Hoàng Nghĩa cùng mấy người hàng xóm vào nhà xem thấy Ngô Thị bị đóng đinh trên tường, lòng bàn tay đóng một cây đinh lớn, trên đùi đóng một cây đinh lớn, bụng bị mổ toang, ruột gan đổ đầy. Ngô thị mang thai sáu tháng, thai nhi bị người ta lấy đi rồi.
Hoàng Nghĩa nhìn thấy như vậy, lật đật đến nhà môn huyện Giang Âm kêu oan. Quan Tri huyện họ Cao lập tức thăng đường, kêu Hoàng Nghĩa lên hỏi. Hoàng Nghĩa thưa :
- Bẩm lão gia, anh tôi là Hoàng Nhân, phụng lệnh lão gia xuống hương thôn biện án, dặn tôi ở nhà chiếu cố đến chị dâu. Hôm qua tôi đem cho chị dâu tôi hai điếu tiền, sáng nay tới thăm. Thấy chị tôi bị đóng đinh trên tường, bụng bị mổ toang, không biết bị ai hãm hại như vậy. Cầu xin lão gia bắt hung thủ cho.
Quan huyện hạ lệnh khám nghiệm tử thị Ẩn bà nói :
- Nạn nhân bị người ta lấy trộm thai nhi và tử hà sa rồi.
Trước việc này, quan huyện cho là khó, vì không biết bắt hung thủ ở đâu. Mấy hôm sau, Hoàng Nhân trở về nhà nghe nói vợ mình bị hại bèn làm một tờ trình, nói:
- Ngày thường vợ tôi có bất hòa với Hoàng Nghĩa, đây chắc là Hoàng Nghĩa làm hại.
Quan huyện truyền bắt Hoàng Nghĩa lại hỏi:
- Anh ngươi nói ngươi hại chị dâu. Anh ngươi không có ở nhà, ngươi đến thăm mấy lần? Sự tình như thế nào hãy khai thật đi!
Hoàng Nghĩa thưa :
- Bẩm lão gia, anh tôi đi rồi, hôm sau tôi đến nhà đưa cho cho chị dâu hai điếu tiền, thấy trong nhà có một đạo cô chừng 20 tuổi. Tôi nói chị tôi đừng mời ba cô sáu bà vào trong nhà, chị tôi lại không bằng lòng, tôi trở về tiệm mà thấy trong lòng không yên. Hôm sau tôi đến gọi cửa không mở, vào trong nhà xem lại thì chị tôi bị người ta hại rồi.
Quan huyện nghe nói có đạo cô ở trong nhà, bỗng nhiên vỡ lẽ. Hai hôm trước ở Thập lý trang ngoài cửa Tây có một vụ án. Trong nhà chỉ có hai vợ chồng, người chồng đi ra ngoài buôn bán, trong nhà chỉ có người vợ. Một hôm cầm một vị đạo cô ở lại đêm, hôm sau bị mổ bụng lấy mất bào thai. Hai bên hàng xóm người ta thấy nàng ta giữ lại một đạo cô, tới chừng nàng ta chết, vị đạo cô biến đâu mất. Vụ án kia được báo lên quan sở tại, hãy còn chưa tìm được hung thủ. Vụ án này cũng có đạo cô, quan huyện lập tức phái mã khoái đi tìm bắt đạo cộ Hai vị Ban đầu vâng lệnh đi bắt đạo cô, nên thấy Hòa thượng níu đạo cô lại bèn bước tới trói đạo cô tức khắc. Nếu Hòa thượng không níu đạo cô đòi thưa lên quan, hai vị Ban đầu cũng trói đạo cô lại. Hai vị Ban đầu này một vị họ Lý, một vị họ Trần, trói vị đạo cô lại dẫn riết về nha môn. Tế Điên cũng đi theo về nha môn huyện Giang Âm. Ban đầu vào trong bẩm báo với quan huyện:
- Có một ông Hòa thượng lắc níu một đạo cô, hạ dịch bắt trói đạo cô lại đưa về đây.
Quan huyện nghe nói trong lòng rung động, lập tức cho truyền thăng đường đưa Hòa thượng và đạo cô lên. Hòa thượng vào đến đại đường, quan huyện nhìn thấy lật đật đứng dậy, nói:
- Té ra là Thánh tăng, Phật quang giá lâm!
Nói rồi bước tới hành lễ. Các quan nhân thấy vậy nói thầm với nhau: "Tại sao lão gia chúng ta lại đi hành lễ ông Hòa thượng kiếc như vậy kìa?"
Quan huyện không phải ai lạ mà chính là Cao Quốc Thái. Lúc trước Tế Điên ở huyện Dư Hàng cứu Cao Quốc Thái và Lý Tứ Minh. Sau đó Cao Quốc Thái ở nhà của Lương Vạn Thương học tập và trúng liên tiếp mấy khoa được bổ làm Tri huyện nên hôm nay mới gặp Tế Điên như thế. Cao Quốc Thái hành lễ Tế Điên xong, kêu tả hữu đem ghế mời Tế Điên ngồi. Tế Điên ngồi xuống xong, Cao Quốc Thái hỏi :
- Thánh tăng sao lại níu kéo đạo cô như vậy?
