong nhà có nhiều thêm cái bếp cũng không phải là chuyện xấu.

Hiện tại Trương Lam đã phân phòng ngủ riêng với cha mẹ, lão đầu tử cùng mẹ vẫn còn lo lắng Trương Lam quá nhỏ chưa đầy hai tuổi nên buổi tối việc chiếu cố Trương Lam đã rơi xuống trên người tiểu Thần Hi.

Hai tiểu bất điểm nằm dựa đầu giường – giường này đúng là đủ rắn chắc, T-X nặng nề như vậy mà nằm lên trên cũng không sao cả.

- Bây giờ còn thiếu thứ gì vậy?

- Còn thiếu than, tốt nhất là loại chất lượng tốt một chút, độ ấm của than bùn có chút thấp, hiệu quả sát trùng không hoàn hảo!

Tiểu Thần Hi nhỏ giọng nói.

- Còn gì nữa không?

Trương Lam xoay người, kéo tay tiểu Thần Hi nhét xuống dưới gối, ân, nằm thế này thoải mái hơn.

Tiểu Thần Hi lườm hắn, nhưng cũng không rút tay lại:

- Còn thiếu đường cát trắng, không có đường cát trắng làm ra đồ vật không ngọt, hơn nữa hiệu quả bảo đảm chất lượng cũng không tốt!

- Tốt lắm, ngày mai chúng ta đi tìm xem nơi nào có bán than, em nghe nói bên Thiên Hành Trang có, đi qua xem sao, nếu có thì dặn bọn họ đưa hàng lại tận nhà!

- Được rồi, trước tiên cứ vậy đi!

Trương Lam có chút mệt nhọc, bàn tay núc ních dụi mắt, ngáp một hơi thật dài:

- Ngủ chung đi!

- Ân, chờ chị làm chậm vận hành CPU, để máy móc tiến vào trạng thái giấc ngủ.

- Hô hô…

Trả lời tiểu Thần Hi là một chuỗi hít thở thật nhẹ.

Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng hẳn, thời tiết cũng không quá tốt, có chút âm u, cũng đã vào tháng mười nên có chút lạnh, Trương Lam không khỏi rùng mình. Mỗi ngày giờ luyện công buổi sáng từ 2km đã lên tới 3km, hôm nay hắn đang dự định tiến vào 4km.

Thật hoài niệm chăn mền ấm áp, Trương Lam lắc lắc đầu, bỏ đi, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng cảm thấy chua xót. Hắn quay đầu nhìn tiểu Thần Hi đang chậm rãi chạy bộ, trên mặt không khỏi mỉm cười, có mỹ nữ cùng chạy bộ cũng thật tốt, ít nhất tâm tình cũng không đơn điệu. Mỹ nữ nha, luôn cho người cảm giác cảnh đẹp ý vui!

Thật quá xảo, hôm nay có vài xe chạy tới đều đón người cùng nhau rời đi, lưu lại Khóa Tử trong nhà. Vốn Trương Lam còn đang lo lắng phải ngồi xe đạp đi mua than, tuy rằng không phải hắn lái xe, nhưng mông cũng là của hắn, ở đường đất gập ghềnh ngồi sau xe đạp mông của hắn cũng sẽ biến thành bốn cánh hoa đi. Hiện tại quá tốt, có Khóa Tử thì phương tiện hơn, ít nhất mông cũng không cần chịu tội.

Về phần tiểu Thần Hi có biết lái Khóa Tử hay không sao? Mồ hôi, vấn đề này xem như không cần nghe đi.

Hai người lái Khóa Tử chạy thẳng tới Thiên Hành Trang, gặp người liền hỏi thăm, rốt cục được một vị thôn dân nhiệt tâm chỉ dẫn, rất nhanh đã tìm được một tiệm bán than cỡ nhỏ.

Chứng kiến ngoài cửa có một chiếc Khóa Tử chạy vào, ông chủ béo ục ịch nhanh chóng đi ra, tung tăng chào đón, từ rất xa đã cười a a chào hỏi, khi đi tới gần vừa nhìn thấy ông chủ béo ị kia nhất thời cảm thấy hai mắt như tỏa sáng, một cô bé phi thường xinh đẹp, còn đẹp hơn thiếu nữ trong tranh, đang cầm tay một cậu bé chừng hai tuổi đi tới. Ông chủ béo ị âm thầm cảm thán một tiếng, thật không biết là khuê nữ nhà ai đây? Bộ dạng lại xinh xắn đến như vậy? Hai nhi đồng còn biết chạy cả xe máy, không cần hỏi, nhất định là nhà có tiền.

- Hai vị cần mua loại nào?

Trong lời nói này của ông chủ béo ị cũng có kỹ xảo, hắn không hỏi khách có muốn mua hay không mà trực tiếp hỏi khách muốn mua loại nào, một chút ám chỉ nhỏ nhặt nhưng cũng tạo ra hiệu quả hoàn toàn khác hẳn.

Đương nhiên Trương Lam cũng không để ý đến kỹ xảo này:

- Ông chủ, loại than tốt không khói bán thế nào?

- Ba phân tiền một cân!

Ông chủ béo ị chà xát bàn tay trả lời.

Hai chị em cũng không nói gì, ngồi xổm xuống nhìn ngắm loại than, đứng dậy:

- Ông chủ, chất lượng của loại than này không tốt lắm đâu, đốt lên khói không ít nha…

Ông chủ có chút sốt ruột:

- Cô gái nhỏ đừng nói như vậy, than của tiệm tôi tốt nhất trong trấn, tôi ở nơi này buôn bán cũng đã nhiều năm, nếu như cô không tin có thể đi hỏi thăm một chút, tôi bán than cho tới bây giờ chưa từng cân thiếu cho ai, nếu như than của tôi không tốt các hương thân chịu dùng đồ của tôi bán sao?

- Nga…

Hai chị em liếc nhìn nhau:

- Được rồi ông chủ, mua than chỗ ông phải mua bao nhiêu mới chuyển hàng tận nhà?

- Các vị thuộc thôn nào vậy?

Ông chủ nghĩ nghĩ, nếu như hai người này mua không nhiều, cách nơi này quá xa thì cũng thật khó tính tiền.

- Rất gần, chính là Vương Cố sơn thôn.

Trương Lam trả lời.

- Vậy cũng thật không xa!

Ông chủ cân nhắc một thoáng:

- Nếu mua ba trăm cân thì tôi sẽ đưa tới nhà cho hai vị!

- Cảm ơn ông, vậy chúng tôi mua ba trăm cân đi!

Nói xong tiểu Thần Hi nhìn ông chủ cười thật ngọt ngào, ông chủ nhất thời cảm giác trước mặt mình như có hoa tươi nở rộ, trái tim nhảy mạnh, huyết áp như tăng cao cấp tốc, trước mắt hắn giống như bị choáng váng say xe. Hắn nhanh chóng nhắm mắt lại, lắc lắc đầu mới cảm giác đỡ hơn.

- Không có gì đâu, nên làm thôi mà!

Ông chủ nhanh chóng chuồn mất, từ xa truyền đến một câu:

- Tôi đi chuẩn bị xe đây!

- Lạc lạc…

Phía sau truyền tới một chuỗi cười duyên của tiểu Thần Hi, giống như chim hoàng oanh hót sau cơn mưa.

Chân của ông chủ chợt loạng choạng, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.

- Lạc lạc…

Tiếng cười phía sau càng vang lớn.

- Lão tỷ, chị lại trêu cợt người!

Phía sau truyền ra thanh âm bất mãn của tiểu tử kia. Từ sau khi cô chị này thấy trò đùa như vậy thật thú vị, mỗi ngày đều làm không biết mệt đem ra trêu người làm niềm vui, không biết có bao nhiêu người bị biến thành công cụ gây nháo của nàng. Chẳng lẽ do trước kia bị làm máy móc quá lâu đi? Trương Lam có chút nghi hoặc suy nghĩ.

Nhìn thấy ông chủ luống cuống tay chân đi xếp than, xiêu xiêu vẹo vẹo lái xe ba bánh, không hề có chút bộ dạng như một ông chủ mà lại giống như một tên nhóc thiếu niên mười mấy tuổi, vẻ mặt Trương Lam thật đồng tình nhìn hắn. Đúng là một tên đáng thương, xem ra còn chưa hồi tỉnh sau khi bị lão tỷ đả kích. Cũng không biết người này đến cuối cùng có quên lấy tiền hay không đây? Đây là tên xui xẻo thứ bao nhiêu rồi? Nhớ không rõ, hình như là một trăm hay hai trăm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play