- Ta có 50 lượng bị đánh rơi, đạo cô lượm được mà không chịu trả cho ta, ta níu đòi mà cô ta không đưa, vì vậy mà ta phải đưa lên quan đây.
Quan huyện nghe nói như vậy liền sai tả hữu đưa đạo cô lên quỳ xuống trước đại đường, Quan huyện hỏi:
- Ngươi là người ở đâu? Họ gì? Tên là gì?.
Đạo cô thưa:
- Tiểu đạo là người phủ Dương Châu. Tôi họ Tri, tên là Tri Nhất Đường, xuất gia từ nhỏ, ra ngoài vân du học đạo.
- Tại sao ngươi gạt lấy tiền của Thánh tăng?
- Tôi đâu có quen biết ông ấy. Hòa thượng nói tầm bậy tầm bạ đó.
Tế Điên nói:
- Lão gia cho người xét trên người cô ta thì biết.
Lão gia liền cho quan mai mò xét đạo cô ngay tại đại đường. Trên người đạo cô hoàn toàn không có vật gì cả. Tế Điên hỏi:
- Có mò cùng hết chưa?
Quan mai mò đến hạ bộ của đại cô rút ra một cái bọc, mới trình quan huyện:
- Bẩm lão gia, hắn không phải đạo cô mà là đàn ông.
Quan huyện nghe nói, nổi giận đùng đùng, mắng:
- Tên lộn sòng này! Mi là đàn ông tại sao lại giả làm đạo cổ Đại khái phải có duyên cớ chi đây? Mi phải khai thiệt đi để khỏi bị khổ sở vì thịt da rách nát.
Đạo cô nói:
- Bẩm lão gia, tôi nguyên là mã khoái ở phủ Dương Châu, nhân vì địa phương chúng tôi có hai tên nữ tặc vượt ngục trốn trại, tôi phải cải trang thành đạo cô kiếm bắt chúng nó.
- Ngươi là mã khoái đi biện án, vậy có Hải bộ công văn không?
- Không có
- Đại khái nhẹ tay tra hỏi ngươi chẳng cung khai mà. Bây đâu, đem côn kẹp lại đây!
Quan mai bèn mở bọc ra xem, bên trong lớp giấy dầu là ba vật giống như bánh máu, có một cái tựa như hình người, giống như mới cắt. Quan mai nói:
- Bẩm lão gia, đây là ba thai nhi, tính ra vừa mẹ và con là sáu mạng người.
Quan huyện hỏi:
- Mi lấy những thứ này ở đâu?
- Tôi lượm được nhưng không mở ra nên không biết đó là vật gì.
- Ngươi lượm được, tại sao giấu kĩ trong người thế? Đại khái là ngươi không chịu nói thiệt phải không?
Nói rồi quan huyện sai kẹp đạo cô lại nhưng đạo cô vẫn nín thin. Xem lại thì đạo cô đã ngủ khì. Cao Quốc Thái hỏi:
- Bạch Thánh tăng, việc này phải làm sao?
- Không hề chi.
Nói rồi Tế Điên lấy tay chỉ một cái, miệng niệm lục tự chơn ngôn: "Án ma ni bát mê hồng! Án sắc lịnh hích!"
Tên giặc tức thì cảm thấy bị kẹp đau đớn quá chịu không nổi, mồ hô chả ra có giọt, buộc phải la lên:
- Lão gia không cần phải động hình nữa, tiểu nhân xin khai đây! Tiểu nhân nguyên là họ Thôi kêu là Thôi Ngọc, ngoại hiệu là Ngọc diện hồ lỵ Tôi vâng lệnh Xính phát linh quang Thiệu Hoa Phong tổ sư gia ở Từ Vân quán tại Thường Châu sai đi lấy thai nhi và tử hà sa đem về phối hợp với Hãn mông dược xông hương. Tôi phải giả làm đạo cô để cho phụ nữ không tỵ hiềm mới dễ hành động. Việc này xin tình thiệt khai ngay.
Quan huyện hỏi:
- Từ vân quán có mấy người?
- Có Tiền điện chân nhân, Hậu điện chân nhân, Tả điện chân nhân, Hữu điện chân nhân và hơn 500 vị lục lâm đều tụ họp ở đó.
Quan huyện sai ghi lời cung của Thôi Ngọc rồi đóng trăn giam vào ngục. Tế Điên nói:
- Lấy đồ dơ bịt miệng nó, chừng cho ăn cơm mới mở ra, nếu không làm như vậy, nó có tà thuật sẽ trốn mất đấy.
Quan huyện gật đầu sai tả hữu làm đúng như lời Hòa thượng dạy rồi truyền bãi hầu, mời Hòa thượng vào thơ phòng. Cao Quốc Thái nói:
- Hiện ở đây còn một vụ án, cầu xin Thánh tăng chỉ cho một con đường sáng.
- Việc gì thế?
- Ở Bát Lý Phố ngoài cửa Tây thành có hai vụ án, tôi xuống khám nghiệm thấy cửa nẻo đều đóng chặt mà có hai người bị giết. Đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn, chỉ mất có 100 lượng vàng. Tôi không tìm ra cách chi cả làm sao mà biện án.
- Không hề chị Để ta thỉnh hai người đi biện án này thế cho lão gia.
- Thánh tăng mời ai vậy?
- Ta mời ông Vi Đà chùa chúng ta, bảo ông ấy biện án cho lão gia.
- Làm sao được?
- Được chớ, trước đây ta đã mời ông Vi Đà đến trộm Ngũ lôi bát quái thiên sư phù ở Tần tướng phủ, tối nay bày hương án trong viện ta mời là đến ngaỵ Có điều là các người không được dòm lén, nếu còn dòm lén thì đui con mắt thì đừng có trách.
- Vậy thì được.
Cao Quốc Thái nói rồi sai gia nhân chuẩn bị hương đèn ngựa giấy sẵn sàng và dọn tiêc ở thư phòng cùng Tế Điên đối ẩm. Uống rượu cho đến hết canh một, bên ngoài hương án đã thắp sẵn, Cao Quốc Thái hỏi:
- Bạch Thánh tăng, Ngài thỉnh được chưa?
- Thỉnh được chớ, lão gia hãy ở trong nhà đừng ra ngoài nhé!
- Vâng!
Tế Điên đi đến trong viện đốt hương đèn lên, hô lớn:
- Không phải ai lạ, ta là Tế Điên ở chùa Linh Ẩn, Vi Đà chưa đến còn đợi chừng nào?
Tế Điên hô liên tiếp ba lần như vậy thì nghe trên nóc nhà có tiếng hô lớn:
- Ngô thần đã đến!
Sau tiếng hô có hai người phăng phăng rào rào đi đến nói:
- Thánh tăng La Hán triệu Ngô thần đến dạy bảo điều chi?
- Ở Bát Lý Phố cửa nhà đóng chặt mà hai mạng người bị giết, mất đi một trăm lượng vàng. Nhờ tôn thần đi bắt hung thủ giùm.
Bên trên có tiếng đáp:
- Ngô thần xin tuân pháp chỉ.
Nói rồi tiếng nói im lặng. Cao Quốc Thái trong nhà nghe rõ mồn một, trong bụng nghĩ: "Vi Đà đến mau thiệt!".
Hai vị tiên vừa đến chính là Lôi Minh và Trần Lượng. Hồi ở núi Thiên Thai, sau khi đấu phép với lão tiên ông xong, Tế Điên kêu Tôn Đạo Toàn về miếu, Ngộ Thiền theo hầu Linh Không trưởng lão ở núi Cửu Tòng, lại giao cho Lôi Minh, Trần Lượng một phong thơ, dặn ngày đó tháng đó giờ đó hãy đến huyện Giang Âm nằm phục trên nóc nhà thứ hai chờ gọi và giả làm thần tiên đáp ứng. Lôi Minh, Trần Lượng đã đến huyện Giang Âm mấy hôm, và ở trong khách điếm chờ đợi. Mỗi ngày, tối lại đều đến nha môn huyện Giang Âm chờ sẵn. Hôm nay nghe có Tế Điên kêu họ đi đến Bát Lý Phố biện án bèn ứng tiếng đáp: "Xin tuân pháp chỉ ".
Hai người ra khỏi nha môn, Lôi Minh nói với Trần Lượng:
- Lão tam, vụ án này mình phải làm sao đây?
Hai ngày nay, hai người đã nghe nói đến vụ án mạng ở Bát Lý Phố, cửa nẻo đóng chặt mà trong nhà hai người bị giết. Lôi Minh và Trần Lượng cũng không biết ai giết. Hôm nay Tế Điên bảo đi biện án, Lôi Minh không có chủ ý gì hết. Trần Lượng nói:
- Phải đi thăm dò tình của giặc, trước hết vào ổ của chúng. Chúng ta hãy đến Bát Lý Phố dò xét thử xem.
Lôi Minh nói: - Cũng được.
Hai người thẳng ra cửa Tây, thuận theo đường ngựa lên thành, lấy dây có móc móc lên đầu thành, theo dây tuột xuống, cuốn dây bỏ vào túi, rồi thi triển Lục đia. phi đằng đi nhanh về phía trước. Thấy có một rừng cây ở trước mặt, hai người vừa mới bước vào thì nghe một tiếng quái lạ hét lên:
- Ngô thần đã đến đây!
Lôi thần và Trần Lượng ngước đầu nhìn, sợ muốn rớt mật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT